Lỡ Bao Nuôi Phải Đại Gia Đích Thực, Làm Sao Bây Giờ?

Chương 18: Bức tranh cuả người

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nắng chiều bị thổi tán qua trong cơn gió tháng mười, trôi dạt đến tán dù ở tầng cao nhất của biệt thự nhỏ, lại biến thành những hoa văn đốm sáng, càng nhẹ nhàng chiếu xuống rải rác trên ghế sô pha vải và ván gỗ sọc.
Tầng trên cùng có một chiếc xích đu mây để ngồi nghỉ và một mái che ô màu sáng chiếm một nửa không gian. Trong rạp che dù có hai ba ngọn đèn quấn vải màu vàng ấm áp được treo lên. Có một cái bục cao nhỏ lát bằng những thanh gỗ ngang rất thoải mái, được lót nệm tatami mềm mại và các loại gối ôm khác nhau. Chuông gió kiểu Nhật được treo ở ngay mép rạp, tiếng leng keng vang lên theo gió.
Dưới tán ô, Triệu Bình Phong giúp Bạch Đa Đa đưa những bức tranh bên trong phòng vẽ đều mang lên đây, một bức lại một bức tranh màu nước khác, tranh sơn dầu và ký họa thì được đặt trên giá bàn gỗ.
Đặt phía ngoài cùng là những bức phác hoạ tĩnh vật đơn giản non nớt, mấy bức vẽ cơ bản như bình hoa, hoa quả, lon thiếc và những khối thạch cao có bố cục còn chưa được sắp đặt thuần thục được hợp lại với nhau, cách đổ bóng đen trắng cũng nhìn không quá tự nhiên, nhưng qua mỗi một bức vẽ đều có thể rõ ràng nhìn thấy sự tiến bộ của tác giả.
Xếp sau còn lại là tranh màu nước và tranh sơn dầu. Từ những con đường thành thị đầy mưa và mù sương đến những cánh rừng cây buổi sớm, những gam màu đậm và tươi được dùng với nét bút thanh thoát thay đổi nhiều đều đủ để khiến người ta tưởng tượng ra, người cầm bút vẽ thổi hồn vào những bức tranh này, là một tâm hồn hạnh phúc và phong phú đến thế nào.
Muốn bảo quản những bức vẽ này cũng khá kỳ công, độ ẩm, độ chiếu sáng, mức thông gió trong phòng vẽ tranh các thứ đều có yêu cầu rất nghiêm ngặt, mỗi tháng còn cần phải đến hai lần phơi nắng sáng và lau chùi lại.
Ánh nắng dưới tán ô vừa phải, Bạch Đa Đa ngồi trên ghế đẩu cao, cầm một chiếc cọ mềm nhẹ nhàng quét lên họa tiết trên bức tranh, lau sạch bụi bặm tích tụ trên đó..
Triệu Bình Phong ở dưới sự chỉ đạo của Bạch Đa Đa cũng học cách làm, hơn phân nửa tâm tư lại phân ra ở người con trai bên cạnh đang rũ mắt cười lặng yên.
Anh cảm nhận được từng nét vẽ một được vẽ lên, nhìn chúng nó từ non nớt đến trưởng thành, phảng phất giống như đang nhìn thấy một đứa trẻ mới sinh đang cầm cọ màu vẽ lung tung, đến lúc lớn hơn chút lại đứng ở trong lớp học vẽ, đứng ở trước bàn vẽ mà vẽ từng nét bút một để miêu tả quả táo trước mặt. Vài năm sau thiếu niên lại xách theo dụng cụ vẽ tranh đi tới chỗ mặt trời mọc trong núi, dùng một ánh mắt trong suốt cùng chân thành nhất để dùng bút vẽ, phác họa nên một rừng thông lúc bình minh...
Loại cảm giác này rất kỳ diệu, anh đã không có mặt trong chục năm đầu đời của người mình yêu, rồi lại chậm rãi bù đắp lại ở nơi đây.
Đây là một loại cảm giác có thể khiến người ta say mê.
"Thiếu gia hóa ra còn biết vẽ nữa, cậu giỏi quá đi ", Triệu Bình Phong sau khi lau chùi xong một bức vẽ rồi, xoay bút vẽ nhìn người bên cạnh nói.
