Hai người lên xe ngựa, một đường chạy thẳng về phía ngoại ô. Mã phu Emi tuy rằng cảm giác có chút kỳ quái, không rõ vì sao thiếu gia mình lại muốn dẫn Đằng tiểu thư ra khỏi thành, nhưng mà làm một tôi tớ tận tâm và trung thành, hắn sẽ không hỏi nhiều chỉ biết thực hiện mệnh lệnh của Hàn Phi. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Rừng rậm Hô Khiếu kéo dài liên miên vạn dặm không giới hạn, đồng thời cùng với linh thú hung hiểm cùng thần bí ở bên trong. Rừng rậm còn có nhiều bộ lạc thú nhân tộc, hằng hà sa số trung và đê giai linh thú thường xuyên lui tới trong này, hơn nữa tài nguyên khoáng sản trân quý trong rừng rậm này nhiều không kể xiết, thỏa dược, củi, cùng với những thượng cổ di tích thường thường được phát hiện đều hấp dẫn đông đảo người mạo hiểm cùng dong binh đoàn từ những nơi khác nhau tiến nhập vào thám hiểm.
Chính là nhờ có đám người mạo hiểm khát vọng thu được tài phú ở trong rừng rậm này mà một thành sát biên giới rừng rậm như Tập Thủy Thành thủy chung vẫn duy trì được phồn vinh cùng hưng thịnh.
Thông thường mà nói, linh thú tương đối nguy hiểm đều ở sâu bên trong rừng rậm, cũng không dám đơn giản đặt chân tới bên ngoài. Bởi vậy tại sát biên giới rừng này tương đối an toàn, cho nên Đằng Thác Hải mới yên tâm để cho Đằng Thủy Tú ra ngoài chơi đùa. Hơn nữa Hàn Phi phụ trách bảo hộ nàng tốt xấu gì cũng là một võ sĩ mang huy chương Thánh Đường.
Xe ngựa dừng lại cuối đường nơi sát biên giới rừng rậm, Hàn Phi kín đáo đưa cho Emi một đồng bạc nói rằng:
-Cho ngươi đi uống rượu, tới chính ngọ tới đây đón ta! Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Bình thường Emi chẳng ham thích gì ngoài việc uống chút rượu, nhịn không được mà nuốt nước bọt cười nói:
-Tạ ơn thiếu gia, ta biết rồi, đảm bảm lão gia sẽ không biết.
Có tiền đồ! Hàn Phi vỗ vỗ bờ vai hắn biểu thị tán thưởng, sau đó lôi kéo Đằng Thủy Tú đang hưng phấn không gì sánh được xuống xe ngựa, cùng nhau tiến vào trong rừng rậm Hô Khiếu.
Hàn Phi cũng là lần đầu tiên rời khỏi Tập Thủy Thành đi vào giữa rừng rậm, tuy rằng chuyện kể về rừng rậm Hô Khiếu này rất nhiều, rừng rậm thất lớn cũng làm cho người ta có cảm giác thâm bất khả trắc (sâu không thể dò) nhưng đối với việc mới thành lập được đấu khí vũ kỹ của hắn thì không đáng nói tới chút nào, hắn có chút hứng thú quan sát chung quanh.
Hiện giờ chính đang ngày xuân đẹp nhất, sát bên ngoài rừng rậm này khắp núi đồi đều là hoa tươi cỏ xanh mươn mưởn. Dưới ánh nắng mặt trời ấm áp những gốc cây đại thụ tạo thành muôn hình vạn trạng, thỉnh thoảng lại có một vài động vật ăn cỏ nhỏ bé lủi qua bãi cỏ dưới rừng cây.
Đằng Thủy Tú hưng phấn còn hơn xa với Hàn Phi, nàng giống như một linh dương vừa mới thoát khỏi vòng lao tù vậy, vui vẻ không gì sánh được, tự do tự tại tiêu dao trong thiên địa. Thỉnh thoảng nàng ngắt lấy vài đóa hoa dại ven đường, đuổi một chú thỏ rừng đang lẩn trốn nhanh nhanh phía xa, những tiếng cười thanh thúy như chuông bạc vang lên.
Hàn Phi đuổi theo sát nàng, bất đắc dĩ nói rằng:
-Sư tỷ, đừng quên, chúng ta tới hái thuốc đó.
Nếu như hôm nay chỉ có một mình Hàn Phi đi, hắn tuyệt đối sẽ đi vào trong rừng rậm thăm dò một phen. Nhưng mà có Đằng Thủy Tú theo cùng, dù sao đối phương cũng không có bao nhiêu chiến lực, vạn nhất gặp phải phiền phức thì nguy hiểm rồi.
-Được rồi, ta biết rồi, chúng ta đi tìm Tam Diệp Thảo thôi!
