Trời xanh biếc như tẩy, sáng sớm ánh bình minh phá mây, gió mạnh thổi cờ màu phần phật. Trên trường đấu luyện dựng lên lôi đài tạm thời, hai bên
trái phải chỗ ngồi đã kín hết người, đệ tử các phái vây quanh chưởng môn nhà mình, giang hồ lãng tử các cứ một bên, hai ba thành quần. Ngoài mép còn có đám người chen chúc một đám một đám muốn nhìn thấy giang hồ hào
kiệt, không ngừng hướng bên trong nhìn quanh.
Một loạt chỗ ngồi gần lôi đài nhất, địa vị không cần nói cũng biết, lúc này tuyệt đại đa số mọi người đã đến trường.
Thiên Xu Quân Trịnh Trữ, Diêu Quang Quân Hàn Ngữ Hân Bích Vân Tiêu Thiên trầm tĩnh ngồi một bên, phía sau có hơn mười đệ tử Bích Vân Tiêu Thiên. Liên Khung phái nội loạn chửa bình, đã vắng ghế ngồi võ lâm đại hội lần này. Doãn, Mạc, Nhạc tam gia đều đã đến trường, Tống Trọng An, Tống Nhung,
Tống Thiên Mạch ở một bên thì thầm nói cười.
Ngoại trừ mấy đời
đối địch Quỷ Phủ và Huyền Hoa Viên, Yến Hồng Lâu cùng Tỏa Kiếm Lư hành
sự xưa nay thần bí, trong môn phái lớn nhỏ chỉ có Triêu Hoàng cung và
Vong Xuyên thành là không đứng tại hàng.
“Hừ, ta đây lớn lắm…” Trong đám người có người không kiên nhẫn.
“Các vị an tâm một chút chớ vội nóng nảy, đại hội sắp bắt đầu, không bằng
các vị trước dùng chút trà bánh.” Lạc Lâm Chấn Quân giương giọng nói,
theo sau bọn thị nữ bưng lên các loại điểm tâm.
“Đa tạ Lạc Lâm công tử.” Mọi người ở đây đều ôm quyền trả ý.
Lạc Lâm Chấn Quân mỉm cười gật đầu.
“Lạc Lâm huynh, quả nhiên hổ phụ vô khuyển tử a, hạ nhiệm võ lâm Minh chủ sợ rằng không không thuộc tứ tử nhà ngươi. Giang hồ sau này chính là thiên hạ người trẻ tuổi rồi.” Mạc Gia gia chủ tán thán nói.
“Đâu, anh
hào trong chốn giang hồ xuất hiện lớp lớp, khuyển tử sau này còn phải
dựa vào các vị.” Lạc Lâm Hách khách sáo vài câu, sau đó quay đầu, nhìn
về phía nữ tử bên cạnh phương hoa đã qua đi nhưng lại không giảm phong
thái.
“Phu nhân, lại có người khen nhi tử ngươi.”
Hướng Lạc Thu cúi đầu mỉm cười. “Chẳng lẽ đây không phải là nhi tử của ngươi ?”
“Ha ha, đương nhiên phải, nhi tử Lạc Lâm Hách ta há có thể tầm thường.” Hai người đồng thời nhìn phía Lạc Lâm Chấn Quân đang cùng Tống Thiên Mạch
nói. Không thấy Lạc Lâm Hữu Thần đằng sau nắm chặt song quyền, mím môi.
“Xem ra, Chấn Quân đối hài tử kia của Tống gia rất có hảo cảm a.” Làm mẫu thân tự nhiên nên vì việc hôn nhân nhi tử suy nghĩ.
“Chỉ sợ nhi tử chúng ta hữu tình, Tống gia hài tử kia vô ý.”
“Tống gia Tam tiểu thư mặc dù điều không phải thân ra, nhưng thâm thụ (vô
cùng được) Tống gia trên dưới thương yêu, tự nhiên có chỗ hơn người. Tuệ thâm nhược hải, băng tâm tố phách, dốc hết sức quản lý rất nhiều sinh ý Tống gia, nếu thật có thể gả tới Lạc Lâm gia ta, cũng coi như là phúc
khí của Lạc Lâm gia ta.”
Lạc Lâm Hách cười cười. “Chuyện người thanh niên cứ để người thanh niên xử lí đi.”
Hướng Lạc Thu gật đầu tán thành.
“Thiên Mạch, sau võ lâm đại hội, Lạc Lâm gia sẽ ở mở tiệc mời võ lâm hào kiệt
bên Vị Dương hồ, đến lúc đó nhất định phi thường náo nhiệt.” Lạc Lâm
Chấn Quân dịu dàng chăm chú nhìn Tống Thiên Mạch.
“Này, ngươi ngụy quân tử, cách muội muội ta xa một chút.” Tống Trọng An xô đẩy đầu vai Lạc Lâm Chấn Quân.
