Tại Huyền Thương phái, lúc này trong chính phòng, Đào trưởng môn đang ngồi trên ghế vừa uống trà, vừa vuốt râu suy nghĩ. Ông vẫn mang y phục màu đen viền đỏ, cái màu yêu thích và là y phục của Huyền Thương phái.
Nói đến y phục của Huyền Thương phái, theo quy định của bản môn thì y phục của trưởng môn nhân sẽ là màu đen viền đỏ, các bậc trưởng lão và đường chủ thì đen viền trắng và những cấp còn lại thì không có viền.
Khuôn mặt của Đào trưởng môn vẫn toát lên vẻ u sầu, ông lo cho Trương sư đệ của mình một phần, thì lo cho Đinh Nguyệt Hàn đến mười phần. Lâu lâu ông lại thở dài, biểu hiện sự mệt mỏi.
“Sư phụ ơi, không xong rồi.” Lê trưởng lão hốt hoảng chạy vào nói lớn.
Đang trầm ngâm suy tư, nghe Lê Trưởng lão nói, Đào trưởng môn bần thần giật mình đáp lại. “Sao rồi Lê Tam, từ từ nói sư phụ nghe.”
“Thần Vương phái đã bị tấn công. Giờ Trương trưởng môn và mọi người khác không rõ mệnh hệ như thế nào.”
“Không, không thể như thế được.” Đào trưởng môn không muốn tin đó là sự thật. “Bọn nào lại to gan đến như vậy, ngay cả Thần Vương phái mà còn dám cả gan tấn công sao. Dám đụng đến tam đại danh môn chính phái ư.” Ông hoảng hốt rồi đứng dậy bước về phía trước với vẻ mặt u sầu. “Có nghe tin gì về Đinh nhi không.”
Lê Tam cung kính. “Dạ không, thưa sư phụ.”
Đào trưởng môn bước tiếp ra đến cửa rồi ngừng lại. “Đã đến lúc này rồi, Lê Tam, con nói mấy vị sư huynh đệ phát lệnh tăng cường cảnh vệ để sẵn sàng ứng chiến. Ta phải đi tới một nơi rồi sẽ quay về sau.”
Lê trưởng lão nghe vậy liền bước tới. “Hãy để đệ tử đi cùng với sư phụ.”
“Không, con hãy ở lại. Chuyện này ta phải đi một mình.” Dứt lời, Đào trưởng môn bước đi.
Sư phụ đi đâu vậy, Lê Tam đứng suy nghĩ.
Một thời gian sau tại thành Đại La. Một lão nhân nhân ngồi trên ngựa đi vào nội thành. Không như những lần trước, lần này ông chỉ đi có một mình. Ông rảo ngựa đến trước một dãy nhà lớn.
Hồng Khuê các, ông thầm nghĩ.
Sau khi cất ngựa, ông chậm rãi bước vào trong. Vừa tới cửa ông nhìn vào, phía trong là hàng loạt cô gái tuổi đôi mươi ăn mặc mát mẻ đứng khắp nơi. Chưa kịp bước qua cánh cửa thì nhiều cô đã chạy tới.
“Đại hiệp, cơn gió nào đưa đại hiệp đến đây vậy. Vào đây với muội nào.” Một cô khẽ cười.
Chưa kịp phản ứng thì lão nhân đã bị kéo vào trong. Thấy vậy, ông liền nói. “Cho lão phu gặp chủ nhân của Hồng Khuê các.”
Mới vừa nghe lão nhân nói xong, mặt các cô gái liền phản ứng. Một cô liền đi kêu chủ nhân tới. Những cô còn lại thì tụ quanh thì thầm to nhỏ, vừa nhìn lão nhân, vừa bĩu môi.
“Nghe nói đại hiệp muốn gặp ta, không biết là vì gì chuyện vậy.” Một nữ nhân trạc tuổi bước tới.
Lão nhân nhìn bà ta. “Lão phu muốn liên hệ với Phi Sát bang.”
Nghe nói xong, bà chủ nhân liền mỉm cười đáp lại. “Hình như đại hiệp tìm nhầm nơi rồi. Đây là Hồng Khuê các, chỉ có nữ sắc chứ không có phi sắc nào hết á.”
Biết rõ nữ nhân này nói láo mình nên lão nhân vẫn điềm tĩnh. “Lão phu nói lại một lần nữa. Lão phu muốn gặp Phi Sát bang, một cách nghiêm túc.”
Biết không thể chối cãi nên bà chủ nhân liền thở dài. “Đại hiệp tới phía trước ngồi. Để tiểu nhân đi xem thử.” Nói xong, ả ta lướt đi.
Nam nhân liền tới phía trước ngồi. Ông vừa ngồi xuống, vừa nghĩ lại chuyện xưa, cái chuyện mà thời trai trẻ, ông cùng Trương sư đệ mình bị lạc vào đây, lạc vào chốn Hồng Khuê này. Khi đó nếu ông và sư đệ không bình tâm lại, chắc có lẽ đã đánh mất đời trai tại đây. Nhưng cũng vì thế mà ông tìm được lẽ sống của mình, giây phút ông nhớ lại, hai mắt ông đỏ hoe tự lúc nào. Ông nhớ lại Tiểu Thúy, rồi nhớ đến những lúc ông ngầm trốn khỏi sư môn để tìm cô nương ta.
