Xung đại sư cười khà khà, cao giọng bảo: – Có câu “Khách tùy chủ tiện”(*), ba vị tôn chủ là chủ nhân, hay là hãy cử một người ra ứng chiến trước đi. (ND chú: nghĩa là khách đến phải thích ứng theo tình hình của chủ nhà)
Tam Tôn dõi mắt nhìn nhau, ghé đầu lại thương lượng. Thi Nam Đình nói: – Thường thì “Hậu phát chế nhân”(*), chi bằng để cho bọn chúng cử người ra trước, xem tình hình thế nào rồi hẵng tính kế dùng binh mới là thượng sách. (ND chú: ra tay sau để giành lợi thế; tùy tình hình có khi “tiên phát chế nhân” lại hiệu quả hơn ^^)
Hoa Miên đồng tình, bèn lớn giọng nói: – Từ xa đến là khách, kẻ làm chủ việc gì cũng tranh phần trước thì có phần vô lễ. Đại hòa thượng, hay là bên ngươi cử người ra trận trước đi!
Xung đại sư cười: – Vậy hòa thượng xin mạn phép.
Nói rồi hắn ung dung tiến lên trước một bước, cất giọng sang sảng: – Hòa thượng kém cỏi, sẽ đánh trận đầu tiên.
Lời vừa thốt ra, Đông Đảo Tam Tôn đều hết sức bất ngờ, dựa vào suy đoán của bọn họ, trong ba người thuộc phe đối phương, Xung đại sư vốn là chủ soái, đáng lẽ phải ra áp chót mới đúng. Hiện giờ hắn tiên phong ra trận, khiến cho Tam Tôn hết sức khó xử. Trận đầu tiên là sơ chiến, chiến thắng sẽ nâng cao sĩ khí, ngược lại nếu thua, ngoài việc tổn hại oai phong còn gây ảnh hưởng đến hai trận sau.
Thi Nam Đình ngẫm nghĩ rồi gọi hai người kia lại bàn luận: – “Đại Kim Cương Thần Lực” của tên hòa thượng này vốn được chân truyền, ba người chúng ta đều không chắc thắng được hắn. Nhưng còn hai trận sau, Trúc Nhân Phong khinh công cao cường, chính là đối thủ của Dương tôn chủ, nội lực Minh Đấu tuy mạnh nhưng nói về đoán trước ý đồ địch thủ thì so với Hoa tôn chủ vẫn còn thua xa. Cho nên trận đầu tiên hãy để ta ra ứng chiến, “Đại Kim Cương Thần Lực” vô địch trong cận chiến, ám khí của ta thì lại thích hợp đánh xa, dùng sở trường của ta chọi với sở đoản của hắn, thắng thì tất nhiên quá tốt, nhưng nếu thua, hai trận sau cũng có thể cứu vãn.
– Thi tôn chủ nói có lý! – Hoa Miên bồn chồn nói: – Tên hòa thượng này bề ngoài thì hòa hoãn, bên trong lại đầy gian xảo, ông và hắn so tài nhất định phải cẩn thận.
Thi Nam Đình gật đầu, tiến về trước một bước, cao giọng tuyên bố: – Đại hòa thượng, Thi mỗ sẽ tiếp ngươi vậy!
Xung đại sư mỉm cười, chắp tay bảo: – “Bắc Cực Thiên Từ Công” của Thi tôn chủ vang danh võ lâm, ngày ấy gặp gỡ ở Tiên Nguyệt Ký, bần tăng vẫn muốn tiếp tục so đấu, hôm nay vừa hay được toại nguyện, nhất định dốc hết sức thỉnh giáo.
Thi Nam Đình nói – Đại sư khách sáo rồi!
Tay phải ông vung lên, ngón tay phát ra âm thanh leng keng, rất nhiều miếng kim loại bằng đồng được tôi luyện mỏng dính xuất hiện, tụ vào nhau, hóa thành một quả cầu tròn sáng lấp lóa nhưng cũng hết sức cứng rắn.
Nụ cười của Xung đại sư tắt lịm, hàng mi dài giãn ra, mắt phượng tỏa ra ánh sáng bốn phía hết sức chói lọi.
