Linh La Giới

Chương 310: Công huân đổi kim tệ

Phương Bản trước mặt mọi người làm mất mặt Cao Minh Nguyệt, trong lòng Phùng Hợp quả thật cực kỳ sảng khoái.
 
Hiện tại Phương Bản lại đáp ứng giúp hắn nói chuyện với Hạ Ngôn, Phùng Hợp lại hưng phấn hai mắt tóa sáng.
 
- Cao Minh Nguyệt, Uyển Thu muội. Chúng ta đã lâu không gặp. Ha ha, thừa dịp hiện tại lại đây ngồi xuống tán gẫu một hồi!
 
Phạm Bình đối với lời nói của Phương Bản cũng đầy một bụng lửa giận, tuy nhiên hắn hiển nhiên không thích hợp đứng ra vì Cao Minh Nguyệt.
 
Dù sao, hiện tại hắn đại biểu ích lợi của Bích Thanh Đường, nếu không phải thế, Phạm Bình thật sự muốn tặng cho bộ mặt Phương Bản kia một đấm.
 
Cao Minh Nguyệt nghe Phạm Bình gọi mình, cũng biết tâm tư Phạm Bình, liền lôi kéo Uyển Thu xoay người.
 
- Cao huynh, đừng làm vậy. Phương Bản huynh đệ cùng Tiêu Tử Minh huynh đệ đều ở đây, Chúng ta phải nên kéo gần quan hệ mới đúng. Ha ha, khuya nay ta làm chủ, mời Phương Bản huynh đệ cùng Tiêu Tử Minh huynh đệ ăn cơm. Cao huynh, ngươi cũng đi cùng nhé?
 
Phùng Hợp nhìn Cao Minh Nguyệt đang xoay người, mặt tươi cười giả tạo nói.
 
Bất kỳ ai đều có thể nghe thấy ý chê trách trong giọng nói của hắn.
 
Hắn mời Phương Bản cùng Tiêu Tử Minh ăn cơm, nói Cao Minh Nguyệt cũng đi theo cùng, dường như là một loại thương hại.
 
Nắm tay Cao Minh Nguyệt xiết chặt, toàn thân đều run nhè nhẹ, lửa giận dường như không áp chế được. Phùng Hợp này, khinh người quá đáng. Bình thường Phùng Hợp gặp hắn, tuy rằng cũng cười giả tạo nhưng tuyệt đối không dám nói như vậy.
 
Hôm nay, Phùng Hợp hiển nhiên là bởi vì có Phương Bản đứng ra cho nên mới dũng khí tăng cao.
 
Phùng Hợp thấy Cao Minh Nguyệt giận không thể át, lại cũng không lo lắng. Thực lực của hắn tuy cách xa Cao Minh Nguyệt, nhưng có Phương Bản ở bên cạnh hắn cũng không sợ Cao Minh Nguyệt sẽ ra tay đánh mình.
 
Mọi người trong đại sảnh đều có bộ dạng xem náo nhiệt, một bộ phận thiểu số quan hệ tốt với Cao Minh Nguyệt đều thấy tức giận nhưng lại không tiện nói gì.
 
Cho dù là có thể đắc tội Phùng Hợp Phùng gia nhưng không thể đắc tội Phương Bản cùng Tiêu Tử Minh.
 
- Cao đại ca. Uyển Thu tỷ. Hai người làm sao tự tới đây vậy? Ta vừa rồi còn định buổi tối đi Cao gia gặp hai người đó.
 
Lúc này, một giọng nói từ trên lầu truyền đến.
 
Vừa rồi Hạ Ngôn đang ở trong phòng, thị ứng kia đưa lên một tờ giấy. Trước mặt Hạ Ngôn đã có gần hai mươi tờ. Hắn cầm tờ giấy cũng không quá để ý, tùy tiện để ở trên. Tuy nhiên ánh mắt hắn vẫn nhìn lướt qua, lại phát hiện có điểm không bình thường.
 
Trên tờ giấy này chỉ có mấy chữ ít ỏi, mà những tờ giấy khác đều viết rất dài. Những người kia đều hận không thể miêu tả kỹ càng tỉ mỉ thế lực sau lưng mình để hấp dẫn sự chú ý của Hạ Ngôn.
 
Nhưng tờ giấy này lại ngắn ngủi vài từ, Hạ Ngôn không khỏi nghi hoặc nhìn thêm vài lần.
 
Vừa nhìn, không ngờ phát hiện là hai cái tên rất quen thuộc: Cao Minh Nguyệt cùng Uyển Thu.
 
