Linh La Giới

Chương 472: Quái vật chưa từng gặp

Tội Ác Sâm Lâm lớn như vậy tồn tại không ít linh thú. Thường thường những người tu luyện hành tẩu sâu trong Tội Ác Sâm Lâm tất nhiên sẽ đụng phải một ít linh thú đủ loại.
 
Lúc trước trong Mê Vụ Sơn Cốc, Hạ Ngôn gặp được Viện trưởng Học Viện Tử Diệp Liễu Vân, chiến đấu kịch liệt cùng Liễu Vân chính là một con linh thú cực kỳ lợi hại, Bạch Thạch Hổ. Thực lực Bạch Thạch Hồ này thì với Linh Tông sơ kỳ bình thường cũng không phải đối thủ của nó, nhưng nó muốn chặn đánh giết Linh Tông sơ kỳ cũng phi thường khó. Mà linh thú vừa mới gầm lên kia lại có thể đánh chết một Linh Tông cường giả trong vài cái hô hấp, có thể tưởng được linh thú này khủng bố bao nhiêu.
 
"Linh thú trong Hư Ảo Chi Cảnh cũng không có thực lực mạnh như vậy!" Hạ Ngôn tuy rằng còn chưa có nhìn thấy linh thú này, nhưng trong lòng đã có bình luận. "Thánh Hoàng đều bảo chúng ta cẩn thận con linh thú này, được, trước tiên xem xem sao, nhiều người tu luyện tiến vào Lạc Anh Cốc như vậy, linh thú kia có mạnh hơn cũng bị đánh chết."
 
- Vù vù.
 
Từng đạo lưu quang lóng lánh xuất hiện, người tu luyện Thiên Cung đều đi theo phía sau Thánh Hoàng bay vào chỗ sâu trong Lạc Anh cốc.
 
- A.
 
- A.
 
Đúng lúc này, hai tiếng kêu thảm thiết liên tục truyền ra
 
- Rống rống rống.
 
Con linh thú này liên tục gầm lên, vang vọng khắp nơi trong thung lũng, vách núi bốn phía liên tục có đá lớn lăn xuống. Con linh thú kia dường như đang truy sát người tu luyện.
 
Phương Mộ Vũ và Thiên Cung tu luyện giả, đều thúc dục linh lực, đẩy nhanh tốc độ.
 
- Mau tránh ra, linh thú này quá mạnh! Không, đừng phi hành.
 
Sau vài cái hô hấp, Hạ Ngôn đã nhìn thấy vài người chật vật không chịu nổi, từ bên trong thung lũng chạy trốn ra phía ngoài, cả đám thần sắc kích động, dường như gặp phải tình, cảnh cực đáng sợ.
 
- Rống!
 
Tiếng gầm giận dữ đã cực kỳ rõ ràng. Ánh mắt Hạ Ngôn ngưng lại, nhìn về một khu vực phía trước. Mặt đất trong thung lũng rung lên kịch liệt.
 
- Đông. đông. đông.
 
Tiếng bước chân nặng nề, linh thú này hiển nhiên là có hình thể cực kỳ cồng kềnh.
 
Quả nhiên, trong lúc mọi người hoảng hốt, một con quái vật to lớn màu đen hiện ra trước mắt mọi người. Quái vật to lớn này có một chiếc sừng cực lớn trên đầu, toàn thân là lân giáp che kín, ánh mắt mở ra có thể so với đèn lồng, màu đỏ sậm, mồm nó há ra khép vào lộ ra răng nanh sắc nhọn màu trắng ngà.
 
- Đây là quái vật gì?
 
Trương Liên Khởi nhìn con quái thú cách đó mấy trăm thước, cả kinh hô một tiếng. Ngay cả hắn cũng chưa bao giờ gặp loại linh thú này. Hắn đã tiến vào Lạc Anh Cốc này không biết bao lần, phần lớn linh thú có thể nói là đã gặp qua, nhưng chưa bao giờ từng gặp loại này. Con quái thú này chỉ đứng đó nhìn cũng đã tạo một cảm giác áp lực cho mọi người.
 
Đúng lúc này, đôi mắt đỏ ngầu của quái thú quét về phía đám người Thánh Hoàng. Nó cảm nhận được khí tức mạah mẽ của Thánh Hoàng, lực chú ý lập tức tập trung trên người Thánh Hoàng Phương Mộ Vũ và những người tu luyện Thiên Cung, vốn mấy người tu luyện khác đang đuổi theo cũng tự nhiên dừng cước bộ lại.
 
Linh thú, đều có được linh trí nhất định. Càng là linh thú thực lực cường đại, chỉ số thông minh càng cao, linh thú có thực lực có thể so với Linh Tông cường giả thì chỉ số thông minh thậm chí không thua nhân loại, đối với khí tức mạnh mẽ có cảm ứng cực kỳ linh mẫn.
 
Linh thú này nhìn thấy Thánh Hoàng Phương Mộ Vũ lơ lửng trong không trung không ngờ lại không chạy trốn, thậm chí có tư thái không chút e ngại.
 
- Đây là.
 
