Linh Nô Hận

Chương 2

3

Tiểu Dật là con trai thứ tư của tiên đế.

Không phải trưởng tử cũng chẳng phải đích tử, ngôi vị hoàng đế vốn không đến lượt hắn.

Hắn thích thơ họa, say mê sơn thủy, vốn dĩ chí hướng cũng không phải là ngôi vị hoàng đế.

Nhưng một lần trong yến tiệc, hắn nhất kiến chung tình với Quý Phi Liễu Như Ngọc.

Liễu Như Ngọc là con gái của Thái Phó, Thái Phó Liễu kiên định ủng hộ hoàng thất, bởi vậy đích nữ của ông là Liễu Như Ngọc cũng đã đính ước với Thái tử.

Cái gì không có được vĩnh viễn là thứ khiến lòng người xao động.

Sự si mê của Tiểu Dật đối với Liễu Như Ngọc như cỏ dại mọc lan.

Nếu không có được Liễu Như Ngọc, hắn sẽ phát điên.

Sau đó, hắn thực sự phát điên, hắn từ bỏ sơn thủy mà hắn yêu thích.

Dùng kế hại chết Thái tử, trừ khử ba người huynh trưởng khác.

Thái tử chết, hôn ước của Liễu Như Ngọc và Thái tử đương nhiên bị hủy bỏ.

Việc đầu tiên Tiểu Dật làm sau trở thành Thái tử chính là xin thánh chỉ ban hôn, cưới Liễu Như Ngọc.

Tiên đế không chấp thuận, Tiêu Dật liền cướp ngôi của ông ấy.

Chiếu chỉ đầu tiên sau khi Tiêu Dật lên ngôi, chính là nghênh đón Liễu Như Ngọc tiến cung.

Bởi vậy, mặc dù hắn sủng ái ta, nhưng không phải là độc sủng.

Hắn luôn để ý đến cảm nhận của Quý Phi. Nếu ở lại cung của ta, ngày hôm sau hắn nhất định sẽ mang theo rất nhiều châu báu, đích thân đến cung của Quý Phi để an ủi.

Trong lòng hắn, luôn dành cho Liễu Như Ngọc một vị trí nhất định.

Không sao, ta còn rất nhiều cách.

Hôm nay, Tiêu Dật đang ở trong cung của ta xem ta múa.

Hắn thổi sáo, ta nhảy múa.

Trong cung lụa mỏng bay lượn, hương thơm thoang thoảng khắp phòng.

Vẻ mặt Tiêu Dật lạnh lùng nghiêm túc, mà ta cười như hoa, lại vô tình rất hài hoà với nhau.

Lúc này, một tiếng bẩm báo không đúng lúc đã cắt ngang chúng ta.

"Bệ hạ, không xong rồi, Quý Phi nương nương muốn treo cổ tự vẫn, chúng nô tài khuyên không được ạ!"

Tiêu Dật nghe vậy, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng.

Lập tức đứng dậy, không ngoảnh đầu lại mà đi, ngay cả một câu dặn dò cho ta cũng không có.

Nghe nói Hoàng Thượng vừa tới kịp lúc, Quý Phi đang bị cung nữ giữ chặt, mềm nhũn ngã xuống đất, rưng rưng nước mât, ngâm nga bài "Bạch Đầu Ngâm" kia.

Ý tứ ngoài lời của bài thơ, không cần nói cũng biết. Quý Phi đang trách hắn thay lòng đổi dạ.

Nhìn thấy Quý Phi tiều tụy, trong lòng Hoàng Thượng dâng lên một chút áy náy, nhớ tới mình đã từng hứa hẹn bạc đầu mãi không chia lìa.

Quý Phi phục sủng rồi.

Thúy Vi còn tức giận hơn cả ta, vừa giận vừa khẩn trương: "Thật sự muốn treo cổ tự vẫn, thì nên tìm một nơi không có người, chết một cách sạch sẽ, cần gì phải bày binh bố trận thế này."

Ta lại không để ý, lấy một nắm tuyết rắc lên không trung, thấp giọng ngâm nhẹ bài "Bạch Đầu Ngâm" đó.

"Nghe nói quân vương có hai lòng, cho nên đến đây để đoạn tuyệt.

Dây đàn đứt khó mà nối lại, gương đã vỡ khó mà lành.

Ta sẽ để cho chàng, ứng nghiệm lời này."

Gần đây Tiêu Dật không chỉ độc sủng Quý Phi, còn hạ thánh chỉ muốn lập Quý Phi làm Hậu.

