Linh La Giới

Chương 418: Hôn mê một tháng

Uy lực của một kiếm kia khiến cho người ta còn sợ hãi.
 
Bốn bóng người ngoài ngàn thước, cũng lóe lên mấy cái biến mất trong bầu trời đêm. Tuy rằng trong lòng bốn người Vu Thanh Viễn rất lâu không thể bình ổn, tuy nhiên tâm chí bọn họ kiên định hơn người tu luyện bình thường dưới cảnh giới Linh Tông.
 
Mà ngay sau khi bốn người biến mất không lâu, ở phía xa chân trời, đồng dạng có một bóng người màu vàng trong lúc đó lóe lên một cái liền biến mất không thấy. Nếu như người tu luyện trên Thánh Sơn nhìn thấy bóng người này, e rằng có thể nhận ra bóng người này chính là Thánh Hoàng đại nhân của Điện Hoàng Giả.
 
Nguyên lai, Thánh Hoàng ở Điện Hoàng Giả cảm ứng chấn động dưới chân núi, trong lòng nghi hoặc, liền rời khỏi Điện Hoàng Giả đi xem đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Hạ Ngôn và đám người Đông Cực chém giết dưới Thánh Sơn, đại bộ phận trải qua Thánh Hoàng đều thấy được. Tuy nhiên, Thánh Hoàng cũng không xuất thủ giúp Hạ Ngôn. Theo Thánh Hoàng nhận xét, đây cũng là một lần tôi luyện cho Hạ Ngôn.
 
Trải qua tôi luyện như vậy, hy vọng Hạ Ngôn đột phá đến cảnh giới Linh Hoàng có khả năng gia tăng không ít.
 
Toàn thân Hạ Ngôn ri rỉ máu, da thịt trên thân thể đã bị nhuộm thành một mảng màu đỏ, miệng, mũi, mắt, tai đều có máu chảy ra. Cuối cùng một kích của Hạ Ngôn trực tiếp đánh chết phó tông chủ Đông Cực, đánh trọng thương sáu người khác. Nhưng bản thân Hạ Ngôn cũng đã đến mức như đèn cạn dầu, mà ngay cả Bích Lộ Huyền Thủy trong cơ thể Hạ Ngôn cũng chuyển hóa thành linh lực trong cơ thể cũng gần như tiêu hóa không còn. Hơn nữa, kinh mạch trong cơ thể cùng xương cốt của Hạ Ngôn nháy mắt đều tổn hại.
 
Nếu như người bình thường, e rằng đã đánh mất sinh cơ, chết tại chỗ. Dựa vào một hơi trong ngực, Hạ Ngôn phi hành trở lại nơi ở trên Thiên Cung Thánh Sơn. Khi Hạ Ngôn trở lại chỗ ở của mình, ý thức của Hạ Ngôn gần như hoàn toàn mất hết.
 
Đại khái là một loại phản ứng theo bản năng, Hạ Ngôn từ trong nhẫn Linh La lấy ra một viên Khí Huyết Đan bát phẩm, tự mình ăn vào, sau đó ghé lên giường mềm hoàn toàn hôn mê.
 
Hạ Ngôn biết, tới Thiên Cung, bất cứ người nào cũng không thể thương tổn mình. Người Đông Cực kia không có khả năng có gan lên Thánh Sơn.
 
Bóng đêm dần dần tán đi, ánh rạng đông của sáng sớm chiếu xuống mặt đất.
 
Khi ánh mặt trời lên, Lưu tuần thị mang theo đám người Dương Khai tới chỗ ở của Hạ Ngôn, tuy nhiên Hạ Ngôn vẫn bị vây trong hôn mê. Dương Khai và Tiêu Tử Minh tẩy rửa máu trên người Hạ Ngôn, lại mặc vào nội y thoải mái cho Hạ Ngôn, sau đó thay phiên ở lại trông Hạ Ngôn.
 
Từ sáng đến chập tối, lại từ tối đến sáng sớm.
 
Một ngày
 
Hai ngày
 
Sau ba ngày, Hạ Ngôn vẫn không tỉnh lại.
 
- Lưu tuần thị! Như thể nào mà Hạ Ngôn còn chưa tỉnh?
 
