Linh Vực

Chương 31: Mũi nhọn

Từ tinh thần lực nhập vào linh khí, Tần Liệt nhìn thấy một bức trận đồ đơn giản, trận “Tụ linh”!

Trận đồ này so với trận “Tụ linh” mà hắn biết khác biệt một trời một vực, kể cả về độ tinh tế, độ phức tạp hay diện tích, đều thua kém rất xa!

Hồi trước để nhớ được trận Tụ linh trong Trấn Hồn Châu, hắn phải tốn rất nhiều công sức, ghi nhớ cái trận kia rất sâu, nên vừa nhìn thấy trận trong đoản mâu, hắn nhận ra ngay.

Trận đồ trong đoản mâu, chỉ giống một phần rất nhỏ cái Tụ linh trận của hắn, cả một phần mười cũng chưa tới, độ tinh tế và mạch lạc cũng rất vụng về, không cách nào phát huy được hết công hiệu của Tụ linh trận.

Tần Liệt lộ vẻ cổ quái, trong lòng sinh ra ý nghĩ ‘nếu như mới thế này đã có thể gọi là linh khí, vậy nếu khắc cái trận đồ Tụ linh rườm rà kia vào thì sẽ tạo ra cái gì?’

“Xuy xuy xuy!”

Chưa kịp nghĩ thêm, đoản mâu đột nhiên giật điện.

Linh lực của hắn truyền vào, điện quang lóe ra khắp đoản mâu như đang cầm một đạo lôi điện.

“Ồ? Thế này cũng được?” Tần Liệt ngạc nhiên, thầm cảm thụ.

Hắn phát hiện khi lực lôi điện nhập vào, bức Tụ linh trận chưa hoàn chỉnh kia bắt đầu vận chuyển, phóng xuất đặc tính chất liệu của linh khí ra, khiến đoản mâu trở nên sắc bén, linh lực cũng tăng lên một ít.

Hắn hiểu ngay rằng, cho dù chỉ là một linh trận đồ đơn giản nhất, cũng có thể phát huy ưu thế chất liệu của linh khí, tăng cường sức chiến đấu của võ giả!

“Tần Liệt! đừng tới đây!”

Lăng Phong quát to, Hỏa Vân chùy vung vẩy, những đám mây lửa cực nóng phun ra, như những chiếc lồng đèn đỏ quay quanh Phùng Luân.

Đều là cảnh giới thất trọng, Phùng Luân cầm cây búa hai lưỡi bổ bổ chém chém, tạo ra những vầng sáng xanh.

Đôi khi búa hoa lên một vòng, lập tức tạo ra một cái cánh màu xanh xinh đẹp, chẳng những ngăn trở mây lửa, còn bức bách Lăng Phong phải lùi lại.

Rõ ràng cái cánh màu xanh kia vừa có thể thủ, lại có thể công!

“Lăng Phong, chúng ta hiểu nhau quá rồi, Hỏa Vân chùy của ngươi chỉ là nhị phẩm linh khí, còn Thanh Dực phủ của ta là tam phẩm đấy! Ta và ngươi cùng cảnh giới, linh lực cũng tương đương, nhưng linh khí của ta tốt hơn ngươi, nên ngươi không thắng nổi ta đâu.” Phùng Luân cười hắc hắc, Thanh Dực phủ vung ra, lại một cánh chim hoa lệ xuất hiện, đánh tan mây lửa.

Võ giả cảnh giới cao, linh lực hùng hậu, dùng linh khí có phẩm chất cao chiếm được ưu thế cũng là chuyện đương nhiên.

Phùng Luân cầm Thanh Dực phủ, vô cùng tự tin, chẳng vội dốc sức liều mạng, chỉ cứ cuốn lấy Lăng Phong để hắn không thể nhúng tay giúp những kẻ khác, giúp người Phùng gia đánh giết người Lăng gia dễ dàng hơn.

Chiến lược của hắn vô cùng ổn, nếu Phùng Kiệt không chết, chỉ cần đánh chết Lăng Hâm, có thể tiêu diệt những kẻ còn lại của Lăng gia nhanh chóng.

Nhưng bây giờ…

“Tần Liệt! đã bảo đừng tới đây rồi! ồ!”

Lăng Phong kêu lên kinh hãi, nhìn Tần Liệt đang lướt tới sau lưng Phùng Luân, mặt đầy ngạc nhiên.

