Ba người Quách Lâm kinh ngạc, lập tức đuổi theo sau đuôi Hạ Ngôn.
- Người bộ lạc Hắc Lang nghe rõ đâỵ. lệnh cho các người trong thời gian mười hô hấp, nhanh chóng rời khỏi bộ lạc Hắc Lang. Băng không, giết không tha!
Khí tức Hạ Ngôn trầm xuống, giọng nói vang rền như sấm sét. ép xuống cả bầu trời bộ lạc Hắc Lang, mang theo một cỗ uy áp linh hồn hung hăng đảnh xuốngbên dưới.
Người bộ lạc Hắc Lang nghe được tiếng nói ép xuống từ trên bầu trời, sắc mặt lập tức trắng bệch, thân người rung động, vội chạy vào trong kiến trúc gân nhất, ánh mắt nhìn chăm chẳm bóng người màu trắng trên bầu trời.
- Không tốt. chính là người này, hắn đã truỵ sát tới bộ lạc chúng ta!
Một gã cường đạo vừa trốn từ bộ lạc Thổ Ntrở về hoảng sợ nói. Ngay sau đó, mấy người kia lặng lẽ lui ra ngoài, chỉ có bọn họ là biết rõ thực lực của Hạ Ngôn.
Đa số cường đạo còn chưa trở về kịp trước bổn người Hạ Ngôn Quách Lâm, chỉ có một bộ phận Linh Hoàng cấp bảy thực lực tương đối mạnh mới miễn cưỡng trở về bộ lạc trước một bước. Đương nhiên, cũng không phải tất cả cường đạo thoát khỏi bộ lạc Thổ Nđều trở về, cũng chỉ khoảng phân nửa ngươi lựa chọn trở về bộ lạc Hắc Lang.
Hai ngàn người bộ lạc Hắc Lang nhìn bóng người cô linh giữa không trung, tâm tình kinh hãi vừa nãy liền binh ổn hơn nhiều. Uy thế đối phương xác thật rất mạnh, thế nhưng dù sao chỉ có một người, cho nên nồi sợ hãi trong lòng bọn họ tụ nhiên giảm đi.
- Ngươi là người phương nào. dám cả gan tới đây dương oai?
Một gã Linh Hoàng cấp năm chỉ vào Hạ Ngôn giữa không trung lớn tiếng mắng.
Người chạy về từ bộ lạc Thổ Ncăn bản chưa kịp báo chuyện xảy ra ở đó cho người trong bộ lạc Hắc Lang biết, cho nên trong hai ngàn người này. ngoại trà một ít Linh Hoàng cấp bảy vừa mới chạy về gấp. những người khác cũng Không biết Hạ Ngôn là ai.
Đột nhiên có một người chạy đến trước nhà mình, bảo mình cút đi, nếu không sẽ giết không tha, đương nhiên làm người ta khó chịu. Nếu không phải uy áp của Hạ Ngôn vừa nãy làm linh hồn bọn họ ngưng động không nhỏ. chỉ sợ đã sớm có người xông lên trực tiếp giết Hạ Ngôn.
- Lớn mật. dám ăn nói với ta như vậy!
Ánh mắt Hạ Ngôn liếc người kia. bỗng hét lớn một tiếng, một tay chụp xuống từ không trung. Giữa không gian, một bàn tay khổng lồ xuất hiện trên bầu trời, mang theo lực lượng vô cùng nặng nề đè xuống tên Linh Hoàng cấp năm vừa kêu la. Không đợi mọi người phản ứng lại, chướng ấn giữa không trung trực tiếp kéo một cỗ gió xoáy đánh xuống người tên kia nhanh như chớp.
Ầm ẩm!
Sau một tiếng nổ, tên Linh Hoàng cấp năm vừa mới lớn tiếng với Hạ Ngôn, ngay cả cơ hội tránh né cũng không có, đã nẳm thẳng dưới mặt đất. không kịp hét một tiếng, đã chết đến không thể chết hơn. Hai kiện Thần Khí cũng một cái nhẫn không gian lập tức bị Hạ Ngôn thu lấy.
Nhìn một màn này. tất cả người bộ lạc Hắc Lang đều khiếp sợ mở to mắt. Đó là Linh Hoàng cấp năm, lại bị một chưởng mạnh mẽ vỗ chết, ngay cả năng lực chống cụ cũng không có, người kia giống như chỉ vỗ một con mồi mà thôi.
- Người bộ lạc Hắc Lang, các ngươi còn thời gian năm hô hấp! Sau thời gian năm hô hấp còn không rời đi. giết không tha!
Giọng nói lạnh băng của Hạ Ngôn một lần nữa ép xuống từ không trung.
