Hán doanh, khi mặt trời còn chưa hẳn xuất hiện nơi phương Đông, thì từ ba bốn giờ sáng, nơi đây đã bắt đầu sinh động hẳn lên.
Từng tốp từng tốp binh lính được các sĩ quan kêu gọi, giật tóc, đá vai, chậm chạp ngồi dậy sau giấc ngủ. Chúng ưỡn ngực vươn vai, đơn giản xúc xúc miệng bằng nước sông gần đó, rồi lê thê bước lại cái quầy đồ ăn đang phả ra những làn khói nóng hôi hổi, nhận lấy một tô cháo, hai cái bánh bao, đấy là khấu phần cho bữa sáng. Một bên khác, những tên lính tuần tra đêm thì mau chóng chạy về doanh trại của mình, xốc lên màn trại, chả buồn cởi giáp cơi giày mà lao ngay vào đống rơm rạ làm thành những cái giường dã chiến, chúng cần ngủ thật mau một chốc trước lệnh tập trung sớm. Bên góc, hai tên Hán binh vừa chui ra khỏi một cái lều được dựng tạm làm thành quân kỹ, lắc lắc cái eo chua của mình, rồi cùng nhìn nhau cười khà khà đầy dâm tiện, liếc mắt lại nhìn vào một đống thịt trắng hau háu đang nằm ngất thoi thóp sau lưng, khoác vai nhau bàn tán, đi về nơi tập trung.
Trái với những khung cảnh nhộn nhịp như thế, ở góc doanh trại có mấy chiếc xe ngựa cũ nát, không một ai quan tâm, nhét đầy những người dân Việt, bọn họ bị cởi trần, tay buộc chặt với nhau bằng dây thừng, bị bắt phơi thân suốt màn đêm lạnh. Nhiều người thân thể phát sốt, run lên cầm cập nhưng vẫn ràn gượng không dám gục ngã, nơi xa xa là từng dãy cọc gỗ, trên cao treo đầy đầu lâu. Nếu họ không chịu nổi cơn sốt hành hạ, lần sau họ tỉnh dậy, sẽ thấy thân mình bị đem đi xa, trong khi đầu thì bị giữ lại như thế trên cột.
Ở trung tâm doanh trại là một cái tiểu trại khác, hàng rào trong hàng rào, doanh trong doanh, được hơn mười tên tinh nhuệ bao bọc kỹ càng. Ở giữa là một cây cột thô bằng hai người ôm, cao cũng phải năm mét hơn, trên cột tung bay một lá cờ đỏ thẫm viền dọc vàng. "Hán" tự dát vàng phấp phới theo gió. Ngay dưới cột không xa có một cái lều thật lớn. Đứng ở cửa lều có bốn tên binh sĩ, đề đao gác thương cảnh giới xung quang. Trong trướng, Bình Lục Hầu Hàn Vũ đang khoang thai ngồi quỳ trên chiếu, một tay khẽ nâng ly trà vừa uống, tay khác cầm lấy quyển Xuân Thu, hắn rất thích đọc Xuân Thu, mỗi khi hành quân hắn đều mang theo, yêu quý khó rời.
Thi thoảng,hắn liếc về cái bàn có mấy tờ giấy đã ố vàng, đó là tình báo cùng kết quả tác chiến mấy hôm nay của Hán binh. Chân mày hắn không khỏi nhíu lại. Kế hoạch của Phục Ba tướng quân vẫn diễn ra hết sức chậm chạp, tin tức không lưu thông cộng thêm địa hình phức tạp khiến kế hoạch rất khó hoàn thành sớm. Trong khi hắn thật sự rất nhớ tiểu thiếp mình vừa nạp không lâu ở Luy Lâu. Hơn nữa, phạm vi hắn phụ trách thật quá lớn so với số binh lực ít ỏi được phân. Hàn Vũ thật sự không muốn bị người khác cướp công, nhưng việc yêu cầu thêm quân số bị chìm vào trong nước khiến hắn không thể không thở dài, có lẽ hắn thật không có duyên với công trạng này.
Vừa lúc hắn định nhấp thêm miếng trà nữa, thì có một tên lính chạy đến trước cửa trại hắn, thông báo có tình huống khẩn cấp. Chỉ lát sau, doanh trại Hán quân bỗng dưng như vỡ òa, bọn binh lính vội vàng mặc giáp, lấy vũ khí, đề yên ngựa. Chỉ thấy hơn trăm năm mươi, sáu mươi tên Hán binh, lấy chưa tới mười lắm phút công phu, hàng ngũ chỉnh tề lao ra ngoài doanh, đi đầu chính là Hàn Vũ.
