Lithromantic

Chương 23



Sáng mùng một năm mới, Hứa Thời Diên đứng trong bếp vừa xem video dạy nấu ăn vừa lôi tôm trong tủ lạnh ra rã đông.
Hôm nay hắn sợ bụng Mẫn Việt khó chịu nên định nấu cháo, nhưng đến khi tìm đồ thì ngay cả gạo nhà Mẫn Việt cũng chẳng có, thế nên hắn chỉ đành lấy mì ý ở trong tủ lạnh ra chuẩn bị làm mì hải sản, vừa tìm công thức trên mạng vừa tập làm.
Sau khi Mẫn Việt dậy đánh răng rửa mặt xong thì xuống bếp, anh tựa cửa khoanh tay trước ngực nhìn Hứa Thời Diên luống ca luống cuống.

Cậu thanh niên cảm thấy hơi xấu hổ nên sau khi cho mì ý vào nồi nước sôi thì đẩy Mẫn Việt ra ngoài phòng khách.
“Mẫn tiên sinh, anh đau bụng không?”
“Tối qua bắn vào trong mà…” Nói thì nói thế nhưng trong giọng Hứa Thời Diên chẳng có vẻ gì là hối hận.
“Nếu lấy ra đúng lúc thì sẽ không đau.”
Hôm qua Mẫn Việt ngồi trong phòng tắm một lúc lâu mới được hết tinh dịch ra khỏi người.

Hứa Thời Diên muốn vào giúp nhưng sau cùng thì vẫn bị nhốt ở ngoài.
Mẫn Việt nhắc luôn: “Lần sau đừng có thế.”
Hứa Thời Diên thề thốt: “Không có lần sau.”
Nói xong hắn quay lại bếp để chuẩn bị bữa trưa sớm.
Sau khi mì ý hải sản được bưng lên thì Mẫn Việt bật cười.
Ớt đỏ thái miếng mỏng miếng dày, súp lơ luộc chín quá, sợi mì cũng vì cho nhiều sốt cà chua mà đỏ quạch… Hứa Thời Diên kiên cường cổ vũ: “Em thử rồi, ăn không ngon lắm nhưng vẫn ăn được.”
Mẫn Việt không nói, anh ăn mấy miếng rồi chân thành đáp lại: “Anh cảm thấy đồ ăn ngoài cũng tiện và ngon lắm, em đừng tốn sức nữa thì hơn.”

“Sau này em sẽ cố gắng mà, đây mới lần đầu, sau sẽ tốt hơn…” Hứa Thời Diên thấy Mẫn Việt căn bản không định nghe mình giải thích nên nói càng ngày cảng nhỏ.
Hứa Thời Diên bảo tiếp: “Chút nữa em về nhà, phải về chơi với các cụ.”
“Ừ.”
“Anh ăn món nào khác đi, đừng ăn sủi cảo đông lạnh nữa.”
“Em gọi điện cho anh thì anh có chê em phiền không?”
“Không biết.”
Sau câu nói này không khí trên bàn ăn rơi vào vùng im lặng.
Hứa Thời Diên có thể cảm giác được Mẫn Việt không thích thân mật, vì thế hắn cố gắng không làm Mẫn Việt ghét.

Nhưng yêu ai rồi thì sao có thể nhịn không đi quan tâm người ta, hắn chỉ muốn trái tim mình treo luôn trên người anh thôi, bảo hắn kìm chế quả thực quá khó khăn.
Mẫn Việt ăn sạch đồ trong đĩa rồi nói: “Chút nữa anh rửa bát, em đi về cẩn thận.”
Cuối cùng thì Hứa Thời Diên cũng nghe được một câu quan tâm, như là cún con được thưởng đồ ăn vậy, hắn vui vẻ trả lời: “Dạ vâng.”
Ăn xong cơm trưa cậu thanh niên về nhà, cuối cùng thì Mẫn Việt cũng cảm thấy thoải mái hơn đôi chút.

