Tại Cửu Thiên đại lục này ngoại trừ Thiên Linh tộc ra ở trong các quốc gia của ba chủng tộc lớn, đạo phỉ cùng mã tặc trên thảo nguyên xuất hiện như cỏ dại dưới mưa rào vậy, chưa từng có biến mất một lần nào. Bình dân phá sản cùng đường, nô lệ không chịu nổi áp bức, người mạo hiểm lưu lạc còn có võ sĩ phạm tội đã bị phát lệnh truy nã, …. Bọn họ hoặc để sinh tồn, hoặc muốn cuộc sống tự do không bị ước thúc gì cả. Cũng có người thích giết người cướp cửa tới đây mà làm việc này. Rất nhiều đoàn đạo phỉ mã tặc có hung danh hiển hách, cũng chính là tử địch của các thương hội cùng đoàn dong binh.
Trong đoàn mã tặc cũng không thiếu một hai võ sĩ cao giai tồn tại, bằng vào vũ lực mạnh mẽ mà trở thành người lãnh đạo tối cao bên trong đoàn đội.
Mà chính bởi vì như vậy, lúc đám mã tặc nhìn thấy Hàn Thiên Lệ, Hàn Phi cùng đám Lôi Đình võ sĩ nhất tề phóng ra đấu khí hộ giáp, mọi người đều không thể tin được mà mở to hai mắt quan sát!
Đại địa võ sĩ! Toàn bộ đều là đại địa võ sĩ! Đây là đối thủ cường hãn tới mức nào à, bọn họ sao lại trêu chọc địch nhân như vậy chứ? Trong lòng mỗi mã tặc đều xoay chuyển ý niệm trong đầu. Hơn 30 danh đại địa võ sĩ, mà trong đó có thể còn có võ sĩ cao giai hơn nữa tồn tại. Cho dù là cao giai võ sĩ trong một chi quân đoàn cũng không thể hơn được số lượng này đi?
“Đây là âm mưu!...” không ít mã tặc phát ra tiếng rít gào phẫn nộ. Đội ngũ do các đoàn mã tặc khác nhau cấu thành nên lập tức xuất hiện dấu hiệu tan vỡ. Những người đang phi ngựa ở phía trước không tự chủ được mà chạy chậm lại quay đầu chạy trốn.
-Không phải sợ! bọn họ chỉ có hơn 30 người, đại địa võ sĩ thì có gì ghê gớm!
Rất nhiều mã tặc trong lòng khiếp sợ lúc này mới tỉnh táo lại. Hoàn toàn xuất phát từ bản năng, bọn họ nhấc cung lên bắn tới đám lôi đình võ sĩ đang ngày càng tới gần, nỗ lực dùng vũ tiễn ngăn cảnh đối thủ đi tới.
Thủ đoạn chống đỡ như vậy thực sự rất buồn cười, chỉ bằng thủ đoạn cũ của Hàn Thiên Lệ đại bộ phận tên nỏ đã bị rơi xuống phía trước. Tuy rằng nói bởi vì thời gian công kích có chút khác nhau, một vài tên nỏ cũng rơi xuống các võ sĩ, thế nhưng tất cả đều bị đấu khí hộ giáp dễ dàng ngăn cản! Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Mặc dù các đầu lĩnh quát mắng ra lệnh, đám mã tặc vẫn duy trì tấn công bằng vũ tiễn, thế nhưng cũng không thể tránh khỏi việc địch nhân tới ngày một gần hơn. Lúc này địch nhân cường hãn đang ngày càng tới gần hơn, những người phía trước đã bắt đầu hoảng sợ, quay đầu chạy trốn rồi.
Mà lôi đình võ sĩ lại ngược lại, từng bước một xung phong lên trước. Tất cả mọi người đều bảo trì động tác nhịp bước cao độ, hơn ba mươi người cấu thành một đoàn thể chỉnh tề, khí thế như hồng phát động công kích dũng mãnh nhất về phía địch nhân đông gấp chục lần mình. Sát khí sắc bén, khí thế tất thắng còn có tiếng vó ngựa ngưng cùng một chỗ, thanh thế làm cho địch nhân cảm giác như thể có vạn mã xung phong vậy!
Đây là lực lượng võ sĩ tinh nhuệ nhất mà Hàn thị có, bọn họ cường đại, kiêu ngạo, tự tin, trước mặt bọn họ không có bất kỳ pháo đài nào là không phá được, không có bất kỳ địch nhân nào là không đánh bại được!
Hàn Phi thân ở trong đó cảm giác được rõ ràng sát ý cùng khí thế của những võ sĩ từ phía sau truyền tới. Khí thé này cùng sát khí của hắn sản sinh hô ứng, làm cho hắn tự nhiên cũng trở thành một phần tử trong đó. Nhiệt huyết nổi lên, hắn không tự chủ được mà vận hành tâm pháp Long Linh, những khối cơ trên cơ thể hầu như muốn phá giáp mà chui ra.
Hắn chưa từng có khát vọng chiến đấu cùng tàn sát như bây giờ.
Sát!