Hàn Vũ quả thực rất gấp, cũng đầy khó tin, ít phút trước tên Hán binh vừa báo cho hắn biết, hắn có thể lập được thiên đại công lao. Nghe tin tình báo, Hàn Vũ không thể hận không mọc ra được thêm đôi cánh mà bay đến ngay đó, hắn vục roi ngựa phi như bay, kéo theo đội hình dài cùng một mảng bụi mù, tiến về phía con suối mà Việt binh đêm qua trú đóng. Đôi lúc, hắn lôi trong lòng ngực ra một mảnh ngọc bội, dường như để lần nữa chắc chắn rằng hắn sẽ không nhận lầm.
Khi hắn lao đến, thì nơi bờ suối nhỏ đã không có ai, dấu chân hỗn loạn vội vàng cho thấy, Việt binh ngay từ tờ mờ sáng đã vội chạy đi. Dâu vết không khác gì những ngày qua làm hắn hơi yên tâm. Nhìn về phía chếch bên hướng Nam một chút, nơi đó có mấy dấu chân khác hẳn, hoàn toàn tách biệt với số còn lại, hắn khẽ nhếch mém cười. Dấu vết rất mờ nhạt, lại được che đậy qua loa, nếu như không phải nhờ miếng ngọc bội vô tình bị đánh rơi trên đất, nếu không phải sáng nay Hán binh trinh sát đến sớm hơn, vừa lúc thu lại miếng ngọc này, thì Hán binh chắc chắn sẽ không chú ý tới chúng, còn hắn sẽ bỏ lỡ cơ hội trời ban này. Dùng thời gian cấp tốc suy nghĩ, Hàn Vũ ra hiệu cho kỵ binh sau lưng chia làm hai, một nhóm năm mươi người vội chạy theo phương hướng số đông dấu chân, trong khi số còn lại, tiếp tục theo hắn truy sát nhóm người nhỏ này. Tất nhiên, Hàn Vũ từ đầu cũng không hề có ý định bỏ qua cho những kẻ bại binh kia, vì dù công lao nhỏ, cũng là công lao, giết thêm mấy chục người, hắn quân công sẽ càng thêm nặng. Thậm chí, mấy cái thôn tộc gần đây đã bị hắn càn quyét gần như không còn, chỉ còn lại từng cột từng cột đầu lâu báo công trong doanh trại.
Trên cánh đồng không xa nơi đó, một tốp mười bảy, mười tám người quần áo xốch xếch đang chạy vội, bọn họ thi thoảng nhìn về phía sau, như đang tránh né thứ gì. Giữa đoàn người, một cô gái thân mặc giáp đồng, nón trụ đã cởi mất, tóc dài bay phấp phới bao lấy một khuôn mặt thanh tú, vầng trán cao, mày liễu thanh kéo dài, đôi mắt to tròn đầy lo lắng. Cho đến khi ở phía sau truyền đến như có như không tiếng vó ngựa tràn ngập, trên gương mặt cô gái tầm mười năm tuổi này vẫn không có một tia buông lỏng. Khẽ cắn chặt răng, ngăn lại trong lòng nỗi xúc động muốn lao ra chém giết, nàng xoay người tiếp tục chạy theo nhóm người.
Truy binh đến càng lúc càng gần làm cho nhóm người càng thêm hoảng hốt. Họ vốn chạy không thể nhanh hơn ngựa chạy bốn vó, lại bị khủng hoảng đè nén, không ngừng có người bị vấp té, làm đồng đội phải cố sức lôi kéo họ tiếp tục chạy. Cứ như thế, khoảng cách giữa hai nhóm người ngày càng bị rút ngắn. Thế nhưng tinh tế nhìn lại, mỗi người trên mặt đều có một nỗi kích động khó hiểu.
Hàn Vũ cũng rất kích động, khi truy đuổi theo từ xa, hắn đã nhắm chuẩn một thân ảnh trong đoàn người. Khi cả hai nhóm đủ gần, nhận ra gương mặt hết sức quen thuộc làm hắn kinh hỉ không thôi. Tên Hán tướng cười dài ha hả không dừng, một tay đề cung, một tay rút ra mũi tên từ ống ngọc bên hông ngựa, tập trung tinh thần, chuẩn bị đề cung ngắm chuẩn.
Một trăm bước, tám mươi, sáu mươi, năm mươi ba.... ngay khi khoảng cách vừa đủ ba mươi bước trên dưới, Hàn Vũ cung đã mở thành một đường trăng rằm. Sau một tiếng ông vang vọng, một mũi tên xoáy bắn nhanh như chớp giật về cô gái. "Chú ý!" Bên cạnh nàng, bà lão đã hét lên, bay người ra, vận lực chụp lấy mũi tên, chỉ thấy mũi tên xoắn nát một đoạn máu thịt, xuyên thủng bàn tay bà lão, lực đạo không giảm bay chếch xuống chân nàng.