Ánh mắt Thánh Hoàng đột nhiên trợn lên, thân hình hơi chấn động, kinh ngạc nói:
 
-Này linh thú, chẳng lẽ. Sao có thể? Sao có thể có loại quái vật này xuất hiện chứ?
 
Thánh Hoàng tuy nói không lớn, nhưng đám người Hạ Ngôn đều nghe được rõ ràng.
 
Vù vù.
 
Xa xa, lại có một số người tu luyện phi gần lại đây. Hạ Ngôn xoay chuyển ánh mắt, tập trung vào những bóng người tới, hắn lập tức liền nhận ra người cầm đầu kia.
 
"Là Vương Đông Cực, tông chủ thế lực Đông Cực, Linh Hoàng cường giả Vương Đông Cực!" Hạ Ngôn cả kinh, ánh mắt hơi nheo lại, trong lòng lập tức liền nghĩ đến ước chiến giữa mình và Vương Đông Cực thời gian còn một tháng!
 
Những người tu luyện mới bị quái vật đuổi theo bây giờ mới có thể nghỉ một lúc, há miệng thở dốc. Quái vật này tuy rằng nhìn cồng kềnh, nhưng tốc độ lại cực nhanh, nếu không phải đám người Phương Mộ Vũ xuất hiện hấp dẫn lực chú ý của quái vật thì bọn họ đều phải bị quái vật đuổi theo, toàn bộ bị đánh giết chết.
 
Một gã Linh Tông hậu kỳ nhìn quái vật, mắt dường như sắp phun ra lửa, cực kỳ bi ai thở hộc hộc. Hiển nhiên, vì nhị đệ của hắn đã bị quái vật này đánh chết. Hạ Ngôn vừa động linh lực, bay về phía người tu luyện kia.
 
- Các ngươi hợp lực cũng không phải đối thủ quái vật này sao?
 
Hạ Ngôn bay đến gần chỗ mấy kẻ chật vật chạy trốn, có chút nghi hoặc hỏi. Hạ Ngôn chưa thấy quái vật kia ra tay cho nên không biết được thực lực quái vật kia ra sao, tuy nhiên nhìn mấy tên này chật vật như vậy, dường như ngay cả ngăn cản công kích của quái vật cũng không làm được.
 
Gã trung niên áo đen được hỏi nhìn nhìn Hạ Ngôn, cơ mặt kịch liệt co giật, toàn thân đều phát run, lại liếc mắt nhìn quái vật một cái, rồi sau đó mới nói với Hạ Ngôn:
 
- Quái vật chết tiệt này thật là đáng sợ, nó phun linh lực ra giết người, nhị đệ ta trực tiếp bị nó phun linh lực giết chết. Linh lực kia so với kiếm khí còn đáng sợ gấp trăm lần, là màu đỏ!
 
- Vậy nhóm ngươi vì sao không phi hành mà chạy trốn?
 
Hạ Ngôn nhướng mày, ngược lại hỏi.
 
- Nhị đệ ta chính là lựa chọn cách phi hành lên không trung chạy trốn, trực tiếp bị quái vật kia đánh chết. Lúc trước còn có một gã khác cũng chọn phi hành, bị kia quái vật trực tiếp đánh chết. Chỉ cần chúng ta bay lên quái vật kia sẽ phun ra một đoàn linh lực màu đỏ, đánh chết chúng ta.
 
Linh Tông hậu kỳ này nói, tuy nhiên trong sự tức giận còn mang theo sự sợ hãi, bối rối. Hiển nhiên, hắn còn chưa hoàn toàn hồi phục từ trong kinh hãi. Tuy nhị đệ bị giết khiến hắn phi thường phẫn nộ, nhưng hắn lại hoàn toàn không phải đối thủ của quái vật.
 
- Thì ra là vậy!
 
Hạ Ngôn gật gật đầu, con mắt chuyển động, thầm nghĩ: " Lực lượng quái vật này không biết mạnh như thế nào, không biết ta có thể đánh chết nó hay không! Xem ra có điểm khó, nhưng nó muốn giết chết ta cũng sẽ không dễ dàng."
 
Đám người Vương Đông Cực đến nơi cách mấy trăm thước thì dừng lại, ánh mắt tập trung lên người quái vật khổng lồ.
 
Đương nhiên, Vương Đông Cực cũng sớm chú ý tới Hạ Ngôn, trong ánh mắt lóe ra ánh sáng quỷ dị. Hạ Ngôn cảm giác được Vương Đông Cực đang nhìn mình, nhưng hắn hoàn toàn không đếm xỉa đến.
 
Ngoài mấy ngàn thước, hơn mười ánh hào quang cũng liên tục lóe lên. Tuy còn cách xa nhau ngàn thước nhưng Hạ Ngôn có thể nhìn thấy, bọn họ mặc phục sức Đại Lục Ám Dạ. Người cầm đầu chính là Thánh Hoàng Đại Lục Ám Dạ Chung Vô Hoa. Vài lần hô hấp, toàn bộ đám người Đại Lục Ám Dạ cũng tới cách mấy trăm mét thì dừng lại.
 
