Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 272: Cướp xe

Dịch: Niệm Di

***

Điện thoại vừa kết nối, tôi nghe có tiếng gió hú và hạt mưa đập vào mặt kính.

“Nhị Cẩu, tình hình của chú mày ở đó thế nào?”

Một lúc sau, Nhị Cẩu trả lời: “Anh Kiện, hình như em đã bị cảnh sát nhắm tới rồi! Bọn gian manh này đang thu hẹp phạm vi điều tra. Em đang rời khỏi bãi đỗ xe của Sơn Dương Mall, chuẩn bị lái vào khu vực trung tâm thành phố đây. "

“Bị lộ à?" Tôi nhíu mày thật sâu: “Có vẻ như bên cảnh sát đã bẻ khóa được nhật ký cuộc gọi của ông cụ ban nãy rồi. Họ đã định vị được số của chú mày."

“Vậy em phải làm gì bây giờ? Vứt sim điện thoại hay sao anh? Nhưng làm vậy thì anh không gọi cho em được nữa.”

“Chờ lát nữa, chú em tìm cách lẻn vào Sơn Dương Mall nhé. Tới nửa đêm, anh sẽ đến tìm chú mày. Con đập Cản Giang là nơi diễn ra màn kịch chính của đêm nay, nên bắt buộc phải có người mình nhóm ngó đến nó. Ngoài ra, chú em tắt nguồn điện thoại luôn đi, không được phép mở lên. Mỗi điện thoại đều có mã nhận dạng thiết bị di động, mã này là duy nhất. Khi điện thoại của chú em kết nối với mạng liên lạc, cảnh sát có thể sử dụng mã nhận dạng này để dò ra vị trí của điện thoại chú em thông qua chức năng định vị. Vì vậy, điện thoại và thẻ sim của em không an toàn trong thời điểm này. Hãy vứt nó đi hoặc bật nó lên rồi đặt nó ở ở một vị trí ngẫu nhiên xa xôi nào đó để đánh lạc hướng cảnh sát."

“Ra là thế ư? Được rồi, em hiểu rồi."

Cúp cuộc gọi của Nhị Cẩu, tôi gọi lại cho Cổ tiên sinh nhưng gần nửa phút sau mà vẫn không có ai trả lời.

“Hỏng rồi, Cổ tiên sinh đã xảy ra chuyện.”

Buổi livestream còn chưa bắt đầu, vừa qua hơn 2 tiếng đồng hồ đã có đồng đội gặp nạn rồi. Dường như có một tấm lưới lớn trên đầu đang thít chặt tôi lại, khiến tôi có cảm giác càng lúc càng ngột ngạt.

Với bản lĩnh của Cổ tiên sinh, cảnh sát không thể nào tóm được ông ấy. Cổ trùng có khả năng đầu độc người thường trong một khu vực rộng lớn, nên ông ta có thể dễ dàng trốn thoát ngay cả khi bị cảnh sát truy đuổi.

“Mình từng phân công Cổ tiên sinh đi đến trung tâm hỏa táng Cầu số 3. Nếu ông ấy gặp nạn, có lẽ do giáp mặt với Lộc Hưng và Khâu Nhậm.”

Tôi bấm điện thoại lần thứ ba, gọi cho anh Lưu mù. Do anh Lưu xài cái điện thoại đập đá lâu năm, bên cảnh sát không định vị được nên may mắn thoát đi trót lọt. Hiện giờ, có lẽ anh ấy đã thành công lẻn vào nhà trọ An Tâm.

"Anh Lưu, chú ý hai nơi này dùm em, phòng 203 và phòng 206. Đừng hấp tấp nhé, cũng đừng xông vào bất cứ đường hầm nào. Anh cứ núp trong bóng tối, dù có nhìn thấy Lộc Hưng cũng không được ra tay. Tên điên đó khó chơi lắm.”

“Anh biết rồi.”

“Sau khi nói chuyện lần này xong, anh tắt nguồn ngay lập tức nhé, để bên cảnh sát không điều tra đến anh.”

“Vậy sao em liên lạc với anh được?”

“Giờ làm thế này đi, cứ cách một tiếng, ngay khi kim phút chỉ đúng số 12, thì anh bật nguồn điện thoại một lần. Mỗi lần mở máy không quá 40 giây. Bởi vì bọn họ không thể phát hiện hay định vị được anh khi quét tín hiệu trong vòng 40 giây.”

Ngắt cuộc gọi của anh Lưu mù xong, tôi buộc chặt áo mưa, đang định đi về phía bên ngoài thì nghe thấy tiếng còi hụ của xe cảnh sát.

Như một con chim sợ cành cong, tôi lượn ngay vào trong con hẻm trước khi hai chiếc xe cảnh sát vọt nhanh qua. Có thể thấy rõ, bọn họ tuần tra ngân hàng một cách có chủ đích.

