Linh Vũ Cửu Thiên

Quyển 4 - Chương 329

Trên đường nhốn nháo người đi lại như thoi đưa, mỗi gian hàng đều mở sáng đèn, linh tinh đăng đủ màu chiếu sáng con đường rõ như ban ngày. Tiếng kêu la không dứt bên tai. Dong Binh vạm vỡ tụm năm tụm ba đi trên đường. Dong Binh và thủy thủ ra vào cửa hàng, quán rượu. Nữ nhân bán rượu xinh đẹp tô son trát phấn xong ẹo. Nghệ nhân lang thang mặc trang phục kỳ lạ biểu diễn tạp kỹ ở đầu đường. Bọn họ phun lửa, biểu diễn pháp thuật nhỏ hấp dẫn các tiếng ồ à, khen ngợi.

Con người muôn hình muôn vẻ khiến cảng Mã Lạp Ni có sức hấp dẫn đặc biệt. Chính sức hấp dẫn và phồn hoa này khiến các thương lữ, Mạo Hiểm Giả liên tục tìm đến đây, tìm cơ hội phát tài, thực hiện ước mơ của mình.

Một chiếc xe ngựa nhẹ nhàng đứng lại trước mặt Hàn Phi, người đánh xe trẻ tuổi nhiệt tình mời chào.

- Võ Sĩ đại nhân, xin hỏi người có cần xe ngựa không? Có muốn ta đưa người đi lều ở bờ cát ven biển? Nơi đó chẳng những có phong cảnh bờ biển xinh đẹp nhất, món nướng ngon nhất còn có nữ nhân xinh đẹp, nhiệt tình nhất cảng Mã Lạp Ni.

- Nghe hay hay.

Hàn Phi cười lên xe ngựa:

- Vậy thì mang ta đi đi, nếu như không có nữ nhân xinh đẹp nhất thì ta sẽ không đưa cho ngươi tiền xe.

Hàn Phi đang nói giỡn. Quán rượu Hắc Yêu Tinh quá ồn ào và không khí vẩn đục, Hàn Phi ở bên trong mấy canh giờ đã thấy nhức đầu. Thuyền trưởng của con thuyền số hiệu nữ thần chiến thắng, Môn Lai Đức Ni đã uống say bí tỉ, cho nên Hàn Phi chạy ra ngoài ngắm phong cảnh thành phố ven biển.

Đội tàu liên hợp sẽ ngừng tại đây một ngày bổ sung lương thực, giữa trưa ngày mai lại xuất phát.

Người đánh xe thuần thục vung roi ngựa, nói:

- Yên tâm đi.

- Chỗ này có quá nhiều người nên ta sẽ đi đường nhỏ, quẹo cua hơi nhiều, xin người ngồi cho vững.

Người đánh xe ngựa quen thuộc khống chế xe ngựa chạy nhanh qua phố lớn ngõ nhỏ cảng Mã Lạp Ni, rất nhanh rời xa khu náo nhiệt đi vào con đường bóng cây ấm u.

Từ xa trông thấy ven biển lấp lánh ánh đèn, đó là khu bãi biển nổi tiếng của cảng Mã Lạp Ni. Đó là nơi những kẻ có tiền rảnh rỗi trong thành phố hay ghé đến. Hàn Phi từng nghe thuyền trưởng của con thuyền số hiệu nữ thần chiến thắng, Môn Lai Đức Ni nói điều tương tự như người đánh xe ngựa, chẳng qua thuyền trưởng râu xồm càng thích quán rượu Hắc Yêu Tinh hơn.

Người đánh xe ngựa ngoái đầu lại cười nói:

- Sắp đến nơi rồi.

Đôi mắt người đánh xe ngựa và hàm răng trắng tỏa sáng trong cảnh nhá nhem.

Hàn Phi lắc đầu, nói:

- Không, sợ là chúng ta không đến nơi được.

Chưa dứt câu Hàn Phi đã rướn người, đôi tay chợt giơ lên trên, hai bàn tay đánh vào nóc thùng xe, tiên thiên chân khí hùng hồn bùng phát.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Vang tiếng nổ điếc tai, nguyên thùng xe ngựa bị khí kình cường đại chấn thành vô số mảnh vụn bắn ra bốn phía. Hàn Phi nhảy lên trên trời, tay phải nắm Mạch Đao, đôi đấu sí xanh biếc duỗi ra sau lưng hắn.

Chiến thần đấu giáp nhanh chóng hình thành quanh người Hàn Phi, trong thời gian ngắn ngủi hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu.

Trên đường đi vốn không có gì, nhưng từ sau khi tiến vào con đường rợp bóng cây thì thần thức cực kỳ nhạy bén của Hàn Phi chợt dò xét qua sự rình rập, tập trung xấu xa. Mặc dù đối phương ẩn núp cực kỳ cẩn thân, không lộ ra chút hơi thở, động tĩnh gì. Nhưng loại tra xét thần thức không thể lừa được Hàn Phi.