Hạ Ngôn là một người nhớ ân. Mấy tháng trước Cao Minh Nguyệt cùng Uyển Thu từng giúp hắn ở Thánh thành. Hạ Ngôn vẫn đều nhớ rõ phần nhân tình này. Hôm nay Cao Minh Nguyệt cùng Uyển Thu đích thân tới tửu lâu tìm, đương nhiên hắn phải đi gặp.
 
Lúc này, Hạ Ngôn liền từ trên lầu đi xuống. Nhưng đi đến cầu thang chợt nghe phía dưới vài người đối thoại. Hạ Ngôn nghe thấy Phùng Hợp kia nhục nhã Cao Minh Nguyệt, khóe miệng lập tức nổi lên một tia cười lạnh.
 
- Hạ Ngôn huynh đệ, ha ha!
 
Cao Minh Nguyệt cười nhìn về phía Hạ Ngôn.
 
- Hạ Ngôn! Bọn họ nói đệ đang tu luyện, cho nên chúng ta tính chờ một lát.
 
Uyển Thu cũng cười nói.
 
- Ồ, vừa rồi ở trong phòng nghỉ ngơi.
 
Hạ Ngôn gật đầu nói.
 
Hạ Ngôn vừa xuất hiện liền nhiệt tình chào hỏi cùng vợ chồng Cao Minh Nguyệt, người khác đều có chút trợn tròn mắt.
 
Nhất là Phùng Hợp, càng là ngây ngốc. Trước khi tới đây, phụ thân hắn trịnh trọng rành mạch nói với hắn nhất định phải quan hệ tốt với Hạ Ngôn. Cho dù không thể lôi kéo được Hạ Ngôn cũng phải thành lập quan hệ thân thiết.
 
Nhưng hiện tại, Hạ Ngôn quan hệ với Cao Minh Nguyệt tốt như thế, mà hắn vừa rồi lại hoàn toàn đắc tội Cao Minh Nguyệt. Vậy.
 
- Hạ Ngôn tiên sinh, ha ha. Ta là Lưu Tử Dương, là Lưu gia.
 
- Xin chào Hạ Ngôn tiên sinh. Ta là.
 
Mọi người trong đại sảnh đều chào hỏi với Hạ Ngôn.
 
Hạ Ngôn nhướn mày, vươn tay, ở không trung khẽ đè xuống:
 
- Các vị tiên sinh!
 
Hạ Ngôn lên tiếng, mọi người trong nháy mắt yên tĩnh lại, ánh mắt đều nhìn về phía hắn.
 
- Hạ Ngôn ta, ở trong này tuyên bố một chuyện.
 
Ánh mắt Hạ Ngôn xoay chuyển:
 
- Trong vòng ba năm, ta sẽ không tham gia bất kỳ một thế lực nào ở Thánh thành. Mà ta cùng Cao Minh Nguyệt đại ca và Uyển Thu tỷ cũng chỉ là quan hệ cá nhân. Bọn họ nếu có chuyện cần ta hỗ trợ, ta sẽ ra tay. Nhưng là không quan hệ tới lợi ích gia tộc.
 
-. Cho nên, các vị cũng không cần đến tìm ta nữa. Tư liệu của các vị, ta cũng đều có. Về sau nếu rảnh rỗi ta sẽ tìm các vị uống trà. Hiện tại, Hạ Ngôn ta chỉ muốn dùng toàn bộ tâm tư cho việc tu luyện, đối với chuyện khác không có hứng thú. Hết thảy mọi chuyện ảnh hưởng hoặc có khả năng ảnh hưởng ta tu luyện, ta đều từ chối.
 
Lời nói Hạ Ngôn hết sức rõ ràng rành mạch.
 
Mọi người ở đây nghe được mặc dù có chút tiếc nuối tuy nhiên đây cũng không phải là tin tức xấu nhất. Nếu Hạ Ngôn nói rõ gia nhập một thế lực, đó mới là phiền toái.
 
Tuy rằng một Hạ Ngôn hiện tại ảnh hưởng với một thế lực còn không lớn, nhưng một khi hắn vào Thiên Cung, hơn nữa có quan hệ rộng rãi trong Thiên Cung, như vậy ảnh hưởng đối với một thế lực khó nói trước được.
 
Hơn nữa, Hạ Ngôn mười sáu tuổi đánh bại Linh Tông, ngay cả Thánh Hoàng Điện Hoàng Giả đều kinh động. Đây cũng không thể không khiến cho các thế lực chú ý cùng suy đoán.
 
- Hạ Ngôn tiên sinh.
 
