Hai phe Toái Băng Phủ và Tần Liệt đều bị Ngân Dực ma lang vây quanh.
Hai phe đứng cách nhau một khoảng, mắt chằm chằm nhìn nhau đều lạnh như băng.
“Nhan Đức Vũ là Khai Nguyên cảnh trung kỳ, trong Toái Băng Phủ nổi danh âm ngoan cay độc, dưới tay có ba đường chủ là huynh đệ với nhau gồm Đường Mộc, Đường Lâm, Đường Sâm đều là Khai Nguyên cảnh sơ kỳ, am hiểu thuật hợp kích. Nghe nói… ba huynh đệ Đường gia liên thủ đã từng đánh chết một võ giả Khai Nguyên cảnh trung kỳ.”
Lưu Duyên khẽ giải thích cho Tần Liệt và người của Lăng gia: “Nghiêm Thanh Tùng là đường ca của thiếu chủ Toái Băng Phủ Nghiêm Tử Khiên, tu vi Luyện Thể cửu trọng thiên, chỉ còn cách Khai Nguyên cảnh một bước ngắn, thực lực cũng rất là đáng sợ…”
Đầu tiên hắn nhận ra ban đầu người của Toái Băng Phủ có khoảng sáu mươi người, bây giờ chỉ còn lại khoảng bốn mươi.
Những kẻ kia đại đa số đều là linh thú giết chết, nếu không sai thì bị Ngân Dực ma lang giết là nhiều nhất.
Bọn người Toái Băng Phủ này thực lực rất mạnh, có Nhan Đức Vũ và ba huynh đệ Đường gia tọa trấn, lại có Nghiêm Thanh Tùng, Phùng Dật, khó trách để đối phó bọn chúng, thủ lĩnh ma lang phải triệu gọi tất cả lực lượng của mình.
Bình thường linh thú nhị giai có thể so kè với võ giả Khai Nguyên cảnh, nhưng nếu võ giả này có linh khí lợi hại trong tay, thì chắc chắc sẽ mạnh hơn một bậc.
Như thế Nhan Đức Vũ và ba huynh đệ Đường gia lợi hại hơn Ngân Dực ma lang.
Nhóm người Toái Băng Phủ này toàn bộ đều là người thân tín của Nhan Đức Vũ, phối hợp với nhau rất là ăn ý, lại thêm ưu thế về số lượng, nếu đánh nhau với Ngân Dực ma lang thì không phải là không có hy vọng chiến thắng.
Nhất là hôm nay bọn chúng còn phát hiện được đám người Tần Liệt, có thể giúp chúng phân tán mục tiêu công kích của ma lang.
Tần Liệt mặt mũi sa sầm, tính toán mọi việc, tự biết từ cái thế cục này mà tìm ra được đường hi vọng thì thực vô cùng xa vời.
“Thanh Tùng, làm tốt lắm!” Nhan Đức Vũ ra lệnh cho võ giả Toái Băng Phủ kết trận hình phòng ngự xong, gật đầu khen ngợi Nghiêm Thanh Tùng: “Có bọn Lưu Duyên giúp chia sẻ áp lực, lần này chúng ta nhẹ hơn nhiều.”
“Nhan trưởng lão, vậy tên Tinh Vân Các kia thì sao?”
Nhìn thấy Tần Liệt, Lăng Ngữ Thi, Phùng Dật khó ngăn khỏi lòng oán hận, muốn nhào tới lăng trì ngay Tần Liệt, giết sạch người Lăng gia, đem Lăng Ngữ Thi đến chà đạp dưới thân mình.
“Không cần phải để ý tới hắn.” Nhan Đức Vũ lạnh lùng. “Bọn chúng đang giúp chúng ta chia sẻ áp lực của bọn ma lang. Yên tâm đi, chắc chắn cả lũ sẽ bị ma lang giết sạch, không cần lo.”
“Hắc hắc, vẫn là Vũ gia nhìn xa trông rộng, biết cách lợi dụng đám người kia.” Nghiêm Thanh Tùng cười lấy lòng. “Bọn Lưu Duyên kia cũng có tới mười mấy người, ta gọi bọn chúng tới là để kéo bọn chúng cùng xuống nước, giúp chúng ta ngăn cản bớt công kích của ma lang. Nếu lúc này chúng ta giết chúng là rất không sáng suốt, lãng phí sức lực một cách vô ích.”
“Thanh Tùng nghĩ đúng lắm.” Nhan Đức Vũ không buồn nhìn Phùng Dật, nói với ba huynh đệ Đường gia: “Giữ nguyên trận hình, chờ ma lang chủ động tấn công. Ra tay nhanh một chút, lang vương có lẽ sắp tới rồi, giết sạch đám ma lang chết tiệt kia cho ta!”
