Linh Vũ Cửu Thiên

Quyển 4 - Chương 106: Bày sói sa mạc

Không quản là đoàn đội dong binh nào, dong binh tự do cũng được, nhưng kiêng kị nhất là trong đội ngũ tự nhiên lại có người chém giết lẫn nhau. Trong tình huống nguy hiểm có thể tuyển chọn bảo vệ mình, thế nhưng tuyệt đối không thể xuất thủ với đội hữu của mình. Đây là nguyên nhân trọng yếu mà dong binh khinh thường người mạo hiểm.

Hàn Phi đột nhiên xuất thủ công kích Áo Lệ Ly Á làm cho đám dong binh cảm thấy khiếp sự. Trong lúc vội vàng bày ra tư thế phản kích, thế nhưng gần như sau một khắc, tiếng thét phẫn nộ hoàn toàn biến thành một tiếng thét kinh hãi.

-A!!!

Chỉ thấy trường kiếm trong tay Hàn Phi đâm xuyên qua bên cạnh vị trí mà Áo Lệ Ly Á vừa đứng, đâm tới một bụi cát lớn ở bên cạnh làm cho cát bụi tung bay cả lên. Một con mãng sà dài chừng ba bốn mét màu sắc sặc sỡ đáng từ trong cát mãnh liệt chạy trốn ra ngoài!

Thế nhưng thân xà màu vàng nâu có chứa vài đường tuyến màu đen đã bị một kiếm của Hàn Phi xuyên thấu dính chặt vào trong cát rồi. Thân xà giống như cái roi cuốn lấy thân trường kiếm, kể cả cánh tay của Hàn Phi nữa.

-Cẩn thận, đây là Hắc Hoàn Lâu Xà!

Một dong binh biến sắc hô.

Rõ ràng bị một kiếm của Hàn Phi xuyên qua vị trí yếu hại, con rắn này vẫn còn kiệt lực vung lên cái đầu tam giác to chằng nắm tay này lên. Một đôi mắt màu xanh lục nhìn chằm chằm vào Hàn Phi, miệng mở ra lộ ra hai cái răng nanh màu trắng như tuyết, hai cỗ nọc độc đồng thời phun về phía Hàn Phi. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

Hàn Phi hừ lạnh một tiếng, tả chưởng hơi động, một đoàn hỏa diễm từ trong bàn tay bay ra nghênh đón độc dịch đang bay tới.

Két két!

Khói xanh bốc lên, hỏa diễm đấu khí trong nháy mắt đã chưng phát nọc độc rồi, không có một giọt độc nào có thể rơi vào người của Hàn Phi.

Cánh tay của hắn bị thân xà quấn lấy đã hiện lên quang mang đầu khí màu vàng kim. Cổ tay vừa chuyển động trường kiếm, chỉ nghe thấy một âm hưởng thân thể bị xé rách. Hắc Hoàn Lâu Xà thô to này lập tức bị cắt thành hơn mười khúc, những đoạn thân bị lưỡi dao sắc bén cắt thành từng khúc đều tăm tắp.

Nhưng làm cho người khác giật mình chính là, bị thương nặng như vậy mà con Hắc Hoàn Lâu Xà này chưa chết. Cái đầu rắn dùng sức giãy lên vài cái, nhưng mà một bả chiến phủ từ bên cạnh đã phá không bay tới, thoáng cái cắt cái đầu thành hai đoạn.

Xuất thủ chính là dong binh Khang Đặc vừa nêu tên Hắc Hoàn Lâu Xà, cũng chính là lão đại trong bốn dong binh tự do. Vóc người hắng lưng hùm vai gấu, cực kỳ khôi ngô, thuộc về võ sĩ chiến phủ, lực lượng hình.



Lúc một búa chẻ cái đầu của con rắn thành hai đoạn, hắn vẫn còn lo lắng như cũ, nâng phủ chém xuống, tới khi thịt nát xương tan mới dừng tay.