Thi Nam Đình bắt gặp ánh mắt của hắn, chẳng những không nảy sinh chút thù địch nào, ngược lại còn cảm thấy xấu hổ. Nhìn vào phong thái dung mạo của tên hòa thượng này cứ như tiên trong rừng, phật dưới trăng, nếu có gặp nhau trên giang hồ, biết đâu chừng còn ngồi đối diện cùng chơi cờ luận đạo, xua tan trần tục, tiêu trừ muộn phiền, nghĩ so với cảnh đánh đánh giết giết thật là ngán ngẩm.
– Mời Thi tôn chủ.
Tiếng nói của Xung đại sư lọt vào tai, Thi Nam Đình như người vừa tỉnh mộng, giương mắt nhìn ra, hòa thượng đã giơ quyền phải lên, chầm chậm tung ra, một luồng đại lực lù đù như hòn núi lao thẳng đến. Thi Nam Đình giẫm chân vài cái, tránh khỏi chính diện, sử một chiêu “Nam Đẩu Tư Mệnh”, tay trái xoay vòng thành quyền, đánh tạt ngang quyền phong của đối thủ, tay phải khẽ phất nhẹ, quả cầu kim loại trong tay tản mác, mấy chục miếng đồng bắn ra líu chíu.
Quyền kình giao nhau, cánh tay Thi Nam Đình nóng ran, lục tục lùi về sau ba bước. Xung đại sư vẫn đứng yên tại chỗ, đổi quyền thành chưởng, phần tay trên vẽ thành nửa vòng tròn, quét thật nhanh xuống bên dưới, chỉ nghe mấy tiếng loảng xoảng vang lên, miếng đồng rơi lả tả xuống đất, thân trên của hắn bất động, theo đó tiến về trước hai bước. Mọi người còn chưa kịp nhìn rõ, hắn đã tung mình lên chừng không, chân trái hệt như ngựa thần tung vó, thúc thẳng về phía yết hầu của Thi Nam Đình.
Một cước này nhanh như chớp, lại chẳng hề phát ra âm thanh nào. Thi Nam Đình dùng một chiêu “Bắc Đẩu Hoành Thiên”, hai tay giơ lên cao, ngăn đòn chân đang lao đến. Tay chân vừa chạm nhau, Thi Nam Đình liền cảm thấy không ổn, một luồng đại lực bất tận từ lòng bàn chân của hòa thượng bùng phát ra, men theo cánh tay của ông mà xộc vào lồng ngực.
Cổ họng Thi Nam Đình phát ngọt, thiếu chút nữa đã thổ huyết. Ông mượn lực đẩy của Xung đại sư, lộn nhào một vòng về phía sau, định nhờ đó tiêu trừ đi lực đạo, nào ngờ “Đại Kim Cương Thần Lực” có hậu kình vô tận, Thi Nam Đình bất đắc dĩ đành nhảy ra thêm ba trượng nữa, hai chân còn chưa kịp chạm đất, Xung đại sư như quỷ như mị, ung dung đuổi theo, năm ngón tay biến thành trảo, chụp về phía eo lưng của ông.
Thi Nam Đình vung tay phải bắn ra vô số đốm sáng, mảnh đồng thoắt tụ thoắt tan, bay táp vào mặt Xung đại sư.
Hai người chỉ cách nhau chừng vài thước, một chiêu này của Thi Nam Đình vừa độc vừa hiểm, cho dẫu Xung đại sư có khả năng phi thiên độn thổ chăng nữa cũng khó tránh khỏi tổn thương. Chỉ thấy hắn vặn người, cả thân thể bốc lên không trung, tay chân gập lại, đầu cổ ngực bụng đều giấu vào trong tứ chi, cả người hóa thành một quả cầu thịt tròn vo, khiến cho mảnh đồng vừa bắn tới như va phải vách sắt, chỉ làm rách bộ tăng y màu xanh nhạt, để lại trên da thịt những vết xước lờ mờ.
Sự biến hóa này vừa lạ vừa nhanh, Thi Nam Đình còn chưa kịp nghĩ ngợi, khối cầu thịt kia lại chuyển động, dẫn theo một luồng gió mạnh, đập thẳng vào lồng ngực của ông. Cú va này với lực đạo cực lớn, thân thể Thi Nam Đình gần như tan rã, bay vụt đi hơn vài trượng, rơi thẳng xuống vực sâu bên ngoài.
