Lỗ Ái (Bắt Yêu)

Chương 89-5

Đêm trước ngày kết hôn, Tiểu Tử đã sớm trở về từ công ty.

Trông anh có vẻ gầy đi rất nhiều, gương mặt cũng tiều tụy hẳn đi, bước vào phòng Đại Lận.

Cô đang tựa lên thềm cửa sổ, nhìn thấy vẻ mặt phong trần pha lẫn mệt mỏi của anh, liền vui vẻ đứng dậy.

Anh trao cho cô một cái ôm ấm áp, khàn giọng nói vì công ty gần đây rất bận mới không có thời gian ở bên cạnh cô. Khẽ hôn lên trán cô một cái, râu ria bên mép cũng nhẹ cọ qua cô.

“Bác sĩ nói, bệnh của mẹ trị liệu bằng hóa chất cho kết quả không tệ, bệnh tình đã có chuyển biến tốt. Chỉ cần mẹ có thể kiên trì, nhất định sẽ chữa khỏi!” Anh nhẹ giọng thông báo tin tốt cho cô, ôm chặt lấy thắt lưng của Đại Lận, nói: “Đại Lận, ngày mai em sẽ trở thành cô dâu của anh, có vui không?”

Đại Lận ôm sát lấy cổ anh, ru rú làm tổ trong hõm vai đó.

Cô đương nhiên rất vui vẻ, vui muốn khóc, muốn xoay xung quanh mà vui cười. Sau khi cô ra tù, người cô muốn gả là Tiêu Tử, là Tiêu Tử độc nhất vô nhị trên đời này, nhưng trong lòng cô lại vô cùng khó chịu, vô cùng xấu hổ..... Cô vừa khóc vừa cười làm tổ trong lòng anh, nhắm mắt lại.

Tiêu Tử vẫn ôm siết lấy cô, nói muốn cô mặc thử bộ váy cưới đáng yêu kia, nói rất thích nhìn Đại Lận mặc cái này. Chiếc váy bồng bềnh, trên đầu lại cài vương miện, trông cô giống y như một nàng công chúa. Anh còn tự mình đưa váy cưới tới, cưng chiều nhìn Đại Lận.

Chóp mũi chua xót, lúc này Đại Lận không cách nào đối diện với cặp mắt tràn đầy yêu thương dành cho cô kia.

Cô nâng niu bộ váy cưới trong tay, bảo Tiêu Tử chờ một chút, đợi cô đi thay.

“Ừ! Đi nhanh đi!” Tiêu Tử cười vui vẻ còn nhìn cô nháy mắt mấy cái, đôi môi hoàn mỹ gợi nên nụ cười có chút vội vẫ không thể chờ đợi được, vừa yêu thương lại sủng nịch, “Đại Đại đẹp như vậy, mình cũng không chờ kịp mà muốn ngắm nhìn rồi!” Vì thế nôn nóng ngồi bên giường chờ đợi.

Nhưng lúc cô thay váy cưới xong ra ngoài, lại không thấy Tiêu Tử trên giường đâu nữa, cửa phòng thì mở ra, chứng tỏ anh đã đi ra ngoài.

“Tiêu Tử!” Cô mặc bộ váy mà anh thích nhất định ra ngoài tìm anh, vừa hay lại nhìn thấy anh đi ra từ thư phòng của ba mình, gương mặt tối tăm trầm ám, hai hàng lông mày buộc chặt. Lúc ngẩng đầu lên lại nhìn nhấy cô đang đứng ở hành lang, ánh mắt lóe sáng, bình tĩnh nhìn cô một cái, đi trở lại phía cô.

“Thật xinh đẹp.” Anh khen ngợi, gương mặt tuấn tú đã khôi phục lại tươi cười trước kia, bàn tay khẽ vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của cô, ánh mắt ôn nhu lẳng lặng nhìn vào mắt cô: “Ngày mai còn phải tiếp đãi yến tiệc, sẽ rất mệt đấy, em đi nghỉ ngơi sớm một chút.”

Nói xong, in xuống trán cô một nụ hôn chúc ngủ ngon, sau đó xoay người trở về phòng của mình.

Đại Lận nhìn bóng lưng cao lớn của anh, nghe thấy bước chân nặng nề của anh, chỉ cảm thấy Tiểu Tử hẳn là rất mệt.

Anh thật sự mệt mỏi, gánh vác trên vai áp lực từ bốn phương tám hướng.

Sáng tinh mơ ngày thứ hai, đám người làm trong Tiêu trạch vô cùng bận rộn, vội vàng chuẩn bị cho leexx cưới, một ít người thân thích cùng bạn bè cũng đã tới, lục tục ra vào trong phòng khách.

Bởi vì cô không có nhà mẹ đẻ, cho nên mới sáng sớm đã bị người của Tiêu Tử sắp xếp từ trước lôi đi chuẩn bị, sau đó lên xe của Tiêu gia chuẩn bị tới khách sạn.

“Anh cả, anh thật sự muốn để con bé làm dâu nhà này sao, thật là quá hồ đồ rồi.” Họ hàng Tiêu gia vẫn ở trong sân to nhỏ với nhau, một bên vừa đi vào phòng khách, vừa lên tiếng oan than trời đất, không hề có một chút không khí vui mừng nào của lễ cười, “Tiêu gia chúng ta chỉ có mỗi Tiêu Tử là độc đinh, cái này là muốn hủy hoại tất cả trong tay con gái của Tô thị trưởng rồi! Tiêu Tử còn trẻ không hiểu chuyện, nhưng anh làm sao cũng hùa theo nó được, Tiêu Tử muốn tự mình chủ trương đính hôn thì cũng thôi đi, làm sao lại tính toán muốn kết hôn thật chứ!”