Dương Khai nhìn Hạ Ngôn đang nằm trên giường với vẻ lo lắng. Đã trôi qua ba ngày, Hạ Ngôn vẫn chưa có dấu hiệu nào thức tỉnh.
 
Chỉ duy nhất đáng mừng chính là hơi thở của Hạ Ngôn bình thường, mạch đập cũng có lực, cũng không giống như người chết.
 
- Ta cũng không biết vì sao Hạ Ngôn không thể tỉnh lại. Đáng ghét thật! Rốt cuộc Hạ Ngôn chém giết với người nào chứ, không ngờ bị thương nặng như thế. Hừ! Dám đả thương người Thiên Cung chúng ta, đúng là không biết sống chết! Chờ khi Hạ Ngôn tỉnh lại, hỏi hắn rốt cuộc ai đả thương hắn, đến lúc đó.
 
Lưu tuần thị phất tay áo, nói với vẻ giận dữ.
 
- Lưu tuần thị! Thực lực Hạ Ngôn mạnh như vậy, còn có thể làm bị thương Hạ Ngôn như vậy, trong thiên hạ ngoại trừ Thánh Hoàng, không ngờ còn có người có thể làm được sao?
 
Dương Khai hít vào một hơi, kinh ngạc hỏi.
 
Lần đầu tiên khi nhìn thấy Hạ Ngôn, hắn cùng với Tiêu Tử Minh đều bị hoảng sợ.
 
Ngay lúc đó, Hạ Ngôn thật giống như một người máu, toàn thân đều là máu đen. Thực lực của Hạ Ngôn ở trong Thiên Cung gần như tương đương với Dạ lão, người có thể làm tổn thương Hạ Ngôn thành như vậy, vậy thực lực đối phương.
 
Cho dù là Dạ lão cũng khó thể gây thương tổn cho Hạ Ngôn như vậy nha!
 
- Dương Khai! Các ngươi ở Thiên Cung đã tu luyện hơn mười năm, rất ít khi rời khỏi Thiên Cung, không biết trên đại lục này, còn ẩn chứa một số người tu luyện rất cường đại. Mặc dù là trong Thiên Cung chúng ta, cũng có rất nhiều người tu luyện ngươi chưa bao giờ gặp qua.
 
Ánh mắt Lưu tuần thị đột nhiên chợt lóe nói.
 
- Cái gì? Trong Thiên Cung cũng có người tu luyện ta chưa từng gặp qua sao?
 
Dương Khai sửng sốt, giật mình nói.
 
Điều này sao có thể? Dương Khai hắn tu luyện trong Thiên Cung hơn hai mươi năm, người tu luyện Thiên Cung, người nào hắn đều xem như quen thuộc. Lưu tuần thị nói có rất nhiều người tu luyện hắn cũng chưa từng gặp qua, Dương Khai đương nhiên kinh ngạc.
 
- Ha ha! Người nhìn thấy, đều trẻ hơn người tu luyện Thiên Cung, lấy ta mà nói, đều chỉ là người trẻ tuổi trong Thiên Cung, chỉ có Dạ lão có niên kỉ khá lớn; vượt qua trăm tuổi. Những người tu luyện khác, lớn nhất cũng chỉ có độ tuổi sáu bảy mươi tuổi thôi. Dương Khai! Ngươi thử ngẫm lại, Thiên Cung chúng ta cũng đã tồn tại hơn ba trăm tám mươi năm gần bốn trăm năm. Cho dù người tu luyện trước kia chưa đạt thành tựu cảnh giới Linh Hoàng, thì cần phải sống một hai trăm tuổi, cũng không vấn đề sao? Như vậy, những người tu luyện hơn trăm tuổi đó ở đâu?
 
Lưu tuần thị nói tới đây, Dương Khai lập tức hiểu rõ.
 
Trước kia, hắn thật đúng là không nghĩ qua vấn đề này. Hiện tại nghe Lưu tuần thị nói tới, quả nhiên là thế.
 
Trong Thiên Cung, ngoại trừ một người lớn tuổi nhất như Dạ lão thì không có người khác. Hiển nhiên những vị tuần thị cũng không vượt quá một trăm tuổi, đều chỉ có dáng vẻ sáu bảy mươi tuổi.
 