Hai người trao đổi chiêu thức quá nhanh, mọi người có mặt đa số đều không theo dõi kịp, chợt thấy Thi Nam Đình té xuống vực sâu, đám đông dậy lên một tràng la hét.
Bỗng nghe vang lên một tiếng “Cốp!”, dưới vực bay lên một vòng tròn thép trắng tinh lấp lóa, móc vào một mỏm đá tình cờ mọc nhô ra.
Xung đại sư co duỗi cơ thể, ung dung đáp xuống, trông thấy vòng sắt nọ, khuôn mặt chẳng mảy may biểu cảm. Chợt nghe một tiếng hét lớn, Thi Nam Đình nhảy lên khỏi khe vực, khóe miệng ứa máu, tay phải đang nắm một chuỗi vòng thép, các vòng được nối liền nhau, dài chừng một thước, lưỡi bén trên thân hướng ra ngoài, thoạt trông vô cùng sắc mỏng.
Nhạc Chi Dương đứng xem một bên, không nhịn được tò mò: – Lạ thật, lạ thật.
Tịch Ứng Chân buộc miệng hỏi: – Lạ chỗ nào?
– Võ công của tên hòa thượng đã kỳ lạ… – Nhạc Chi Dương ngừng một chút: – Vũ khí của Thi tôn chủ càng lạ hơn…
– Có gì lạ đâu! – Tịch Ứng Chân khẽ lắc đầu: – Hòa thượng là truyền nhân của Kim Cương, “Tam Thập Nhị Thần Tướng” của hắn vốn bắt nguồn từ thuật Du Già(*), cơ thể trên dưới có thể tùy ý uốn vặn, nếu ta không nhìn nhầm thì tư thế vừa rồi của hắn chính là “Thoát Thai Tước Mẫu” trong số ba mươi hai thần tướng. (ND chú: còn gọi là thuật Yoga)
– Tước mẫu à? – Nhạc Chi Dương thắc mắc: – Sao không gọi là kê mẫu, áp mẫu chứ?(*) (ND chú: “tước” là chim khổng tước, còn “kê”, “áp” là gà, vịt)
– Ngươi có điều không biết! – Tịch Ứng Chân kể: – Câu chuyện này xuất xứ từ kinh Phật, truyền rằng thuở khai trời lập đất, khổng tước là vua của muôn chim, thân hình khổng lồ hung hãn, có thể ăn người nuốt vật, đức Như Lai Thế Tôn khi ấy tu luyện trên đỉnh Tuyết Phong cũng bị khổng tước nuốt chửng, thế tôn bèn vạch bụng khổng tước chui ra, thế nên phải tôn khổng tước làm mẹ, gọi bà là Phật Mẫu Khổng Tước Minh Vương. Thế Tôn ở trong cơ thể của khổng tước từng có hình dạng như quả trứng, sau khi xuất thế mới ảo hóa làm người, biến tròn biến vuông tự do theo ý muốn.
– Thú vị thật, Phật Tổ chẳng ngờ còn hóa thành trứng chim cơ à? – Nhạc Chi Dương cười hì hì: – Nói như vậy, tên hòa thượng này mà không cạo trọc đầu hóa ra là có lỗi với Phật Tổ rồi.
Tịch Ứng Chân hỏi: – Cạo đầu thì có liên quan gì đến Phật Tổ?
Nhạc Chi Dương cười đáp: – Ông cứ nhìn cái đầu trọc của đại hòa thượng mà xem, chẳng phải y chang một quả trứng chim bóng lưỡng hay sao?
Đám đệ tử Đông Đảo nghe thấy, không ai là không phá ra cười. Xung đại sư nổi đóa, hầm hầm nhìn Nhạc Chi Dương.
