“Tỉnh tỉnh…” Yên Hoài Tuyết dùng đầu ngón chân đá đá nam nhân ngã trên mặt đất.
Vệ Kiêu rên rỉ hai ba tiếng, cuối cùng vẫn không tỉnh lại.
Nhíu mày, Yên Hoài Tuyết từ trong tay áo lấy ra bình ngọc trắng, để tới chóp mũi Vệ Kiêu đưa qua đưa lại hai ba cái, lúc này mới tỉnh lại.
“Làm sao vậy?” Vệ Kiêu đỡ lấy cái trán hơi đau đớn, suy nghĩ một chút, hắn nghi hoặc nói: “Vừa rồi ta ngửi thấy mùi rượu kỳ lạ…”
Yên Hoài Tuyết lắc đầu, diện vô biểu tình.
“Nội lực ngươi so với trong tưởng tượng của ta còn kém, mắt thanh tai linh
cũng còn chưa tới, bữa cơm đêm nay ngươi liền miễn, tâm pháp thuộc tới
trang thứ ba rồi hãy tới tìm ta.”
Vệ Kiêu nhìn cái bàn trống không, phát ra tiếng gào rung trời: “Lão tử đói chết rồi! Lão tử mặc kệ!”
“Chú ý đừng có chủ ý chạy trốn, nhớ kỹ, nếu nội hai canh giờ ngươi không
thuộc hết, mỗi lần hơn một canh giờ, ta liền phế một chân của ngươi.”
Yên Hoài Tuyết tịnh như không nghe thấy nhẹ nhàng phất tay áo, cánh cửa
theo tiếng mà đóng lại.
Vệ Kiêu bị buồn phiền không thể nói chỉ phải ở trong sảnh thất đá bay ghế cho hả giận.
Phút chốc căn phòng đã khôi phục lại sự yên tĩnh, chỉ có rất xa thỉnh thoảng bay tới vài tiếng đàn sáo tiếng huyên náo của lầu xanh.
Yên Hoài Tuyết ngồi ở trên giường, dung mạo như băng, mát lạnh tận xương. Chu sa chí đỏ sẫm dưới khóe mắt đóng băng.
Nhược U Minh Thần Đại Pháp đã rơi vào giai cảnh, chỉ là Lưu Hồng Tu Ngọc Thủ này, còn có điều khó hiểu, chưa phá bình cảnh.
Tâm tịnh như Yên Hoài Tuyết cũng không tránh khỏi sinh buồn bực, trên Bích
Vân Tiêu Thiên người nọ võ công hóa tới nhập cảnh, nghễ thị thiên hạ,
chính mình bậc tiến cảnh này, chẳng lẽ còn muốn giẫm lên vết xe đổ, thất bại thảm hại!
Hai tay đặt trên đùi, trong lòng lẩm nhẩm tâm
pháp, đan điền ấm áp, trong kinh mạch hình như có một luồng khí lạnh
chậm rãi lưu động. Nhược U Minh Thần Đại Pháp thuần đường âm hàn, tựa
như dòng nước lạnh gợn sóng vậy, đã có chút thành tựu, nếu đợi sau khi
đại thành chính là như trăm sông hợp thành biển, băng gió tuyết tuôn chi thế.
Nhược U Minh Thần Đại Pháp làm cơ sở, mới có thể tu tập Lưu Hồng Tu Ngọc Thủ.
Cái gọi là Lưu Hồng Tu Ngọc Thủ, cùng Nhược U Minh Thần Đại Pháp đồng thuần một mạch âm hàn, công như kỳ danh, lưu lam phân hồng*, hạo tuyết ánh
ngọc*, sử dụng đến rất là huyễn sắc như huyễn*.
Song sau khi đại
thành một đôi tay như lưỡi băng, hàn khí dâng lên, có thể cắt gần đứt
ngọc thạch, một nhánh một lá cây, một hạt cát một tảng đá, ở trong tay
này đều có thể trở thành lợi khí* đả thương người.
lưu lam phân hồng : mây mù di chuyển rối loạn cầu vồng (?)
huyễn sắc như huyễn : màu sắc rực rỡ như huyền ảo.
Hai kẻ cùng thuộc tính hàn, lúc tu luyện hung hiểm phi thường, cần ngưng thần tĩnh khí, không thể quấy rối.
Yên Hoài Tuyết hai tay khẽ nâng, lóe ra ánh sáng rực rỡ nhàn nhạt óng ánh,
mười ngón không ngừng biến đổi, ở trước ngực bày ra chỉ quyết khác nhau, giữa một thức khẽ vạch, mang ra vài tia sáng rọi, trong khoảnh khắc lại biến mất đi vào hư vô.
Hai tay thả lại trên đùi, lại một lần nữa tĩnh lặng không một tiếng động.
Không biết đã qua bao lâu, hai tay run lên, Yên Hoài Tuyết nhăn chặt mày, trên trán phủ mồ hôi mỏng.
Trong cơ thể luồng khí lạnh trong tĩnh mạch bắt đầu không bị khống chế, khi
chậm khi nhanh, không ngừng đánh sâu vào tĩnh mạch, dẫn tới từng trận
đau đớn.