“Chỉ trách người nhà họ Tiêu chúng ta quá lương thiện, mới bị cái kẻ phóng hỏa hại người kia bám lấy không tha!”

“...”

Đại Lận ở một bên khóm cây nghe được mấy chuyện linh tinh này, vẫn yên lặng đi ra ngoài, ngồi lên xe của bạn Tiêu Tử.

Cô được bạn bè của Tiêu Tử chuẩn bị gần hai giờ, xe của Tiêu gia nối đuôi nhau kéo đến, Tiêu Tử mặc một bộ tây trang trắng tinh, phong thần tuấn lãng đứng trước mặt cô. Anh đỡ cô lên xe, cùng nhau yên tĩnh ngồi ghế phía sau, cô nắm chặt bao tay áo cưới nhỏ nhắn trong tay.

Bọn họ đều không nói gì, yên lặng hưởng thụ giây phút yên tĩnh này.

Rất nhanh xe đã tới nơi tôt chức yến tiệc, chỉ thấy bên đại sảnh khách sạn đèn đuốc sáng trưng, buổi tiệc bày tận hai mươi mấy bàn, họ hàng Tiêu gia cùng bạn bè thân thích đang đứng ở cửa vào tò mò muốn nhìn cô dâu.

Mà tiệc cưới hôm nay, không thể so với lễ đính hôn lần trước, bởi vì có cha mẹ Tiêu cho phép, anh em Tiêu gia toàn bộ đều nể mặt mà đến dự, đều muốn nhìn thấy cô dâu 'nức tiếng' kia là ai, đối với thân thế xấu xa của cô dâu nói chuyện say xưa không chút kiêng nể.

Đại Lận khoác tay Tiêu Tử đi vào cửa, bàn tay nỏ bé siết chặt tay Tiêu Tử.

“Cái gì cũng không cần nghĩ, chúng ta đi vào thôi!” Tiêu Tử nghiêng đầu an ủi cô, chuẩn bị đẩy cửa đi vào. Nhưng đúng lúc này, điện thoại di động trên người anh lại vang lên dồn dập.

Tiếng chuông cứ một hồi lại một hồi vang lên, đặc biệt khẩn cấp.

Tiêu Tử buông tay cô ra, đi đến một bên nghe điện thoại.

“Toàn bộ đều bị hủy bỏ rồi?” Sắc mặt đại biến, thanh âm không khỏi cao vút mà bén nhọn, vẻ mặt anh vô cùng lo lắng cùng tức giận.

Anh lập tức cúp điện thoại, đau khổ nhìn Đại Lận: “Chờ anh một lát, anh sẽ lập tức quay lại!” Cuối cùng nôn nóng cởi áo khoác tây trang bên ngoài ra, cầm ở trên tay, chạy nhanh về phía xe bên ngoài, rất nhanh đã rời đi.

Đại Lận mặc áo cưới đứng ở cửa vào, không đi vào phòng tiệc trong khách sạn. Mà chỉ nhìn theo bóng lưng anh rời đi, yên lặng đứng một hồi, rồi trở lại ngồi vào xe hoa.

Cô vẫn luôn ngồi đợi trong xe hoa, từ giữa trưa đến chạng vạng tối, cho đến khi đám quan khách của Tiêu gia đi qua trước mặt cô, hèn mọn đánh giá cô, sau đó mới lục đục rời đi, mà Tiêu Tử cũng không hề trở về tiếp tục hoàn thành hôn lễ của bọn họ.

Cô bạn của Tiêu Tử gọi cho anh vô số lần, nhưng đều là số máy bận hoặc là tắt máy, không liên lạc được, cuối cùng lúc khách sạn không còn một bóng người, mới không thể không khuyện Đại Lận trước cứ về nghỉ ngơi trước đã.

Đại Lận không đi, bảo cô ấy cứ về trước, còn mình thì mặc váy cưới ngồi dưới bậc thềm trước cửa khách sạn, nhìn phương xa.

Cô cứ ngồi vậy trong gió đêm, ngồi thật lâu.

Mà cùng lúc cô một thân váy trắng tinh khôi khoác tay mình vào tay Tiêu Tử chuẩn bị đẩy cánh cổng hạnh phúc kia ra, thì ở một khách sạn khác của Cẩm Thành, Trâu Tiểu Hàm cũng trong bộ dạng tương tự khoác tay Đằng Duệ Triết, hạnh phúc bước vào buổi tiệc lễ đính hôn.

Bọn họ đều chọn cùng một ngày, nhưng kết cục lại hoàn toàn khác nhau.

Đại Lận không hề biết, đêm hôm trước lúc cô đang thử váy cưới cho Tiêu Tử xem, thì ba Tiêu đã cầm một đống đồ gì đó ném cho Tiêu Tử xem, khiến cho trái tim Tiêu Tử tan nát, cuối cùng nứt toac ra, tạo thành một cái rãnh sâu hoắc.

--- ------ ----

Ed: Đến đây, kết cục của Tiêu Tử và Đại Lận cũng coi như đã định ko có hồi kết rồi.