Khiến Hàn Phi cảm thấy tim đập nhanh là hắn cảm giác được ba tồn tại cường đại, hơi thở ba kẻ địch chưa biết hình thành thế bao vây. Chỉ cần xe ngựa đi mấy chục thước nữa là tới điểm trung tâm công kích tốt nhất.

Kiểu phán đoán nguy hiểm kỳ lạ này đến từ thần hồn, thần thức của Hàn Phi. Thần hồn của Hàn Phi càng cường đại thì thần thức càng nhạy bén, trực giác nguy hiểm đạt tới cảnh giới nhất định, bất cứ mai phục, tập kích nào chỉ là trò hề.

Không cần nói cũng biết có người mai phục tại đây, người đánh xe ngựa không phải tình cờ đi qua quán rượu Hắc Yêu Tinh. Nhưng Hàn Phi khó hiểu là tại cảng Mã Lạp Ni cách xa Thánh Kinh vạn dặm này sẽ là ai muốn lấy mạng của hắn?

Nhưng bây giờ Hàn Phi không có thời gian suy nghĩ vấn đề này. Trong phút chốc Hàn Phi nhảy lên không trung thì vô số mũi tên khói đen từ bốn phương tám hướng bao phủ, tốc độ nhanh cực hạn mà không có chút tiếng gió dưới ánh trăng chiếu rọi có vẻ quái dị.

Hàn Phi ở trên không trung trầm giọng quát:

- Phá!

Mạch Đao vung ngang eo, đấu khí lửa nóng cháy bắn ra từ người Hàn Phi, trong khoảnh khắc hình thành vòng lửa to lớnn hanh chóng khuếch tán bốn phía. Đi qua đâu là nơi ấy thành biển lửa, không khí bốc cháy kịch liệt.

Nộ Diễm Thao Thao! Địa cấp hỏa hệ đấu kỹ. Có tiên thiên chân khí cực kỳ hùng hồn của Hàn Phi chuyển hoán thành lực lượng đấu khí chống đỡ, biển lửa hung dũng vượt qua cực hạn. Những tên đen bay tới bị biển lửa nuốt hết, trong nháy mắt biến mất không còn bóng dáng.

Lửa cháy cung cấp ánh lửa chiếu sáng mảng lớn khu vực xung quanh. Ba bóng người hiện ra quanh Hàn Phi.

Đó là tiềm phục giả, gồm một Võ Sĩ giáp đen, một thích khách áp đen, một Pháp Sư áo đen. Bọn họ đều đọi mặt nạ đen che mặt, đôi cánh đen giống y đúc duỗi ra sau lưng ba người, bọn họ đều là cường giả cấp thiên không.

Pháp Sư áo đen cười quái dị nói:

- Khục khục, không uổng là Võ Sĩ thiên tài chưa đến hai mươi tuổi đã bước vào thiên không cảnh giới, lại có thể cảm nhận được huynh đệ chúng ta tồn tại.

- Nhưng hôm nay ngươi phải chết tại đây!

Tuy bị ba cường địch vây khốn nhưng Hàn Phi không chút sợ hãi, lạnh nhạt nói:

- Các ngươi là ai? Tại sao phục kích ta tại đây?

- Là cường giả thiên không mà không dám lộ mặt mình ra gặp người sao?

Võ Sĩ giáp đen hét to một tiếng:

- Đại ca, đừng nói nhiều với tiểu tử này, giết!

Pháp Sư áo đen lắc lư pháp trượng trong tay, chậm rãi nói:

- Không vội, mười mấy năm rồi đây là lần đầu tiên ba huynh đệ chúng ta hợp sức, hãy để hắn chết rõ ràng.

- Hắc Long, Hắc Hổ, Hắc Báo, chúng ta là thích khách thiên cấp của liên minh thích khách đóng giữ tại cảng Mã Lạp Ni. Nhớ kỹ tên ba huynh đệ chúng ta, xuống địa ngục cũng đừng quên!

Pháp Sư áo đen dứt lời chợt chỉ pháp trượng vào Hàn Phi, nói chậm chạp mà ra tay thì cực nhanh. Trong phút chốc vô số khói đen tuôn ra từ áo đen của Pháp Sư áo đen, hóa thành oan hồn lệ quỷ nhiều vô số kể hú hét nhào hướng Hàn Phi.

Ba huynh đệ thích khách rất có ăn ý. Khi Pháp Sư áo đen ra tay thì thích khách áo đen bay ngược ra sau, biến mất trong không khí. Võ Sĩ giáp đen giơ cao trọng kiếm, lực lượng lĩnh vực cường đại phát ra từ người gã ập hướng Hàn Phi.

Pháp Sư áo đen chủ công, Võ Sĩ giáp đen phối hợp, khiến người ta hoảng loạn nhất chính là thích khách áo đen đã biến mất bóng dáng. Bởi vì không ai biết thích khách áo đen sẽ xuất hiện ở nơi nào cho đối thủ một kích trí mệnh.

Liên minh thích khách!

Hàn Phi thật sự không ngờ trong thành phố hải cảng này có lực lượng cường đại như liên minh thích khách.