Bạch Đa Đa nghe vậy, như có chút hoài niệm mà nở nụ cười: "Đúng vậy, tôi học vẽ tới tận mười hai năm đó".
Triệu Bình Phong ánh mắt thả hướng về bức vẽ cậu đang lau chùi lại kia, màu nước xanh xanh được họa sĩ tán mỏng thành những nét bẽ để thành một mảng lớn làm màu nền cho bầu sắc, màu sắc ở trên giấy giao hòa lan xuống, trên vách tường vàng nhạt là cây thường xuân leo dây tươi tốt mọc đầy màu xanh lá, rồi dùng chất liệu bột vẽ dày hơn để vẽ một cậu bé mặc đồng phục học sinh đang đạp xe qua con hẻm này.
Nếu như anh nhớ không lầm...
"Thiếu gia nếu như cậu thích vẽ đến thế, vì sao lại ngưng không học tiếp nữa?" Triệu Bình Phong vờ như lơ đãng hỏi một câu.
Trong chốc lát Bạch Đa Đa nghe không hiểu, nghi ngờ hỏi lại: "Học tiếp? Ý anh là thi vào Học viện Mỹ Thuật à".
Triệu Bình Phong gật đầu.
"Chuyện ấy à, tôi chỉ là dân không chuyên nghiệp, vẽ cũng không giỏi", Bạch Đa Đa dùng đầu bút chọc một cái vào cằm của mình, nghiêng đầu cười cười, còn nói thêm: "Thật ra tôi đúng là rất thích vẽ vời, có điều trong nhà cũng không quá đồng ý nếu tôi muốn chọn ngành học này".
Trong lời nói của cậu có cảm giác nhàn nhạt như đang tiếc nuối, Triệu Bình Phong căng thẳng trong lòng, giả vờ bình thản mà chọc một câu: "Vậy hóa ra thiếu gia là thuộc loại công tử thật đáng thương nhất định phải kế thừa gia nghiệp à" .
"Ha ha ha, anh đang nói bậy bạ gì đó", quả nhiên Bạch Đa Đa nghe vậy nở nụ cười, tay cầm bàn chải vẫn đang quét cọ không ngừng, lại dứt khoát ngừng công việc trong tay, xoay người giải thích rõ ràng cho anh, "Bố mẹ tôi thật ra cũng không có yêu cầu gì to tát với tôi cả, chỉ là bởi vì năm đó đã xảy ra một ít chuyện không hay, mẹ tôi tức giận nên mới không cho phép tôi chọn ngành này nữa" .
Triệu Bình Phong vừa nhìn về phía bức tranh kia, vẻ mặt mù mịt, hỏi cậu: "Là chuyện gì? "
Bạch Đa Đa lại phất phất tay như muốn lờ đi, chỉ thuận miệng kể với anh một chút: "Không có gì, đều đã qua cả rồi. Cũng chỉ là vấn đề cũ rích là bị đạo tác phẩm mà thôi, nhưng cuối cùng, với sự giúp đỡ của một fan từ xưa, tôi đã bảo vệ thành công quyền lợi của mình".
Khi đó cậu chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, bình thường đem tác phẩm của mình post lên website để giao lưu, sau này thì càng ngày càng được biết tiếng là một "blogger vẽ tranh nghệ thuật".
Độ nổi tiếng càng cao thì càng có không ít người đã "tham khảo" phong cách vẽ của cậu, thông thường những hành động như để thăm dò đâu là giới hạn cuối cùng thế này Bạch Đa Đa cũng không buồn đi truy cứu. Mãi đến khi có người trực tiếp ăn cắp tác phẩm của cậu để đem đi dự thi một giải thưởng chuyên nghiệp, còn nhận giải, chuyện này mới trở nên thật sự nghiêm trọng.
Các fan của 'đạo sĩ' kia cũng không ít, cho nên fan của hai bên công kích nhau trên mạng trong cả một quãng thời gian dài. Mà ID trên mạng xã hội của cậu bị giấu kín trước người thân và tất cả các thể loại bạn bè, vì vậy Bạch Đa Đa vừa tròn 16 tuổi, đã phải tự mình giải quyết chuyện đau đầu này.
