"Trả lời tôi.” Trần Kiến Quốc vừa cầm ô, vừa lắc nhẹ súng của Triệu Bân. Giọng điệu của gã rất lạnh lùng như thể không hề nhìn thấy nỗi đau đớn mà Triệu Bân đang phải chịu đựng vào lúc này.
“Đội trưởng, đưa đến bệnh viện trước đi.”
Người cảnh sát bên cạnh không đành lòng, nhưng Trần Kiến Quốc xua tay: “Nếu một người cảnh sát không thể tuân thủ theo lý tưởng chính nghĩa cơ bản nhất, không phân biệt được đúng sai, thì không có tư cách làm cảnh sát.”
Nói xong, gã quay lại nhìn Triệu Bân, “Nói, trả lời câu hỏi của tôi.”
Mưa xối vào vết thương, xỉ thủy tinh như muốn chảy vào huyết quản, cả người Triệu Bân đau đớn như bị kiến cắn, đau đến không chịu nổi. Cậu ấy trừng to hai mắt đỏ bừng, lại phum ra một ngụm máu xen lẫn mảnh thủy tinh trong đấy.
"Đội trưởng Trần, hung thủ thực sự không phải là Cao Kiện. Hiện tại, nếu lập tực ngăn cả bọn chúng thì vẫn còn kịp."
"Đó là lý do tại sao cậu dung túng cho tên tội phạm truy nã ấy à? 5 năm trước, là vì các người mềm lòng, không bỏ tù hắn, thế mới có thảm họa ngày hôm nay. Ngay cả con trai của chủ tịch Giang mà nó cũng dám bắt cóc, coi trời bằng vung, bất chấp luật pháp, thách thức lực lượng công quyền... "
"Hắn không phải là kẻ giết người, trong khi anh đang lãng phí lực lượng cảnh sát để làm một việc vô nghĩa. Anh sẽ là người đẩy Giang Thành đến tình huống vạn kiêp bất phục. Trần Kiến Quốc, anh sẽ trở thành kẻ tội đồ!”
Mưa ướt đẫm gương mặt Triệu Bân, cũng không rõ đó là nước mắt hay hạt mưa. Một lúc sau, Trần Kiến Quốc cũng không lên tiếng, vẫy tay gọi bác sĩ:“ Đưa cậu ấy đi cấp cứu.”
...
Màn đêm đen đặc khiến người người khó thở. Theo thời gian trôi qua, đêm càng lúc càng tối dần.
Triệu Bân được một nhóm đông đảo cảnh sát vũ trang bao vây vào giữa, tôi có thể nghe thấy giọng nói của cậu ấy nhưng không thể nhìn thấy tình hình đằng đó lúc này: “Là một cảnh sát, chắc chắn Trần Kiến Quốc sẽ không làm khó dễ Triệu Bân đâu.”
Tôi dẫn Giang Thần quay lại chiếc ô tô thể thao, sau khi kiểm tra thời gian bèn bảo Giang Thần đưa tôi chiếc điện thoại di động của gã.
Đợi chừng 2 - 3 phút, đã đúng 01 giờ sáng, tôi tranh thủ thời gian gọi cho anh Lưu mù.
"Tút, tút..."
Âm báo vừa vang lên hai lần, giọng nói của anh Lưu mù vang lên: "Cao Kiện à?"
"Anh Lưu, tình hình bên anh sao rồi? Lộc Hưng có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Hãy cẩn thận."
"Nó không có ở đây."
"Vậy thì tốt rồi, anh lập tức đến phòng 206, trong nhà tắm có một cái bồn tắm, bên dưới có một địa đạo. Anh vào địa đạo đó, nhớ chú ý vách tường 2 bên. Nếu anh thấy một bức tượng Song Diện Phật thì cạy nó ra hoặc đập nát luôn cũng được.”
"Ok, giờ anh đi tìm liền."
Cúp điện thoại, tôi luôn cảm thấy có gì đó không ổn. Có bao giờ anh Lưu mù nói chuyện ngắn gọn như thế đâu?
Nhớ lại kỹ cuộc trò chuyện, khi tôi nhắc nhở anh Lưu mù là Lộc Hưng có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Sau đó, anh ấy khẳng định rằng - nó không có ở đây.
“Sao anh ta chắc chắn đến vậy?” Tôi cầm điện thoại, nhớ ra lúc đầu đã thống nhất với anh Lưu mù, nếu không có gì bất ổn thì phải chờ đến âm báo lần thứ 8 mới được bắt máy.
“Chết tiệt, thằng Lộc Hưng ấy đã đến nhà trọ An Tâm rồi!” Nhận ra anh Lưu mù gặp phải phiền toái, tôi gấp rút lái xe vọt về phía nhà trọ An Tâm. Còn chưa lái bao xa, Mẫu trùng bên cạnh bỗng ngảng đầu lên, xoay chiều theo hướng ngược lại.
"Cái quái gì thế? Lộc Hưng và Khâu Nhậm chia ra hành động à?"