“Đại ca, không thể vô lễ.” Tống Nhung đau đầu nhìn một màn này.
“Nếu tại hạ là ngụy quân tử, sợ rằng Tống đại thiểu chính là thật tiểu nhân.”
“Ngươi nói cái gì!” Tống Trọng An nâng lên cằm, liếc Lạc Lâm Chấn Quân.
Hơi cúi đầu, tiến đến bên tai Tống Trọng An, Lạc Lâm Chấn Quân hạ giọng.
“Mê Hồn tán trong nước trà, con chuột chết trong chăn, phù chú trên cửa
còn có mặc bảo trên tường của thư phòng ta bị cắt phá, sách quý bị xé
nát trong phòng, Tống đại thiểu, ngươi thật đúng là đâu đâu cũng có
mặt.”
“Ngươi có chứng cứ gì là ta làm! Ngươi lấy chứng cứ ra!” Tống Trọng An mạnh miệng liều chết chống đỡ.
“Tại hạ không nắm được chứng cứ, cũng tạo không được những chuyện này của Tống đại thiếu.”
“Biết là tốt rồi, thức thời ngoan ngoãn cách Tống gia còn có Thiên Mạch xa một chút.”
“Tống đại thiếu.” Lạc Lâm Chấn Quân kéo lại bả vai Tống Trọng An.
“Ngươi làm gì!” Tống Trọng An trong lòng run lên, Lạc Lâm Chấn Quân là người
như thế nào hắn có thể so với bất luận kẻ nào hiểu rõ hơn. Thế nhưng Đại thiếu gia sống an nhàn sung sướng làm sao có thể địch lại sức lực của
Lạc Lâm Chấn Quân, lại không muốn dẫn tới chú ý Tống Nhung và Thiên
Mạch, đành phải ngoan ngoãn thỏa hiệp.
“Hai ngày trước cô nương trong thanh lâu có còn hợp ý đại thiểu.” Lạc Lâm Chấn Quân cười nói.
Tống Trọng An thân thể cứng ngắc, mặt đều muốn tái rồi, run run ngón tay chỉ vào Lạc Lâm Chấn Quân.
“Ngươi… ngươi tên khốn khiếp, nguyên lai cái người quái dị kia là ngươi đưa tới!”
Lạc Lâm Chấn Quân nhìn thấy phụ mẫu đang hướng bên này ra hiệu, cuối cùng
thuận tiện vỗ vỗ mặt Tống Trọng An. “Ta cho rằng Tống Đại thiểu thích
như vậy, xem ra là ta hiểu lầm rồi.”
Lưu lại phía sau giương nanh múa vuốt bị Tống Nhung ngăn cản Tống Trọng An, Lạc Lâm Chấn Quân đi tới hướng cạnh bên phu phụ Lạc Lâm Hách.
Trì Trọng Hành đã đến.
“Trì Thành chủ.” Lạc Lâm Chấn Quân tiến lên chào hỏi.
Hắc y hắc sưởng (sưởng : áo khoác ngoài), chỉ có cổ áo cổ tay có thêu hoa
văn lân vàng thẫm, giản đơn mà mười phần khí phách. Vong Xuyên Thập Nhị
kỵ hồng y giáp bạc lấy thế bán nguyệt đem Trì Trọng Hành vây tại giữa,
trên mặt mỗi người đều che mặt quỷ diện đồng đen.
“Lạc Lâm công tử.” Trì Trọng Hành góc cạnh* sắc bén, nụ cười tà tứ. “Đây là xá muội Trì Diệu Duyệt.”
thể hiện sự sắc sảo.
Thay bộ váy vàng tơ, quần áo bạch sắc váy sam. Mất đi cổ linh tinh quái, Trì Diệu Duyệt bên cạnh Trì Trọng Hành càng như một tiểu thư khuê các văn
thục hữu lễ, mà không phải là tiên tử Tố Thủ Trích Nguyệt nghịch ngợm
kia.
“Tiểu nữ tử ra mắt Lạc Lâm công tử.”
Lạc Lâm Chấn
Quân nghe được âm thanh hơi hơi ngẩn ra, sau đó cùng Trì Diệu Duyệt hiểu mà không nói liếc nhau, nhưng không nói thêm cái gì.
Đợi một
nhóm Vong Xuyên thành mới vừa ngồi xuống, đại liễn tám người đã như ẩn
như hiện tại xa xa, đỉnh ngọc lưu ly bát giác rũ xuống vòng ngọc bội
xanh, phát ra tiếng va chạm lanh lảnh. Người nâng liễn vẫn bạch y che
mặt như cũ, chỉ bất quá còn hơn Loạn Vũ lần trước kiêu ngạo phá không mà vào, lần này là từng bước từng bước nâng đi vào.