- Đừng hỏi nhiều quá. Hãy tu luyện cho tốt trong Thiên Cung đi! Hiện tại thực lực của ngươi còn quá yếu! Chỉ có đủ thực lực mới là cái gốc của người tu luyện, mới là thứ bảo hộ chúng ta có thể dựa vào!
 
Dương Khai muốn lên tiếng tiếp tục truy hỏi những người tu luyện này, Lưu tuần thị giống như có vẻ muốn ngừng lại, khoát tay.
 
- Ngươi tiếp tục ở đây chăm lo cho Hạ Ngôn, chờ hắn tỉnh lại, lập tức cho ta biết. Ta đi Ma Quỷ Trận nhìn xem.
 
Nói xong, Lưu tuần thị ra khỏi phòng, biến mất trong khu rừng cây.
 
Trong lòng Dương Khai lại vẫn hồi tưởng lời nói vừa rồi của Lưu tuần thị.
 
Những người tu luyện rất lâu trong Thiên Cung, chẳng lẽ cũng không tu luyện trong Thiên Cung sao?
 
Thiên Cung có nhiều tài nguyên như vậy, vì sao bọn họ không tu luyện trong Thiên Cung?
 
Lắc đầu, Dương Khai nhìn Hạ Ngôn vẫn đang nhắm hai mắt nằm trên giường êm; thầm nghĩ trong lòng: "Hạ Ngôn! Đệ hãy nhanh tỉnh đi!
 
Bên ngoài thân thể Hạ Ngôn dị thường yên tĩnh, nhưng ở trong cơ thể Hạ Ngôn, linh lực lại vẫn luôn chưa từng bình lặng. Tuy rằng Hạ Ngôn bị vây trong hôn mê nhưng những linh lực này lại không theo ý thức thúc dục của Hạ Ngôn vẫn luôn vận chuyển.
 
Kinh mạch của Hạ Ngôn không ngừng chữa trị, lại không ngừng vỡ ra, không ngừng vỡ tan, lại không ngừng được chữa trị.
 
Ba ngày trước Hạ Ngôn mang theo thân trọng thương trở lại phòng mình, lúc ấy ăn vào một viên Khí Huyết Đan bát phẩm. Khí Huyết Đan bát phẩm hiệu quả chữa thương rất tốt. Tuy rằng lúc ấy kinh mạch thân thể Hạ Ngôn, cơ thịt, xương cốt đều bị thương rất nặng, nhưng dưới sự trị liệu của Khí Huyết Đan, vết thương mà cơ thể và xương cốt của Hạ Ngôn đã rất nhanh chuyển biến tốt hơn.
 
Máu vốn không ngừng chảy ra, cũng đã ngừng lại.
 
Nhưng linh lực trong kinh mạch Hạ Ngôn lại không an phận. Hạ Ngôn trong khi chiến đấu, dùng đại khái khoảng năm giọt Bích Lộ Huyền Thủy. Linh Tông bình thường, một lần chỉ dám dùng một giọt Bích Lộ Huyền Thủy, mà còn cần điều dưỡng một đoạn thời gian rất dài. Mà Hạ Ngôn, một lần liền dùng năm giọt. Năm giọt Bích Lộ Huyền Thủy này sau khi bị Hạ Ngôn dùng, cũng không có thời gian chậm rãi luyện hóa hấp thu, mà là trực tiếp thúc dục.
 
Cho dù là một giọt Bích Lộ Huyền Thủy được trực tiếp thúc dục, vậy cũng có thể khiến Linh Tông hậu kỳ trực tiếp nổ tan xác mà chết.
 
Linh Tông bình thường sau khi dùng Bích Lộ Huyền Thủy, cần dùng linh lực toàn thân, bao lấy Bích Lộ Huyền Thủy hóa thành linh lực trong cơ thể, chậm rãi hấp thu cắn nuốt từng chút. Nhưng lúc ấy Hạ Ngôn đương nhiên không thể lợi đdụng linh lực bản thân để chậm rãi cắn nuốt những Bích Lộ Huyền Thủy này để chuyển thành linh lực.
 
Năm giọt Bích lộ Huyền Thủy này chuyển thành linh lực, quả thực không thể tưởng được. Sau một kiếm cuối cùng của Hạ Ngôn, kinh mạch toàn thân thật giống như vỏ cây, tràn ngập vết rách, tùy thời đều hoàn toàn vỡ tan. Lúc ấy, Hạ Ngôn cũng mất đi ý thức của mình, chỉ bằng vào tiềm thức quay trở lại phòng khu mình trong Thiên Cung, dùng một viên Khí Huyết Đan cấp tám.
 