Mãi sau đó một 'fan' có vẻ đáng tin chủ động liên lạc với cậu, sau đó không biết người nọ dùng thủ đoạn gì mà tên đạo sĩ kia rất nhanh đã phải trả giá với hành vi vi phạm pháp luật của mình.
Cho nên chuyện vốn vô cùng ầm ĩ vang dội, cuối cùng lại giải quyết được một cách rất nhẹ nhàng, thật ra chưa hề để lại cho Bạch Đa Đa bất cứ vết sẹo tâm lý nào, thậm chí còn cảm thấy có chút buồn cười.
"Sau đó bố mẹ tôi mới biết được chuyện này... Haiz, thành ra người nhà tôi lại chuyện bé xé ra to, đoạn thời gian đó vẫn dùng ánh mắt kiểu như 'đứa trẻ đáng thương' để nhìn tôi, ngay cả nói chuyện cũng rất cẩn thận, mà thật ra tôi đúng là thấy không sao cả", nói xong cậu có chút bất đắc dĩ nhún nhún vai, nở nụ cười tươi.
"Không phải là chuyện bé xé ra to đâu", Triệu Bình Phong lại nhìn vào cậu đầy nghiêm túc , trầm giọng nói rằng, "Sao có thể để cậu bị ăn hiếp như thế".
Năm đó là do anh sơ sẩy trong chốc lát không để ý, nên sao khi tự tay xử lý xong tên đạo sĩ kia, đã không còn ai dám ức hiếp Bạch Đa Đa ở dưới mí mắt của Triệu Bình Phong nữa.
Có điều năm đó bị một số anti-fan mắng những câu rất khó nghe, Triệu Bình Phong có thể nhìn ra từ câu Bạch Đa Đa nói rằng mình 'vẽ không giỏi lắm', chứng tỏ vẫn có chút ảnh hưởng lên cậu. Vậy thì có lẽ đây mới là nguyên nhân chủ yếu để Lâm Hàm Ý ngăn cản con trai mình tiếp tục theo con đường hội họa!
"Nói vậy anh hiểu mấy chuyện này à?" Bạch Đa Đa không muốn bàn tới chuyện quá khứ nữa, quay đầu nhìn bức tranh trước mặt, nghĩ lại, Triệu tiên sinh biết nhiều kiến thức như vậy, bây giờ nói đến lĩnh vực sở trường của cậu nên cậu phải hỏi cho bằng được.
Triệu Bình Phong trong nháy mắt bị sửng sốt, gật đầu một cái rồi lại lắc lắc, nói rằng: "Thường ngày tôi cũng khá bận, không có dành thời gian để học vẽ, nhưng hiểu một ít về giám định và thưởng thức hội họa, cũng chỉ gọi là lý luận suông mà thôi".
Sau khi anh nói xong lại tới gần Bạch Đa Đa, giọng nói trầm thấp từ tính mang theo ý cười đầy cưng chiều vang lên bên tai người: "So ra kém nhiều với sự thông minh bẩm sinh, tài hoa hơn người của tiểu thiếu gia cậu."
Nhiệt độ thuộc về một người khác đột nhiên lan đến, rõ ràng Bạch Đa Đa nghe một câu khen như thế thì xấu hổ cực kỳ, cậu phồng má lên, nói với người đàn ông mới làm chuyện xấu rằng: "Anh thật đáng ghét, tôi làm gì anh cũng chọc tôi được" .
Triệu Bình Phong giơ hai tay lên mà thề thốt: "Tôi không có, thiếu gia hiểu lầm rồi, tôi nói thật mà".
Vừa dứt lời, anh cầm ngay cây cọ vẽ để nhận xét về hai bức tranh ở gần hai người nhất, những thuật ngữ về giám định và đánh giá chuyên môn, qua miệng của Triệu Bình Phong, sao lại nghe giống như một fan não tàn đang khen một cách mù quáng.
Bạch Đa Đa càng nghe càng muốn bịt miệng anh lại, có điều lại nhớ đến buổi sáng hôm kia Triệu Bình Phong đã từng liếm vào lòng bàn tay của cậu, nên do do dự dự mà không dám đưa tay lên.
Cũng chỉ có thể như người dễ xù lông, đỏ mặt trừng mắt ngồi ở một bên.
