Linh Miêu Gây Dựng Sự Nghiệp Hằng Ngày

Chương 15: 15 Rừng Mía


Edit: tnhi
Beta: Thu Hà
***
Chương 15.

Rừng mía
Vì phải tìm đồ, nhưng không có một mục tiêu nhất định, nên Ninh Phỉ đi chậm lại.

Anh lướt qua địa hình mà Ninh Chinh nói đã được vẽ ở trong đầu anh, thong thả đi tới đó.
Nơi anh đi đến bây giờ là nơi mà lũ khỉ hay lui tới.
Động vật hoang dã đều có ý thức bảo vệ lãnh thổ rất mạnh mẽ, có thể hiểu được từ lời của Ninh Chinh rằng, hắn cho phép những kẻ khác được săn mồi trong lãnh thổ của hắn, nhưng chúng không thể nào mạnh hơn hắn.

Nếu kẻ đó dám tự ý xông vào thì hắn sẽ cố hết sức để tìm cách đuổi đi.
Trừ khi số lượng của đám động vật săn mồi tăng lên, thì chúng mới có thể mở rộng lãnh thổ theo ý muốn.

Nếu không thể kiểm soát được lãnh thổ của mình, thì còn đáng sợ hơn so với việc bị những kẻ săn mồi khác xâm chiếm lãnh thổ.
Lãnh thổ của Ninh Chinh mặc dù không lớn như ban đầu anh tưởng tượng là khoảng mấy trăm dặm, nhưng để đi hết một vòng thì cũng phải mất mười ngày nửa tháng, bán kính của nó cũng hơn mấy chục dặm.

Trong một khu vực rộng lớn như thế này sẽ có nhiều động vật nhỏ, hơn nữa địa hình ở đây cũng khá phức tạp, dẫn đến thực vật phong phú, cũng thu hút được không ít loài động vật ăn cỏ.
Đây là nơi săn bắt thích hợp cho chúa sơn lâm.
Những loài động vật như khỉ sống trên cây cả ngày, đôi khi có thể trở thành thức ăn cho hổ, giống như lợn rừng, chúng là loài không di cư, khi mùa đông đến, các loài linh trưởng như khỉ sẽ dự trữ thức ăn, sống sót qua mùa đông, để tránh gió như ở hang động thì tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì.

Mà lợn rừng cũng rất giỏi trong việc ngửi thấy mùi thức ăn chôn dưới đất, chẳng hạn như các loại rễ cây ăn được.
Và thức ăn của chúng có một phần khá giống với thức ăn của con người.
Đối với vị diện này, hay là thế giới này, Ninh Phỉ có chút không hiểu được.


Đó là loại động vật nào sẽ trở thành thú nhân, và loại động vật nào sẽ không trở thành thú nhân.
Khi anh hỏi hệ thống về vấn đề này, hệ thống chỉ cho anh câu trả lời duy nhất bốn chữ —— Quy tắc thế giới.
Nơi này giống như thế giới thật của Ninh Phỉ, chúng cũng đều là loài linh trưởng, nhưng tại sao có một số linh trưởng thì ở trong lồ ng sắt lại cho người ta tùy tiện quan sát, còn có một số khác ngoài lồ ng sắt thì lại đóng vai là khách tham quan.

Và ở trong thế giới này, ngay cả động vật cùng loài thì chúng cũng sẽ có thể phân biệt được giữa thú nhân và động vật bình thường.
Chẳng hạn như con sói mà anh đã nhìn thấy.
Theo lời Ninh Chinh, ở phương bắc có bộ lạc sói, nhưng loài động vật như sói không chỉ tồn tại ở mỗi phương bắc băng tuyết.

Sói rừng, sói thảo nguyên và sói sa mạc đều là sói, nhưng tại sao chỉ có thú nhân sói là ở phương bắc?
Anh lắc đầu, thầm tính toán quãng đường đã đi trong đầu, nhìn lên sắc trời, quyết định nghỉ ngơi một lát.
Bây giờ anh đang ở trong rừng, mùa thu thời tiết khô, việc đốt lửa cũng không dễ dàng gì, nhưng anh sớm đã chuẩn bị đồ ăn chín, hiện giờ chỉ cần lấy từ trong không gian ra là có thể ăn được.