Đại khái cảm thấy ánh mắt kinh ngạc của Hàn Phi nhìn mình, Khang Đặc trong lòng vẫn còn sợ hãi giải thích nói:

-Con Hắc Hoàn Lâu Xà này là nhị giai linh thú rất hiếm gặp. Không đem nó đập nát, chỉ còn nửa đầu cũng có thể cắn người. Trước đây một đồng bạn của ta cho rằng nó đã chết triệt để rồi, kết quả cổ tay bị nó cắn một cái mà chết!

Linh thú nhị giai? Thảo nào cường hãn như vậy, Hàn Phi liên tục gật đầu, tiện thay thu hồi trường kiếm vào trong vỏ.

Trong đội ngũ này những dong binh cũng có kinh nghiệm nhiều, lúc vừa mới đóng quân ở đây đã bôi thuốc bột chống độc xà cùng độc trùng chung quanh rồi. Nhưng hiển nhiên thuốc bột thông thường là không thể đỡ được linh thú.

Mọi người một lần nữa xúm lại, Hắc Hoàn Lâu xà ẩn núp ngầm ở đó cũng không ai cảm thấy được. Nếu như không phải Hàn Phi phát giác kịp thời, sợ rằng Áo Lệ Ly Á gặp phải nguy hiểm rồi. Hắc Hoàn Lâu Xà độc tính lợi hại tới mức nào không ít người đã được nghe qua.

Mọi người nhìn Hàn Phi ánh mắt trở nên không giống trước. Vẻ khinh thị cùng chê cười đã không còn sót lại chút gì, Hàn Phi dùng hành động của mình để chứng minh thực lực rồi. Đương nhiên được mọi người nhận thức.

Áo Lệ Ly Á thu hồi chủy thủ cảm kích nói rằng:

-Cám ơn người, Hàn Phi!

Hàn Phi mỉm cười nói:

-Không cần khách khí, đây là việc phải làm, chúng ta là đồng bọn mà.

An Đức Lỗ vẫn ngồi yên không chút nhúc nhích ở bên cạnh, ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng nhìn Hàn Phi nói rằng:

-Không tồi, hỏa hệ cùng kim hệ đấu khí của ngươi vận dụng rất xảo diệu, người bình thường không có thể làm được như vậy.

Đối với lời khen của An Đức Lỗ, Hàn Phi chỉ cười không có tiếp lời. Mọi người cũng không có để ý, bởi vì đây liên quan tới bí mật tu luyện của tự thân võ sĩ.

Chuyện như vậy xảy ra làm cho mọi người cũng không dám chậm trễ lập tức phòng ngừa toàn bộ chung quanh ốc đảo nhỏ này một lần nữa tránh hung vật tiềm tàng. An Đức Lỗ pháp sư cũng dùng một pháp trận loại nhỏ để cảnh giới, nếu như gặp phải linh thú gì tới đây đánh lén sẽ lập tức phát giác ra.

Lăn qua lăn lại một phen cuối cùng doanh địa cũng bình tĩnh trở lại. Mọi người ngồi chung quanh lửa trại tiếp tục ăn thịt uống rượu, còn nói cười kể một số chuyện kỳ văn dị sử. Một chút lo lắng do Hắc Hoàn Lâu xà mang tới cũng đã biến mất không còn sót lại chút gì.

Những người khác đã có thái độ nhiệt tình hơn với Hàn Phi rồi. Hàn Phi biết bọn họ tới từ các quốc gia trên đại lục, tất cả tới Ba Tư Đặc thành cũng vì muốn đột phá, kiếm nhiều tiền hơn một chút.

Khang Đặc hào khí, Áo Lệ Ly Á nhạy bén, Tô Lê trầm ổn, Lôi Lạc Á hay nói, bốn dong binh này làm cho Hàn Phi có ấn tượng rất sâu sắc. Nhưng thật ra hai dong binh tự do còn lại cũng không nói nhiều lắm, một người chất phác một người âm trầm.