Anh không thể ngăn cản sự chán ghét nổi cuồn cuộn lên trong lòng khi cậu thanh niên có hành động thân mật, nhưng anh nhất định không được để nó lộ ra để tránh làm cậu thanh niên bị tổn thương.
Mùa xuân là mùa mà vạn vật thức tỉnh, cùng là mùa thích hợp để… Động dục.
Đáng tiếc là Hứa Thời Diên không thể tranh thủ được hết khoảng thời gian ấy.


Trong lúc nghỉ tết Hứa Thời Diên sang nhà Mẫn Việt hai lần nhưng không lần nào làm tình được bởi Mẫn Việt tỏ thái độ chống cự rõ rệt.
Hơn nữa, nếu buổi sáng hắn ở bệnh viện thì tối sẽ không qua chỗ Mẫn Việt.

Trực bệnh viện tốn rất nhiều sinh lực, khi gặp Mẫn Việt phải có kiên trì nếu không sẽ bị thái độ lạnh lùng của người đàn ông làm cho tổn thương.
Sau này Hứa Thời Diên bắt đầu vào học thì lại càng không có thời gian để tìm Mẫn Việt.

Về cơ bản thì mỗi ngày họ gọi cho nhau một cuộc điện thoại, tất cả các cuộc dù dài dù ngắn đều là do Hứa Thời Diên gọi.

Có một lần hắn từng thử chờ đến mười một rưỡi xem anh người yêu có gọi cho mình không, nhưng kết quả mà hắn nhận được là: Không.
Hứa Thời Diên chấp nhận sự thật mình sẽ là người tiếp tục đảm nhiệm vị trí chủ động, hắn sẽ kể chuyện bệnh viện cho Mẫn Việt nghe, cũng dẫn dắt Mẫn Việt kể lại những chuyện ở chỗ làm.

Hứa Thời Diên thích nghe mấy chuyện đó, cũng muốn chia sẻ cho Mẫn Việt, nhưng hắn không biết anh có thấy chán hay không.
Những đôi tình nhân bình thường khi yêu nhau sẽ nói những chuyện vô bổ hoặc lời đường mật.

Có điều, Hứa Thời Diên và Mẫn Việt nói chuyện bình thường không sao, chỉ cần lỡ thốt ra lời nào đó thân mật thôi là Mẫn Việt sẽ lại chạy trốn và lạnh lùng.
Tuy trước khi quay lại theo đuổi anh thì Hứa Thời Diên đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng hiện thực khó hơn rất rất nhiều.
Theo đúng như dự tính thì Mẫn Việt cũng thích hắn, hai người cùng cố gắng vượt qua chướng ngại trong lòng Mẫn Việt.


Nhưng bây giờ nhìn lại thì dường như chỉ có mình hắn là nỗ lực, Mẫn Việt còn thích hắn hay không, Hứa Thời Diên đã không thể xác định được nữa rồi.
Giữa tháng ba, không khí ngập mùi ẩm mốc, ô tô nườm nượp lướt qua những vũng nước đọng trên đường, thỉnh thoảng còn có người nôn nóng giục ai đó đi nhanh lên, đây chính là giờ tan tầm tại khu vực trung tâm kinh tế.
Lâu lắm rồi Hứa Thời Diên mới có một cuối tuần rảnh rỗi nên hắn đứng đợi Mẫn Việt ở dưới sảnh công ty.
Gần một tháng không gặp mặt, giây phút Mẫn Việt bước ra khỏi văn phòng làm Hứa Thời Diên ngơ ngẩn, cứ đứng ngắm anh người yêu xong cười khúc khích.