Con quái vật này bị ba Thánh Hoàng của ba thế lực vây quanh, không ngờ không chút e ngại. Đôi mắt đỏ ngầu, to như đèn lồng thỉnh thoảng đảo ba người, thỉnh thoảng phì ra một hơi thở màu trắng.
 
- Đây là quái vật gì vậy?
 
Chung Vô Hoa vừa mới đến, sau khi cẩn thận đánh giá, cũng lộ ra vẻ kinh ngạc. Hắn đã sống nhiều năm rồi mà cũng chưa bao giờ gặp qua loại quái vật này. Đột nhiên, Chung Vô Hoa biến sắc, dường như là nhìn thấy cái gì, ánh mắt mãnh liệt nhìn Phương Mộ Vũ đối diện.
 
- Thánh Hoàng đại nhân, quái vật này, vừa rồi đã giết ba gã tu luyện giả chỉ trong thời gian ngắn, có một gã là người tu luyện của Đại Lục Ám Dạ chúng ta.
 
Thủ hạ Chung Vô Hoa lập tức xem xét phát hiện, có ba thi thể ở trong cốc, một người trong này là người tu luyện Đại Lục Ám Dạ.
 
- Đám người Phương Mộ Vũ đến trước không ngờ không ra tay đánh chết quái vật. Thánh Hoàng đại nhân, chúng ta nên giết quái vật này trước? Nếu không giết quái vật này thì không có biện phập tìm kiếm bảo vật
 
Một tên thuộc hạ khác của Chung Vô Hoa làm ra động tác chém giết, dò hỏi Chung Vô Hoa
 
- Quái vật này, các ngươi không giết nổi!
 
Chung Vô Hoa lắc đầu, ánh mắt nheo lại, vẻ kinh ngạc trên mặt dần dần biến mất, ánh mắt liên tiếp chuyển động, cũng không biết trong lòng suy nghĩ gì.
 
- Tông chủ, Thánh Hoàng Đại Lục Ám Dạ, Thánh Hoàng Đại Lục Long Chi đều đến đây, bọn họ sao lại không đánh chết đầu linh thú này?
 
Đông Cực Triệu Phó tông chủ kỳ quái hỏi.
 
- Hừ!
 
Vương Đông Cực hừ lạnh một tiếng, trên gương mặt âm trầm lộ ra nụ cười lạnh.
 
- Đầu linh thú này có thực lực mạnh, vượt quá những con linh thú các ngươi từng gặp qua. Tuy rằng ta chưa từng thấy lực lượng mà linh thú này sử dụng để đánh chết người tu luyện, nhưng ta có thể cảm giác được khí tức khồng lồ của nó, thậm chí còn mạnh hơn so với ta.
 
Vương Đông Cực là Linh Hoàng cường giả, năng lực cảm ứng tự nhiên không phải người tu luyện bình thường có thể sánh bằng.
 
- Cái gì?
 
Triệu Phó tông chủ cùng vài nguyên lão Đông Cực đều biến sắc, tông chủ không ngờ nói quái vật này còn mạnh hơn hắn.
 
- Tông chủ, nhưng Linh Hoàng là tuyệt thế cường giả, linh thú này còn mạnh hơn Linh Hoàng, sao có thể?
 
- Nếu dễ giết thì Phương Mộ Vũ và Chung Vô Hoa kia đã sớm ra tay rồi. Hiện tại bọn họ không ra tay, ta nghĩ, khẳng định là lo lắng khi mình ra tay lại bị kẻ khác đánh lén.
 
Vương Đông Cực lệ quang lóe lên, đoán.
 
Một lát sau, người tu luyện tụ tập bốn phía càng ngày càng nhiều. Hạ Ngôn phát hiện, năm gia tộc lớn nhất Đại Lục Long Chi cũng tới nơi này. Một ít người tu luyện Linh Tông rải rác cũng không hề ít, quần tam tụ ngũ ở xa xa nhìn lại.
 
Bên phía Đại Lục Ám Dạ cũng càng lúc càng có nhiều người. Người tu luyện hai đại lục hiện chỉ sợ có hơn nửa đều tụ tập tại Lạc Anh Cốc.
 
"Thật sự không phải công dã tràng!" Nhiều Linh Tông cường giả như vậy, Hạ Ngôn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, khóe miệng hắn hơi nhếch lên, thầm nghĩ.
 
Quái vật kia thấy người tu luyện càng ngày càng nhiều, dường như nghĩ phải phải rời khỏi, gầm nhẹ một tiếng, bốn vó giẫm lên mặt đất một cái khiến mặt đất kịch liệt chấn động, mọi người chỉ thấy quái vật này đang chọn một phương hướng rồi bỏ đi.
 
Những người tu luyện biết quái vật này thực lực cường đại, nếu quái vật rời đi đương nhiên là chuyện tốt. Quái vật rời đi, bọn họ có thể ở tìm bảo vật trong cốc. Mà hiện tại tuy rằng bọn họ cũng có thể cẩn thận tìm tòi ở cách đó xa xa, nhưng trong lúc đó, Thánh Hoàng của hai đại lục đang ở giằng co cùng quái vật, bọn họ nhân cơ hội tìm bảo vật thì quả thực không ổn.