Theo tôi, việc của anh Lưu mù quan trọng hơn, không thể bỏ mất tượng Song Diện Phật tại nhà trọ An Tâm được. Thế là, tôi không chạy theo hướng dẫn của con Mẫu trùng nữa, mà vội vàng chạy nhanh đến nhà trọ An Tâm.
Lái xe ra khỏi thành phố, con đường cái ngoại ô lầy lội dần. Qua màn mưa lớn, từ xa có thể nhìn thấy tấm biển màu đỏ nhạt - "Khách sạn Nữ Tâm".
Bóng đèn hỏng ở nơi ấy vẫn chưa sửa xong; sau vụ án phát hiện tử thi ở đây, nơi này tạm thời được giao cho người phụ trách ở nhà giam Hận Sơn.
Giấy niêm phong trên cửa đã bị ai đó xé rách từ lâu, trong nhà còn sáng đèn. Tôi lập tức chạy thẳng lên lầu 2.
Chiếc tivi đen trắng cũ kỹ đặt trong quầy đang bật, tín hiệu nhà đài chập chờn đang phát một bản tin nào đó.
"Cảnh báo đỉnh lũ, mực nước Trạm Hán Khẩu đã lên tới 27,9 mét, mực nước cao nhất trong năm nay. Cư dân ven sông hãy chú ý an toàn và thận trọng khi ra ngoài!"
Giọng nói đứt quãng truyền ra từ TV, tôi dùng điện thoại di động của Giang Thần gọi cho anh Lưu mù. Điện thoại không bị tắt nguồn nhưng chẳng có ai nhận cuộc gọi.
Linh cảm lo lắng càng lúc càng dữ dội hơn, tôi tìm đến căn phòng mà mình từng ở trong buổi livestream đầu tiên. Vừa mở cửa bước vào, tôi lập tức ngỡ ngàng bởi cảnh tượng trước mắt.
“Anh Lưu!”
Xốc ván giường lên, tôi trông thấy anh Lưu mù đang nằm giữa một đống bùa chú, hai mắt ướt đẫm máu tươi.
Tôi bước nhanh đến cạnh anh ấy. Do bất ngờ trông thấy hình ảnh đáng sợ này, Giang Thần giật bắn cả người.
Tấm vải đen bịt mắt của anh Lưu mù bị cắt đứt. Anh ta đang nhắm nghiền hai mắt, đôi tay buông thõng vô lực.
“Xấu hổ quá, kỹ năng của anh thua kém người kia.” Nghe thấy giọng của tôi, anh Lưu Mù quay đầu lại, dùng năm ngón tay nắm lấy tay áo của tôi: “Vài năm nay, anh tu hành trì trệ, không phải đối thủ của Lộc Hưng. Nó thông thạo bùa phéo, tinh thông cả 4 nhà Phật - Ma - Quỷ - Đạo. Kẻ này thâm sâu khó dò, em vĩnh viễn cũng không biết được nó còn cất giấu bao nhiêu át chủ bài đâu."
Đôi mắt của anh Lưu mù vẫn rịn máu ra khiến anh không thể mở mắt được. Chẳng biết ảnh hưởng của trận chiến thế nào, nhưng nhìn cả căn phòng bừa bộn thế này, tôi tin chắc Lộc Hưng phải bỏ ra một cái giá lớn mới có thể đánh bị thương anh Lưu mù như hiện tại.
“Anh Lưu, chừng lát nữa cảnh sát sẽ đến đây. Anh nằm yên nghỉ ngơi ít lâu nhé." Tôi nhảy xuống đường hầm, tìm thấy bức tượng Song Diện Phật nhưng hai tai của Phật đã biến mất rồi.
“Lại đến muộn một bước.” Tôi đấm mạnh vào tường. Đã bị cảnh sát Giang Thành truy nã, thế rồi còn bị nhà họ Giang ngán chân, cộng với sự bất lực mà Triệu Bân gặp phải khi cậu ấy bị thương, tôi giận điên người, ngực nóng bừng bừng, khiến hình xăm hồ ly trên ngực dần dần bừng tỉnh.
“Bọn gian ác tội lỗi chồng chất kia mà còn có đồng bọn, thế còn mình thì sao?” Khi cơn giận bùng cháy, rất khó để giữ bình tĩnh, tình huống này hiếm khi gặp phải trong các chương trình livestream khác của tôi. Ngay cả khi đối mặt với sự phẫn uất tàn bạo và kinh khủng nhất của bầy lệ quỷ, tôi cũng chưa bao giờ cảm thấy bất lực, luôn tin rằng mình sẽ có thể vượt qua tất cả, kịp thời tìm ra sự thật.
Nhưng buổi livestream hôm nay thì khác. Suy cho cùng, sức mạnh của một người là có hạn. Tôi có cảm giác lúc này mình đang chống lại cả thế giới, tự đối mặt với tất cả mọi người bằng cái sức mạnh cỏn con của bản thân.
