Phương bắc của Thánh Kinh là dãy sơn mạch chiến thần nguy nga kéo dài, những khu rừng rậm cấu thành một lá chắn thiên nhiên vô cùng tốt. Trong lịch sử nghìn năm, Man tộc của phương bắc bình thường nhiễu qua sơn mạch chiến thành, từ thảo nguyên Tây Mông, xâm lấn bình nguyên của Huy Quang đế quốc. Đã từng chín lần tới sát phía dưới tường thành đế quốc rồi. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Nhưng mà đế đô lại không bao giờ vì thế mà đình trệ. Các phương tiện thủ thành cùng năng lực thủ thành của Thánh Kinh vô cùng cường đại. Cho dù là có lá chắn thiên nhiên ở phía bắc, sơn lĩnh cao cao cùng với những bức tường như tường đồng vách sắt liên tiếp nối liền với nhau tạo thành một vòng phòng ngự thật lớn mạnh.
Tường đồng vách sắt này rộng tới vài chục km, nó giống như một người khổng lồ đang vươn hai tay, bảo vệ chung quanh chân núi cùng những biệt thự trang viên quý tộc. Khu vực này là khu quý tộc nổi danh nhất toàn bộ đế đô, càng là nơi tông phủ của nhiều gia tộc lớn tiếng tăm lừng lẫy.
Xe ngựa nhẹ nhàng đi dọc theo con đường đá tiến tới phía trước. Nơi này cũng không có cửa hàng san sát cùng dòng người nhộn nhịp. Con đường ngăn nắp sạch sẽ có vẻ phá lệ yên lặng cùng an tường, chỉ có những xe ngựa cùng kỵ sĩ thỉnh thoảng lui tới đánh vỡ yên lặng này.
-Còn có bao nhiêu thời gian nữa thì tới?
Hàn Phi từ trong thùng xe nhô đầu ra hỏi:
-Ngươi không đi sai đường chứ?
Từ trong học viện đi ra ngoài đã chạy xe hơn một tiếng đồng hồ rồi, không ngờ vẫn còn chưa có tới nơi. Đây không phải là vì đế đô quá rộng lớn, mà là mã phu không quen đường cho lắm, trên đường đi còn phải hỏi thăm mấy lần, mới tới đây được.
Mã phu xoa xoa mồ hôi toát ra trên trán, quay đầu lại cười nói:
-Võ sĩ đại nhân, lần này hẳn là không sai rồi, sắp tới nơi rồi!
Hàn Phi gật đầu, không nói thêm cái gì nữa.
Kỳ thực đi nhầm đường cũng không thể trách đối phương được. Những mã phu sống bằng nghề này đều thích ứng với hoàn cảnh của đế đô như lòng bàn tay. Nêu không phải địa phương quá mức hẻo lánh, thì chỉ cần báo một cái tên là hoàn toàn có thể tìm được.
Nhưng mà địa phương mà Hàn Phi muốn tìm tới quả thực hẻo lánh vô cùng khó tìm, ngay cả những người mã phu có kinh nghiệm đi đường cực kỳ phong phú cũng phải đi sai đường.
Hắn muốn đi tới chính là từ đường của Hàn thị gia tộc.
Nghe có vẻ rất khó tin đi, Hàn thị thuộc về đại thế gia trong mười hai gia tộc lớn của Đông Hoa, truyền thừa phải tới gần hai nghìn năm rồi. Từ đường là một nơi trọng yếu của đại tộc, thế nào lại ở một nơi hẻo lánh như vậy chứ?
Nhưng mà thực sự là như vậy. Hàn thị từ đường ở vương đô Minh Lam, tất cả mã phu đều có thể biết. Thế nhưng từ đường Hàn thị Thánh Kinh hoàn toàn là chuyện khác rồi.
Nguyên nhân cũng phải nói lại, Hàn thị tuyệt không muốn nhắc tới chuyện cũ sỉ nhục này.
Lúc Huy Quang đế quốc mới thành lập, định đô ở Thánh Kinh này. Đông hoa mười hai gia tộc lớn cũng hạ căn cơ ở đây. Hàn thị gia tộc phát triển lớn mạnh cùng với thánh kinh, có thể xưng là nơi tông nguyên của được.
Thế nhưng thế gia đều cũng phải có hưng suy lên xuống, không nói tới ân oán gút mắc giữa Đông hoa tộc cùng Thái Tây tộc. Mười hai gia tộc cũng đấu tranh gay gắt với nhau chưa từng đình chỉ qua lúc này. Nghìn năm đi qua, có gia tộc trải qua nhiều lần sương gió nhưng không ngã, có gia tộc thì thương nặng vẫn chưa thể dậy nổi.
Khoảng chừng hơn 300 năm trước, Hàn thị đế đô có một nguy cơ trọng đại. Ngay lúc đó tộc trưởng dứt khoát bỏ cơ nghiệp ở Thánh Kinh, đưa cả lực lượng tinh anh cùng tài phú tích lũy ngàn năm chia làm ba phần rút khỏi đế quốc. Lúc này mới có Hàn thị ở Hãn Hải, Minh Lam Hàn thị, cùng Ngân Nguyệt Hàn thị ba chi nhánh lớn. Đảm bảo cho Hàn thị có thể đứng ở trong hàng ngũ 12 đại thế gia.
