Lỡ Tay Xoá Nhầm Wechat Của Lão Đại

Chương 45: 45 Ghen Tuông 3


Chiều cao của cô không đủ, kiễng chân kéo tay anh nên vô tình làm cho cả người nhào vào lòng anh, thế nhưng cô vẫn hồn nhiên không nhận ra điều bất thường: "Để tôi xem một chút thôi, Phó Tư Bạch!"
Mùi thơm trên cơ thể cô gái phả thẳng vào mặt, trái tim Phó Tư Bạch lại được một hồi loạn nhịp.
Anh rũ mắt, nhìn đồ múa bó sát trên người cô.
Đường cong cơ thể lưu loát cân xứng, còn mang theo vài phần cảm giác linh hoạt, chỗ nào nên gầy sẽ gầy, chỗ nào cần có thịt thì đầy đặn vô cùng.

Anh nuốt nước bọt, cuối cùng vẫn chọn cách thỏa hiệp, đưa điện thoại cho cô xem: "Cướp cái gì mà cướp, cả người em sắp treo lên người tôi rồi đấy!"
Ôn Từ cầm lấy điện thoại của anh rồi nhảy ra xa, không chút khách khí nói: "Khóa màn hình."
"W."
Ôn Từ vẽ khóa màn hình, kiểm tra album ảnh của anh.
Gần như trong album chỉ toàn là ảnh chụp kiến trúc và phong cảnh của Đại học Nam Tương, có bờ sông, ghế đá, tòa nhà ốp gạch đỏ của Khoa Nghệ Thuật, tượng điêu khắc của Lỗ Tấn...
Quả nhiên không có ảnh cô.
"Anh không chụp ảnh tôi thật sao?" Cô ngượng ngùng đưa trả điện thoại cho anh.

"Tự mình đa tình."

Ôn Từ bĩu môi: "Sao anh lại chụp nhiều ảnh phong cảnh như thế?"
"Ông đây thích."
Phó Tư Bạch không khách khí ném điện thoại vào giỏ xe đạp.
Anh không dám chụp ảnh cô nên chỉ có thể chụp lại mỗi con đường cô đi qua, mỗi chiếc ghế đá cô từng ngồi hay mỗi nơi cô dừng chân...!chụp tất cả phong cảnh nằm trong đôi mắt của cô.

Tưởng tượng ra khung cảnh cô đang đứng, gió mát thổi qua mái tóc mềm mại, sau đó cô mỉm cười với anh.
Thích một người, thật sự sẽ khiến chúng ta cảm thấy tự ti như một nhúm cát bụi.

"Vào lớp đây." Ôn Từ quay người, chuẩn bị rời đi.
Nhưng Phó Tư Bạch lại đưa tay túm lấy búi tóc củ tỏi của cô, kéo cô đi ngược lại.
"Làm gì vậy?"
Anh nhìn búi tóc củ tỏi được buộc tỉ mỉ kỹ lưỡng đến mức kéo căng da đầu của cô thì nhíu mày nói: "Buộc chặt thế, có thoải mái không?"
"Liên quan gì đến anh!"
"Để tôi nới lỏng ra cho em." Anh đưa tay kéo dây thun của cô: "Nhìn đã thấy khó chịu."
"Anh thật sự rất phiền đấy Phó Tư Bạch, anh đừng động vào tôi!" Ôn Từ đẩy tay anh ra: "Tôi thân với anh lắm à?"

Phó Tư Bạch biết tính tình cô bé này nóng nảy, ngược lại không hề tỏ ra giận dữ, anh ghé đầu vào tai cô, nói với giọng nhẹ hều: "Không thân mà em cứ dính vào tôi thế à?"
"Tôi không có!"
"Tối qua, tôi không nói thật, lúc đó suýt nữa em đã làm tôi cứng...!rồi."
"..."
Nhìn bóng lưng cậu thiếu niên đạp xe đi xa, Ôn Từ giận đến mức giậm chân.

Lại có một trận gió thổi qua, bóng người mặc áo sơ mi trắng dừng lại bên cạnh Ôn Từ: "Ôn Từ."
Ôn Từ quay lại nhìn thì thấy Hứa Gia Lịch đang ngồi trên xe đạp mỉm cười ấm áp với cô.
Hứa Gia Lịch là bạn học cùng trường cấp ba với Ôn Từ, hai người một người là lớp trưởng, một người là lớp phó, thành tích học tập luôn ở con số cạnh tranh nhau, hoàn cảnh gia đình hai bên cũng không hề kém cạnh, sau này lên đại học lại học cùng trường, nhưng một người học piano, người kia học múa cổ điển.
Trên lớp cũng có nhiều tin đồn về chuyện của hai người trong suốt một khoảng thời gian rất dài.

Có điều hai người rất trong sạch, từ trước đến nay vẫn luôn giữ mối quan hệ bạn học cùng lớp tốt đẹp, hơn nữa còn thường xuyên hợp tác với nhau trong mọi công việc chung của ban cán sự lớp, mấy người khác thấy vậy thì cũng không có quá nhiều chuyện để đồn đại lung tung, từ đó tin đồn rất nhanh đã bị nhấn chìm.

Dù vậy nhưng cảm giác couple của hai người vẫn luôn tồn tại, cứ thế bước vào Khoa Nghệ Thuật của Đại học Nam Tương.

Vì gia đình xảy ra biến cố nên một năm nay Ôn Từ vẫn luôn bận đến mức chân không chạm đất, thời gian gặp mặt Hứa Gia Lịch cũng ít hơn trước rất nhiều.

.