Lúc này Mẫn Việt đang mặc vest, trên cổ anh là một chiếc caravat hoa văn trắng được thắt nút Windsor truyền thống, hình tam giác căng đầy và mạnh mẽ, hệt như dáng người anh.
Hứa Thời Diên vẫn có thể tượng tưởng và nhớ lại được cơ tay căng tràn sức sống, vòng eo gợi cảm, cặp mông mạnh mẽ cùng đôi chân thon dài dù có đang nhìn qua lớp quần áo, cơ thể đẹp như thế khiến không một gay nào có thể chống cự được.
Mẫn Việt bước tới trước mặt Hứa Thời Diên, hỏi: “Đi ăn ở đâu bây giờ?”
Hứa Thời Diên nắm lấy tay Mẫn Việt, “Em làm, giờ mình đi siêu thị mua đồ có được hay không?”
“Cũng được.” Trong lòng Mẫn Việt cảm thấy không cần, nhưng thấy Hứa Thời Diên đang vô cùng phấn chấn nên cũng không đành lòng từ chối.
Bởi vì đã lên kế hoạch từ trước nên Hứa Thời Diên chọn đồ rất nhanh, cuối cùng bọn họ còn mua thêm một ít dụng cụ làm bếp và gia vị chất đầy lên xe đẩy.
Lúc ra khỏi siêu thị Hứa Thời Diên và Mẫn Việt chất đầy đồ vào cốp sau, xem chừng Hứa Thời Diên đang rất là vui vẻ, thậm chí còn nhảy chân sáo, dù gì thì cũng đã lâu quá rồi chưa được gặp Mẫn Việt.

Hắn tự giác chui vào ghế lái, muốn để người đàn ông đã làm việc cả ngày được nghỉ ngơi.
Có điều Mẫn Việt phản ứng rất bình thản, im lặng ngắm cảnh ngoài cửa sổ như đang suy nghĩ điều gì đó.

Mẫn Việt cứ như thế làm Hứa Thời Diên khá là lạc lõng.

Yêu nhau hơn một tháng, dù có gặp mặt thì cách hai người đối xử với nhau cũng chẳng giống một cặp tình nhân.
Hứa Thời Diên thường Xuyên đặt câu hỏi rằng Mẫn Việt xa cách hắn do vấn đề tâm lý hay thực chất anh chẳng thích mình.


Nếu như là vế sau thì tất cả đánh đổi của hắn chẳng có nghĩa lý gì, thậm chí còn cực kỳ ngu ngốc.
Sau khi về đến nhà thì Mẫn Việt đi tìm Seeger luôn, Hứa Thời Diên im lặng than thở “Đúng là người không bằng mèo”, sau đó… Hỏn lọn quay vào bếp nấu cơm.
Mấy tuần trước ngày nào Hứa Thời Diên cũng phá banh chành cái bếp nhà mình, mẹ Hứa đuổi không đi chỉ có thể tay bắt tay dạy ông con trời nấu ăn.
Mẹ Hứa dạy mười món ăn để tăng xác suất Hứa Thời Diên có thể học được, quả nhiên Hứa Thời Diên chỉ học được vài món trong đó thôi, may sao vẫn được coi là dinh dưỡng đầy đủ.

Đó cũng là lí do khi Mẫn Việt thấy trên bàn ăn có ba món một canh lại khiếp sợ đến vậy.
Hứa Thời Diên chỉ vào các món và thuyết minh, “Canh gà nấu măng, tôm chiên, nộm dưa chuột với cả cải ngồng xào tỏi, anh nếm thử xem, lần này ngon hơn lần trước đó.”
Mẫn Việt uống một hớp canh, thơm ngon không béo, công nhận là ngon, “Ừm, ngon lắm, em vất vả rồi.”
Hứa Thời Diên thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Anh thích là được.”
“Anh thích lắm.” Mẫn Việt lại uống thêm hớp nữa.
Hứa Thời Diên bóc vỏ tôm cho Mẫn Việt, mới bóc được một con thì bị Mẫn Việt lạnh lùng ngăn lại.
“Hứa Thời Diên, anh tự bóc được, em như thế anh không quen.”
Hứa Thời Diên để con tôm đã bóc vào bát Mẫn Việt, “Vâng, sau em không làm thế nữa.”
Nói xong câu đó, không khí trên bàn ăn đột nhiên trầm lặng khó tả.
Hứa Thời Diên cúi đầu ăn cơm, im lặng tiêu hóa lạc lõng và buồn tủi trong lòng.

Sau khi ăn tối xong Hứa Thời Diên khôi phục lại như cũ, hắn bắt đầu tất bật pha nước chanh rồi mang qua cho Mẫn Việt đang ngồi phòng khách xem ti vi.
Mẫn Việt nhìn cốc nước chanh trên bàn, lòng anh vừa đau đớn vừa xấu hổ, anh cũng không biết nên làm gì để bù đắp cho những gì Hứa Thời Diên đã làm..