Ngày hôm đó, Yên Hoài Tuyết về trễ, Lạc Lâm Kỳ Vi ở trong phòng đợi hắn.
“Ngươi đã đến rồi.” Thấy tỷ tỷ Yên Hoài Tuyết không có kinh ngạc lắm, tựa ở ghế trên xoa mi tâm.
Hiện tại sau khi trở thành đương gia chân chính của Lạc Lâm gia, sự việc
luôn luôn xử lý không xong. Trên lưng hắn mang không hề là một mình hắn
nữa, tất cả trách nhiệm và vinh quang của Lạc Lâm gia đều chống ở trên
người hắn.
Bên cạnh không ai có thể dốc bầu tâm sự.
Với
phụ mẫu không thể thân thiết nói được, Lạc Lâm Kỳ Vi tuy rất quan tâm
hắn, nhưng chỉ là tiểu thư khuê các dưỡng tại khuê phòng, bạn nhậu bên
cạnh thì càng không có thể.
Mỗi khi hắn mệt mỏi, luôn luôn như
vậy khao khát sâu sắc bên mình có thể xuất hiện một người, vì hắn phân
ưu, nghe hắn nói hết, làm hắn buông tất cả tâm phòng, tĩnh tĩnh dựa vào, dù cho chỉ có một lát.
Mỗi khi hắn nghĩ đến, một khuôn mặt cương nghị mà tuấn đĩnh sẽ xuất hiện ở trước mắt hắn, an tâm lạ.
Lạc Lâm Kỳ Vi thấy Yên Hoài Tuyết dáng dấp uể oải, âm thầm thở dài.
Lạc Lâm gia gia đại nghiệp đại, nàng lại sao chẳng biết vất vả đệ đệ một
mình gánh chịu. Nhớ tới lúc trước Chấn Quân còn có phụ mẫu đề điểm, Hữu
Thần hỗ trợ, gặp việc không hài lòng cũng sẽ cùng mình oán giận vài câu. Mà hiện tại người đệ đệ này, khi mới trở về chính là khuôn mặt tươi
cười nghênh nhân, cử chỉ bất hảo, dần dần nụ cười đều biến ít, rất xa
cũng có thể cảm thấy một cổ hàn khí. Dù hắn chẳng bao giờ mở rộng nội
tâm, Kỳ Vi vẫn cứ lo lắng người đệ đệ nửa đường này.
“Võ công gần đây luyện thế nào?” Kỳ Vi bày ra tư thái tỷ tỷ quan tâm đệ đệ.
“Cũng không tệ lắm.”
“Không có kỳ quái vì sao tiến cảnh thuận lợi như thế sao?”
Yên Hoài Tuyết đường nhìn quét qua tỷ tỷ, Kỳ Vi chỉ là cười cười.
“Mấy quyển tập kia là ngươi cho ta, đương nhiên ta kỳ quái, nhưng ngươi không nói, ta còn có thể bức ngươi hay sao.”
“Tuy người đưa ngươi võ công không cho ta nói, nhưng ta cuối cùng cảm thấy
cần phải cho ngươi biết, dù sao tốt hơn hai người đều khó chịu.”
Yên Hoài Tuyết nghe xong câu kỳ lạ này, sắc mặt biến đổi, có chút khó hiểu, có chút mong đợi.
Lạc Lâm Kỳ Vi nghĩ thầm, cuối cùng cũng có biểu cảm.
“Chẳng lẽ là…” Mang theo vài phần cẩn cẩn dực dực, Yên Hoài Tuyết hướng Lạc Lâm Kỳ Vi xác minh suy đoán của mình.
“Chính là hắn đưa.”
“Tại sao hắn cho ta võ công? Tại sao hắn không tự mình đưa cho ta?” Yên Hoài Tuyết bên trong nhảy nhót mang theo bất mãn.
Lạc Lâm Kỳ Vi không trả lời vấn đề của hắn, trái lại hỏi: “Từ sau khi ngươi mất đi ký ức lâu như vậy, chính ngươi lại chẳng phát giác trong cơ thể
từng ngày biến hóa? Tuy ta đã đốt Thảo Hàm hương, ngươi mỗi đêm thật sự
là một chút cảm giác cũng không có?”
Thảo Hàm hương? Nghĩ đến mỗi đêm đi vào giấc ngủ thì đích xác sẽ ngửi được hương khí nhàn nhạt như
có như không, Yên Hoài Tuyết tức khắc hiểu rõ.
Không phải hắn
không có cảm giác, mỗi đêm đều sẽ có một cổ nhiệt lưu chậm rãi tiến vào
trong cơ thể hắn, nhượng tứ chi bách hài hắn đều lập tức khoan khoái.
Chỉ là vô luận hắn thế nào muốn mở mắt, đều chỉ có thể mơ mơ hồ hồ thấy một bóng người, hắn vẫn cho rằng đó chỉ là suy nghĩ chủ quan của mình.
Cho đến…
Hắn nhớ tới môi lưỡi ấm mềm, cơ thể nửa ôm trong lòng, mộng đẹp ngày ấy…
“Ta vẫn cho rằng đó là giấc mộng…” Thấp giọng thì thào.
