Hạ ngôn thầm nghĩ: "Ta vốn chỉ là muốn trà trộn vào trong thành, để tìm hiểu tình hình và nơi hạ lạc của Mai gia và Khưu gia hiện nay. Bây giờ ta theo Húc Minh vào thành, chẳng phải là vừa lúc sao? Cũng đỡ phải kiếm biện pháp khác!"
Ý niệm xoay chuyển trong đầu, Hạ Ngôn gật đầu nhìn Húc Minh nói:
- Được, vậy ta sẽ theo ngươi cùng vào thành. Một hồi tới bên ngoài thành, ngươi vào thành trước, mua giúp ta một bộ trang phục của đại lục các ngươi. Sau đó đem ra ngoải thành cho ta.Thay đổi trang phục xong, ta sẽ cùng ngươi vào thành.
Húc Minh được Hạ Ngôn dẫn theo bay tới thành Ly Hỏa. Từ ngọn núi đến ngoài thành Ly Hỏa, tổng cộng thời gian không đến uống cạn nửa chén trà nhỏ. Đây là lần đầu tiên Húc Minh phi hành, hắn rất hưng phấn, hận không được Hạ Ngôn mang theo hắn bay lâu lâu một chút Tuy nhiên trong lòng hắn lại lo lắng cho phụ thân mình, cho nên cũng muốn mau mau trở về thành.
Hạ Ngôn đưa cho Húc Minh một kim tệ, tùy tiện mua một bộ quần áo, tốn không tới hai ngân tệ. Húc Minh giao quần áo cho Hạ Ngôn lại giao cả tiền còn thừa. Hạ Ngôn chỉ nhận lấy quần áo, không hề đụng tới số tiền vụn trong tay Húc Minh. Thời gian sau hai lần hô hấp, Hạ Ngôn đã thay xong quần áo, nhìn từ bên ngoài, Hạ Ngôn đã hoàn toàn là người Đại Lục Ám Dạ. Hạ Ngôn có huyết mạch của người Đại Lục Ám Dạ, lỗ tai hắn tuy rằng không nhọn lắm, nhưng thoạt nhìn quả thật cũng hơi nhọn. Nếu không chú ý cẩn thận, căn bản là không phân biệt được.
Nhà của Húc Minh ở trên mảnh đất, tưởng chừng như chỉ là một mảnh phế tích. Thành thị này vốn kém hơn nhiều so với thành thị ở Đại Lục Long Chi, mà nhà của Húc Minh lại cũ nát, chỉ là dùng một ít cây gỗ đơn giản dựng mà thành một cái lều nhỏ. Khu vực này dày đặc lều nhỏ, không ít người sinh sống tại đây, đều là người dân bình thường rất nghèo khổ.
- Ân nhân! Đây là nhà của ta!
Húc Minh dẫn Hạ Ngôn đi tới ngoài một cái lều nhỏ liền dừng lại.
- Ừ!
Hạ Ngôn gật gật đầu. Hai người đi vào lều.
Từ trong lều truyền ra tiếng ho khan nặng nề, hiển nhiên người ở bên trong bệnh cũng không nhẹ.
Không đợi hai người đi vào cửa phòng, cửa phòng liền "kẹt" một tiếng bị đẩy ra, bên trong thấp thoáng bóng người. Hạ Ngôn tập trung nhìn vào, chính là người hôm đó Húc Minh gọi là Mặc đại ca. Mặc đại ca này hôm đó nói sẽ thường xuyên qua đây chăm sóc cho phụ thân Húc Minh, hiển nhiên không phải là lời nói ngoài miệng. Mặc đại ca cầm trong tay một cái chậu nước màu đen, nước trong chậu cũng bị nhuộm thành màu hồng.
- Ô?
Mặc đại ca nhìn thấy Hạ Ngôn đi cùng Húc Minh, thoáng hơi sửng sốt, ngay sau đó lo lắng nói:
- Húc Minh! Ngươi trở về đúng lúc! Phụ thân ngươi, sợ là không xong, hai ngày nay luôn ho ra máu!