Phùng Luân chẳng buồn nhìn ra sau, vẫn cười: “Ngươi tưởng bịp bợm như vậy có tác dụng hả? Một thằng ngu, có thể làm ta phân tâm quay đầu lại hử? Lăng Phong à, thủ đoạn này cấp thấp quá, buồn cười chết thôi!”

“Xuy xuy xuy xuy”

Tiếng lôi điện đột nhiên từ phía sau truyền tới, Phùng Luân vừa dứt lời, vội biến sắc, vội bỏ Lăng Phong đang vô cùng kinh hãi sang một bên, quay phắt đầu lại.

Tần Liệt như đang cầm một tia chớp sáng chói mắt, những ngọn lửa màu trắng bừng bừng, trông vô cùng dữ dằn mạnh mẽ, như một con hung thú đang bay nhanh tới.

“Đó là… thằng đần kia?”

Phùng Luân ngẩn ngơ, theo bản năng vung vẩy Thanh Dực phủ, một cánh chim xanh hiện ra, cánh chim xòe mở, bắn về phía Tần Liệt.

Linh lực ác liệt theo cánh chim tràn tới, khiến Tần Liệt ngưng trọng.

Nhưng hắn vẫn không né, vẫn cầm đoản mâu đầy lôi điện quấn quanh ầm ầm phóng tới!

“Ba ba ba!”

Lực lôi điện trên mâu đập vào cánh chim xanh, một loạt âm thanh điếc tai vang ra.

“Xoẹt!”

Đoản mâu xé rách cánh chim, đâm thẳng vào cái búa hai lưỡi trên tay Phùng Luân, trong tiếng kim loại chạm vào nhau chói tai, cơ thể thon gầy của Tần Liệt tông thẳng vào ngực Phùng Luân.

“Rắc rắc!”

Âm thanh xương rạn gãy từ ngực Phùng Luân truyền ra, sắc mặc hắn biến hẳn.

Như bị một chiếc thuyền lớn oanh kích, thân hình Phùng Luân bay lên không, kéo thành một đường vòng cung khó coi, ầm ầm rơi xuống đất.

“Đây…”

Lăng Phong trợn mắt há hốc, như gặp ma giữa ban ngày, trừng trừng nhìn Tần Liệt, đầu óc dừng hẳn lại.

Tần Liệt nhỏ người chỉ bằng nửa Phùng Luân, vậy mà lại có thể phát ra một lực công kích mạnh đến mức đánh bay Phùng Luân, có thể nào? Trong cơ thể gầy gầy kia rốt cuộc cất giấu một con man thú hồng hoang hay sao?

Không chờ Lăng Phong kịp phản ứng, Tần Liệt không chút ngừng lại, xuất ngay một nhát ác liệt đâm về phía Phùng Luân!

Phùng Luân miệng đầy máu tươi, không đứng lên nổi, đầy sợ hãi cố hết sức liều mạng mà tránh…

“Lần đầu tiên gặp ngươi ở đống lửa, đã thấy ngươi miệng thúi, lúc đó đã muốn làm thịt ngươi, bây giờ cuối cùng cũng làm được.”

Tần Liệt lầm bầm trong miệng, hai chân phát lực, đạp lên một tảng đá vọt tới, như một đạo thiên lôi rầm rầm rơi xuống.

“Phụt!”

Đoản mâu của Phùng Kiệt bị Tần Liệt cắm sâu vào lồng ngực Phùng Luân, ghim thẳng hắn xuống đất.

Phùng Luân trông như một con cóc bị đinh thép ghim chặt, bộ dáng vô cùng thê thảm khó coi.

“Ọc ọc!?

Bọt máu trào ra khóe miệng Phùng Luân, thân thể run run, mắt dần mờ đi.

“Ba!”

Ngay lúc này, trong đoản mâu truyền tới một tiếng nổ, hình như linh trận bên trong cũng đã hư rồi.

Tần Liệt kinh ngạc, đi qua xem xét đoản mâu, phát hiện chất liệu bên trong có dấu vết cháy đen…

Thiên Lôi Cức vận chuyển lực lôi điện, không chỉ có lực tia chớp, còn có lực của lôi! Thiên Lôi bá đạo, không phải chất liệu linh khí nào cũng có thể chịu đựng nổi.

Đoản mâu của Phùng Kiệt không thể chịu đựng nổi lực lôi điện trong thời gian dài, nên bị phá hỏng.

“Dở quá…”

Tần Liệt lắc đầu, lầm bầm trong miệng, nắm lấy Thanh Dực phủ của Phùng Luân.