Trong lòng cả kinh, hai tay hợp đan điền, Yên Hoài Tuyết vốn định thu công, nhưng phát hiện nâng lên chỉ là uổng phí.
Đây là chuyện gì?
Dần dần không thể tập trung tinh thần, trong đầu bắt đầu xuất hiện ảo ảnh.
Ân Hồi Ca cầm trong tay trường kiếm, trên cổ tựa hồ còn có thể cảm nhận
được xúc cảm mũi kiếm lạnh buốt…
Mờ mịt, sỉ nhục.
Dồn sức lấy lại tinh thần, Yên Hoài Tuyết định trụ tâm thần, đây là điềm báo tẩu hỏa nhập ma.
Đùng đùng đùng.
Vệ Kiêu dùng sức gõ cửa, người rõ ràng ở ngay bên trong, tại sao không lên tiếng trả lời.
“Ngươi không lên tiếng ta liền trực tiếp đi vào, bụng ta còn bị đói đó!” Vệ Kiêu ở ngoài cửa rống to hơn.
Lúc này, Yên Hoài Tuyết Cực lực bảo vệ tâm thần ổn định kinh mạch, nào còn có thể phân ra tâm thần trả lời.
“Ta vào đây.” Vệ Kiêu đẩy cửa ra thì thấy Yên Hoài Tuyết ngồi ngay ngắn ở trên giường.
“Gọi ngươi như thế nào không lên tiếng.” Ngoài miệng oán giận, Vệ Kiêu đến gần. “Ta học xong rồi, ngươi…”
Lúc này mới phát hiện Yên Hoài Tuyết cau chặt mày, mồ hôi dọc theo hàm dưới chậm rãi nhỏ.
“Ngươi làm sao vậy?” Lấy tay khẽ đụng Yên Hoài Tuyết ngay lập tức có cổ hàn
khí hướng hắn bức tới, vừa muốn lui thân, đã bị một bàn tay bóp chặt cổ
tay.
Giương mắt liền nhìn thấy một đôi mắt hỗn loạn mà điên cuồng.
Yên Hoài Tuyết tại lúc Vệ Kiêu tiến vào liền cảm thấy không ổn, trên người
Vệ Kiêu còn có dư hương của Túy Hương Linh Lung tán, sau khi ngửi được
áp chế hàn khí bạo động trong cơ thể lại càng khó hơn ba phần.
Lấy huyễn hương Túy Hương Linh Lung tán làm dẫn, thiếu nữ gọi Trình Diệu Duyệt đó cùng Quỷ phủ quan hệ bất minh.
Yên Hoài Tuyết lòng sáng tỏ, nhất định là thiếu nữ đó thừa dịp hắn không chú ý thì ở trên người hắn hạ Phù Dao Hoán Thần hương.
Phù Dao Hoán Thần hương nhiễu tâm trí người, hắn luyện công cần tĩnh tâm
ngưng khí, hai cái tương khắc tương địch, tối dễ tẩu hỏa nhập ma.
Nhưng mà khi tay Vệ Kiêu chạm vào hắn thì hàn khí kia chạy trốn tán loạn
chung quanh, không khống chế được hướng Vệ Kiêu dâng đi, rốt cuộc Yên
Hoài Tuyết ngay cả một chút thần trí cũng đã biến mất.
“Ngươi, ngươi làm gì!” Chống lại cặp mắt kia, Vệ Kiêu tim một trận mạnh đập loạn.
Yên Hoài Tuyết một tay nắm cái cổ Vệ Kiêu, đem hắn đặt ở trên tường.
Hai chân liều mạng đạp đá, hai tay dùng sức tách bàn tay Yên Hoài Tuyết bóp cổ hắn, nhưng không cởi lỏng được.
“Ngươi… Ngươi điên rồi…” Một ngụm cắn ở trên tay, Yên Hoài Tuyết xơi đau, đem người quăng trên mặt đất.
Vệ Kiêu vội vàng đứng lên, còn chưa đứng vững thì lại bị bắt được, lại một lần nữa bị một chưởng đánh ngã xuống đất.
“Ngươi… ngươi như thế khi dễ người! Lão tử liều mạng với ngươi!” Phi thân nhào
tới trên người Yên Hoài Tuyết, hai người nhất thời té xuống đất, đè trên người Yên Hoài Tuyết, Vệ Kiêu vận khởi tâm pháp vừa mới học được, thừa
dịp hắn chưa phản ứng kịp, sử xuất khí lực bú sữa* liên tiếp mấy quyền
đánh vào ngực hắn.
*: …. cứ hiểu là sử dụng mạnh sức … so sánh gì mừ… =.=|||
Yên Hoài Tuyết trên mặt dâng lên một mảnh đỏ ửng, nhất thời một ngụm máu tươi toàn bộ phun ở trên mặt Vệ Kiêu.
Đem máu trên mặt lau đi, Vệ Kiêu vừa muốn hùng hùng hổ hổ: “Tên mù chết,
ngươi mụ nội nó…” Lại bị ánh mắt khôi phục thanh minh của Yên Hoài Tuyết dọa trở về.
“Còn không đi xuống.” Yên Hoài Tuyết nhìn Vệ Kiêu ngồi ở trên người hắn, trên mặt đầy là vết máu.