Từ hôm nay nhìn lại, quyết định lúc đó không thể nghi ngờ là hành động vĩ đại tráng sĩ đoạn cổ tay. Rời khỏi đế đô nơi suối ngầm mãnh liệt này tới trời cao biển rộng khác phát triển cũng không sai. Thế nhưng đối với rất nhiều tộc nhân của Hàn thị đó là một vết sẹo thật lớn, cho nên đại đa số tộc nhân của Hàn thị còn chưa biết tông nguyên của gia tộc mình ở đế đô Huy Quang đế quốc.
Nhưng mà Thánh Kinh Hàn thị cũng không phải bởi vì như vậy là triệt để tiêu vong. Vẫn còn có một nhóm người ở lại cố thủ tông phủ cùng từ đường. Bọn họ lực lượng tuy rằng cực kỳ yếu nhưng cũng không ngừng truyền thừa qua mấy trăm năm. Nhưng là dần dần bị nhiều người quên lãng.
Mà Hàn Phi có thể lý giải rõ ràng như thế, đó là bởi vì mẫu thân của hắn là một thành viên của Thánh Kinh Hàn thị.
Lúc tới thánh kinh, ký ức ẩn sâu trong linh hồn của hắn dường như bị kích hoạt lên. Hồi còn nhỏ, hắn thường được mẫu thân giảng giải cho các chuyện liên quan tới cố sự ở đế đô, cổ vũ hắn cố gắng nỗ lực, trở thành một võ sĩ ưu tú tiến nhập vào cửa lớn của thánh võ học viện. Nếu có ngày như vậy sẽ có thể trọng chấn lại Thánh Kinh Hàn thị.
Tuy rằng linh hồn trước kia của Hàn Phi đã tiêu tán từ lâu, Hàn Phi hiện giờ cũng không phải là đệ tử Hàn thị chân chính. Thế nhưng huyết mạch tương liên, cũng không thể bỏ qua được. Một phần ký ức như vậy đã khắc sâu vào trong hắn rồi, càng làm cho hắn không thể bình tâm được.
Mà hiện giờ hắn đã tiến vào Thánh Võ học viện học rồi, rốt cuộc cũng hoàn thành một nguyện vọng của mẫu thân. Chỉ cần bái tế từ đường một chút, nói như vậy có thể làm cho linh hồn đã mất đi được cảm thấy an ủi.
Xe ngựa rốt cuộc cũng dừng lại trước cửa một trang viên nằm dưới chân một ngọn núi nhỏ. Hàn Phi xuống ngựa, bảo mã phu đợi một chút, mang theo cái làn đi thẳng tới phía cửa.
Trang viên này thấp thoáng ở giữa rừng cây, bốn phía là những tảng đá lớn che đậy, không ít nơi đã hoàn toàn bị sụp xuống. Cỏ dại mọc khắp đường đi, cũng không biết chưa được sửa sang lại bao lâu rồi, lộ ra vài phần khí tức cô quạnh.
Cửa lớn bằng sắt nhưng có nhiều vết tích loang lổ được mở ra một nửa. Không nhìn thấy một người thủ vệ nào, chỉ có một tấm bia đá màu đen đứng sừng sững ở bên cạnh cửa. Bốn chữ như rồng bay phượng múa “Hàn thị từ đường” hiện lên minh chứng cho nơi này đúng là địa phương Hàn Phi cần tới. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Nhìn qua, từ đường này như đã hoang phế từ lâu rồi. Hàn Phi từng đi ngang qua nhiều từ đường của gia tộc xa hoa phí phách khác, thủ vệ sâm nghiêm, căn bản không giống ở đây chút nào.
Từ cái từ đường này có thể thấy được hoàn cảnh hiện nay của một gia tộc Hàn thị đã một thời huy hoàng. Hàn Phi hoài nghi Thánh Kinh Hàn thị liệu có còn tồn tại tới bây giờ không nữa.
Hắn dùng lực đẩy cửa một chút, tiếng cửa lớn trầm trọng được đẩy ra. Lúc này đột nhiên một thanh âm già nua ở bên cạnh truyền tới:
-Là ai vậy?
ở đây còn có người sao? Hàn Phi ít nhiều lấy làm kinh hãi, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy bên cạnh cách khoảng hơn mười thước có một ông cụ tóc trắng xóa mặc bố y đang đi ra từ trong một căn nhà gỗ. Trong tay ông còn cầm một bó hoa.
Ông cụ thân hình cao lớn, da ngăm đen thô ráp, những nếp nhăn trên mặt giống như hồ nước đã khô cạn từ lâu. Nhưng mà vẫn còn một chút thần thái, những vết chai to lớn trên hai bàn tay có thể thấy được bình thường ông cực kỳ vất vả cực nhọc. Nếu như trên đầu ông cụ đội mũ rơm, thì cũng không khác những nông phu trong ruộng đồng là mấy.
