Nhìn thấy bộ dáng cung kính của người trung niên, chẳng lẽ đây là Tam tiểu
thư của Lạc Lâm sơn trang? Vệ Kiêu nhịn không được hiếu kỳ trong lòng,
thừa dịp không ai chú ý tới, lặng lẽ đuổi theo đám người nọ.
Chỉ
vừa ra viện tử, không đi mấy vòng, một hàng hơn mười nha hoàn dung mạo
xinh đẹp từ trước mắt Vệ Kiêu đi qua, nhìn lại thì bóng dáng sắc thủy
lam kia đã tiêu thất không thấy. Ngó ngó bốn phía, Vệ Kiêu trong lòng ảo não, lại chẳng biết người đang nơi nao, bèn dựa vào cảm giác ở bên
trong Lạc Lâm sơn trang quanh đi quẩn lại.
Xuyên qua một cái hành lang dài, qua không biết mấy viện môn, thì mơ hồ nghe được tiếng ồn ào, men theo âm thanh, Vệ Kiêu đi tới trước chính sảnh của đại viện.
Trong viện xếp mấy chục bàn tiệc rượu, món ngon đầy bàn, không còn chỗ ngồi.
Một trận ầm ĩ náo động tạt vào mặt mà đến, ba năm đoàn người cười nói
lớn tiếng, nâng chung cạn chén.
Vệ Kiêu ở cửa viện ló đầu hướng
vào trong nhìn nhìn, chỉ thấy bọn hạ nhân ở cửa đại sảnh không ngừng
xuyên qua, nhìn giang hồ thảo mãng bên ngoài, chỉ sợ đại nhân vật chân
chính là ở trong đại sảnh.
thảo mãng : nhà quê
Bĩu môi, Vệ Kiêu đang chuẩn bị quay về, nhưng vào lúc này xa xa truyền đến tiếng
rít phá không, đến gần mới phát hiện là một cỗ đại liễn tám người.
Trên liễn bạch tiêu lụa mỏng tầng tầng lớp lớp loạn vũ tung bay, trên đó
thêu lên đồ văn tranh hoa điểu tinh tế tỉ mỉ, mép tuyến tô vàng bạc,
ngăn hình dáng người trong liễn. Đại liễn đỉnh ngọc lưu ly bát giác rũ
xuống tua thật dài, đong đưa theo gió, trong mỗi cột tua đều giắt thanh
ngọc bội hoàn, rung động leng keng.
Người nâng liễn đều bạch y che mặt, đoàn người thản nhiên rơi tại nóc nhà cạnh viện.
Mọi người một mảnh vắng lặng.
“Loạn Vũ công tử nếu tới rồi, sao không đi vào, nhượng Chấn Quân một tận tình địa chủ*.” Một nam tử cao ngất đi ra khỏi phòng khách, thân mặc áo
choàng thanh gấm, mặt mày tuấn lãng đoan chính, thái độ trầm ổn, cấp bậc lễ nghĩa chu đáo.
Tứ tử có thể làm gia chủ Lạc Lâm gia Lạc Lâm Hách vẫn lấy làm tự hào sủng ái muôn phần, tất nhiên là bất phàm.
thể hiện sự hiếu khách của chủ nhà.
Gần đây Triêu Hoàng cung ngày càng thế đại, Triêu Hoàng Cung chủ ẩn nấp bất xuất, kẻ giang hồ biết rất ít. Mà một trong Tứ Hộ pháp đứng ra thay thế mọi việc của Triêu Hoàng cung, Thuý Ngọc Cốt Phiến Loạn Vũ Công tử,
danh tiếng có thể nói nhất thời vô lưỡng*.
đại loại như có một không hai.
“Loạn Vũ không mời mà tới, thật là đường đột, đơn giản chuẩn bị một phần lễ
mọn, còn mong rằng vui lòng nhận cho.” Trong liễn bay ra một hộp gỗ đàn, lụa trắng tung ra tứ tán, một đạo bóng người bạch sắc cũng theo hộp gỗ
đàn phi thân ra.
Lạc Lâm Chấn Quân tay trái tiếp được hộp gỗ, hơi chau mày, lui ra phía sau một bước, bỏ đi nơi mang nội lực trong đó.
“Loạn Vũ Công tử hảo nội lực.” Nhẹ nhàng mở hộp gỗ đàn hướng bên trong nhìn
một cái, cư nhiên là tượng Phật dùng ngọc thạch “Phúc Lộc Thọ” khó có
được mà điêu khắc thành, ôn nhuận trong sáng.