- Phụ thân!
Húc Minh không đợi Mặc đại ca nói xong, liền phóng vọt vào trong.
Lúc này, Mặc đại ca mới nhìn về phía Hạ Ngôn, khách sáo nói:
- Vị tiên sinh này là?
- Ta họ Mai!
Hạ Ngôn không chút do dự nói.
Mẫu thân Hạ Ngôn chính là họ Mai, cho nên ở Đại Lục Ám Dạ Hạ Ngôn liền tự xưng mình họ Mai.
- Mai tiên sinh! Ngài là.
Mặc đại ca hồ nghi hai mắt nhìn Hạ Ngôn.
- Ta hái thuốc ở trong núi, tình cờ gặp Húc Minh, liền cùng hắn trở về thành nhìn lại xem.
Hạ Ngôn tự nhiên nói.
- Ồ! Thì ra thế!
Mặc đại ca gật gật đầu, tiếp theo thở dài nói:
- Đứa nhỏ Húc Minh này, thật sự là số khổ. Khi hắn được sinh ra, mẫu thân liền mất, sau lại phụ thân hắn cũng nhiễm phải quái bệnh, thân thể càng ngày càng sút kém. Húc Minh còn không đến mười tuổi, đã bắt đầu kiếm tiền chữa bệnh cho phụ thân.
- Ừ! Ngươi cũng là ở khu này?
Hạ Ngôn thuận miệng hỏi.
- Đúng, ta ở nhà bên kia
Mặc đại ca chỉ mấy túp lều nhỏ cách đó không xa:
- Ta lớn hơn Húc Minh tám tuổi, coi như là nhìn hắn lớn lên từ nhỏ. Ôi! Nếu ta có tiền, nhất định sẽ giúp Húc Minh, đáng tiếc.
Trong giọng nói của Mặc đại ca, làm như hàm xúc ý tứ khác, hình như là hy vọng Hạ Ngôn có thể nổi lòng thương hại Húc Minh, trợ giúp Húc Minh một ít tiền chữa bệnh cho phụ thân.
Hạ Ngôn thuộc loại tâm tư nhanh nhạy cỡ nào chứ, lập tức chợt nghe ra ý tứ trong lời nói của Mặc đại ca, bèn cười nói:
- Lúc này Húc Minh không thiếu tiền nữa rồi.
- Ồ!
Mặc đại ca lại sửng sốt
- Chúng ta vào xem đi!
Hạ Ngôn nói xong, liền đi vào phía trong lều.
Mặc đại ca cũng buông chậu nước màu đen trong tay, đi theo vào lều. Húc Minh đang quỳ gối trước giường, nắm bàn tay người nằm trên giường. Người nọ sắc mặt tái nhợt, hai mắt thất thần, thân hình gầy yếu khiến người ta hoảng sợ, xem ra đã nửa chân bước vào quan tài. Đương nhiên, đối với Hạ Ngôn mà nói, nếu muốn chữa khỏi hắn cũng chỉ là chuyện nhấc tay một cái là xong. Chỉ cần một viên đan dược cao cấp, vài ngày sau, người này liền có thể mạnh lại như rồng như hổ.
- Húc Minh con! Đừng mua thuốc cho ta nữa. khụ khụ.
- Phụ thân! Người đừng lo lắng, chúng ta có tiền rồi!
Húc Minh nói đến tiền, tự nhiên là năm cây dược liệu.
- Phụ thân! Người xem, chúng ta có chừng năm cây dược liệu trung cấp đấy. Bán những dược liệu này đi, chúng ta liền đủ tiền rồi. Phụ thân, bệnh của người nhất định có thể trị dứt bệnh!
Húc Minh lấy giỏ tre bên người, trút xuống từ bên trong rơi ra năm cây dược liệu.
- Đây là.