Cho nên Quý Phi dạo gần đây rất đắc ý.

Để thể hiện sự thịnh sung độc nhất vô nhị của mình, ả lựa chọn ta làm đối tượng tham chiếu của ả.

Ả quở trách điệu múa trên lòng bàn tay của ta là thủ đoạn hồ ly, không ra thể thống gì.

Phạt ta quỳ gối trên tuyết suốt đêm.

Ả khoác áo lông linh miêu, nhìn ta từ trên cao xuống.

Ta thoáng thấy trên vạt áo choàng của ả có một đốm hình hoa mai, ta nhận ra đó là bộ lông của muội muội ta, đốm hoa mai đó là vết bớt độc nhất vô nhị của muội ấy.

Ta quỳ trên tuyết run rẩy.

Không phải vì lạnh, mà là vì hận.

Tiêu Dật đi ngang qua ta, nhưng không nói gì, chỉ khựng lại một chút, rồi bước vào cung điện của Quý Phi.

Trong lòng hắn, ta nhẹ như lông hồng, không thể so sánh với Quý Phi.

Không sao.

Ngày mai là đại điển tế tổ trước khi phong hậu.

Ta đã... không thể chờ thêm được nữa rồi.

Đêm nay, ta biến thành mèo, nhảy vào đại điện tế tổ.

Hương và nến xanh dùng để tế lễ ngày mai đã được chuẩn bị sẵn, đặt trên bàn thờ chính diện.

Cả căn phòng tràn ngập hình bóng, đều là bài vị tổ tiên của Tiêu Dật.

Nhưng ta lại không hề sợ hãi.

Xương cốt của tộc linh miêu trên núi tuyết còn nhiều hơn cả bài vị được thờ cúng ở đây.

Ta rút ra hai sợi lông mèo, hóa lông thành kim, lén lút nhét vào đoạn giữa của cây nến.

Sau đó lại niệm chú biến kim trở lại thành lông mèo, ẩn giấu trong nến xanh.

Làm xong những việc này, ta lặng lẽ rời khỏi đại điện.

Khi ta nhảy lên mái nhà, lại bị một cơn gió mạnh làm cho hoa mắt.

Không đúng, mùi gió không đúng.

Khứu giác của linh miêu là nhạy bén nhất, gió đêm nay khác thường.

Ta ngẩng đầu nhìn mặt trăng, so với lần ta bái nguyệt lúc trước thì nó đã to hơn một chút, hình như còn hiện ra ánh cam.

Ta mừng thầm trong lòng, quả nhiên là trời giúp ta.

4

Ngày thứ hai, lễ tế tổ.

Quý Phi mặc áo bào thêu tám con phượng hoàng màu vàng sáng, đội mũ phượng hoàng đính ngọc lục bảo, đắc ý đứng cạnh Tiêu Dật trên cao.

Ta cùng các phi tần khác cúi đầu đứng dưới, cố gắng kìm nén sự phấn khích đang dâng trào trong lòng.

Vở kịch bắt đầu rồi.

Bước đầu tiên của nghi lễ, cần phải trước tiên tế bái trời đất trên đài cao.

Nội thị châm lửa hai bên bàn thờ cúng cao hơn nửa người, sau đó lần lượt đưa ba cây hương cho Hoàng đế và Quý Phi.

Ngay lúc này, bên dưới vang lên một tiếng kinh ngạc, mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên trời.

Tiểu Dật và Liễu Như Ngọc cũng ngẩng đầu lên.

Chỉ thấy xung quanh mặt trời xuất hiện một vòng hào quang ngũ sắc, như chuỗi màu sắc của cầu vồng luân hồi, ánh sáng rực rỡ, đẹp đến mức người ta không mở mắt ra được.

Trong đám người đột nhiên có người hô lên: "Là Nhật Hoa! Phật quang phổ chiếu, là trời đất hiển linh đấy!"

Lúc đầu Liễu Như Ngọc sửng sốt, sau đó cười càng thêm đắc ý.

Trong chốc lát, triều thần, tông thân, phi tần đều quỳ xuống, đồng thanh cung kính chúc mừng: "Trên trời ban xuống điềm lành! Chúc mừng bệ hạ giang sơn vững chắc, thiên thu vạn đại! Nguyện Hoàng hậu nương nương phúc thọ an khang, vĩnh thụ thiên ân!"

Tiểu Dật vẻ mặt vô cùng vui vẻ, hớn hở cười to, nhìn Quý Phi với ánh mắt tràn đầy yêu thương.