Đằng Thủy Tú không phải thiếu nữ điêu ngoa hay làm bậy, đương nhiên cũng hiểu Hàn Phi lo lắng cái gì.
Tam Diệp Thảo mà Đằng Thủy Tú cần là một trong những dược liệu chữa thương cơ bản, loại thảo dược này ở trong rừng tương đối thông thường, nhưng mà Đằng Thủy Tú cần có Tam Diệp Thảo biến dị có chưa đặc tính để nghiên cứu một loại tân dược mới. Trong thành nàng không tìm được loại này.
Kỳ thực nàng có thể ủy thác dược thảo điếm đi thu mua, thế nhưng lại mượn cớ này để ra ngoài đi chơi mà thôi.
-Ngươi xem, đó là Tam Diệp thảo…
Đằng Thủy Tú đẩy bụi cỏ ven đường ra, ở bên trong đào ra một gốc cây thảo dược màu xanh đưa cho Hàn Phi xem.
Cây thảo dược này toàn màu bích lục, chiều dài chừng ba phiến lá cây, có chứa khí tức dược thảo nhàn nhạt rất mới mẻ.
-Đây chỉ là Tam Diệp thảo phổ thông thôi.
Đằng Thủy Tú giải thích nói:
-Ta cần chính là Tam Diệp thảo có mắt báo, trên lá cây có mấy mắt báo, như vậy ít thấy hơn, nhưng lại phi thường mới mẻ à.
-Hiểu rồi, chúng ta tìm chung quanh đây đi!
Hàn Phi gật đầu nói.
Vừa đi vừa sưu tầm, hai người dần dần thâm nhập vào sâu trong rừng rậm Hô Khiếu.
Trong rừng rậm vốn không có đường đi, càng nhiều người đi lại mà thành đường thôi. Nhưng là thường thường các dây leo không kiêng nể gì trong một đêm đã vươn ra che lấp đường đi rồi. Cho nên càng đi vào trong, đường mà các dong binh cùng người mạo hiểm tạo ra càng ngày càng ít.
Nếu như không có một người quen thuộc hoàn cảnh trong rừng là hướng đạo, người bình thường rất dễ lạc bên trong này. Đây cũng là chuyện được kể lại rất nhiều về rừng rậm Hô Khiếu này.
Trên thực tế, để săn bắt linh thú linh tinh trân quý, tìm kiếm thượng cổ di tích, mỗi ngày đều có rất nhiều người mạo hiểm đi vào trong rừng rậm Hô Khiếu mà không có trở ra. Đương nhiên cũng có người một đêm phất nhanh, mới có thể làm cho người mạo hiểm càng ngày tiến vào trong rừng rậm càng nhiều.
Thực lực của Hàn Phi còn chưa đủ, cho nên hắn chỉ có thể hứng thú với linh thú linh tinh cùng mạo hiểm mà thôi. Nhưng mà cũng không trở ngại cho việc hắn làm quen một chút với hoàn cảnh trong rừng rậm này.
Bởi vì tương lai khẳng định sẽ có ngày hắn phải bước vào sâu bên trong rừng rậm Hô Khiếu, tìm kiếm bí ẩn bên trong cùng tài phú vô cùng.
Càng đi vào sâu trong rừng, cây càng ngày càng rậm rạp, những tán lá lớn của cây to đã che mất ánh dương quang. Có thể nhìn thấy được ánh dương quang khó có thể truyền xuống mặt đất, mơ hồ có thể nghe thấy được tiếng thú rống ở sâu bên trong rừng rậm.
Hàn Phi không khỏi do dự một chút, cân nhắc có nên dừng lại ở đây không, để Đằng Thủy Tú an toàn không thể đi tiếp vào bên trong.
Chính lúc này, hắn nghe thấy tiếng kinh hỉ của Đằng Thủy Tú vang lên:
-A, Hàn Phi, ngươi xem phía trước có một hồ nước nhỏ!
Hàn Phi nhìn theo hướng ngón tay của nàng chỉ, xuyên thấu qua tàng lá cây có thể nhìn thấy ánh lân quang của một hồ nước cách đó không xa. Vì vậy hai người lập tức đi qua rừng cây, phía trước rộng mở trong sáng vô cùng.
Quả nhiên là một hồ nước nhỏ ở trong rừng rậm, diện tích hồ nước này không lớn nhưng phi thường trong suốt. Bên hồ chính là một mảnh cỏ xanh um tùm.
Hì hục!
Hàn Phi và Đằng Thủy Tú vừa mới đi tới bãi cỏ ven hồ, đột nhiên nghe thấy một tiếng hí trầm thấp, một con dã thú to bằng con nghé từ trong bụi cỏ các đó mười thước bỗng nhiên đánh về phía hai người