Bạch Đa Đa rất muốn ra vẻ như tôi đây không thèm để ý, mà dù cho trong lòng cậu biết trình độ của mình vẫn thường thôi, thì vẫn không thể không thấy vui mừng khấp khởi khi nghe những lời khen ngợi của người khác. Những chuyện này toàn bộ đều biến thành tâm trạng thấy ngượng không thể diễn tả rõ ra, làm cho cậu muốn phát điên.
Triệu Bình Phong thấy gương mặt đầy ái ngại của bé cưng, muốn cười lại không dám cười, cuối cùng cũng chỉ phải tự đánh vào mình, tay đã ngứa ngáy đến không chịu được (?).
"Haiz, người đâu mà cute muốn chết...", Triệu Bình Phong bỗng vô ý thức nói ra suy nghĩ trong đầu.
Mà người vừa được anh khen là 'cute muốn chết', nghe vậy lại bực tức đến mức đôi mắt đã ươn ướt, từ trên băng ghế lập tức nhào qua che miệng anh lại: "Anh đừng có nói gì thêm nữa!"
Triệu Bình Phong thấy người ta bị chọc đến giận rồi, một chân lập tức trụ cả người xuống để đón lấy Bạch Đa Đa đang nhào tới, sau đó nhanh chóng điều chỉnh tư thế của hai người, nhân cơ hội đem người mình vẫn luôn "yêu thương nhung nhớ" khóa thật chặt vào trong lòng, "Vâng, vâng thưa thiếu gia, tôi không nói nữa, haha" .
Sau đó Bạch Đa Đa mới phát hiện tư thế giữa hai người bọn họ rất kỳ lạ. Cậu tách hai chân ra ngồi ở trên đùi Triệu Bình Phong, hai cánh tay bị người này bẻ ra thành tư thế đang ôm chặt lấy cổ anh, mà cả người cậu đều bị Triệu Bình Phong ôm chặt vào trong lòng, anh còn đem đầu vùi vào trong hõm vai của cậu, cực kỳ ám muội.
Mặt của Bạch Đa Đa đã trở nên đỏ chót, Triệu Bình Phong nhìn càng động lòng, nhịn không được dùng mặt cọ vào gò má nóng hổi của cậu. Bạch Đa Đa sửng sốt, lập tức dùng tay đẩy mặt anh ra, nhíu mũi la: "Anh làm gì đó, buông... "
Sau đó đã bị Triệu Bình Phong một tay đỡ lấy mông nhỏ, một tay vắt ngang vai để bế bổng cậu lên, mang người đến khu vực thư giãn.
"Thiếu gia ôm chặt vào", anh khẽ cười nhắc nhở một câu.
"Anh, đồ mất nết này, mau thả tôi xuống!" Bạch Đa Đa đột nhiên bị bế lên sợ đến mức phải siết chặt hai chân của mình đang kẹp vào thắt lưng của người ta, cánh tay cũng bám vào vững vàng ở cổ Triệu Bình Phong, tựa vào trên bả vai của anh mà la to.


Có điều lần này cũng không dám giãy giụa nữa rồi, sợ ngã xuống.
Mãi đến khi được Triệu Bình Phong đặt xuống trên tấm đệm Tatami mềm mại, Bạch Đa Đa mới tránh ra khỏi được cái ôm của người này, bĩu môi trừng mắt nhìn người đàn ông đang cười nhếch một bên khóe miệng, túm lấy một cái gối ôm, rồi xoay người đưa lưng về phía anh, không nói gì.
Triệu Bình Phong thấy cậu úp cả cái mặt vào trong gối ôm như thế, Ccúi xuống và tựa vào chỗ hai bên ghế tựa, nghiêng người nhìn cậu từ bên trái, hỏi: "Thiếu gia giận tôi à? "
Bạch Đa Đa giật giật người, chuyển hướng về phía bên phải.
Triệu Bình Phong lại từ bên phải tiến tới nói: "Tôi chẳng qua thấy thiếu gia dọn lâu như vậy, nên mới bế cậu qua đây để nghỉ một chút. Đừng giận mà, nhé...? "
"Ai cần anh bế chứ ", Bạch Đa Đa lầm bầm một tiếng, lại dời mông chuyển hướng về phía bên trái, chết sống gì cũng không muốn nói chuyện với anh.