Ninh Phỉ nhảy lên một con dốc nhỏ quan sát một lúc, sau đó tìm một bụi cây chui vào.
Bụi cây có thể giúp anh che mưa che gió, cũng có thể che được bóng dáng của anh.

Bây giờ linh miêu đã bắt đầu mọc lông, bộ lông toàn thân xám tro bông xù dính đầy hạt cỏ, khi nằm sấp xuống và không nhúc nhích thì sẽ trông giống như một đống đất.
Đây là màu sắc tự vệ tự nhiên của chúng.
Đồng thời, điều này cũng có thể giải thích vì sao Ninh Chinh lại bị bộ lạc đuổi ra ngoài, một con hổ trắng không thể che giấu tung tích do bộ lông màu trắng nổi bật, rất dễ bị bại lộ, điều này bị coi là trở ngại đối với một chủng tộc giỏi ẩn nấp và săn mồi.
Nhưng điều này cũng không thể nói lên được đặc tính săn mồi của Ninh Chinh, hắn giỏi trực diện đối đầu hơn là ẩn nấp.
Nếu không thì hắn đã chết vì đói lâu rồi.
Ninh Phỉ ăn hai miếng sườn heo, một quả táo và ba trái ngô, vỗ vỗ cái bụng tròn vo của mình, cảm thấy hài lòng.

Anh quyết định hôm nay sẽ nghỉ ngơi ở chỗ này.
Rất nhiều cây cọ mọc bên cạnh bụi cây, những loại cây lá to này rất phổ biến ở vùng núi gần đó, anh trèo lên và cắt vỏ cây để làm áo mưa xơ dừa cho mình.


Các gói lá của cây cọ có thể ăn được, tim cây cũng có thể ăn.

Hai thứ này mặc dù được người ta đánh giá là rất đắt tiền, nhưng chúng vẫn được săn lùng.
Không biết nếu thu cây cọ trong không gian thì có được điểm hay không nữa.
Ninh Phỉ nằm trong bụi cỏ, tiếp tục nhìn xung quanh trước khi trời hoàn toàn tối.

Có nhiều cây lá rộng khác phổ biến ngoài cây cọ, cũng như nhiều cây rụng lá.

Anh đã từng ở lại một thời gian trên núi, nơi có một số dân tộc thiểu số tập trung ở phía nam, người dân ở đó rất giỏi ăn hoa và mầm non của thực vật, nếu tính như vậy thì anh có thể ăn được nhiều thứ trên ngọn núi này hơn.

Chỉ là những thứ này phần lớn là thực vật theo mùa, không dễ dàng bảo quản, cũng không thực sự no bụng, Ninh Phỉ cảm thấy dựa theo quy định của hệ thống, chắc là sẽ không có nhiều điểm.
Nhưng...!Khi nhìn thấy một cây bạch đàn, anh đã quyết định thử một lần.
Đó là một loại cây hương xuân ở Trung Quốc, thân cây khá già, tán lá cũng trông rất tươi tốt, mặc dù bây giờ đã là cuối thu, lá cũng đã rụng gần hết, nhưng mùi thơm thực vật nhàn nhạt đặc trưng của hương xuân đã chui vào mũi của Ninh Phỉ.
Hương xuân!!
Hương xuân là một thứ tốt, nó có thể dùng làm dầu chiên thức ăn, xào với trứng để ăn, ăn cùng với dưa chua, salad lạnh…
Nghĩ đến đây, anh nhịn không được mà ch ảy nước miếng.
Nhưng bây giờ là ban đêm, ai mà biết được lỡ trên cây hương xuân có mấy loài như côn trùng và rắn không mắt thì sao, anh không muốn thu một đám côn trùng vào trong không gian.