Động tác của ông thong thả, hiển nhiên là một người thường.
-Thưa ông, xin hỏi ông là người coi từ đường này sao?
Hàn Phi nói:
-Cháu là con cháu Hàn thị muốn tới đây bái tế. Tên của cháu là Hàn Phi.
-A, Hàn Phi, cậu hẳn không phải là đệ tử trong thành phải không?
Ông cụ buông hoa sứ trong tay xuống, đi tới có chút hiếu kỳ hỏi thăm:
-Là tới từ bên ngoài sao?
-Đúng vậy, cháu từ Minh Lam vương quốc tới, vài hôm trước vừa tới Thánh Kinh.
Hàn Phi trả lời.
-Thì ra là Minh Lam vương quốc hả.
Ông cụ ho mấy cái:
-Ở đây đã nhiều năm không có đệ tử bên ngoài tới bái tế rồi, sợ rằng mọi người đã sớm quên Hàn thị từ đường này rồi.
Đích xác như vậy! Hàn Phi chuyển hướng câu chuyện nói rằng:
-Thưa cụ, không biết phải xưng hô với cụ thế nào..
Thấy ông cụ trông coi từ đường đã nhiều năm, khẳng định là một thành viên của Thánh Kinh Hàn thị, cũng là trưởng bối của Hàn Phi.
-Ta đã sớm quên tên của mình rồi, tất cả mọi người đều gọi ta là lão Nham Đầu.
Ông cụ mỉm cười nói:
-Người thanh niên như cậu không tồi đâu, đi, ta đưa cậu đi bái tế tổ tiên một chút.
Từ bên ngoài mà nhìn tưởng như từ đường Hàn thị rách nát, nhưng mà bên trong lại ngăn nắp sạch sẽ ngoài tưởng tượng của mọi người. Bãi cỏ xanh biếc đã được người tỉ mỉ tu bổ qua. Trên còn đường đá không có một mảnh lá rụng, hoa tươi nở rộ trong vườn hoa, tản mát ra những mùi hương thơm mát.
Trên hai bên đường được dựng lại những tấm bia đá khắc ghi lịch sử huy hoàng của Hàn thị. Tuy rằng đã trải qua bao nhiêu tang thương thế nhưng vẫn bảo tồn gần như hoàn hảo tới nay. Những tòa tháp chứa đụng tro cốt của những nguyên lão nhiều đời này đã trống không, thế nhưng cũng không lưu lạc khắp nơi. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Anh linh tháp, nơi đại biểu cho từ đường tông nguyên Hàn thị. Hàn Phi mở cái hộp gỗ mang theo, dưới giúp đỡ của lão Nham Đầu, lấy tế phẩm tế tự từ bên trong ra.
Cuối cùng, hắn cung kính quỳ xuống trước anh linh tháp, ba bái chín lạy.
Lúc một lần dập đầu cuối cùng được hoàn thành, Hàn Phi phát hiện ra linh hồn xao động ở sâu trong tâm hải của mình rốt cuộc cũng bình tĩnh lại. Cả người như được tháo gỡ gánh nặng nghìn cân, trở nên thư thái không gì sánh được.
Trong đột nhiên, một cơn gió thổi qua, làm cho rừng cây phát ra những thanh âm xào xạc.
Hoàn toàn không dự liệu trước, Hàn Phi cảm thấy như thần hồn của mình rời khỏi thể xác, lâng lâng muốn bay lên trên bầu trời. Bên tai còn vang lên những giọng nói nhỏ nhẹ, phảng phất như linh hồn của các tiền bối Hàn thị đang muốn kể cho hắn nghe điều gì, hắn nỗ lực lắng nghe nhưng đều không rõ ràng lắm.
Một bàn tay thô ráp nhẹ nhàng đặt lên trên bờ vai của hắn, Hàn Phi cả kinh quay lại, chỉ thấy lão Nham Đầu quan tâm nhìn mình:
-Hài tử, cậu thế nào rồi?
-Không có việc gì ạ!
Hàn Phi lấy lại bình tĩnh, lắc đầu đứng dậy, tình hình vừa rồi có chút kỳ quái, hình như thần hồn hắn cùng lực lượng nào đó trong từ đường có chút cộng minh, cảm giác thật không thể tin nổi.
Nhưng mà thế giới này cũng nhiều huyền bí lắm, Hàn Phi cũng không thể thăm dò tới cuối cùng được, cho nên rất nhanh đặt sang một bên.
Cúng tế từ đường hoàn tất, Hàn Phi coi như cũng hoàn thành xong một tâm nguyện. Lúc rời đi, hắn lấy ra một túi tiền, đặt ở trong tay lão Nham Đầu:
-Thưa cụ, đây là một chút tâm ý của cháu, lúc rảnh rỗi cháu sẽ tới thăm cụ!
Cầm túi tiền nặng trịch, lão Nham Đầu có chút ngây ngẩn người, nhìn theo bóng lưng Hàn Phi biến mất sau cửa lớn của từ đường.