“Có lẽ điện thoại di động của ông cụ cũng đã bị theo dõi rồi?” Ngay lúc này, chiếc smartphone trong lòng bàn tay đã trở thành cục khoai nóng bỏng mang rủi ro tiết lộ vị trí. Nếu không xử lý tốt, có thể tôi sẽ phải rơi vào đường chết.

"Có nên vứt nó đi rồi chạy trốn không nhỉ?” Thật ra, tôi có một ý tưởng táo bạo hơn.

Dù sao chuyện cũng đã bị bại lộ, tôi không còn ngại ngần gì nữa, bèn dùng smarphone của ông cụ để đăng nhập vào WeChat của mình, tìm ID của chú hói lái taxi rồi gửi tin nhắn: "Giang hồ cấp cứu! Nhờ chú đến trạm dừng xe buýt của chuyến số 14 tại Trung tâm hỏa táng Cầu số 3 ngay lập tức nhé!”

“Quay livestream tập mới à?”

Đợi hai giây, tôi thấy chú hói trả lời, biết là sự tình đã ổn thỏa ở bước đầu. Chú ấy không hỏi tôi về lệnh truy nã mà lại thắc mắc về vụ livestream. Điều này chứng tỏ chú ấy rất tin tưởng tôi.

“Đúng vậy, đây có thể là buổi livestream cuối cùng của cháu.”

“Chú sẽ đến đó ngay!”

Sau đó, tôi ngắt kết nối, tắt nguồn điện thoại rồi chuồn ra khỏi con hẻm. Xe cảnh sát vẫn cứ đảo quanh. Tôi giả vờ như một người đi dạo phố giữa đêm mưa, cuối cùng trông thấy một chiếc taxi đi qua.

Tôi vẫy tay gọi xe nhưng không may trong xe đang có khách. Tài xế thấy tôi ướt đẫm trong cơn mưa, sợ làm bẩn xe nên không định dừng lại.

“Dừng hay không, mày không tự quyết định được đâu.” Tôi bước tới, chắn giữa đường.

Lốp xe bị trượt và tiếng phanh gấp nghe hơi chát chúa trong đêm mưa.

"Đệch cụ nhà mày! Mù à?” Tài xế hé mở cửa xe, thét vào mặt tôi trong khi người khách ngồi ở hàng ghế sau cũng phụ họa theo.

Cả hai mắng chửi đến sướng cả miệng nhưng tôi không thèm đáp lại, chỉ bước nhanh đến bên cạnh chiếc taxi, thò một tay qua khe cửa: “Bác tài này, tôi muốn đến Mật Vân Công Quán, trạm dừng trên đường mà chuyến xe buýt số 14 đi qua.”

“Không thấy tao đang chở khách trên xe à? Mắt bị gắn dưới mông hả? "

“Ban đêm mà kêu chở ra cái khu đồng không mông quạnh đó à? Nếu là tôi, tôi cũng không chở!" Cả hành khách và người tài xế đều nhìn tôi với vẻ kinh tởm. Trên thực tế, cũng chẳng thể nào trách bọn họ được. Tôi bôn ba từ nãy đến giờ, dính đầy bùn đất trên áo mưa, mặt mày thì trắng bệnh vì mưa lạnh; trông bộ dáng khá là đáng sợ.

"Nghe thấy chưa? Mày tìm xe khác đi, tao không chở!”

Tài xế thấy tôi thò tay qua ô kính xe, không định rụt về, thì càng tức giận hơn: "Nếu mày không đi, tao báo cảnh sát đấy."

Gã bẻ mạnh các đầu ngón tay đang bấu trên cửa kính của tôi, “Thằng thần kinh này, tránh ra!”

Cơn đau từ đầu ngón tay khiến đầu óc tôi tỉnh táo hơn. Tôi đang chạy trốn, thân phận của tôi lúc này chính là một kẻ sát nhân!

“Tao nói lại lần nữa, nơi tao cần đến là Mật Vân Công Quán.” Tôi nói bằng một vẻ bình tĩnh lạ lùng, trong khi dòng âm khí nấp dưới áo mưa đang dần dà kết thành từng lọn tóc đen.

"Mày không hiểu tiếng người à? Bố mày không chở mày đâu!” Người tài xế tàn nhẫn hạ kính xe xuống. Gã muốn trông thấy cái cảnh đầu ngón tay của tôi bị kẹp sưng lên rồi đau đớn gào thét. Đáng tiếc thay, tôi làm gã phải thất vọng rồi.

Những sợi tóc đen kết dính luồng qua khe cửa, chui vào trong xe, bám đầy lên mặt kính. Nhìn thoáng qua, còn chẳng biết đó là vết nứt trên mặt thủy tinh hay là tóc dài bám vào nữa.

“Cái quái gì vậy?” Người lái xe hoảng sợ, sau đó gã còn trông thấy một cảnh tượng kinh hoàng hơn. Đó chính là, một khuôn mặt khác xuất hiện ngay trên vai tôi.