Chẳng biết tại sao, tôi nhớ lại một đoạn tin nhắn của Âm Gian Tú Tràng ban nãy: "... sinh linh của toàn thành phố giờ đặt trong tay của một mình bạn. Bạn nắm trong tay vận mạng của bọn họ, đứng về phía bọn họ, nhưng lại bị bọn họ đẩy xuống vực sâu.
Bình minh nghìn năm sẽ không tới, hoàng hôn nghìn năm sẽ vĩnh viễn luân hồi. Bát Tự đã tập hợp, cuối cùng thì Kẻ Giết Rồng cũng sẽ biến thành cự long."
Tính riêng nhiệm vụ livestream, tôi chỉ cần tìm ra Khâu Nhậm vào lúc 12 giờ đêm là có thể hoàn thành nhiệm vụ. Đây là một nhiệm vụ mang tính chất tự do rất cao. Nếu chuyên mục livestream lần này không áp đặt giới hạn địa lý, có nghĩa là tôi có thể rời khỏi Giang Thành, có quyền can thiệp vào thảm họa hiện tại nữa, cứ thế mà náu thân ở những vùng miền và thành phố tỉnh khác.
Khi trở thành streamer cho Âm Gian Tú Tràng, theo một phương diện nào đó, tôi chính là nhà tiên tri của các thảm họa. Dĩ nhiên, chẳng có ai quy định rằng, người thấy trước thảm họa phải cứu vớt bọn vô tri kia.
Bọn chúng vẫn còn lẩn quẩn trong bóng tối, muốn bắt tôi và đẩy tôi vào chỗ chết.
Tà niệm cứ nảy nở dần như một đóa hoa Mạn Đà La. Tôi nhớ lại câu cuối cùng trong tin nhắn: “... cuối cùng thì Kẻ Giết Rồng cũng sẽ biến thành cự long".
Kẻ giết Rồng đã giết chết ác long, nhưng có lẽ bị mụ mị trước tiền tài và sắc đẹp, để rồi tự biến bản thân mình thành một con ác long mới.
"Có lẽ câu này đang nhắc nhở chính mình.
Trong nhiệm vụ tùy chọn, phần thưởng cho hành động cứu vớt Giang Thành chỉ là một cơ hội đặt câu hỏi mà thôi. Vậy, hỏi ai và hỏi về cái gì; đáp án của một câu hỏi đủ ngang giá với sinh mạng của cả thành phố à?
Tôi rối bời cả não, không đoán ra được ý định của Âm Gian Tú Tràng. Trong thời gian này, tôi vội vàng chui ra khỏi địa đạo, lau sạch dòng lệ máu trên mắt anh Lưu mù.
“Yên tâm nghỉ ngơi, để em xử lý chuyện kế tiếp.”
Sự tình phát triển đến hiện tại đã vượt quá tầm kiểm soát của tôi. Lộc Hưng và Khâu Nhậm đã vạch ra kế hoạch hành động khuya nay suốt 5 năm trời. Mưa dầm thấm đất, giờ ngẫm lại, dù tôi đã nhảy mua trước mặt gã nhiều lần, nhưng kết cuộc chẳng thể làm gì gã được.
Tóm cổ Giang Thần xuống lầu, đèn xe sáng lóa của cảnh sát bên ngoài chiếu vào như giễu cợt tôi. Tôi siết chặt khẩu súng trong tay, nén sát khí vào lòng, ép bản thân bình tĩnh lại: "Người phỏng vấn đeo mặt nạ giấy từng nói, buổi livestream này là để bọn họ thẩm định lại mình, nhưng họ đang thẩm định yếu tố nào đây?"
"Kinh hãi? Kinh dị à?" Nhìn lướt qua hàng xe cảnh sát trước mặt, tôi không còn chút gì của sự sợ hãi vốn có của một con người bình thường; có chăng chỉ là nỗi thất vọng và trái tim lạnh lẽo.
“Có lẽ đây là những thứ mà Âm Gian Tú Tràng ngầm bày ra, muốn mình nhìn thấy và để cho mình hiểu rõ.” Lạnh lùng nhìn chằm chằm vào các sĩ quan và chiến sĩ cảnh sát vũ trang, tôi xóa bỏ tâm trạng cầu may cuối cùng.
Quay lại xe ô tô, tôi liếc nhìn Mẫu trùng; nó đang ngóc đầu hướng về phái viện điều dưỡng Tĩnh An.
"Mình đã ủy quyền viện điều dưỡng Tĩnh An cho Hoàng Bá Nguyên xử lý rồi, không thể để Lộc Hưng dắt mũi nữa." Bây giờ, cách duy nhất để chuyển thế bị động thành chủ động là tìm ra tượng Song Diện Phật trước Lộc Hưng một bước.
"Mình biết vị trí của tượng Song Diện Phật tại trường trung học Tân Hỗ. Có lẽ nơi đó chính là địa điểm quyết chiến thật sự trong đêm nay."