Nhưng Hàn Phi cảm giác rõ ràng trong Phong Thần chi nỗ ẩn chứa linh hồn cường đại, đó là khí linh của trọng nỗ. Lấy thực lực hiện tại của Hàn Phi còn phải kiêng dè, thật không biết thủ lĩnh của băng hải tặc Nộ Phong Chi Lang Hải Đảo, Nộ Lang Ốc Khắc Đặc dùng cách gì khống chết Phong Thần chi nỗ.
Hàn Phi mơ hồ cảm giác thủ lĩnh của băng hải tặc Nộ Phong Chi Lang Hải Đảo, Nộ Lang Ốc Khắc Đặc chỉ phát huy một phần nhỏ uy lực của Phong Thần chi nỗ, cho nên mới bôi kịch độc vào nỗ tiễn để tăng cường lực sát thương, hành động này làm bẩn linh võ truyền kỳ Phong Thần chi nỗ.
Thấy vẻ mặt tự tin, kiêu ngạo của Hàn Phi, hai nữ nhân phản ứng khác nhau. Mắt Hồng hồ trên biển, Tiệp Lâm Na sáng lên.
Áo Lý Lỵ An Pháp Sư thì khẽ thở dài nói:
- Có thể làm chút việc cho các hạ là vinh hạnh của ta, hy vọng người thượng lộ bình an, cũng hy vọng chúng ta có cơ hội gặp lại.
Hàn Phi cười to bảo:
- Ta nghĩ đó là chắc rồi.
- Tiệp Lâm Na, nàng hãyc tiễn Áo Lý Lỵ An Pháp Sư đi.
Hồng hồ trên biển, Tiệp Lâm Na vui vẻ đồng ý, tiễn Áo Lý Lỵ An Pháp Sư ra khỏi phòng.
Lại qua mấy canh giờ, chiếc chiến thuyền của đội tàu liên hợp Xuất Vân vệ thành lần nữa bước lên hành trình, dựa theo mục tiêu định trước đi Hãn Hải đế quốc ở phía nam đại lục.
Hàn Phi một mình ngồi trên ghế nệm cầm Phong Thần chi nỗ, chìm trong suy tư, căn phòng tĩnh lặng.
Hàn Phi lên tiếng:
- Ra đi, đừng trốn.
Tiếng nói vừa dứt, giàn hoa cạnh cửa nhúc nhích, một thần hình gầy gò bước ra.
Thấy đối phương xuất hiện, khóe môi Hàn Phi cong lên nụ cười.
Người đi ra từ sau giàn hoa là một thiếu niên mới mười hai, ba tuổi.
Vóc dáng thiếu niên không cao, hơi gầy, mái tóc nâu rối xù, mũi cao thẳng, mắt to, mặt mày hơi giống với Hồng hồ trên biển, Tiệp Lâm Na, cũng là mắt xanh thẫm. Trong đôi mắt xanh bắn ra tia bất khuất, một chút khiêu khích trừng Hàn Phi.
Ánh mắt khiêu khích cỡ này không chút tác dụng với Hàn Phi.
Hàn Phi hỏi:
- A Gia Tây, ngươi tìm ta có chuyện gì không?
Thiếu niên tên A Gia Tây là đệ đệ của Hồng hồ trên biển, Tiệp Lâm Na, năm nay vừa tròn mười bốn tuổi, là người thân duy nhất của nàng, luôn bị để lại trong ổ băng hải tặc Hồng Hồ. Trong lúc Hồng hồ trên biển, Tiệp Lâm Na bao vây tiễu trừ thế lực hải tặc khác có mang theo A Gia Tây để tránh xảy ra ngoài ý muốn.
Thiếu niên mười ba, bốn tuổi là lứa phản nghịch. Khi A Gia Tây phát hiện tỷ tỷ thân nhất của mình thần phục Hàn Phi thì như thú con bị xâm phạm lãnh địa, tràn đầy địch ý, kháng cự Hàn Phi. Bất đắc dĩ A Gia Tây tự bảo vệ mình còn khó, càng đừng nói đến cứu tỷ tỷ ra khỏi tay Hàn Phio.
Phụ thân của Hồng hồ trên biển, Tiệp Lâm Na bất hạnh chết trận trong cuộc quyết chiến với thế lực hải tặc khác, trước khi lâm chung giao băng hải tặc Hồng Hồ, A Gia Tây còn nhỏ cho Hồng hồ trên biển, Tiệp Lâm Na. Có thể nói Hồng hồ trên biển, Tiệp Lâm Na trải qua nhiều trắc trở mới nắm chặt băng hải tặc Hồng Hồ, nuôi lớn A Gia Tây, tình cảm tỷ đệ thân không giống bình thường.
Lúc trước Hồng hồ trên biển, Tiệp Lâm Na và Hàn Phi chiến đấu trên biển, nếu không phải lo lắng cho đệ đệ của mình thì nàng với thân phận cường giả thiên không đã chẳng chọn cách khuất nhục thần phục Hàn Phi đổi lấy cơ hội sinh tồn. Bởi vì nếu không có Hồng hồ trên biển, Tiệp Lâm Na thì A Gia Tây không thể sống tiếp.