Vù vù vù~
Tiếng nói Hạ Ngôn vừa hạ xuống, ba gã Linh Hoàng cấp bảy bên dưới liếc nhìn nhau, linh lực dưới chân bùng nổ phóng về phía Hạ Ngôn giữa không trung, đồng thời khí tức hung ác trên người bùng phát, ba đạo kiếm quang đủ màu đồng thời chém về phía Hạ Ngôn.
-Hừ!
Hạ Ngôn ngay cả lực pháp tắc trọng thứ tám cũng không sử dụng, bắn ra một đạo hồng quang, kiếm khí ba người trực tiếp bị đánh tan. sau đó hồng quang xuyên qua không gian, đánh lên ba người này. Ba người chỉ kịp hét to. thân thể dừng giữa không trung, mắt trợn to. một lúc sau mới thẳng tắp rơi từ không trung xuống.
Hạ Ngôn vung tay. thu lấy mấy kiện vật phẩm hiện ra từ ba người này vào trong nhẫn Linh La của mình.
"Giết người, sau đó đoạt bảo. tích lũy tài nguyên thật là nhanh vô cùng!"
Trong lòng Hạ Ngôn cảm khái nghĩ, cháng qua hắn đánh cướp cũng là cường đạo. cho nên không có gánh nặng tâm lý gì.
- Chạy mau!
Khi ba gã Linh Hoàng cấp bảy cũng bị Hạ Ngôn một kiếm đánh chết, những người này mới chính thức hiểu được người áo trắng trên bầu trời có thực lực cường hãĩL căn bản không phải bọn họ có thể chống lại. Một bộ phận đã bắt đầu kinh hoảng chạy trốn tán loạn.
Đương nhiêĩL cũng có một vài người tuyệt không cam lòng bò lại bộ lạc Hắc Lang.
- Ngươi rốt cuộc là ai? Có biết đây là bộ lạc Hắc Lang, thủ lĩnh chúng ta là Cừu Lộc đại nhân cường giả Linh Hoàng cấp chín!
Một người có vẻ rất có địa vị ở bộ lạc Hắc Lang tiến lên nhìn vào Hạ Ngôn, giọng trầm thắp nói.
- À? Cừu Lộc?
Hạ Ngôn mỉm cười, ánh mắt chuyển động.
Vù~
Lúc này. ba người Quách Lâm rốt cuộc tới gần chồ Hạ Ngôn, nhìn thi thể trên mặt đất. còn có dắu bàn tay khổng lồ. không khỏi nhảy dựng, vừa lúc Quách Lâm cũng nghe được người kia nói.
- Ha ha ha.
Tâm tình Quách Lâm vô cùng vui vẻ. nói:
- Cừu Lộc? Thủ lĩnh Cừu Lộc hỗn đản của các ngươi, đã chết rồi là bị vị đại nhân này trực tiếp đánh chết!
Quách Lâm cố ý nói lớn. Để cho người cả bộ lạc Hắc Lang đều có thể nghe được.
- Cái gì?
- Cừu Lộc đại nhân đã chết? Không thể nào!
- Cừu Lộc đại nhân là cường giả Linh Hoàng cấp chín, là tồn tại vô địch!
- Không hay. ta biết người kia. hắn là Quách Lâm thủ lĩnh bộ lạc Thổ Ti. hai người bên cạnh hắn cũng là cường giả bộ lạc Thổ Ti! Lẽ nào thủ lĩnh đại nhân.
Vài người còn đang mơ tường đợi Cừu Lộc trở về giải cứu bọn họ. lúc này liền hoảng sợ.
- Các ngươi còn thời gian hai hô hấp rời khỏi nơi này. Sau hai hô hấp. nếu là các ngươi còn ở trong bộ lạc Hắc Lang, ta sẽ giết tất cả các ngươi!
Tiếng nói lãnh khốc của Hạ Ngôạ giống như đến từ Cừu u địa ngục, một lần nữa đập vào màng tai những người bộ lạc Hắc Lang bên dưới.
- Đại nhân ta đi trong coi kho hàng! Không thể để bọn họ mang linh thạch đi được.
Quách Lâm đảo mắt. tập trung nhìn tòa kiến trúc màu đen to lớn bên dưới, vội xoay
người lại nói với Hạ Ngôn. ánh mắt sáng ngời.
- Ừ!
Hạ Ngôn gật đầu. Hiện giở phía dưới thành một mảnh hỗn loạn, khẳng định có người sẽ đánh chủ ý tới kho hàng bộ lạc Hắc Lang. Trước khi đi tự nhiên sẽ không cần lo lắng, có thể mang đi một ít linh thạcỈI cũng là một món tài phú.