Xung đại sư từng luyện qua “Thiên Nhĩ Thông” trong “Lục Thông”(*) của nhà Phật, trong vòng mười trượng có thể nghe được cả tiếng lá rơi, tuy âm giọng của Tịch Ứng Chân khá nhỏ nhưng cũng bị hắn nghe ráo trọi. Trong lòng hắn kinh ngạc, không kềm được liếc nhìn lão đạo sĩ, nhủ thầm: “Vị đạo sĩ này là ai, bộ dáng thì trông lếch thếch mà nhãn quang lại lợi hại như vậy?” (ND chú: Lục Thông nghĩa là sáu phép thần thông, biểu hiện năng lực trí tuệ của chư Phật và Bồ tát, gồm có: Thân như ý thông, Thiên nhãn thông, Thiên nhĩ thông, Tha tâm thông, Túc mệnh thông, Lậu tận thông)
Chỉ nghe Tịch Ứng Chân cười mắng: – Nhạc Chi Dương, miệng mồm nhà ngươi thối rình, sớm muộn cũng bị đày xuống âm phủ cắt lưỡi. À, nói đến chuỗi vòng thép của Thi Nam Đình, đó cũng là vật khá tăm tiếng, tên đầy đủ gọi là “Tuyền Cơ Cửu Liên Hoàn”, xuất xứ từ Thiên Cơ Cung năm ấy, thi triển ra vô cùng ảo diệu, nếu ngươi quan tâm chi bằng để mắt quan sát cho kỹ thì hơn.
Nhạc Chi Dương nghe đến đây, không khỏi liếc trộm lão đạo sĩ, cảm giác trong lòng lúc này thật khó mà giải thích. Vân Hư cưỡi thuyền đi mất, “Nghịch Dương Chỉ” cũng không còn người hóa giải, Tịch Ứng Chân có thể nói là chết chắc chẳng nghi ngờ.
Gã vốn tưởng lão đạo sĩ sẽ chán nản buồn bã, nào ngờ ông cứ tự nhiên như không, nói cười tự đắc, từ đầu đến chân chẳng nhìn ra một vẻ gì gọi là suy sụp tinh thần.
Bỗng đâu có tiếng cười dài cất lên, Thi Nam Đình múa may chuỗi vòng quét về phía trước, chín chuỗi vòng một khi bung ra nom hệt như một sợi roi dài, duỗi ra giữa không trung hết sức thoát tục phi thường.
Hòa thượng dựng chưởng trước ngực, ánh mắt sáng ngời, đợi đến khi vòng thép vừa áp sát mới huơ chưởng đánh ra, Đại Kim Cương Thần Lực cũng theo đó tuôn trào chẳng khác nào một bức tường, vòng thép chạm lên đó phát ra những âm thanh chan chát lạ thường. Đột nhiên, một mảnh vòng thép tách rời ra khỏi chuỗi, bay vút về phía trước, vẽ thành một hình vòng cung, nhắm đến vị trí sau lưng của Xung đại sư.
Chiến thuật đánh vu hồi này cổ quái vô cùng, mọi người thảy đều bật khen hay. Xung đại sư khẽ nhướng mi, “Xoạc” một tiếng, cánh tay phải như một con rắn độc không xương, xoay ngược chưởng lại bằng một góc độ không thể tưởng được mà quét về phía chuỗi vòng.
Thần lực vừa chạm đến, chuỗi vòng khẽ rung lên rồi bật trở ra ngoài hệt như gió cuốn lá bay. Thi Nam Đình quát lớn, chuỗi vòng trong tay nhanh chóng đẩy về trước, mảnh vòng vừa bay đi bỗng quay trở lại tựa như chim trời về tổ, leng keng mắc vào chuỗi thép, làm cuốn theo một luồng sáng trắng, cắt về phía sườn của Xung đại sư.
Nhạc Chi Dương nhìn đến ngây người, tích tắc suy nghĩ bỗng vỡ lẽ ra: chuỗi Cửu Liên Hoàn này vốn được luyện từ đồng, Thi Nam Đình rót “Bắc Cực Thiên Từ Công” vào trong biến kim loại thành nam châm, khiến cho chúng tự có lực hút lẫn nhau. Mảnh vòng lúc nãy thoát ra bị Xung đại sư đánh bật đi, một khi bị lực từ hấp dẫn sẽ lập tức bay trở về chuỗi.