Ông đang nhớ lại thì một người trung niên bước tới cung kính. “Tiểu nhân kính chào Đào trưởng môn. Không biết ngài muốn gặp Phi Sát bang để làm gì.”
Đào trưởng môn giật mình lại rồi quay sang. “Ta muốn hỏi các ngài vài chuyện, thứ nhất là về Thần Vương phái. Ngài có biết sự tình như thế nào rồi không.”
Nghe Đào trưởng môn hỏi, vì sợ mọi người để ý nên y liền xin phép được ngồi xuống bên cạnh. Sau đó y chậm rãi đáp. “Thưa Đào trưởng môn, về Thần Vương phái thì họ đã bị bọn tà bang ngoại đạo tấn công hôm vừa rồi.”
Đào trưởng môn vuốt râu. “Chuyện đó thì ta có nghe nhưng ta muốn biết rõ hơn sự tình.”
Y bắt đầu thay đổi sắc mặc. “Trương trưởng môn cùng thân quyến đã bị bắt. Mọi chuyện là do tên Lê Duy Hiếu nội ứng với bọn ma đạo đó rồi làm phản. Đám thuộc hạ của y cùng với những tên ma đạo đang canh giữ bản phái. Còn tung tích của Trương trưởng môn thì hiện tại tiểu nhân vẫn chưa nắm rõ. Bang chủ của tiểu nhân đã định tấn công nhưng sợ bứt dây động rừng nên vẫn đang án binh bên ngoài.”
Nghe xong, Đào trưởng môn bần thần run rẩy. “Sao lại xảy ra cơ sự như vậy được. Lê Duy Hiếu, hắn ta phản bội lại Trương sư đệ sao. Đồ khinh sư diệt tổ, uổng công bấy lâu nay Thần Vương phái đã thu nạp đồ tạp chủng như hắn.” Sau đó ông nhìn người trung niên nói tiếp. “Bang chủ của các hạ quyết định đúng đó, không nên bứt dây động rừng, kẻo làm nguy hại đến Trương trưởng môn và những người khác. Không biết các hạ có tin gì về Đinh Nguyệt Hàn của lão phu không.”
“Thưa Đào trưởng môn, Đinh đường chủ hiện vẫn đang an toàn. Tin tức lần cuối báo về rằng, Đinh đường chủ đang cầm thanh Thần Vương côn đã quá cảnh qua Lâm Trì.”
Đào trưởng môn giật mình hốt hoảng. “Vì sao Đinh nhi lại cầm thanh Thần Vương côn và vì sao các hạ lại biết chuyện này.”
Người trung niên khẽ cười. “Ngài quên chúng tiểu nhân là ai ư. Trong lúc Đinh đường chủ vừa phi ngựa ra khỏi Sóc Sơn thì bị đám tà đạo đuổi theo. Chúng tiểu nhân bắt được vài tên đang bị thương nằm trên đường. Sau đó tra khảo thì bọn chúng bảo rằng đang đuổi theo Đinh đường chủ để đoạt lại thanh côn.”
“Nếu Đinh nhi tới Lâm Trì thì chỉ còn cách là.” Đào trưởng môn ngập ngừng suy nghĩ. “Lẽ nào, Đinh nhi định đi lên Hùng Sư đường. Đúng rồi, Duy Nghĩa đang ở cùng nhạc phụ Hùng trưởng môn kia mà.” Sau đó ông nhìn người trung niên. “Không biết Hùng Sư đường có động tĩnh gì không.”
Người trung niên lắc đầu. “Dạ không, thưa Đào trưởng môn.” Sau đó y nói tiếp. “Đào trưởng môn, ngài có thể cho người báo tin tới Phi Sát bang cũng được kia mà. Đâu cần ngài phải lặn lội đường xá tới tận đây.”
Nghe y nói xong, Đào trưởng môn khẽ cười. “Lão phu đang nhờ sự trợ giúp từ các vị nên đâu thể nào mà ngồi yên ra lệnh được. Lão phu có thể nhờ các vị thêm một chuyện nữa không.”
Người trung niên cung kính. “Chuyện gì Đào trưởng môn cứ nói. Đâu cần ngài phải khách sáo như vậy.”
“Lão phu muốn các vị hỗ trợ hết mức cho Đinh Nguyệt Hàn.”
“Chả phải chuyện này Đào trưởng môn đã nói từ lâu rồi kia mà.” Người trung niên ngạc nhiên.
Đào trưởng môn khẽ cười. “Lão phu nhớ mà. Lão phu chỉ muốn nhắc lại cho các vị biết rằng, Đinh nhi quan trọng như thế nào với lão phu. Nhân tiện cho lão phu hỏi thêm là ngoài Thần Vương phái ra. Bọn ma đạo đó còn định tấn công ai nữa không.”
“Theo như tiểu nhân biết thì Thánh Sơn phái vẫn đang yên bình. Chưa thấy động tĩnh gì từ phía bọn ma đạo là sẽ tấn công lên đây.”
“Thế còn Quan Yên phái và Linh Vương phái thì sao.”
Người trung niên nghe xong thở dài. “Quan Yên phái và Linh Vương phái, chưa biết được sẽ bị tấn công lúc nào.”
Mặt người trung niên và Đào trưởng môn vừa thể hiện ngạc nhiên, vừa thể hiện sự lo lắng. Và bọn họ đang lo lắng điều gì, phải chăng…