Phùng Hợp kia nhìn Phương Bản bên cạnh, hối hận ruột biến xanh. Đắc tội Hạ Ngôn, điều này không hay ho.
 
- Phùng tiên sinh đúng không?
 
Hạ Ngôn nhìn Phùng Hợp.
 
Trên mặt có chút mập mạp của Phùng Hợp toát ra một lớp dầu mỡ.
 
- Đúng vậy, đúng vậy!
 
Phùng Hợp liên tục gật đầu.
 
- Ta cùng Cao đại ca là bằng hữu. Nếu ngươi là bằng hữu của Cao đại ca, chúng ta cũng tự nhiên là bằng hữu.
 
Hạ Ngôn khẽ hừ một tiếng, cười lạnh nói.
 
Thân thể Phùng Hợp run lên, vội đánh mắt nhìn về phía Phương Bản.
 
Nhưng Phương Bản cũng bất lực. Hắn cùng Hạ Ngôn căn bản không có bất kỳ tiếp xúc nào. Cho dù hắn nói chuyện, cũng vô dụng. Nói, càng thêm mất mặt.
 
- Cao đại ca, Uyển Thu tỷ. Chúng ta lên trên nói chuyện.
 
Hạ Ngôn cười nói với Cao Minh Nguyệt cùng Uyển Thu.
 
- Được, đi thôi!
 
Cao Minh Nguyệt gật đầu.
 
Cao Minh Nguyệt cùng Uyển Thu lại lên tiếng chào mấy người quen biết.
 
Trong ánh mắt chú ý của mọi người, ba người lên lầu.
 
- Cao Minh Nguyệt này không ngờ lại có quan hệ với Hạ Ngôn, thật sự là kỳ quái. Hắn làm thế nào quen biết Hạ Ngôn nhỉ?
 
- Haizzz! Thật sự là vận khí tốt.
 
- Ha ha. Tiêu Tử Minh tiên sinh, không biết buổi tối có rảnh không? Không bằng, ta làm ông chủ tìm một chỗ uống vài chén, thế nào?
 
- Hạ Ngôn. Đệ thật sự không tính gia nhập bất kỳ thế lực nào của Thánh thành trong ba năm tới hả?
 
Tới phòng Hạ Ngôn, Cao Minh Nguyệt không kìm nổi hỏi.
 
Hắn cũng hy vọng Hạ Ngôn giống Liễu Vân, gia nhập Thường gia. Như vậy, về sau Hạ Ngôn mới có thể vì Cao gia nói vài lời với Thường gia.
 
- Đúng vậy.
 
Hạ Ngôn gật đầu, nhìn về phía Cao Minh Nguyệt cùng Uyển Thu, ý bảo hai người ngồi rồi nói.
 
- Đệ một lòng tu luyện, căn bản không có thời gian rảnh. Tuy nhiên, Cao đại ca, ta biết huynh muốn nói gì. Như vậy, chờ lần sau ta gặp sư phụ Liễu Vân, sẽ cùng ông ấy nói đến chuyện Cao gia.
 
Nghe vậy, Cao Minh Nguyệt cũng biết không thể thay đổi ý của Hạ Ngôn. Chẳng qua Hạ Ngôn nói đến Liễu Vân, trong lòng Cao Minh Nguyệt lại vui vẻ. Liễu Vân cũng là trưởng lão nội các Thường gia, có địa vị ngang hàng với phụ thân Cao Thượng Phong.
 
- Hạ Ngôn huynh đệ. Vậy đa tạ.
 
Cao Minh Nguyệt cũng không che giấu sự vui mừng của mình.
 
- Hạ Ngôn. Nghe nói lần khảo hạch Thiên Cung này là bảy ngày sau?
 
Uyển Thu chuyển đề tài, nói đến chuyện Hạ Ngôn khảo hạch Thiên Cung.
 
Hạ Ngôn gật đầu.
 
- Dạ. Bảy ngày sau. Lưu tiên sinh sẽ tới đón chúng ta lên núi.
 
Hạ Ngôn nói.
 
- Đúng rồi, Hạ Ngôn. Nghe nói Thánh Hoàng trao thưởng cho các ngươi?
 
Hai mắt Cao Minh Nguyệt sáng ngời.
 
- Đúng vậy. Đệ nhìn thấy Thánh Hoàng ở Điện Hoàng Giả. Thật sự là rất đáng sợ.
 
Hạ Ngôn gật đầu:
 
- Thánh Hoàng thoạt nhìn bộ dạng khoảng hai mươi tuổi. Từ lúc xuất hiện cho đến lúc rời đi, ta cũng không có bất kỳ phát giác nào, cảm giác như người giống như đột nhiên xuất hiện rồi bỗng dưng biến mất.
 