“Chấn Quân thay gia phụ trước tạ ơn Loạn Vũ Công tử.” Lạc Lâm Chấn Quân nhìn thẳng vào Loạn Vũ cách hắn không xa.
Bạch y chấm đất, eo buộc ngọc đới, trên trán tản mát vài sợi tóc rối bời,
một đôi hoa đào sóng mắt lưu chuyển, quả nhiên là một trần thế giai công tử, chẳng biết đã phải đả thương biết bao nhiêu tâm nữ nhi hoài xuân.
Thuý Ngọc Cốt phiến nơi tay, Loạn Vũ cong cong khóe miệng, không chút để ý
cười. “Vẫn là nhượng tại hạ tự mình hướng Lạc Lâm Minh chủ chúc cái thọ
đi.”
“Mời vào.” Lạc Lâm Chấn Quân hơi nghiêng người.
Mới
vừa vào đại sảnh, vô số ánh mắt đều phóng tới. Loạn Vũ phe phẩy Thuý
Ngọc Cốt phiến, âm thầm quan sát đại sảnh, trong lòng tự có một phen
tính toán.
Thật đúng là đến không ít người, thể diện của võ lâm Minh chủ quả nhiên không thể khinh thường.
Thiên Quân Bích Vân Tiêu Thiên cả đời hiếm ít hạ sơn, nhưng Thiên Quyền Quân
Tiếu Tĩnh Dạ một trong Thất Tinh mà lại đứng hàng cao tịch. Hướng phải
vừa nhìn, chưởng môn Liên Khung phái Ngụy Lập Nam cùng thủ đồ Trần Mộ
Lâm Hách Liên trong hàng. Còn có kia hắc y nam tử thủy chung cúi đầu
thưởng thức ly rượu, lại không giấu được cuồng ngạo uy thế, một phen cân nhắc liền biết trừ bỏ Vong Xuyên thành chủ còn nghĩ người phương nào.
Loạn Vũ tâm tư thiên hồi bách chuyển, trên mặt vẫn treo mỉm cười như có như không, tiến lên thăm hỏi.
Nói về Vệ Kiêu thấy hai người đi vào, trò hay là không nhìn được rồi, lúc
này mới phẫn nộ nhớ tới Lý Tử, vội vã xoay người nhắm men theo đường cũ
đi quay trở lại.
Mới vừa đi tới cửa đại viện trù phòng, thì đụng phải người trung niên quản sự nọ, một phen nắm lấy Vệ Kiêu.
“Hôm nay nhân thủ trong trang thật sự là khan hiếm, ngươi lưu lại giúp một
tay, đợi cho yến hội này xong xuôi thanh toán tiền công cho ngươi thế
nào.” Xem ra quản sự này cũng là thật sự là quá gấp, cau mày, lời ít mà ý nhiều hỏi.
“Vậy Lý Tử…”
“Tiểu tử đó đã đáp ứng, hiện tại đi làm việc rồi.”
Dù thế nào nữa cũng không thể cùng bạc băn khoăn, Vệ Kiêu suy nghĩ một
lát, liền bị người trung niên không qua phân trần kéo gần lại trù phòng.
Tại trù phòng bận rộn khí thế ngất trời, Vệ Kiêu tiến tiến xuất xuất trợ
thủ, đợi được lúc rảnh rỗi nghỉ ngơi một chút thì mới phát hiện đêm đã
khuya, toàn bộ Lạc Lâm sơn trang đèn đuốc sáng trưng.
Mấy người
nha hoàn vội vội vàng vàng chạy tới, hướng người trung niên nói chút gì, người trung niên nhìn quanh bốn phía, hướng Vệ Kiêu cùng mấy khác người vẫy vẫy tay.
“Trong tiền viện thiếu người, các ngươi đi theo mấy nha hoàn này qua giúp một tay, nghìn vạn lần nhớ kỹ đừng làm mất mặt
trong trang.”
Vệ Kiêu ở sau cùng cả đám, hướng phía tiền viện
tiến tới, trong hành lang gấp khúc thật dài cách năm bước thì phủ một
cái thải đăng lăng quyên bát giác, ánh lên rường cột chạm trổ cùng một
trì hồ thủy, lộng lẫy lưu màu, rực rỡ kiều diễm.
Vệ Kiêu đang âm
thầm thán phục bỗng nhiên khóe mắt thổi qua một mạt bóng trắng, nhìn
lại, nhưng chẳng có gì, Vệ Kiêu nhìn mọi người phía trước vội vàng đi,
dần dần chậm xuống cước bộ, tại một góc dừng lại, thấy người đằng trước
không có phát hiện, liền quay đầu lại co cẳng bỏ chạy.