Sự cứng rắn của thân thể Hạ Ngôn, quả thực tới mức không thuộc về nhân loại. Mặc dù trực tiếp thúc dục linh lực của năm giọt Bích Lộ Huyền Thủy, Hạ Ngôn vẫn không bị nổ tan xác.
 
Nhưng năm giọt Bích Lộ Huyền Thủy này, cũng không bị Hạ Ngôn hấp thu hoàn toàn. Những ngày này, những linh lực được chuyển hóa từ Bích Lộ Huyền Thủy luôn luôn máy động không an phận trong kinh mạch Hạ Ngôn. Linh lực của bản thân Hạ Ngôn chữa trị kinh mạch, mà linh lực được chuyển hóa từ Bích Lộ Huyền Thủy thì phá hư kinh mạch.
 
Cho nên kinh mạch của Hạ Ngôn luôn luôn đang tuần hoàn sự phá hư cùng chữa thương.
 
Cũng may hiện tại Hạ Ngôn lâm vào trong hôn mê chiều sâu. Nếu như lúc này Hạ Ngôn thanh tỉnh, e rằng không thể chịu đựng được đau đớn như thế. Kinh mạch vỡ tan, chữa trị, lại vỡ tan.
 
Là người đều khó thể chịu đau đớn như thế!
 
Tuy nhiên, Tụ Linh huyệt của Hạ Ngôn sau khi đã trải qua một lần lột xác, so với linh lực người tu luyện bình thường khác nhau rất lớn. Tuy rằng Hạ Ngôn vẫn chưa ý thức, nhưng những linh lực này không ngờ có thể tự động hấp thu linh lực được chuyển hóa từ Bích Lộ Huyền Thủy.
 
Tuy rằng tốc độ hấp thu chuyển hóa rất chậm, nhưng linh lực do Bích Lộ Huyền Thủy chuyển hóa, lại không ngừng xâm chiếm. Dưới thời gian dài này, tốc độ hấp thu sự chuyển hóa cũng dần dần lấy tốc độ rất chậm rãi bắt đầu nhanh hơn.
 
Tất cả chuyện này, Hạ Ngôn cũng không lõ ràng lắm.
 
Thời gian qua đi suốt một tháng. Mỗi ngày đều có Dương Khai, Tiêu Tử Minh còn có hai người tu luyện Thiên Cung khác thay nhau trông chừng Hạ Ngôn. Đám người Lưu tuần thị, ngẫu nhiên cũng qua xem tình huống Hạ Ngôn như thế nào.
 
Một ngày sau nửa tháng Hạ Ngôn hôn mê. Thánh Hoàng không ngờ tự mình đến thăm Hạ Ngôn. Tuy rằng không nói gì nhưng đám người tu luyện Thiên Cung đều thầm nghị luận Thánh Hoàng coi trọng Hạ Ngôn, không ngờ sau khi Hạ Ngôn bị thương lại tự mình đi thăm hỏi.
 
Nếu như người tu luyện Thiên Cung khác bị thương, hiển nhiên không có khả năng có được đãi ngộ như vậy.
 
Một ngày này, kinh mạch trong cơ thể Hạ Ngôn, một chút Bích Lộ Huyền Thủy chuyển hóa thành linh lực cũng bị Hạ Ngôn luyện hóa hấp thu hết. Linh lực của Hạ Ngôn, trong một tháng mê man đương nhiên chiếm được sự tăng lên với biên độ lớn. Tuy nhiên, cảnh giới của Hạ Ngôn vẫn đang là Linh Tông trung kỳ.
 
Linh lực tăng trưởng, cảnh giới lại không thể tăng trưởng trong hôn mê!
 
Trong phòng Hạ Ngôn, một người tu luyện thanh niên bên trận doanh phái Học Viện đang trông chừng Hạ Ngôn. Lúc này, từ ngoài cửa tiến vào một bóng người màu xanh, đúng là Dương Khai. Người tu luyện này nhìn thấy Dương Khai tiến vào, cười tiếp đón.