Nghĩ lại tình cảnh lúc đó, Hạ Ngôn còn có chút khó thở.
 
Hạ Ngôn cũng là lần đầu gặp tình hình như vậy.
 
- Hạ Ngôn. Đệ thật sự là vận khí tốt, có thể nhìn thấy Thánh Hoàng. Tuy nhiên, về sau đệ trở thành người tu luyện Thiên Cung có thể còn nhìn thấy Thánh Hoàng dài dài.
 
Cao Minh Nguyệt hâm mộ nói.
 
Đến hiện tại, hắn cũng chưa từng được nhìn thấy Thánh Hoàng một lần.
 
- Hạ Ngôn. Thánh Hoàng thực sự trẻ như vậy sao?
 
Uyển Thu mày liễu nhướng cao.
 
- Thoạt nhìn là rất trẻ tuổi, hoặc là thực lực đến một mức nào đó có thể làm cho mình trở nên trẻ tuổi. Cũng có thể trên đại lục có bảo vật nào đó sau khi sử dụng có thể khiến người ta biến trẻ.
 
Hạ Ngôn trầm ngâm nói, cũng chỉ có hai loại giải thích này mới hợp lý.
 
- Có lẽ vậy.
 
Uyên Thu gật đầu, đột nhiên cười:
 
- Thật hy vọng có thể gặp Thánh Hoàng, đáng tiếc không có cơ hội này.
 
Tính tình Uyển Thu cũng có điều trực tiếp, hơn nữa ghét ác như cừu nhưng lại rất thông minh lanh lợi. Vừa rồi nàng ở trong đại sảnh có thể ngăn Cao Minh Nguyệt phát hỏa cũng là một mặt thông minh của nàng.
 
Hạ Ngôn nghe Uyển Thu nói thế, khẽ nở nụ cười.
 
Cao Minh Nguyệt đối với chuyện này cũng không để ý, hắn hiểu biết rõ nhất về thê tử mình.
 
- Đúng rồi. Hạ Ngôn. Đệ chưa đi đổi điểm công huân đăng ký trở thành Kim Long Vệ Sĩ sao?
 
Cao Minh Nguyệt đột nhiên nghĩ ra điều gì, vội vàng hỏi.
 
Hạ Ngôn lắc đầu.
 
Hắn tuy rằng đã đi Công Huân Điện, tuy nhiên cũng không đăng ký Kim Long Vệ Sĩ, chỉ tùy ý xem mà thôi.
 
- Đệ vẫn bớt chút thời gian đi đăng ký một chút, sau đó đến lấy quyển trục thủy tinh. Nói không chừng về sau đệ phải đi Tội Ác Sâm Lâm liệp sát người Đại Lục Ám Dạ, quyển trục thủy tinh mới có thể ghi chép lại quá trình liệp sát, sau đó thu hoạch công huân tương ứng ở Công Huân Điện.
 
Cao Minh Nguyệt chậm rãi nói.
 
- Vâng.
 
Hạ Ngôn gật đầu, đưa mắt nhìn lên:
 
- Cao đại ca. Công huân đó, rốt cục có tác dụng gì?
 
- Có thể đổi kim tệ. Một điểm công huân là một vạn kim tệ!
 
Ánh mắt Cao Minh Nguyệt chợt lóe nói.
 
- Một điểm một vạn?
 
Hạ Ngôn cũng không kìm nổi hít sâu một hơi.
 
- Vậy giết một người Đại Lục Ám Dạ, được mấy điểm công huân?
 
- Ha ha, vậy thì phải xem thực lực người Đại Lục Ám Dạ kia. Dưới Linh Sư, một người một điểm. Giết Linh Sư sơ kỳ, một người năm điểm; giết Linh Sư trung kỳ, một người 10 điểm; giết Linh Sư hậu kỳ, một người 20 điểm. Giết Đại Linh Sư sơ kỳ, một người 50 điểm; giết Đại Linh Sư trung kỳ, một người 100 điểm; giết Đại Linh Sư hậu kỳ, một người 200 điểm. Giết chết Linh Tông sơ kỳ, một người 500 điểm; Linh Tông trung kỳ 1000 điểm; Linh Tông hậu kỳ 2000 điểm; Linh Tông đỉnh 5000 điểm.
 
Cao Minh Nguyệt nói tỉ mỉ công huân đạt được khi liệp sát người Đại Lục Ám Dạ cho Hạ Ngôn biết.