Sau đó hắn nhận ra tiếng đánh nhau ầm ĩ hình như đã ngừng lại, nên ngẩng lên nhìn quanh, rồi ngây ngẩn cả người.

Lăng Ngữ Thi, Lăng Phong, Lăng Dĩnh, Lăng Hâm, người Lăng gia, người Phùng gia, đều mang vẻ mặt kinh hãi nhìn hắn!

Ai nấy đều như vừa nhìn thấy một yêu ma, ai cũng sợ hãi thất sắc!

“Là hắn sao? Vừa mới giết Phùng Kiệt, cũng là hắn sao?” Lăng Dĩnh mắt đầy dị sắc, rồi hân hoan kêu lên: “A! ta biết nhất định là hắn mà!”

Lăng Hâm sắc mặt phức tạp, cúi đầu xuống, vừa xấu hổ vừa khó tin, không dám đối mặt Tần Liệt.

“Tên này, ngươi giấu diếm thực là sâu! Ngay cả người mình cũng bị ngươi lừa gạt…” Lăng Phong cười khổ, đầy cảm thán.

Lăng Ngữ Thi mặt sáng bừng, mắt long lanh, khiến Tần Liệt trong lòng bất an.

“Thì ra là ngươi! Quả nhiên là ngươi!” khuôn mặt tuấn tú của Phùng Dật méo mó, đầy âm trầm đáng sợ: “Ta còn thắc mắc tại sao Lăng gia lại đột nhiên bỏ chạy! mấy hôm nay căn bản đâu có ai rời khỏi hạp cốc, chỉ có ngươi không có người để ý, thì ra đều là tác phẩm của ngươi!”

Tần Liệt không đáp, chỉ nhìn bọn Lăng gia, kinh ngạc hỏi: “Các người sững sờ cái gì? Phùng Kiệt, Phùng Luân chết rồi, các ngươi còn chờ cái gì?”

Hắn nhìn đám người Phùng gia, rồi làm động tác giết người với bọn Lăng Phong, ý bảo bọn hắn nên ra tay diệt những người Phùng gia còn lại.

Lăng Phong thấy vậy, thầm thấy hổ thẹn, khẽ quát: “Đừng ngây người ra nữa, giải quyết người Phùng gia trước!”

Bọn Lăng Dĩnh, Lăng Hâm cùng hét to đáp lại, cả đám sĩ khí dâng cao, như lang như hổ phóng tới chỗ người Phùng gia, toàn lực đánh giết.

Lăng gia vừa ở trong hoàn cảnh xấu, nhưng Phùng Kiệt, Phùng Luân vừa chết, Lăng Phong được giải thoát khiến thế cục hoàn toàn thay đổi, trở nên áp đảo, triển khai phản kích lại.

“Rút! Tạm thời rút lui! Chờ người Toái Băng Phủ tới cùng trả thù!” Phùng Dật thấy không ổn, không dám nói gì thêm, vội quát to.

Vừa quát, hắn vừa trừng ánh mắt lạnh băng nhìn Tần Liệt, không nhìn qua Lăng Ngữ Thi thêm cái nào, làm người đầu tiên bỏ chạy.

“Toàn lực giết! Giết một người lời một người!”

Tần Liệt cũng quát to, cuồn cuộn truyền linh lực vào Thanh Dực phủ, khiến cây phủ điện quang rừng rực, rồi mạnh tay ném búa ra ngoài.

“Ầm ầm!”

Mặt trời đã khuất, một tiếng sấm gầm vang, cây búa như một con điện long điên cuồng bắn về phía sau lưng Phùng Dật.

Phùng Dật biến sắc, vội dừng lại, Nghê Hồng kiếm vẫy ra, tạo thành năm cái cầu vồng để ngăn cản cái búa.

“Rầm rầm rầm bang bang!”

Năm cái cầu vồng liên tiếp sụp đổ, Phùng Dật không thể không lấy Nghê Hồng kiếm đỡ, ngay khi kiếm búa chạm nhau, thân hình hắn chấn động mạnh, mái tóc dài cháy đen.

Một dòng lực lôi đình cuồng bạo thông qua cái búa đánh lên Nghê Hồng kiếm, chui vào trong người hắn, khiến hắn bị thương.

Máu tươi tràn tới yết hầu, Phùng Dật cố gắng nín lại, nhìn thấy Tần Liệt đằng đằng sát khí lao tới, lần đầu tiên trong đời Phùng Dật ngay cả nói một câu cũng không dám, vội hoảng hốt bỏ chạy.