Được rồi, là do anh thích tìm đường chết đây mà, giờ phải đi dỗ người ta sấp mặt. Sau đó Triệu Bình Phong dùng đủ lời ngon ngọt để dỗ dành cậu một lúc lâu, mãi mới dụ được Bạch Đa Đa đồng ý quay mặt lại nhìn anh.
Triệu Bình Phong thấy mặt của cậu đã dịu đi nhiều rồi, mới đột nhiên mở miệng đưa ra một yêu cầu: "Thiếu gia, tôi muốn xin nghỉ trong một khoảng thời gian, có được không? "
Xin nghỉ? Mấy ngày nay hai người vẫn luôn ở chung, cũng là lần đầu tiên nghe anh nói muốn xin nghỉ.
Bạch Đa Đa có chút ngạc nhiên mà hỏi dò: "Anh muốn nghỉ làm gì vậy" .
"Tôi muốn tìm việc làm", Triệu Bình Phong than thở nói rằng, "Cho dù được thiếu gia che chở, một thằng đàn ông như tôi cũng không thể ăn no chờ chết, tôi còn muốn làm một người có ích cho xã hội, như vậy mới có tư cách được ở bên cạnh thiếu gia" .
Triệu Bình Phong nửa thật nửa giả nói những lời này, có điều mấy chuyện kia của anh thật sự đúng là nên phải nhanh giải quyết cho xong, như vậy mới có thể yên tâm để nghiêm túc theo đuổi Bạch Đa Đa.
"Yên tâm, tôi chỉ đi trong khoảng thời gian ngắn, rất nhanh sẽ trở lại", anh đưa ra lời hứa.
Bạch Đa Đa nghe Triệu Bình Phong nói bắt đầu muốn tự lực cánh sinh, trong bụng cũng không có chút vui mừng nào, cậu có thể nhìn ra Triệu Bình Phong không phải người thường, người như vậy sao lại có thể chỉ toàn ở nhà đợi cậu chứ.
Có điều vừa rồi chuyện anh ấy ăn hiếp mình, vẫn còn chưa giải quyết xong mà.
Bạch Đa Đa đeo một vẻ mặt nghiêm túc, nghiêm túc nói với anh: "Anh phải đồng ý trước với tôi, không có được trêu ghẹo sờ mó chọc tôi nữa thì tôi mới cho anh nghỉ" .
Triệu Bình Phong cúi đầu nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cậu, nín cười, sờ cằm một cái rồi sau khi nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, mới đập lấy đầu gối của mình, khẽ khàng tung một câu như sét đánh ngang tai: "Thiếu gia có còn nhớ rõ quan hệ của chúng ta là như thế nào không".
"Ack", Bạch Đa Đa sững người một chút, cậu quả thực đã lâu không hề nhớ đến chuyện gì, lúc này nghe anh nhắc mới phản ứng ra, "... là quan hệ bao nuôi".
Triệu Bình Phong gật đầu, lập tức nhanh nắm lấy cằm của Bạch Đa Đa nâng lên, ngón cái vuốt ve làn da mượt mà của cậu, cúi mặt xuống ngắm nhìn sự mù mờ trong mắt cậu, kéo dài âm điệu nói một câu: "Cho nên, đến cùng thiếu gia định tới lúc nào thì mới thực hiện nghĩa vụ bao nuôi của mình?"
Gì cơ?
Bạch Đa Đa nháy mắt một cái, mở miệng muốn hỏi, nhưng trong một chớp mắt tiếp đó đã bị người đàn ông trước mắt cúi đầu ghé sát vào, lập tức hôn lên trên môi.
Chuông gió ở trong rạp vang tiếng leng keng theo gió, thiếu gia trong rạp bị đối tượng bao nuôi của cậu ôm vào trong lòng hôn lên, đầu lưỡi mạnh mẽ bắt đầu quấn lưỡi của cậu lại, ngậm mút từng chút một, trao một nụ hôn sâu...
Editor: Với một đứa chuyên edit H như tôi thì mãi đến chương 18 mới có 1 nụ hôn quả là một cực hình =))