“Không biết tốt xấu.” Liên Ly Tiêu rũ mắt nhẹ giọng, lộ vẻ trào phúng.
Phía sau nàng lấy nhị nữ tam nam đứng đầu, nhân mã đông nghịt mãnh liệt mà
đến, tiếng bước chân trầm thấp cấp tốc nhanh chóng tới gần.
“Năm
người dẫn đầu là nhị thị tam điện Ma Giáo, không thể khinh thường.” Ân
Hồi Ca chống kiếm đứng lên, có thương tích trong người, sắc mặt so với
bình thường trắng thảm hại hơn ba phần.
“Thiên Quân, ngài vẫn là
thối lui đến phía sau…” Tiếu Tịnh Dạ còn đang nói đã bị ánh mắt sắc lạnh của Ân Hồi Ca quét trở về trong bụng.
“Thiên Quân.” Viên Đình Hạ còn thông minh hơn Tiếu Tịnh Dạ rất nhiều, “Ngài không quay về không
sao, Dương Diệc Phong chân không thể đi, cái bia ngắm lớn như vậy đứng ở đấy, vạn nhất đánh nhau lên kiếm của ai đó mất chính xác…”
Ân Hồi Ca quay đầu lại, vừa lúc cùng ánh mắt Dương Diệc Phong đối lại, người sau không được tự nhiên đem đầu xoay qua.
“Thiên Quân, vừa rồi vì cứu ngươi, hắn thế nhưng lấy Thiên Quân lệnh ném ra.”
Trịnh Trữ từ trong lòng móc ra lệnh bài đưa cho Ân Hồi Ca.
“Có ta ở đây, Ma Giáo nuốt không được Bích Vân Tiêu Thiên của ngươi.” Yên Hoài Tuyết đứng ở một bên, ánh mắt không nhìn về phía Ân Hồi Ca.
“Cảm tạ.” Một tiếng nói cảm tạ cực nhẹ vẫn còn bay vào lỗ tai Yên Hoài
Tuyết, Ân Hồi Ca không cần người nâng chậm rãi đi trở về bên người Dương Diệc Phong.
“Cho ngươi.” Dương Diệc Phong quăng qua một bình sứ, sau khi mở toả ra từng trận dược hương.
“Phong…” Ân Hồi Ca ngồi ở bên cạnh Dương Diệc Phong.
“Ta không tha thứ cho ngươi.”
“Ta biết.” Ân Hồi Ca trong mắt một lần nữa tụ lên tinh điểm quang mang, không còn không khí trầm lặng nữa.
Đang khi nói chuyện, chính tà hai dòng người va chạm tập trung cùng một chỗ, chém giết đã mở màn.
Tiếng đao kiếm tương giao, tiếng hô đau đớn, tiếng gào thét vang vọng trên Thiên Quân phong.
Yên Hoài Tuyết, Lạc Lâm Chấn Quân đám người chống lại nhị thị tam điện, vốn không bị vây hạ phong. Nào liệu Liên Ly Tiêu sát nhập chiến cuộc, cân
bằng lập tức bị đánh vỡ. Một mình nàng dắt kéo Yên Hoài Tuyết, Lạc Lâm
Chấn Quân cùng Trì Trọng Hành ba người, còn lại mấy người liền lập tức
khó khăn, dần dần rơi vào khốn cục.
Đệ nhất Thiên Bảng, danh bất hư truyền.
Trên mặt đất vô số tử thi, giữa sân kêu rên khắp nơi. Ma Giáo xuất thủ, sắc
bén tàn nhẫn, từ trước đến nay không lưu tình. Võ lâm chính đạo đã tổn
hại hơn phân nửa. Thảm trạng như vậy, như là vừa tái diễn lại một màn
của hai mươi năm về trước.
Vết máu hỗn độn.
Lúc này Liên
Ly Tiêu cũng chẳng hề thoải mái, lấy một địch ba, chỉ có thể chống đỡ
cho không rơi hạ phong, nhất cử đánh bại*, lại vọng tưởng.
Tuy là vậy, nhưng mà thế đại cục Ma Giáo đạt được thắng lợi đã vừa lộ ra manh mối.
Liên Ly Tiêu nghĩ mình đánh một lần hạ gục cả ba người là chuyện mong hão.