Quách Lâm rốt cuộc có nhiều kinh nghiệm, lập tức đi xung quanh kho hàng, bảo vệ gắt gao nơi này. Những người kia nhìn thấy Quách Lâm. lập tức quay đâu chạy trốn. Quách Lâm là Linh Hoàng cấp tám đỉnh, lúc này trong bộ lạc Hắc Lang, không có ai là đối thủ của hắn.
- Đại nhân, hai người chúng ta đi mỏ khoáng linh thạch bộ lạc Hắc Lang, nơi đó hẳn có vài phu khô sai và nô lệ, vừa lúc đê chúng ta tiếp nhận tiếp tục khai thác.
Lãnh Yên cùng Bao Phi vội khom người với Hạ Ngôn nói.
-Ừ! Đi đi!
Hạ Ngôn phất tay, gật đầu nói. Bộ lạc Hắc Lang này vốn là một ổ cường đạo, người nơi này trên cơ bản đều là cường đạo, hơn nữa sẽ không thu lưu người không có sức chiến đấu. chỉ trong mấy hô hấp. người nơi này đã chạy trốn không còn một ai, lưu lại bộ lạc vắng vẻ.
Hạ Ngôn toả ý thức ra, tra xét toàn bộ kiến trúc bộ lạc một lần, nhanh chóng phát hiện trong một tòa kiến trúc còn có vài khí tức yếu nhược. Ánh mắt Hạ Ngôn chợt ngưng, khóe miệng khẽ nhếch lên, sau đó bóng người chớp động, liền tới trước tòa kiến trúc kia.
Hạ Ngôn nhìn cánh cửa này, lại bị khóa từ bên ngoài.
Cách!
Hơi vận chuyển linh lực, nháy mắt Hạ Ngôn mở cửa ra, ánh mắt vừa đảo qua, lại thấy bên trong kiến trúc này đều là những nữ nhân xích lõa, có đến hơn trăm người. Những nữ nhân này có Linh Tông, có Linh Hoàng, thậm chí có người căn bản không hề có dao động linh lực. Thế nhưng lúc này các nàng đều mang thần sắc ủ rũ. toàn thân đều có vết thương.
Hạ Ngôn nhìn một màn này, trong lòng chấn động.
"Một đám súc sinh!"
Hạ Ngôn thầm mắng một tiếng, hắn lập tức biết tác dụng của những nữ nhân này. đó chính là cho những người bộ lạc Hắc Lang phát tiết thú dục của chúng. Đám cường đạo này nuôi những nữ nhân trong đây, chỉ dùng để phát tiết dục vọng của mình, đương nhiên sẽ không cho các nàng Nguyên Đan tu luyện.
Các nữ nhân trong này thấy của mở ra, một bóng người áo trắng xuất hiện trước của. Vừa rôibên ngoài rối loạn, các nàng cũng nghe được, trong lòng chờ đợi có người nào có thể cứu các nàng ra hay không.
Dù là mỗi ngày bị lăng nhục, các nàng cũng không muốn chết đi như vậy, nếu không thì các nàng cũng sẽ không sống đến ngày hôm nay.
- Các người đều rời khỏi nơi này đi!
Hạ Ngôn lên tiếng nói:
- Bộ lạc Hắc Lang đã không tồn tại nữa, các người được tự do rồi.
Ánh mắt Hạ Ngôn đảo qua những nữ nhân này.
Thế nhưng, ánh mắt những nữ nhân này bỗng đảo qua người Hạ Ngôn, nhìn những người khác, lại không có ai nhấc chân.
- Sao hả? Lễ nào các người không muốn được tụ đo?
Hạ Ngôn kinh ngạc, nhướng mày lên.
- Không phải!
Trong phòng yên lặng một hồi. đột nhiên có một giọng nói khàn khàn vang lên:
- Ân nhân, chúng ta bị nhốt nơi này đã rất nhiều năm, chúng ta không biết phải đi nơi này. Hơn nữa hiện giờ chúng ta thế này, rời khỏi đây.
Hạ Ngôn nhìn lại, là một cô gái làn cao gầy làn da trắng nõn, cảnh giới Linh Hoàng cấp một. ánh mắt ảm đạm, lúc này dùng ánh mắt không có thân thái nhìn mình.
-À.
Hạ Ngôn nghe nàng nói vậy, nghĩ lại cũng phải. Các nàng ngay cả y phục cũng không có, đi ra ngoài như vậy thì cũng. Hơn nữa. thời gian các nàng bị giam ở nơi này xem ra cũng không ngắn, sợ rằng cũng thật không biết đi nơi nào.