Một người là dong binh một người là người hỗ trợ của An Đức Lỗ pháp sư. Tuy rằng hiện giờ mọi người là đội hữu, thế nhưng thân phận không giống nhau cũng khó có thể ngồi cùng. An Đức Lỗ bản thân không có tham dự bất luận cuộc nói chuyện nào. Hắn trở về trong trướng của mình minh tưởng tích súc pháp lực, đây là công việc mỗi ngày của một pháp sư.

Thời gian trôi qua, mặt trời đã xuống dần phía tây, nhiệt độ ngày đêm trong sa mạc chênh lệch với nhau khá lớn. Ban ngày nhiệt độ nóng rát khó chịu, ban đêm nếu như không dùng túi ngủ thì người cũng không chịu nổi.

Màn đêm buông xuống, lửa trại lần thứ hai châm lên. Khang Đặc cùng Áo Lệ Ly Á đi dạo qua một vòng ở bên ngoài, không ngờ lại kéo một con linh dương sa mạc trở về. Buổi tối thay đổi khẩu vị thành thịt dê nướng, dùng bánh mì nóng chấm vào nồi nước thịt, nhét vào trong miệng mỹ vị như thế nào có thể nghĩ.

Trong lúc mọi người đang hưởng dụng bữa cơm tối, hai mươi con sa đà đang vây chung quanh ốc đảo đột nhiên hí lên những tiếng bất an. Trong đó có một vài con vung đầu lên muốn giãy khỏi dây cương ràng buộc, có vẻ phi thường nôn nóng.

Sắc mặt của mọi người đều thay đổi, những sa đà tuyệt đối phục tùng sẽ không vô duyên vô cớ mà gây rối như vậy. Động vật thường có cảm giác phi thường linh mẫn, nhất định là sắp có chuyện xảy ra làm cho chúng sợ hãi.

Thế nhưng chung quanh sa mạc im ắng vô cùng, cũng không có bất luận tình huống dị dạng gì xuất hiện.

Áo Lệ Ly Á bỏ lại chiếc bát trong tay, một bước tiến ra xa leo lên một gốc cây cao, leo lên trên nhìn ra bốn phía chung quanh.

-Không hay rồi, khoảng chừng bốn năm km, có một bày sói, số lượng rất nhiều!

Nàng lớn tiếng kêu rằng.

Ngao ô!

Phảng phất như muốn chứng minh lời của nàng, xa xa đột nhiên truyền tới tiếng soi tru. Lập tức nhất hô bá ứng, cũng không biết có bao nhiêu đầu sói đồng thời tru lên.

-Là sa mạc thổ lang!

Võ sĩ cầm trọng kiếm Tô Lê ngưng thần nghe nghóng một chút sắc mặt vô cùng xấu xí:

-Số lượng ít nhất vượt trước năm trăm con. Là một tộc đàn lớn, chúng ta phiền phức rồi.

Sa mạc thổ lang là một loại nhất giai linh thú thông thường ở trong biển cát tây lục này, nanh vuốt sắc bén nhưng không có năng lực công kích từ xa. Có thể sử dụng các loại na ná như thạch phu thuật, cùng với khả năng thiên phú là chống đỡ lực, tính tình hung hãn vô cùng.

Một hai sa mạc thổ lang thì không có gì đáng sợ, nhưng một đàn lớn sa mạc thổ lang tập trung ở một chỗ thì rất có tính uy hiếp. Bởi vì một bày sói lớn đại biểu cho việc có Lang Vương tồn tại. Sa mạc thổ lang vương này ít nhất cũng là linh thú tam giai, trời sinh giỏi chỉ huy bày sói, phi thường khó đối phó.