Nhưng vào lúc này, dị biến đột ngột phát sinh. Yên Hoài Tuyết mũi kiếm run
lên, thân hình lay động, trên mặt vẻ thống khổ nồng trọng, khi mở mắt
lần nữa thì, trong hai mắt tràn đầy tơ máu. Vệ Kiêu đầu tiên nhất phát
hiện dị thường, một đao bổ về phía đối thủ, thoát thân đỡ lấy Yên Hoài
Tuyết.
“Ngươi làm sao vậy!” Vệ Kiêu trên mặt lưu lại máu bẩn, lo lắng hô.
Yên Hoài Tuyết không nói gì, chỉ là cái trán đầy mồ hôi, ngón tay sít sao kéo lấy y phục Vệ Kiêu, thống khổ kiềm chế cái gì.
Lúc này Thanh Sơ đột nhiên hiện thân bên cạnh hai người, một chưởng đem Yên Hoài Tuyết đánh xỉu. Không đợi Vệ Kiêu chất vấn, liền nhanh chóng nói
rằng: “Ta là vì tốt cho Cung chủ, Thiên Tru… lúc mới bắt đầu… cũng là bộ dạng này…” Các biến cố này, ngay cả Thanh Sơ trong lòng cũng ngăn không được nổi lên bất an.
Ở Triêu Hoàng cung lâu như vậy, Vệ Kiêu tự
nhiên biết trong Triêu Hoàng trong cung khóa một người Dịch Thiên Tru,
cũng đã gặp qua bộ dáng điên cuồng kia. Nghe được Thanh Sơ nói, ánh mắt
hắn thẳng lăng lăng nhìn người trong lòng, tại sao có thể như vậy…
Yên Hoài Tuyết nảy sinh biến cố, nhượng chính đạo tình thế càng gian nan, cực kỳ nguy ngập.
“Tiêu nhi, một chuyện năm đó ngươi cần gì phải liên lụy người vô tội, khuấy
đến sinh linh đồ thán.” Một trận gió lớn thổi qua, Liên Ly Tiêu chỉ cảm
thấy bị nhu kình đẩy, thối liền ba bước.
Nàng đương nhiên sẽ không quên âm thanh này.
“Tô Lăng Khanh!” Liên Ly Tiêu oán hận nói.
“Tiêu nhi, dừng tay đi.” Nam tử trung niên nho nhã xuất hiện tại giữa sân, mang theo vài phần dáng vẻ thư sinh.
“Ngươi hại cha ta, hủy Ma Giáo ta, bậc đại cừu này, không đội trời chung, há
có thể nhất câu dừng tay liền xóa bỏ!” Liên Ly Tiêu rút ra nhuyễn kiếm.
Tô Lăng Khanh thở dài, không ngừng đẩy ngăn kiếm Liên Ly Tiêu đâm tới,
nhìn như thong thả nhẹ nhàng, lại chiêu chiêu vừa đúng, không chậm không vội, như dạo chơi sân vắng. Tuy là lui về phía sau, nhưng lại chiếm
thượng phong. Liên Ly Tiêu càng lộ rõ nôn nóng.
Nhưng mà qua sau
hơn mười chiêu, Tô Lăng Khanh lại phong chặt mày, phức tạp nhìn về phía
nữ tử không ngừng biến hóa chiêu thức trước mắt.
“Tiêu nhi, con của chúng ta…”
“Đã chết! Ta làm sao có thể lưu lại nghiệt chủng của ngươi!” Thấy Tô Lăng
Khanh chau mày, Liên Ly Tiêu chỉ cảm thấy một trận khát vọng vui sướng.
Lúc này, Tô Lăng Khanh đột nhiên biến chiêu, cánh tay cắt ngang liên kích,
đánh úp, xoay người đoạt được kiếm Liên Ly Tiêu, tay phải khóa chặt cổ
họng của nàng.
“Ngươi là ai! Ngươi không phải Tiêu nhi!”
Giáo chủ bị khốn, Ma Giáo mọi người nhất thời rối loạn vị trí. Thế cục đột
biến, người người đều đối tranh đấu giữa hai người Tô Lăng Khanh cùng
Liên Ly Tiêu cảm thấy ù ù cạc cạc.