Thu lại ánh mắt, anh nhìn trái nhìn phải thêm một lần nữa, nhưng vẫn không thấy thứ gì đáng giá hơn.
Gió thu lạnh lẽo, thổi những bụi cây phát ra tiếng xào xạc.

Ninh Phỉ nhìn mấy con động vật săn mồi xuất hiện cách anh không xa, anh sẵn sàng chuẩn bị bước vào không gian bất cứ lúc nào, nhưng không biết những kẻ săn mồi kia nhìn thấy cái gì đáng sợ, khịt mũi một cái, rồi lập tức bỏ chạy.
Ninh Phỉ tự ngửi mình, ngoại trừ có nhiệt độ đặc thù của một con linh miêu ra, thì còn có mùi của Ninh Chinh.
Anh lập tức hiểu được câu nói cáo mượn oai hùm là như thế nào!
* Cáo mượn oai hùm là thành ngữ để chỉ những người có thủ đoạn mượn thế kẻ mạnh làm lá chắn, đi hù dọa, lòe bịp người khác nhằm phục vụ mục đích riêng của mình

Tỉnh dậy trong không gian, rửa mặt một cách đơn giản xong, Ninh Phỉ đi ra khỏi không gian, nào ngờ khi vừa bước ra đã nghe thấy một loạt âm thanh hoảng loạn, từng bóng dáng màu xám đang chạy trốn tán loạn khắp bốn phương tám hướng trong sự sợ hãi tột độ.

Nhưng có lẽ do quá sợ hãi nên bất ngờ ngồi phịch xuống, không thể nhúc nhích được.
Là con thỏ!!!
Ôm cây đợi thỏ!!
Trước đây anh đã bắt được mấy con thỏ làm lễ tế trăng, nhưng bởi vì chúng quá nhỏ, chỉ có thể làm đồ ăn vặt, trừ khi là dùng bẫy, nếu không bắt những con thỏ này sẽ rất khó.

Vì anh có thức ăn dự trữ và Ninh Chinh, một chuyên gia săn mồi, nên anh hiếm khi ăn thịt con vật nhỏ này.
Đúng rồi, con thỏ!!!
Anh vội vàng bước tới và ấn móng vuốt của mình vào những con thỏ, sau đó thu chúng vào không gian.
Trang trại chăn nuôi vẫn chưa được mở khóa, vì vậy những con thỏ này chỉ có thể bị đưa vào nhà kho, từng con từng con một túm tụm lại với nhau trong sự bàng hoàng và run rẩy.
[Một giống loài chăn nuôi mới đã được thêm vào, nhưng vì trang trại chưa được mở khóa, các giống loài chỉ có thể được lưu trữ tạm thời trong nhà kho để ngừng phát triển.

Vì không thể đưa vào trang trại nên sẽ không được tính điểm, mong ký chủ cố gắng để được nâng cấp.]
Ninh Phỉ: …
Nuôi dưỡng yêu cầu cấp mười, nhưng anh chỉ mới ở cấp ba rưỡi…
Ninh Phỉ thở dài, bây giờ anh phải đối mặt với khó khăn, nếu nâng cấp nhanh quá thì sẽ không có chỗ để sản xuất, còn nếu nâng cấp chậm, thì sẽ không thể mở trang trại chăn nuôi và trung tâm mua sắm.

Hang động rộng hơn 200 mét vuông nhìn trông rất lớn, đó là bởi vì anh so sánh với căn nhà nhỏ anh mua ở kiếp trước.