“Đã rõ!”
“Gr..à..ooo!!!” Tiếng sói tru mạnh mẽ từ trong rừng vang ra.
Đám ma lang đang bao vây nghe thủ lĩnh tru, cả đám cũng ngửa mặt lên trời thét dài đáp lại.
Chúng liếm liếm đôi hàm răng sắc bén như đao, mắt rực hào quang tàn nhẫn khát máu, từ bốn phương tám hướng cùng lúc xông tới, khí thế thực đủ làm người ta sợ hãi.
Nãy giờ hắn vừa điểm danh những kẻ chướng mắt của Toái Băng Phủ, vừa dặn mọi người giữ vững đội hình, từ từ áp gần vào đội hình của người Toái Băng Phủ, chờ thời cơ cùng người Toái Băng Phủ liều mạng.
Theo quan sát của hắn, mọi người chắc chắn không thể sống nổi. Như thế không bằng trước khi chết, kéo thêm mấy tên Toái Băng Phủ làm đệm lưng, dù chết cũng có ý nghĩa!
Đáng tiếc, Ngân Dực ma lang tới quá nhanh!
Hắn chưa kịp tiếp cận Toái Băng Phủ, đàn sói đã xông tới rồi, bắt buộc hắn phải thay đổi mệnh lệnh.
Mọi người theo lời hắn liền dừng lại. Tần Liệt, Lăng Ngữ Thi, Lăng Phong, Cao Vũ đứng phía trước ngăn cản chính diện, bọn Lăng Dĩnh Lăng Hâm ở bên trong phối hợp công kích.
“Vù vù vù!”
Ba con sói đực to lớn trượt nhanh giữa không trung, mắt rực hung quang, xông tới trước tiên.
“Tới rồi!”
Tần Liệt toàn thân tóc gáy dựng đứng, hít sâu một hơi, nắm chặt lấy bức tượng gỗ.
Bọn Lăng Ngữ Thi bên cạnh cũng khẩn trương, trán rịn mồ hôi, ai cũng dốc hết toàn lực liều chết, chỉ cầu chống đỡ được lâu thêm chút nào hay chút ấy.
“Liều mạng!”
“Hết sức mà liều mạng!”
“Mẹ nó, thực không cam lòng, ta không muốn chết trong miệng sói! Ta muốn giết bọn tạp chủng Toái Băng Phủ!”
“Ta cũng đâu có cam lòng!”
Ai nấy đều gào thét, tròng mắt đỏ lên, có mấy phần điên cuồng.
“Ngao ờ!”
Ngay lúc này, một tiếng sói dồn dập tru lên từ cách đó không xa.
Ba con ma lang đang tiến tới gần bọn Tần Liệt nghe tiếng tru ấy, đôi mắt tàn nhẫn hiện một tia cảm xúc lẫn lộn…
- Hình như thủ lĩnh vừa truyền tới một mệnh lệnh kỳ quái, khiến chúng nó đều kinh ngạc, vô cùng mê hoặc.
“Ồ? Chuyện gì thế nhỉ?”
Tần Liệt cũng ngây ra.
Chỉ thấy ba con ma lang xung phong kia bỗng đổi hướng, lướt qua bọn Tần Liệt, xoay cơ thể hướng về phía bọn người Toái Băng Phủ phóng tới.
Đàn ma lang theo sau cũng nhao nhao đổi hướng, toàn bộ bỏ qua đám người Tần Liệt, chuyển sang tấn công người Toái Băng Phủ.
“Con mẹ nó! Lần này thực đúng là gặp quỷ rồi!”
“Trời ơi, ta không nhìn lầm chứ? Ta có hoa mắt không, sao chúng lại buông tha cho chúng ta?” Lăng Tiêu thét hỏi.
“Rốt cuộc là sao thế nhỉ?” Lưu Duyên kinh ngạc nhìn theo đàn sói đang nhao nhao chuyển hướng, thần kinh căng thẳng cũng nhẹ buông lỏng, ngồi phịch xuống, thì thào khó hiểu.
“A? Sao bọn Tinh Vân Các không bị tập kích? Đám ma lang bị mù à? Không lẽ không thấy một đống người ở đó sao?” một tiếng quát từ phía Toái Băng Phủ truyền tới.
Bọn Nhan Đức Vũ, Nghiêm Thanh Tùng, Phùng Dật đều kinh hãi.
Bọn hắn vô cùng quái dị nhìn bọn Tần Liệt bên này, không thể hiểu nổi tới cực điểm, tính toán bao nhiêu cũng không ngờ được Ngân Dực ma lang lại bỏ qua bọn Tần Liệt.
- Điều này hoàn toàn không hợp với lẽ thường!