Tiểu Dật vừa tự hào lại thâm tình nhìn Liễu Như Ngọc, Liễu Như Ngọc cũng nhìn lại hắn.

Trong tiếng chúc mừng rộn ràng, hai người lại cầm lấy hương, chuẩn bị tế bái.

Tiêu Dật bước lên trước, vái ba vái, cắm nhang vào lư hương.

Ta nhìn lên mặt trời.

Sắp rồi.

Càng tán tụng tự đắc bao nhiêu, ngã càng đau bấy nhiêu.

Ta rất muốn nhìn xem biểu cảm của Quý Phi lúc đó sẽ như thế nào.

Còn có Hoàng Thượng, "thiên ân" ta chuẩn bị cho ngươi, không chỉ có vậy!

Quý Phi nâng cao ba nén hương, bước về phía bàn thờ, lưng ả thẳng tắp, mỗi bước đi như hoa sen nở rộ.

Quý Phi dù sao cũng là thiếp, ả muốn trở thành chính thê của Tiêu Dật.

Sau khi hoàn thành bước này, trên gia phả hoàng gia, Liễu Ngọc Như ả chính là chính thê của Tiêu Dật。

Ả cúi người, thành kính vái lạy lần thứ nhất.

Đúng lúc ả chuẩn bị vái lạy lần thứ hai, lại có một tiếng hô lên cắt ngang ả.

Dưới đất mọi người đều kinh hãi nhìn lên trời.

Tiêu Dật và Liễu Như Ngọc cũng theo mọi người ngẩng đầu lên.

Mặt trời rực rỡ chói lọi ban nãy đã dần dần tắt đi, bóng tối đen kịt từ từ bao phủ lấy mặt trời đang treo lơ lửng trên cao.

Ban đầu chỉ là một góc, sau đó nhanh chóng lan ra một nửa, dần dần, cả mặt trời đều bị nuốt chửng, trở thành một khối đen sì.

"Nhật thực! Nhật thực kìa!" Có người trong đám đông hoảng sợ la lên.

Đại thần của Tư Lễ Giám hoảng sợ quỳ xuống: "Hoàng thượng! Nhật thực, đây là điềm báo từ trời... là điềm xấu!"

Ngay sau đó, hai ngọn nến xanh to bằng bắp đùi đặt hai bên bàn thờ phát ra tiếng gãy xuống.

Tiếng la hét của đám đông càng lớn hơn: "Chẳng lẽ đây là trời đất và tổ tiên không công nhận Hoàng hậu? Cho nên mới gửi điềm báo xuống?" Không biết ai đột nhiên hét lên.

Mây che khuất bầu trời, mặt trời bị nuốt chửng, giống như màn đêm buông xuống giữa trời và đất.

Mọi người xì xào bàn tán, những người nhát gan đã run rẩy, nhật thực, là điềm báo hoàng đế băng hà, quốc gia diệt vong, thiên hạ đại loạn.

Sắc mặt Liễu Như Ngọc tái nhợt, những lời xì xầm bàn tán của mọi người khiến ả không có chỗ nào để trốn đi.

Sắc mặt Tiêu Dật trắng bệt, nhật thực, là điềm báo quốc gia diệt vong, hoàng đế băng hà, đương nhiên là hắn biết rồi.

Nhưng khi nãy lúc hắn tế bái, rõ ràng mọi thứ vẫn tốt đẹp. Đến lượt Quý Phi, lại có điềm xấu giáng xuống.

Trời phạt ai, chẳng phải là rõ ràng sao?

Quý Phi đột nhiên quỳ xuống đất, khóc đến mức cả lớp son phấn đều lem luốc: "Bệ hạ, nhất định là hiểu lầm, thần thiếp không thể nào là người mang điềm xấu! Nhất định là trùng hợp!"

Tiêu Dật không nói một lời, phất tay áo bỏ đi, để lại Quý Phi một mình khóc lóc thảm thiết trên đài cao.

Đại điển đương nhiên không thể tiếp tục được nữa.

Lễ nghi chưa hoàn thành, Quý Phi vẫn không thể trở thành Hoàng hậu.

Hôm nay không thành, sau này cũng đừng nghĩ thành.

Người mà trời đất và tổ tông đều không thừa nhận, đương nhiên vĩnh viễn không thể làm hoàng hậu.

Còn vị đế vương vừa mới đăng cơ không lâu, lại bị trời xuống phạt như vậy, địa vị trong lòng thần dân cũng sẽ bị lung lay.