Tuy rằng thực lực của mọi người không tầm thường, bảy tên dong binh tự do cũng đều đạt được tam giai võ sĩ. Hơn nữa còn có An Đức Lỗ pháp sư cùng võ sĩ hỗ trợ cũng giống như một dong binh đoàn rồi. Nhưng mà nhân số lại quá ít đi. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên " Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

-Chuẩn bị phòng ngự!

Khang Đặc trầm giọng nói.

Trong đội ngũ này, cố chủ An Đức Lỗ đương nhiên là thủ lĩnh, mà lớn tuổi nhất, cùng kinh nghiệm phong phú trên sa mạc nhất là Khang Đặc cũng không sai biệt lắm vào vai phó đội trưởng. Trong tình huống như thế này hắn ra lệnh chỉ huy cũng không có ai phản đối. Trong tình huống này dù là võ sĩ bảo vệ pháp sư cũng sẽ nghe theo chỉ huy.

Sa đà được cấp tốc lôi tới làm thành một vòng tròn, sử dụng dây cương buộc vào cùng một chỗ. Bảo chúng nó quỳ xuống mặt đất, đồng thời dùng vải buộc kín hai mắt. Như vậy chúng sẽ không nhìn thấy bày sói xuất hiện mà kinh hoàng tán loạn. Cũng làm cho các dong binh có một màn chắn.

Mọi người cầm trọng nỏ trong túi ra tay, đây là vũ khí mà đa số dong binh mạo hiểm trong sa mạc đều chuẩn bị. Số lượng cung tiễn có thể đủ để ngăn trở bầy sói tấn công, nhưng mà Hàn Phi không có, còn Áo Lệ Ly Á lại không cần.

Hai gã võ sĩ dùng thuẫn bảo vệ An Đức Lỗ ở trung tâm của vòng phòng ngự. Vị pháp sư trung niên này có vẻ phi thường thong dong, tay cẩm pháp trượng không chút bối rối.

Có người nói lang thú trong sa mạc có thể nghe thấy mùi của con mồi ở cách mười km, lại có thể truy tung khí tức lưu lại trên mặt cát vài ngày cũng được.

Bày sói này hiển nhiên là tới vì đội ngũ, chờ khi các dong binh chuẩn bị chiến đấu xong, chúng nó đã xuất hiện rồi.

Một điểm xanh từ xa xa ngày càng sáng hơn, những điểm xanh này càng lúc càng nhiều, lấy tốc độ cực nhanh đẩy mạnh về phía ốc đảo. Dưới ánh trăng chiếu rọi, bày sói màu vàng tối này giống như u linh di chuyển nhanh qua sa mạc, gây cho mọi người cảm giác vô cùng chấn động.

Trong khoảng 200 mét, một tiếng tru lên, bầy sói đình chỉ đi tới, cự ly này nỏ tiễn bắn không tới.

Trong ốc đảo, Lôi Lạc Á cầm trọng tiễn không nhịn được chửi bới nói:

-CM nó, thật là giảo hoạt quá đi!

-Chúng ta gặp phải Lang Vương có kinh nghiệm rồi!

Khang Đặc ánh mắt trầm như nước, chỉ có người dong binh mạo hiểm đã chiến đấu qua với Lang Vương mới có kinh nghiệm như vậy.

-Nếu như giết Lang Vương, những đầu sói này có thối lui không?

Hàn Phi đột nhiên mở miệng nói.

Khang Đặc còn chưa kịp trả lời thì các đó không xa bày sói đã như thủy triều thối lui về hai bên lộ ra một đường đi ở giữa. Một con cự lang chậm rãi từ trong đó đi ra.

Ánh trắng sáng tỏ chiếu lên người nó, làm cho bộ lông màu vàng kim nổi lên, từ xa nhìn lại như thành hoàng kim, không ngờ mỹ lệ phi thường.

-Hoàng kim Lang Vương, tứ giai linh thú!

Khang Đặc nhất thời thất thanh nói.