“Chuyện gì thế? Cuối cùng là thế nào? Đám ma lang kia… sao lại tha cho chúng ta? Rõ ràng là xông tới muốn giết chúng ta mà, ta đâu có nhìn lầm?” Lăng Ngữ Thi cũng vô cùng thắc mắc.
“Là tiếng tru của thủ lĩnh ma lang!” Cao Vũ bỗng lên tiếng.
Mọi người đều nhìn hắn.
“Ba con ma lang kia vì lệnh của thủ lĩnh nên mới bỏ qua chúng ta.” Cao Vũ nói, mặt cũng quái dị không khác mọi người. “Tuy ta không hiểu vì sao, nhưng chắc chắn là ma lang thủ lĩnh ra lệnh tha cho chúng ta!”
“A?” mọi người hai mặt nhìn nhau, càng thêm mờ mịt.
Ngay lúc ấy!
Một con cự lang cao cả gần ba mét, toàn thân màu bạc uy phong lẫm lẫm từ trong rừng đi ra.
Con cự lang này rõ ràng là con lớn nhất, đôi cánh lượn lờ một luồng năng lượng tinh khiết, tựa như chỉ cần giương cánh, nó có thể bay tới tận trời.
Bất luận là ai nhìn thấy nó cũng đều hiểu nó chính là thủ lĩnh của đàn ma lang – Lang vương!
Nó chẳng hề liếc qua đám người Toái Băng Phủ lấy một cái, cũng mặc kệ chuyện chiến đấu của nhân loại với tộc đàn, mà thẳng tiến về phía Tần Liệt.
“Con lang vương này chỉ sợ… chỉ sợ đã đạt tới tam giai!”
Nhan Đức Vũ nhìn lang vương, nuốt nước miếng nói, đôi mắt đầy sợ hãi.
Từ khi gặp đàn ma lang rồi đánh đấm tới giờ, lang vương chưa bao giờ hiện thân, nên bây giờ Nhan Đức Vũ mới lần đầu tiên nhìn thấy nó!
Chỉ nhìn thoáng qua lang vương, hắn đã cảm thấy trong lòng lạnh toát, cảm ứng một chút, lập tức đoán ra thực lực thật sự của lang vương.
Linh thú tam giai tương đương võ giả Vạn Tượng cảnh, đủ sức nghiền nát bất kể nhân loại nào ở đây!
Kể cả Nhan Đức Vũ hắn!
Hắn làm sao mà không sợ?
Chỉ là lang vương trước sau vẫn không hề để ý tới hắn, cũng chẳng nhìn tới người Toái Băng Phủ mà đi thẳng tới chỗ người Tinh Vân Các khiến Nhan Đức Vũ lạnh người, tự nghĩ: ‘Không lẽ lang vương muốn tự mình nghiền nát Tinh Vân Các? Tinh Vân Các chọc giận gì đến mức nó nhất định phải tự mình động thủ thế nhỉ?’
“Tam… tam giai khủng bố!” Lưu Duyên nghe Nhan Đức Vũ kinh hô, mặt tái nhợt: “Không lẽ nó muốn đích thân ra tay? Mẹ nó, bọn chúng ta rốt cuộc chọc giận nó khi nào?”
Mọi người đều lạnh cứng toàn thân, huyết dịch đều ngừng chảy, hệt như bị đóng băng.
Tần Liệt cầm bức tượng trong tay nhìn con lang vương nhàn nhã đi tới, nhìn sâu vào mắt nó, hắn bỗng có một cảm giác kỳ quái: hình như lang vương chính là đang đến chỗ hắn!
Quả nhiên lang vương đi thẳng tới chỗ Tần Liệt!
Đôi mắt của nó đầy linh trí của sinh vật có trí khôn, thần sắc phức tạp, vừa như cảm thán, vừa như đang nhớ lại điều gì đó…
Nó nhìn bức tượng gỗ trong tay Tần Liệt!
Bức tượng Tần Sơn!
Tần Liệt chấn động, toàn thân như có dòng điện chạy qua, hắn hiểu ra!
Rốt cuộc hắn đã hiểu tại sao ba con ma lang xung phong kia đột nhiên dừng công kích, cũng hiểu mục đích thực sự của lang vương!
“Đừng ai nhúc nhích! Mọi người đừng cử động!”
Tần Liệt cảm thấy trái tim như muốn nhảy ra ngoài, hắn thở hổn hển, thanh âm run rẩy nói với mọi người, còn mình thì bước ra phía trước.
Hắn giơ cao bức tượng trong tay lên giống như lần trước.
Con cự lang bước tới.
Nó hơi ngồi xổm xuống, há miệng vươn đầu lưỡi, dịu dàng nhẹ nhàng cẩn thận liếm liếm pho tượng…