Nhưng nếu dùng làm nhà kho, thì cho dù là 200 mét vuông cũng không đủ, có thể nói đó là cái nhà kho nhỏ nhất!
Trừ khi anh có đủ người để tiêu thụ hết đống thức ăn.
Nhưng hiện tại chỉ có anh và Ninh Chinh, hơn nữa Ninh Chinh thích ăn thịt hơn, ngô và lúa mì đều có thể dùng làm lương thực phụ, nếu phải ăn cái này mỗi ngày, chỉ sợ hắn sẽ phát điên mất.
Ninh Phỉ thở dài, tiếp tục quay về mục tiêu ban đầu.
Khi nghe thấy tiếng khỉ đầu tiên, anh đã tìm thấy một khu rừng cây ăn quả rộng lớn!
Như đã nói ở trên, khỉ thuộc loài linh trưởng, chúng rất giỏi tích trữ thức ăn, thức ăn dự trữ có phần hư, có phần ủ rượu, có phần phơi khô làm lương thực cho mùa đông.

Những trái cây hư bị rơi xuống bùn đất, nó sẽ mọc ra chồi mới và một lần nữa trở thành một cây ăn quả mới.
Vì vậy, khu vực rộng lớn này rất có khả năng đã được trồng bởi bọn khỉ.
Ninh Phỉ cẩn thận nằm xuống một góc khuất, một con khỉ nhỏ đang ngồi trên cây sơn trà cách đó không xa.


Con khỉ đó có lẽ là lính canh của bọn chúng, và chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay cũng sẽ làm kinh động đến cả bầy khỉ..
Anh cẩn thận nhìn xung quanh cây ăn quả, nơi này có rất nhiều loại cây ăn quả đa dạng, bao gồm cây sơn trà, cây chuối, cây táo, cây lê, cây đào, hầu như là những loại cây thường gặp, thậm chí còn có cả một rừng mía.

Xa xa hẳn là cũng có cây ăn quả, nhưng Ninh Phỉ không phân biệt được cây ăn quả nào có loại lá cây nào, những cây ăn quả kia cũng không có quả, cho nên anh cũng không biết đó là loại gì.
Bên cạnh cây ăn quả, nhiều loại trái khác cũng phát triển ở các khu vực có cây bụi thấp.

Cái bụi cây mà anh đang trốn này là cây việt quất đã bị khô, những quả việt quất khô héo trên cành cây đang lung lay.

Ninh Phỉ chỉ có thể nhìn thấy một vài quả dâu, dù đã qua mùa hái dâu nhưng những quả dâu nhỏ vẫn còn đung đưa.
Anh phải suy nghĩ xem làm thế nào để có thể thu cây ăn quả gần đó vào không gian trước khi bị bọn khỉ phát hiện.

Hơn nữa anh cũng không đòi hỏi nhiều, chỉ một đến hai cây là đủ rồi.

Cây hương xuân đã thu hoạch vào buổi sáng cho anh 10 điểm, nếu so với cây ăn quả thì nó còn ít hơn một nửa!
Ninh Phỉ nhìn chăm chăm vào lính canh trên cây rồi từ từ di chuyển vào trong rừng mía.
Cây mía vốn không phải là nguồn thức ăn chính của bọn khỉ nên chúng lớn lên rất tốt, có nhiều cây mía già nên ngã xuống đất, nhưng cũng có nhiều cây mía mới nảy mầm từ rễ lan rộng.

Có hai con khỉ lớn đang li3m đường rơi ra từ cây mía và phát ra âm thanh chóp chép.
Ninh Phỉ mím môi, bã mía có thể chế biến đường đỏ, dùng bùn đất hoặc tro cỏ, lọc xong là có thể có được đường trắng, bất kể là đường đỏ hay đường trắng đều có thể tạo ra được thức ăn mới, những thức ăn này đều có điểm!
Chính là tiền!
Anh cảm thấy mình nghèo đến phát điên rồi.
Màu xám của lông linh miêu giúp anh tránh được ánh mắt của lính gác và nhảy vào rừng mía.

Anh chọn nơi xa nhất để tránh khỏi tầm mắt của hai con khỉ háu ăn kia, sau đó nhấc móng vuốt đặt lên một thân cây mía.

Trong chốc lát, rừng mía bị mất một góc lớn!
Đám lính canh dường như đã phát hiện sự khác thường của rừng mía, chúng kêu lên chít chít để cảnh báo..