Không đợi nụ cười trên mặt Hàn Vũ nở rộ, từ chếch bên phải nàng, một tên nhóc lao ra, trên tay tấm khiên dày bằng mây xít xao chặn trúng mũi tên, lực đạo mãnh liệt khiến hắn lẫn chiếc khiên bị kéo bay phía xa, đâm sầm vào đất tạo nên một cơn chấn động dữ dội. Đoàn người lập tức bị mũi tên này áp chế dừng lại, mấy tên Việt binh mau chóng chạy ra trước giữa cô gái và tên Hán tướng, khiên thuẫn giơ cao đề phòng mũi tiên tiếp theo. Hàn Vũ cùng Hán binh lao đến, nhanh như chớp vây quanh bọn họ. Chỉ thấy lúc này cả hai đoàn người đều đang đứng giữa một cánh đồng cỏ rậm rạp, cao không quá hông, đám Việt binh bị dồn lên một gò đất hơi nhô, dễ dàng thành bia ngắm cho Hán binh xung quanh. Từng mũi từng mũi tên lạnh lùng nhắm vào họ, chỉ đợi Hàn Vũ ra lệnh, chúng sẽ không chút lưu tình trút xuống cơn mưa tên hủy diệt.
"Hàn Vũ". Thiếu nữ đỡ lấy cụ bà, trong miệng rít gào, ánh mắt như ăn tươi nuốt sống nhìn về phía tên Hán tướng. Hắn thế nhưng không sợ còn mừng, ngửa mặt cười kha khả không ngừng.
"Ha ha! Ha ha! Trời cũng giúp ta! Trời cũng giúp ta!" Quăng cây cung cho tên thân binh bên cạnh, hắn rút ra dây roi, chỉ vào tên thiếu nữ mà gằn.
"Phản quân tặc thủ, còn không cút xuống đây quỳ gối xin hàng?". Dứt lời, bọn Hán binh đồng thanh la lên
"Quỳ xuống xin hàng, quỳ xuống xin hàng!" Tiếng la chấn động không ngớt xua tan chim chóc đang nghỉ ngơi trên những bụi cây gần đó. Trong nụ cười thỏa mãn của tên Hán tướng, cùng tiếng hô chấn động của bọn Hán binh, Minh khẽ lau vết máu trên khóe miệng, chống đỡ cánh tay mỏi nhừ, với chiếc thuẫn đã bị đâm xuyên hơn non nửa bởi mũi tên, hắn vẫn không thể nào bình tĩnh lại được, vì thân thế cô gái đó.
Quay lại đêm hôm qua, khi Minh vừa trình bày xong, yên lặng nhìn mọi người. Kế hoạch của hắn là dùng một nhóm đào binh hấp dẫn truy binh Hán quân, thông qua ve sầu mượn xác giết chúng, sau đó sẽ ở đây bố trí bẫy rập đợi chúng sa lưới, để nổi giận Hán binh tiếp viện truy đuổi họ vào chỗ đã mai phục sẵn. Thế nhưng không lâu sau, khi mọi người vẫn còn đang đăm chiêu suy nghĩ kế hoạch, bà lão đã nói.
"Không ổn..." trước cái nhìn nghi hoặc của mọi người, bà tiếp. "Cách ngươi bày biện rất tốt, kế hoạch cũng đúng, chỉ là, ngươi đánh giá quá cao những người này!" Bà nhìn mọi người. Minh bất ngờ khi bà tiếp." Hoặc nói, chúng ta không đủ sức nặng để chúng dốc lòng truy đuổi."
Minh khẽ nhíu mày, bà lão nói đúng, kế hoạch của hắn quá lý tưởng, nhưng kinh nghiệm thiếu thốn khiến hắn mắc phải sai lầm không nhỏ. Trong lúc hắn loay hoay suy nghĩ cách bổ cứu, một giọng nữ vang lên.
"Nếu thêm cái này thì sao?"
Nữ tướng để lên trước mặt Minh một miếng ngọc bội. Ngọc thô điêu khắc một con chim lạ, chân cao như cò, mỏ dài, trên đầu có lông mao kéo dài như phượng, lại có đuôi hơi giống trĩ. Minh không lạ gì, cho dù từ tương lai hay hiện tại, đây đều là hình tượng của loài chim Việt, chim Lạc. Mà người có thể giữ ngọc bội này, Minh khẽ ngước lên, cô gái đã cởi bỏ mũ từ lâu, một đôi con ngươi thanh tú nhìn về phía hắn. Trên gương mặt non nớt hơi xấu hổ, nhưng đầy quyết tâm. Không đợi Minh phản ứng, tất cả mọi người ở đây đều cúi đầu đồng thanh