“Ngốc tử, cả đám đều là ngốc tử.” Lạc Lâm Kỳ Vi không khỏi cả giận.
“Là hắn cho ta võ công?” Nghĩ đến vấn đề trọng điểm, Yên Hoài Tuyết nhăn lại mi.
“Nói chính xác, là hắn cho ngươi nửa phần công lực, mời Y Tiên giúp ngươi khôi phục võ công.”
Đại danh Y Tiên Từ Duyên Tri Yên Hoài Tuyết có từng nghe nói, đồng thời,
hắn đương nhiên cũng biết vị Y Tiên này từ trước đến nay điều kiện chữa
người cực kỳ hà khắc.
“Hắn đã đáp ứng Từ Duyên Tri cái gì?” Không khỏi đen mặt.
“Cái này ta cũng không biết, nói chung không phải là chuyện gì dễ dàng,
ngươi nếu muốn gặp hắn, có lẽ có thể đi Huyền Hoa Viên nhìn xem.”
Có phương hướng tìm người, Yên Hoài Tuyết trái lại chẳng nôn nóng như thế. Việc này từng kiện kiện cộng lại, hắn cũng không phải kẻ ngu si, hiển
nhiên cũng ngửi ra chút không tầm thường.
“Bây giờ ngươi có phải nên nói cho ta biết một sự tình, tỷ như quá khứ của ta, hoặc là quan hệ của ta và Vệ Kiêu.”
Yên Hoài Tuyết ánh mắt không thể nắm lấy. Nếu không phải giữa hai người có
quan hệ cực sâu, cảm tình thâm hậu, bất luận ai có thể đem công lực nửa
thân của mình không một câu oán hận cho một người khác, hơn nữa còn
không muốn bại lộ thân phận của bản thân.
Hôm nay nghĩ đến, cùng
Vệ Kiêu ở chung mấy ngày, nhất cử nhất động của hắn, bao dung và tận lực xa cách của hắn, không một cái không khiến người ta sinh nghi.
Chỉ là lúc đó chính mình tâm tư cũng loạn, không kịp nghĩ thấu triệt.
Có lẽ, có một số việc, cũng không như chính mình nghĩ một bên tình nguyện.
Yên Hoài Tuyết lộ ra mỉm cười như có như không.
Lạc Lâm Kỳ Vi nghiêm mặt nói: “Chuyện giữa các ngươi, ta không rõ ràng lắm, hơn nữa việc này cũng là ngươi tự mình hỏi hắn thì thỏa đáng hơn, quá
khứ của ngươi hay là quá khứ của các ngươi, chỉ có hắn biết rõ nhất.”
Nàng dịu dàng cười. “Tuy rằng ngươi là Tứ thiếu gia Lạc Lâm gia, ta nghĩ
biết không chừng cái tên Yên Hoài Tuyết này càng thích hợp với ngươi
hơn. Chỉ cần ngươi nhớ ở nơi này có người nhà của ngươi, bọn họ cũng
quan tâm ngươi, đừng đem chúng ta đẩy xa như thế.”
“Tỷ tỷ, cảm tạ ngươi.” Yên Hoài Tuyết chưa từng nghiêm túc nhìn kỹ người nhà của hắn thế này.
Khi Yên Hoài Tuyết phong trần mệt mỏi chạy tới Huyền Hoa Viên thì, cho dù
hắn võ công cao cường, nhưng hao hết trắc trở mới đi qua mấy đoạn đầy
độc hoa dị thảo, các kiểu cơ quan bẫy rập chốt đường mòn dài thăm thẳm,
đi tới trong sơn cốc.
Bên trong sơn cốc đặc biệt yên tĩnh, chỉ
thỉnh thoảng có dược đồng đi qua, liếc Yên Hoài Tuyết cũng không để ý,
tiếp tục làm việc. Chim hót véo von giữa núi cũng truyền đến.
Thấy bóng lưng ấy thì, Yên Hoài Tuyết chỉ biết là hắn.
Hình dáng này đã khắc thật sâu vào trong đầu, làm hắn liếc mắt là có thể nhận ra.
Nhiều ngày tới nôn nóng và mệt mỏi rã rời, tại giờ khắc này thật kỳ lạ đã được xoa dịu ổn định lại.
Nhưng mà, hình dáng loạng choạng kia lại khiến Yên Hoài Tuyết lúc này đang mừng rỡ bỗng bịt kín tầng bóng râm.
Nam tử chống gậy, hai chân dường như không thể chịu đựng trọng lực quá lớn, đi đứng lung la lung lay, xem thật là rất nguy hiểm.
Khi Vệ Kiêu rốt cục chịu không được ngã về phía sau, nhưng không có đau đớn như trong dự liệu.
Ngã vào trong vòm ngực rộng, Vệ Kiêu ngửa đầu, khó nén khiếp sợ.
“Sao ngươi lại tới đây?”
Yên Hoài Tuyết ở trên môi hắn hạ xuống một nụ hôn.