Cửu Liên Hoàn vốn là một món đồ chơi, truyền rằng được Gia Cát Khổng Minh chế tạo ra, chín vòng tròn nối kết phức tạp, vốn để người chơi tháo gỡ làm trò vui.
Thi Nam Đình tháo bỏ một mắc xích chẳng qua chỉ là giết gà dùng đao mổ bò, lúc này trừng mắt hét lớn, sải bước khí thế, chuỗi vòng trên tay bung ra khép vào, lượn lờ bay vòng quanh người Xung đại sư. Chín vòng tròn đồng chốc chốc lại tản ra, có lúc chỉ thấy một mảnh bay riêng lẻ, thoắt lại thành hai mảnh sóng đôi, khi thì ba mảnh cùng lao đến, kết thành hình chữ “Phẩm”(品) thật lớn. Dưới ánh nắng chói chang, lưỡi bén trên vòng đồng tỏa ra sắc lạnh lấp lánh, khiến kẻ khác nhác thấy phải run sợ trong lòng.
Xung đại sư đứng yên không cử động, hai tay vẽ thành vòng tròn, vòng đồng xộc đến bên trái thì đỡ bên trái, lao đến bên phải thì ngăn bên phải, thần lực quét đến đâu, không mảnh vòng nào chạm đến tay hắn mà không văng đi.
Hai người bên tĩnh bên động, mỗi bên đều thi triển thần thông của riêng mình. Chuỗi vòng Cửu Liên Hoàn nọ trông cực kỳ đẹp mắt, phân phân hợp hợp, uốn uốn lượn lượn, lúc hợp lại cứ như lụa bạc giữa trời, khi phân ra khác nào vải trắng tách khúc, càng tuyệt hơn chính là Thi Nam Đình mang phương pháp tháo gỡ chuỗi vòng đồng áp dụng vào trong chiêu thức, biến hóa phức tạp, tách nhập khéo léo, khiến cho người nhìn như thể đang dong ruổi trên đoạn đường đầy cảnh đẹp, hai mắt không tài nào chiêm ngưỡng hết được.
Mấy chục chiêu tích tắc đã trôi qua, Xung đại sư lấy khỏe đánh mệt, dùng tĩnh chế động, mặc cho đối thủ biến hóa thế nào, hắn trước sau đều không cho chuỗi vòng tiếp cận thân thể. Thi Nam Đình chạy ngược chạy xuôi, dần dần lực bất tòng tâm, năm xưa ông luyện công xảy ra sơ sót dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, suýt nữa thì bỏ mạng, may được Vân Hư cứu trị, nhưng với gốc bệnh còn sót lại, bình thường thì không sao nhưng đến lúc giao đấu khó tránh việc tái phát, cộng thêm ban nãy trúng phải cú huých của Xung đại sư đã tác động đến tạng phổi, bấy giờ vận động đã lâu, khí huyết dần mất đi khống chế, thêm vào việc điều khiển “Tuyền Yết Hoàn Liên Hoàn” vô cùng tổn hao sức lực, đánh đến lúc này tạng phủ bắt đầu ngấm ngầm đau nhói.
Thi Nam Đình hết sức sốt ruột nhưng trông thấy sắc mặt Xung đại sư, bất giác nghĩ thầm: “Tên hòa thượng này đã có toan tính kỹ càng, lẽ nào biết rõ tình hình của ta, cố ý kéo dài thời gian để cho nội thương của ta tái phát?”
Nghĩ đến đây, cổ tay ông nhấc lên, chín mảnh vòng đồng liên kết lại với nhau thành một chuỗi dài như con rắn, mang theo một luồng gió mạnh quét về phía eo trái của Xung đại sư.
Xung đại sư lộ vẻ cười cợt trong ánh mắt, chưởng trái tung ra, một luồng đại lực hùng hậu va vào chuỗi vòng đồng gây nên một tràng âm thanh chói tai. Đột nhiên, Thi Nam Đình trợn tròn mắt, hét vang một tiếng: – Vòng tròn cùng chuyển!
Chín mảnh vòng đồng theo tiếng tách ra, vun vút xoay tròn trên không, thoắt trái thoắt phải, khi trước khi sau, hóa ra một trận đồ hình tròn, tất cả cùng vây Xung đại sư vào giữa.