"Ngay từ đầu, không phải tao đang hỏi ý kiến của mày. Tao chỉ nói với mày là tao muốn đi đâu mà thôi. Bọn mày đồng ý đi thì dễ nói chuyện, nhưng nếu không muốn đi thì cũng phải đi.”

Mệnh quỷ biến thành tóc đen, chui vào trong xe. Người tài xế và vị hành khách sau lưng hét lên hoảng sợ, nhưng chẳng ai hay biết mà đến cứu họ.

Những làn tóc đen hút dần tinh khí của cả hai rồi bị tôi ném ra ghế sau. Tiếp theo, tôi bước vào ghế lái, chuẩn bị khởi động xe.

Có lẽ vì ở dừng giữa đường quá lâu, cảnh sát tuần tra đã chú ý đến tôi; có hai chiếc xe cảnh sát bắt đầu chạy về phía này.

“Chậm mất một bước rồi.” Tôi nhìn về phía tài xế và người hành khách kia, toát lên sát ý. Hai kẻ đó run rẩy, không dám nói lời nào.

“Khi cảnh sát đến đây, khi nào có cảnh sát bước ra khỏi xe thì hai đứa mày lập tức ra khỏi chiếc taxi này rồi chạy vào con hẻm nhỏ ấy. Nhớ kỹ, không được quay đầu lại. Cho dù cảnh sát có bảo chúng mày dừng lại thì vẫn phải tiếp tục chạy cho tao.” Mái tóc đen tự động vờn quanh hai người như thể chính nó có một sự sống bên trong vậy. Tôi nói tiếp: “Chúng mày mà nhìn lại, tao giết!”

Tôi cởi áo mưa ra, bảo gã tài xế mặc vào. Lúc ra khỏi cửa hàng của ông cụ kia, tôi có tiện tay mang theo vài cái áo mưa có màu sắc khác nhau. Lúc này, tôi lại lấy thêm một cái khác rồi đưa sang người hành khách. Khi xe cảnh sát đến, họ cũng vừa thay xong áo mưa.

"Có chuyện gì vậy? Sao đậu ở đây lâu thế?” Hai chiếc xe cảnh sát lần lượt đậu cạnh xe taxi, ép xe tôi vào giữa. Một đồng chí cảnh sát bước ra từ một trong hai chiếc xe, bước đến, chống hai tay lên chiếc taxi này.

“Mang theo súng nữa à?” Tôi nghiêng người, nhìn thấy tất cả những điều này trong gương chiếu hậu, “Phỏng chừng có chuyện là bắn thật luôn nhỉ?”

Tôi không dám trì hoãn thời gian, điều khiển Mệnh quỷ khống chế gã tài xế và người hành khách kia xuống xe.

Người bình thường luôn luôn sợ hãi các hiện tượng tâm linh. Hơn nữa, giữa đêm mưa thế này, nhờ vào hoàn cảnh tác động lên tâm lý, cái tâm tình sợ hãi ấy sẽ bị phóng đại lên rất nhiều.

Bị tôi uy hiếp, hai người đều ngoan ngoãn nghe lời. So với cảnh sát, chắc chắn mấy cái vụ linh dị thật sự đáng sợ hơn.

Vừa đẩy cửa ra, cả hai vọt chân chạy trốn như điên.

“Đứng lại!” Người cảnh sát đứng đó lập tức đuổi theo. Không những thế, đồng chí cảnh sát còn lại trong chiếc xe ấy vội vàng xuống xe, lao vào hẻm sâu, đồng thời kêu gọi chi viện.

"Chúng mày từ từ chơi với nhau nhé."

Tôi bắt đầu đề máy, mặc kệ chiếc xe cảnh sát đang chặn đường trước mặt kia, cứ thế mà đạp chân gas rồi vọt ngang chiếc xe ấy.

"Có khoảng 400 cảnh sát đang làm nhiệm vụ tại thành phố Giang Thành. Nếu cộng với lực lượng tăng cường đến từ các quận, huyện lân cận, tổng lực lượng cảnh sát sẽ nằm ở khoảng 2.000 đến 2.500 người. Đồng thời, họ còn phải chia người đi canh chừng 8 địa điểm mà mình từng nhắn cho Thiết Ngưng Hương, rồi lại phải đi tuần tra trên toàn thành phố nữa. Tại thời điểm này, còn lâu mới bắt được tao nhé.

Cơ mà, mình đã lãng phí quá nhiều thời gian để gọi điện thoại và hối đoái vật phẩm trong ngân hàng. Rất có thể cảnh sát đã phong tỏa khu vực này. Vừa rồi, mình còn thấy có một cảnh sát đã gửi tin nhắn về Cục. Có lẽ chỉ trong vòng 10 phút là có người đến hỗ trợ. Chắn chắn bọn họ sẽ đi đường lớn để tiết kiệm thời gian. Xem ra, mình phải luồng lách qua những con hẻm nhỏ rồi, thoát khỏi khu vực này càng sớm càng tốt trước đã. "