Hơn ba mươi công kích được cấu thành từ những loại đấu khí khác nhau đánh thẳng vào trong hàng ngũ đám mã tặc. Lập tức có ba mươi đường máu hiện lên, không một mã tặc nào có thể toàn thân trở ra dưới công kích chính diện của lôi đình võ sĩ, tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng kinh hô vang lên.
Trên bình nguyên phía nam quận Tạp Khăn Tư vương quốc, một tình cảnh không thể tin nổi đang xảy ra. Hơn 30 võ sĩ mặc áo giáp đen nhảy vào giữa hơn một nghìn mã tặc. Nhưng mà không chỉ bị bao phủ trong đó, chung quanh mỗi một võ sĩ đều có huyết vụ cùng tiếng kêu thảm thiết vang lên, từ từ mở rộng ra chung quanh. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Đấu khí đấu kỹ quang mang nở rộ trong đám người, kỵ thương ngăm đen, trọng kiếm màu bạc, mỗi một lần đâm chém ra là đại biểu cho một sinh mệnh vừa tắt.
Cũng không phải không có mã tặc muốn phản kích lại, nhưng chiến đao trong tay bọn họ căn bản không thể phá được đấu khí hộ giáp của các võ sĩ này. Trái lại đám võ sĩ chỉ cần một thương hay một kiếm là có thể xuyên tâm bọn họ. Mặc kệ là chiến sĩ phổ thông hay đê giai võ sĩ, dưới công kích của lôi đình võ sĩ chỉ có tử vong.
Cao giai võ sĩ cùng đê giai võ sĩ chênh lệch về lực lượng không chỉ đơn giản lấy số lượng có thể bù đắp được. Chiến sĩ phổ thông thì càng cách cả trời cả vực. Lôi đình võ sĩ có thể thoải mái mà tàn sát số lượng địch nhân gấp cả chục lần mình, hoàn toàn chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi!
Mà đám mã tặc này cũng không phải là một đội quân có kỷ luật nghiêm minh. Tuy rằng ở trong đám người bọn họ cũng có can đảm, liều mạng,… thế nhưng lúc nhìn thấy hầu như tất cả đều chết dưới tay các võ sĩ này. Những người còn lại đã không còn một chút dũng khí nào nữa rồi.
Trốn nhanh!
Cũng không biết là mã tặc nào tuyệt vọng kêu lên tiếng kêu lớn. Nhưng thanh âm của hắn còn hữu hiệu hơn cả mệnh lệnh, hoàn toàn làm cho đám mã tặc đánh mất hết ý chí mà xoay người bỏ chạy.
Một màn kỳ diệu xuất hiện, hơn 30 danh lôi đình võ sĩ đang đuổi theo tàn sát gần một nghìn địch nhân.
Đám mã tặc hoảng hốt tuyển chọn đủ mọi phương hướng chạy trốn. Mỗi người đều liều mạng huy động tọa kỵ của mình, trong lúc hỗn loạn có rất nhiều va chạm. Rất nhiều mã tặc bị văng xuống khỏi ngựa, sau đó lại bị ngừa trùng lên giẫm mà chết. Tiếng kêu thảm thiết, tiếng khóc vang khắp cả bình nguyên.
Hàn Phi đã không còn nhớ có bao nhiêu địch nhân chết trong tay mình nữa rồi. Tại lúc vừa mới bắt đầu chiến đấu, địch nhân xuất hiện bên người hắn lập tức một cái Thiên Huyễn Trảm được phóng xuất ra. Kiếm quang quét qua một mảnh, máu chảy thành sông trên bình nguyên.
Thế nhưng dần dần, bên người hắn ngày càng vắng hơn, đã không còn mã tặc nào có can đảm tới gần hắn nữa, tất cả đang lẩn trốn rồi.
Đều là lợn hả! sát ý của Hàn Phi thoáng yếu bớt đi một chút, trong lòng phát ra cảm thán. Những mã tặc này bình thường khi dễ những thương đội đi qua thảo nguyên này, vậy mà trước mặt những võ sĩ cường đại lại không thể kham được một kích.
Đây cũng làm cho Hàn Phi nhận thức được lực lượng chân chính mà đại gia tộc hào môn có được. Phải biết rằng trong gia tộc thì lôi đình võ sĩ có gần 200 người, lực lượng âm thầm gần như sâu bất khả trắc à.
Truy sát được một lúc, thấy đám mã tặc giống như sơn dương bị hổ truy đuổi vậy, Hàn Thiên Lệ kiên quyết hạ lệnh:
-Quay về!
Đám mã tặc vừa rồi chia làm hai đường, một đường chặn lôi đình võ sĩ, một đường công kích đoàn xe. Bên phía lôi đình võ sĩ này thì không cần phải nói, đám mã tặc vây công đoàn xe cũng không khá giả gì.
Tuy rằng số lượng của đám mã tặc này tuyệt đối chiếm ưu thế, thế nhưng cung kỵ trong tay bọn họ có tầm bắn kém trọng nỏ trong tay đám hộ vệ đoàn xe nhiều lắm.