Mặc đại ca kinh hô:
- Nhiều dược liệu trung cấp như vậy. Cái gì, đó là. đó lại là Mang Thảo. Húc Minh! Ngươi ở chỗ nào lấy được Mang Thảo vậy? Trời ơi! Một cây Mang Thảo trong dược điếm bán được bảy trăm kim tệ đó! Húc Minh! Vận số của ngươi thật sự là quá tốt!
Phụ thân của Húc Minh nghe được Húc Minh và Mặc đại ca nói, tinh thần đúng là tốt hơn lên mấy phần.
Hạ Ngôn đứng ở bên cạnh nhìn, trong lòng lại nổi lên rất nhiều dao động. Đột nhiên, tâm thần Hạ Ngôn run lên.
"Ồ?"
"Lực lượng pháp tắc?"
"Tại sao có thể như vậy? Tâm thần ta vừa mới bị mối thân tình này xúc động, lại đột nhiên lĩnh ngộ đến càng nhiều lực lượng pháp tắc?" Trong lòng Hạ Ngôn cực kỳ kinh hãi.
Nguyên vốn tình cảm giữa người với người, cùng với pháp tắc đâu có quan hệ gì? Nhưng mà, giờ phút này, Hạ Ngôn quả thật là đột nhiên cảm thấy bên trong không gian hư vô mờ ảo kia có dao động lực lượng pháp tắc một cách huyền bí.
"Tình, tồn tại trong thiên địa là một thứ gì đó hiện thực siêu thoát Tình, bản thân nó chính là lực lượng pháp tắc dựng dục mà thành. Khó trách. khó trách!" Trong lòng Hạ Ngôn cũng rất kích động.
Không nghĩ tới, trong cảnh bất ngờ này lại lĩnh ngộ đến rất nhiều lực lượng pháp tắc. Sau khi Hạ Ngôn bước vào cảnh giới Linh Hoàng, liền đạt tới pháp tắc không gian đệ tứ trọng. Mà hiện tại, lĩnh ngộ lực lượng pháp tắc không gian càng nhiều, chỉ sợ không cần tới bao lâu, liền có thể bước vào cảnh giới pháp tắc không gian đệ ngũ trọng. Phải biết rằng, một Linh Hoàng bình thường lĩnh ngộ một trọng pháp tắc không gian, vậy nhưng cần thời gian lĩnh ngộ cả trăm năm ngàn năm. Mà Hạ Ngôn trong tình cảnh ly kỳ như thế liền lĩnh ngộ được. Đây tuyệt đối có thề nói là niềm vui mừng bất ngờ. Hạ Ngôn cũng không ngờ tới!
- Húc Minh! Ngươi mau đi bán những dược liệu này đi, sau đó kiếm xem có thể mua được một viên đan dược hay không!
Mặc đại ca thúc giục Húc Minh.
- Ừ! Ta đi ngay đây!
Húc Minh gật đầu, đứng lên.
- Chậm đã!
Hạ Ngôn lên tiếng cản.
Nguyên vốn Hạ Ngôn không định quản tới chuyện này. Dù sao, chuyện như vây trong thiên hạ có rất nhiều rất nhiều, Hạ Ngôn giúp Húc Minh tìm vài cây thảo dược, vốn chỉ là tâm huyết nhất thời dâng trào. Mà hiện tại, nhờ đó Hạ Ngôn lĩnh ngộ được lực lượng pháp tắc, trong lòng Hạ Ngôn lại nổi lên một số ý niệm khác trong đầu.
- Ân nhân! Làm sao vậy?
Húc Minh nghi hoặc nhìn Hạ Ngôn.
Mặc đại ca cũng đưa mắt nhìn về phía Hạ Ngôn, mắt mở lớn thầm nghĩ: "Người này hẳn không phải muốn cướp dược liệu chứ? Không đúng! Nếu hắn định cướp, sớm đã ra tay mới đúng, hắn cường tráng hơn Húc Minh nhiều lắm."