Bởi vì đệ đệ của Hồng hồ trên biển, Tiệp Lâm Na, A Gia Tây tuy từ nhỏ có thiên phú Võ Sĩ hưng hơn nửa năm trước thất bại xung mạch đấu khí, đã không có khả năng trở thành Võ Sĩ nắm giữ vận mệnh trong tay mình.
Thiếu niên siết nắm tay gầm lên:
- Ta cảnh cáo ngươi, ngươi không được đụng vào tỷ tỷ của ta, nếu không thì . . .
Hàn Phi cười nói:
- Nếu không thì thế nào? Giết ta sao? Nếu ngươi có bản lĩnh thì đến đi.
Từng câu vô tình xé nát chút tự tôn nhỏ nhoi của thiếu niên A Gia Tây.
- Ngươi không được cười!
A Gia Tây tức giận quát:
- Ta xung mạch đấu khí thất bại nhưng thất bại một lần tính cái gì, ta có thể tử nữa! Ta chắc chắn sẽ trở thành Võ Sĩ, một Võ Sĩ càng cường đại hơn ngươi!
Thiếu niên A Gia Tây kêu gào, nói là tức giận với Hàn Phi chẳng bằng nói trút ra, trút tuyệt vọng, không cam lòng ra.
Thấy bộ dạng của A Gia Tây, Hàn Phi đồng cảm, chợt nhớ bảy năm trước buổi tối khi hắn mới buông xuống thế giới này, linh hồn hắn dung hợp thật giống với A Gia Tây. Hàn Phi như nhìn chính mình trong gương.
- Có chí khí là tốt.
Hàn Phi thu lại lòng trêu đùa, nghiêm túc nói:
- Bất quá tỷ tỷ của ngươi vì ngươi mà tuyển chọn trung thành với ta. Nếu ngươi đối địch cùng ta, không sợ nàng thương tâm lo lắng sao?
A Gia Tây ngẩn ra, gã chỉ biết trút bất mãn của mình với Hàn Phi nhưng không nghĩ đến cảm nhận, tâm tình của tỷ tỷ. Nghe Hàn Phi hỏi, A Gia Tây câm nín.
Hàn Phi chậm rãi nói:
- Ta có thể cho ngươi một cơ hội . . .
- Ta có một cách đặc biệt có thể trợ giúp ngươi hoàn thành đấu khí xung mạch trở thành một Võ Sĩ thật sự. Nếu tương lai ngươi cho rằng mình đủ thực lực thì cứ khiêu chiến với ta. Chỉ cần thắng ta thì tỷ tỷ của ngươi sẽ lại tự do.
- Ngươi nói thật không?
Thiếu niên A Gia Tây không dám tin tưởng lỗ tai của mình, trở thành một Võ Sĩ thật sự?
Cho đến nay nguyện vọng lớn nhất của A Gia Tây là trở thành một Võ Sĩ thật sự. Hồng hồ trên biển, Tiệp Lâm Na muốn bồi dưỡng A Gia Tây thành người thống trị băng hải tặc Hồng Hồ tương lai, từ nhỏ đã huấn luyện gã thật nghiêm khắc. Vốn đám thuộc hạ cũ của phụ thân rất kỳ vọng vào A Gia Tây, nhưng đấu khí xung mạch thất bại đập nát mọi cố gắng, hy vọng của gã.
Hơn nửa năm nay A Gia Tây chìm trong sa sút, ánh mắt đồng tình, xem nhẹ, thương tiếc của người khác kích thích gã. Tuy rằng có tỷ tỷ an ủi, nhưng trong lòng A Gia Tây không thể tha thứ chính mình, ăn không nổi ngủ không được, người gầy hẳn ra. Tuy lòng A Gia Tây biết rõ không có khả năng vẫn ngày nhớ đêm mong mộng Võ Sĩ.
Bây giờ bỗng có người nói cho A Gia Tây giấc mộng có thể thực hiện sao không khiến gã kích động, nghi ngờ?
Hàn Phi lạnh nhạt nói:
- Ngươi cảm thấy ta có cần lừa ngươi không?
A Gia Tây ưỡn ngực nhìn thẳng vào Hàn Phi, cao giọng quát:
- Được!
- Ta cần cơ hội ngươi cho ta, ta sẽ dùng sự thật để chứng minh chính mình, tương lai có một ngày ta đánh bại ngươi cứu tỷ tỷ trở về!
Hàn Phi dở khóc dở cười, cảm giác mình là ma vương hoặc ác long bắt cóc công chúa trong cổ tích, Kỵ Sĩ tuấn tú trẻ tuổi đang phát ra tuyên ngôn khiêu chiến.
Nhưng Hàn Phi thấy được tiểu tử trước mắt không ngốc, không phải loại đắn đo trước sau do dự không quả quyết, là đối tượng đáng giá bồi dưỡng.
Hàn Phi lắc đầu, nói:
- Hiện tại? Hiện tại không thể được, đầu tiên ngươi phải rèn luyện tinh thầnm ình, chuản bị đầy đủ rồi hẵng đến tìm ta.