Kỵ cung cũng không phải là trường cung, để mang theo tiện lợi cho việc xạ kích trên ngựa, kỵ cung cũng tương đối nhỏ lại. Tầm bắn chừng trên dưới 100 mét. Nếu như trường cung đúng tiêu chuẩn của quân đội thì tầm bắn sẽ xa hơn một chút. Đương nhiên không thể so sánh được với trọng nỏ rồi.
Hàn Phi phái ra đoàn xe đi đón dâu cũng đã lo lắng tới việc gặp phải đạo phỉ phục kích ở vùng núi Nạp Tư Thông này rồi. Bởi vậy ngoại trừ lực lượng tinh nhuệ lôi đình võ sĩ hộ vệ ra, tất cả mã phu cùng người hầu tôi tớ đi theo cũng được gia tộc truyển chọn ra kỹ càng. Mỗi người đều có thể cầm nỏ kiếm, ngoại trừ vài linh pháp sư trị liệu ra tất cả đều có năng lực chiến đấu cả. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Mà bọn họ ở trên xe ngựa, đủ mang theo hơn 200 cái trọng nỏ cùng số lượng lớn nỏ tiễn. Lúc đoàn mã tặc vừa tới gần, những trọng nỏ này lập tức cho những tên tham lam kia ăn phải vị đắng.
Toàn bộ trọng nỏ ở đây đều xuất phát từ đám thợ rèn có kinh nghiệm phong phú trong xưởng của Hàn thị. Mỗi một mũi tên đều được chế tạo bằng sắt thiên đoán tinh, chọn kết cấu phá giáp tam lăng. Tầm bắn xa nhất của trọng nỏ chừng 200 mét. Trong vòng 100 mét có thể thấu áo giáp, trong vòng 50 mét thậm chí có thể xuyên thấu trọng giáp. Mỗi một trọng nỏ đồng thời có thể phóng ra được hai căn nỏ tiễn, đúng là lợi khí tốt nhất để đối phó kỵ binh.
Lúc đám mã tặc vừa tiếp cận cự ly 200 thì thủ vệ cùng đám người hầu đi theo võ sĩ lập tức lấy trọng nỏ đã được để bên cạnh ra. Chỉ một lần bán, hơn một trăm mã tặc không kịp đề phòng đã ngã xuống trong vũng máu.
Dây kéo của trọng nó có ưu điểm rất nhanh chóng, nếu chỉ cần thao tác điều khiển thành thạo, trong vòng sáu bảy giây là có thể phát sinh được lần tấn công thứ hai rồi. Đám mã tặc này ngay cả áo giáp bằng kim loại cũng không có thì làm sao chống lại được chứ.
Lúc hàng trăm đồng bạn bị bắn chết thủ lĩnh mã tặc hổn hển hạ lệnh đánh trả. Cung kỵ của bọn họ nếu như chọn cách bắn điểm rơi thì chính xác cũng có thể uy hiếp được đoàn xe. Thế nhưng người trong đoàn xe đã sớm có chuẩn bị rồi. Toàn bộ ngựa đều được phủ thêm một lớp phủ bằng kim loại, đại địa võ sĩ dùng đấu khí hộ giáp phòng ngự. Những người khác trốn trong thùng xe, cho nên những mũi tên này rơi xuống không tạo được bao nhiêu thương tổn.
Mà có người trong đoàn xe bất hạnh bị thương thì lập tức có linh pháp sư dưới sự bảo vệ của đại địa võ sĩ tới giúp trị liệu, không có một người nào chết cả.
Dựa vào trận tuyến hình tròn do các xe ngựa cấu thành, cho nên các xe ngựa này đều bị dính đầy tên trông như nhím vậy. Đám mã tặc căn bản không có chỗ tấn công vào, vài lần cường công kết quả đều là để lại vô số thi thể.
Mà tình huống như vậy cũng không có duy trì được liên tục bao lâu, bởi vì Hàn Thiên Lệ đã suất lĩnh đám lôi đình võ sĩ vòng từ sau tới, phát động tiến công thẳng vào đám mã tặc.
Hơn nữa, đám võ sĩ gia tộc bị vây trong đoàn xe cũng nghẹn khuất đủ rồi, cưỡi ngựa vọt lao ra, cùng với những lôi đình võ sĩ triển khai nội ứng ngoại hợp giáp công địch nhân.
Trong đoàn xe đi đón dâu có đủ 280 võ sĩ, không một ai dưới tam giai cả. Bọn họ ngưng tụ một chỗ, lực lượng đủ có thể chống lại quân đội chính quy có số lượng gấp mười thậm chí 20 lần. Chỉ bằng đám mã tặc với hơn 2000 người ở đây làm sao có thể là đối thủ chứ.
Vì vậy tình cảnh tháo chạy lần thứ hai lại xuất hiện. Hàn Thiên Lệ hạ lệnh mọi người tự chiến, buông tay mà tàn sát, trên bình nguyên trống trải này mà giết cho đám mã tặc không còn đường về.
Chiến đấu truy sát giằng co hơn một tiếng đồng hồn, mặt trời đã lặn xuống phía tây, sắc trời cũng đã có chút tối. Kèn lệnh vang lên, những võ sĩ Hàn thị lúc này mới lục tục phản hồi.