Đang lúc hai người nghi hoặc nhìn Hạ Ngôn, Hạ Ngôn mở miệng:
- Húc Minh! Ngươi không cần mua đan dược. Ta đây có!
Nói xong, Hạ Ngôn ý thức vừa động, từ trong nhẫn Linh La xuất ra một cái hộp ngọc. Bên trong hộp ngọc là một viên Khí Huyết Đan thất phẩm. Thời gian hơn nửa tháng qua ở trong Điện Hoàng Giả, Hạ Ngôn lại luyện chế không ít các loại đan dược cao cấp. Đan dược thất phẩm bát phẩm cũng không thiếu!
- Ồ? Đan được?
Hai mắt Húc Minh tỏa sáng.
- Đây là.
Mặc đại ca dường như kiến thức rộng rãi một ít, hắn cảm giác Hạ Ngôn xuất ra khỏa đan dược này, không giống bình thường:
- Mai tiên sinh! Đan dược này của ngài, không phải là đan dược nhất phẩm thì phải?
Mặc đại ca thử thăm dò hỏi.
Hạ Ngôn mỉm cười mở hộp ngọc ra, lập tức lộ ra một viên đan dược màu đỏ thẫm, đồng thời, hương thuốc nồng đậm tràn ngập cả gian phòng.
- Viên Khí Huyết Đan này là thất phẩm!
Hạ Ngôn chậm rãi nói.
- Cái gì?
Húc Minh và Mặc đại ca, đồng thời phát ra một tiếng kinh hô.
Kỳ thật, ngay cả đan được nhất phẩm Húc Minh cùng Mặc đại ca đều chưa bao giờ thấy qua. Đương nhiên, tuy rằng chưa thấy qua, nhưng nghe nói qua cũng nhiều. Mặc đại ca biết, đan dược nhất phẩm hẳn phải đặt trong hộp gấm gỗ lim. Mà đan dược Hạ Ngôn xuất ra là đặt ở bên trong hộp ngọc, xem ra còn tốt hơn, cho nên hắn mới hỏi dò một câu.
- Đan dược thất phẩm!
Hai người hít vào một hơi thật sâu.
Đan dược nhất phẩm đối với bọn họ mà nói đó đều là thứ không thể cầu, càng đừng nói là phẩm chất cao. Mà hiện tại viên đan dược này lại là thất phẩm, ngay cả Đường chủ đại nhân cao cao tại thượng của bạn họ, đều đỏ mắt thèm thuồng! Một đoạn thời gian trước đây, Mặc đại ca còn nghe người ta nói: Đường chủ đại nhân thành Ly Hỏa vì mua một viên đan dược tứ phẩm, dốc sức tìm cũng không có.
- Húc Minh! Cho phụ thân ngươi dùng đan dược đi. Trong vòng một ngày, phụ thân ngươi liền có thể xuống giường.
Hạ Ngôn xoay chuyển ánh mắt, cũng không nói thêm gì, hắn bước một bước về phía cửa sổ, liền thần kỳ tới trước người phụ thân của Húc Minh. Khẽ búng ngón tay một cái, viên đan dược màu đỏ thẫm trong tay, liền rơi vào trong miệng phụ thân Húc Minh. Viên đan dược vừa vào miệng liền hòa tan biến thành một làn hơi ấm, trực tiếp chảy vào trong bụng phụ thân Húc Minh.
Trong nháy mắt, sắc mặt phụ thân Húc Minh liền ôn nhuận trở lại, tiếng ho khan đứt quãng hoàn toàn biến mất. Thậm chí, thân thể phụ thân Húc Minh, lấy mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ trở nên no tròn hẳn lên, vốn làn da khô khốc như vỏ cây, không ngờ trở nên bóng loáng phi thường.
- Ân nhân!
"Phịch!"
Húc Minh lập tức quỳ sụp xuống trước mặt Hạ Ngôn, dập đầu thật mạnh lạy ba cái. Nước mắt lập tức tuôn ra.