“Ta chính là Liên Ly Tiêu!” Liên Ly Tiêu bị khóa lại yết hầu, sắc mặt hơi xanh.
Ma Giáo dự định tiến lên cướp người, Tô Lăng Khanh chậm rãi mở miệng: “Nếu ai tiến lên một bước, đừng trách ta thủ hạ không lưu tình.”
Nhìn Ma Giáo lui ra phía sau, Tô Lăng Khanh tỉ mỉ quan sát Liên Ly Tiêu.
“Ngươi và nàng lớn lên thật giống, ta lúc đầu thiếu chút nữa bị ngươi lừa. Tuy ngươi cùng Tiêu nhi tập cùng một loại võ công, nhưng ngươi đi chính là
con đường âm tàn, rơi xuống tầm thường, võ công thua Tiêu nhi, cùng
ngươi giao thủ ta liền phát hiện, nhưng ta nghĩ duyên cớ tính tình đại
biến cùng hời hợt luyện võ. Thế nhưng…” Tô Lăng Khanh mỗi chữ mỗi câu
nói: “Tiêu nhi tuyệt sẽ không như ngươi đối đãi chính thân cốt nhục mình như vậy, cho dù là giận nói, nàng cũng sẽ không nói như thế.”
“Ha ha ha, không phải thì sao!” Liên Ly Tiêu cười to, Ma Giáo thì bị tiếng cười to bất thình lình cả kinh không biết làm sao.
Tô Lăng Khanh suy tư một lát, lời nói mang do dự: “Ngươi là… Liên Ly Sa? Ngươi là ám ảnh của nàng?”
Liên Ly Sa ngẩn ra, thật lâu chưa nghe được tên này, ngay cả nàng cũng đã nhanh quên chính mình là ai.
“Nàng ngay cả cái này cũng nói với ngươi?” Ám ảnh của Giáo chủ, địa vị bí ẩn, cho dù nhị thị tam điện cũng không biết.
“Từng nhắc tới, nhưng không có nói rõ, nàng chỉ nói có một muội muội sinh đôi.” Tô Lăng Khanh thở dài.”Tiêu nhi… vẫn khỏe chứ…”
“Đã chết.” Trên mặt Liên Ly Sa mang theo châm chọc. “Ta không lừa ngươi, sau khi sinh hạ hài tử, không đến bao lâu thì chết.”
Tô Lăng Khanh như rơi xuống vực sâu, run nhè nhẹ. Hắn vẫn cho rằng cho dù
không gặp, cho dù không thể gần nhau, Tiêu nhi của hắn cũng sẽ ở một chỗ nào đó xa xôi cùng hắn tương vọng, ở một chỗ nào đó bạn hắn suốt đời.
Lại không nghĩ rằng, sớm thiên nhân vĩnh cách.
Hắn run môi. “Vậy, hài tử đâu…”
“Tô Lăng Khanh, ngươi cư nhiên xa cầu ta sẽ nói cho ngươi biết hài tử kia ở đâu? Quả thực người si nói mộng*!”
xa cầu : yêu cầu xa xỉ.* nói viển vông, vớ vẩn.
Tô Lăng Khanh sắc mặt biến đổi lớn, tiếng nói tàn nhẫn: “Ngươi điều không
phải Tiêu nhi, chớ kỳ vọng ta thủ hạ lưu tình! Nói cho ta biết hài tử ở
đâu!”
“Ngươi dám đối khuôn mặt này xuống tay? Ngươi giết phụ
thân, giết tỷ tỷ, hủy Ma Giáo, ta cũng muốn Bích Vân Tiêu Thiên của
ngươi hóa thành tro tàn!”
Lúc này Viên Đình Hạ tiến gần, hí thanh nói: “Ngươi nếu không phải Liên Ly Tiêu, vì sao Ma Giáo còn muốn duy
mạng ngươi thị tòng ni.”
Liên Ly Sa bỗng nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Ma Giáo mọi người thần sắc phức tạp, trong lòng kinh hãi.
“Này, cô ta lừa các ngươi nhiều năm như vậy, còn đem hài tử của Giáo chủ các
ngươi không biết giấu đi đâu, các ngươi xác định còn muốn nghe lời của
nàng?” Loạn Vũ nhân cơ hội đổ lửa thêm dầu.