Linh La Giới

Chương 278

Hạ Ngôn mở bọc hành lý bên người thoáng tìm một chút liền tìm được hai hộp gấm đựng Khí Huyết Đan kia.
 
Triệu Mạnh cùng Trương Long vẫn chưa nhìn thấy những vật phẩm bên trong bọc hành lý của Hạ Ngôn. Những đan dược này đều được cất trong hộp gấm và hộp ngọc, kim phiếu tuy rằng được vứt tùy ý trong bọc hành lý, nhưng Trương Long cùng Triệu Mạnh cũng không có đưa tầm mắt đi nhìn vào bọc hành lý của Hạ Ngôn.
 
"Khí Huyết Đan chữa thương mặc dù hiệu quả phi phàm. Tuy nhiên đây dù sao cũng chỉ là Khí Huyết Đan nhất phẩm, cũng không biết có thể nhanh chóng chữa khỏi thương thế cho Trương Long hay không. "
 
Hạ Ngôn trong lòng cũng không chắc chắn lắm.
 
Tuy nhiên, mặc kệ như thế nào, sau khi sử dụng Khi Huyết Đan, thương thế của Trương Long khẳng định sẽ tốt hơn.
 
- Dược phẩm ta đã nấu xong rồi, Trương Long! Mau uống thuốc đi.
 
Bạch Nhị mới vừa rồi đi chuẩn bị thuốc, bước nhanh tiến vào, trên mặt lộ ra biểu tình rạng rỡ.
 
Đã rất nhiều ngày trôi qua, Bạch Nhị cùng chưa từng cười. Mấy ngày vừa rồi vì trị liệu thương thế cho Trương Long, Bạch Nhị cùng là hao tâm tổn lực quá độ. Với tính cách vui tươi lạc quan của nàng, hẳn là nụ cười luôn đọng trên môi mới phải.
 
Nhưng Trương Long cùng Triệu Mạnh những ngày gần đây hầu như không thấy vẻ mặt Bạch Nhị tươi cười, cho dù là cười, cũng rất miễn cưỡng. Đa số thời gian khuôn mặt Bạch Nhị cùng đều sầu lo lắng.
 
Hôm nay Hạ Ngôn đến, Bạch Nhị mới trở lại vẻ tươi cười thư thái trước kia, nụ cười vẫn đang nở trên môi.
 
-Ừ!
 
Trương Long lên tiếng.
 
Hạ Ngôn nhìn thấy dược phẩm mà Bạch Nhị bê tới chỉ là một bát nước thuốc màu đen, một cỗ hương vị đặc biệt chậm rãi lan tỏa trong không khí.
 
"Chờ Trương Long uống xong bát thuốc này, ta mới đưa đan dược này ra. " Hạ Ngôn thầm nghĩ trong lòng:
 
"Có lẽ dược phẩm phối hợp với đan dược sẽ có hiệu quả tốt hơn cũng không biết chừng. "
 
Dược phẩm trong bát cũng không nhiều, Trương Long uống một hơi liền cạn. Hương vị mặc dù không dễ chịu, tuy nhiên Trương Long cũng chưa từng nhăn mày nhăn mặt một lần.
 
- Hạ Ngôn! Ca ca ta hắn là sắp trở lại rồi. Tối nay ngươi. bằng không ta dẫn ngươi tới tửu lâu nghỉ lại đi.
 
Bạch Nhị nhìn ngôi đình rách nát một chút rồi nói, đây vốn chỉ là một ngôi từ đường đã bị bỏ hoang, vẻ mặt nàng lại chợt hơi hơi ửng đỏ, nhìn lúc này phi thường xinh đẹp đáng yêu.
 
- Chờ Bạch Hoa trở về năm người chúng ta cùng tới tửu lâu ở đi.
 
Hạ Ngôn cười nói với Bạch Nhị.
 
Hạ Ngôn cùng không thiếu tiền, nhìn thấy đám người Trương Long ở nơi này, Hạ Ngôn đương nhiên sẽ không keo kiệt một chút tiền bạc này.
 
Ở tửu lâu có thể xài hết bao nhiêu tiền? Cho dù mua một tiểu viện tốt một chút cũng chỉ mấy ngàn kim tệ. Khi mấy người Bạch Nhị bán tiểu viện cũ kia đi, khẳng định sẽ cần phải mua lại một cái khác.
 
-Hả?
 
Nghe vậy, Trương Long giật mình, miệng mở lớn hô to một tiếng.
 
- Như vậy phải cần bao nhiêu tiền chứ? Hơn nữa, chung quy cũng không thể ngày nào cũng ở tửu lâu được. Hạ Ngôn! Ngươi đừng kêu ta đi tới nơi đó, nơi này cũng rất tốt.
 
Trương Long trợn mắt nói.
 
Hạ Ngôn cười đáp:
 
- Ngươi chịu khó kiên trì một chút, ở tửu lâu cùng không phải ở lâu, ngày mai chúng ta đi mua một tiểu viện mới để ở.
 
- Sao cơ?
 
Ngay cả Triệu Mạnh luôn bảo trì trầm mặc từ đầu đến giờ, nghe được những lời này của Hạ Ngôn cũng không kìm nổi giật mình lên tiếng, trong hai mắt hào quang kinh ngạc chớp động.
 
Bọn họ tự nhiên nghe ra được Hạ Ngôn là muốn mua giúp bọn hắn một tiểu viện. Nhưng mua tiểu viện vậy cần tiêu phí mấy ngàn kim tệ. Bốn người bọn họ nhận nhiệm vụ dong binh, nếu vận khí tốt một tháng cùng có thể thu được ba đến bốn mươi kim tệ mà thôi. Muốn mua một tiểu viện, cho dù tiện nghi thấp một chút, bọn họ cũng phải làm trên sáu bảy năm mới đủ.
 
- Các ngươi đừng cự tuyệt, nói thật, chút tiền đó với ta mà nói không tính cái gì. Cho nên, các ngươi cũng đừng quá bận tâm. Tiền tài ta cũng không coi trọng, ta coi trọng chính là tình nghĩa.
 
Hạ Ngôn lên tiếng chặn lời mọi người, đỡ để bọn họ nói thêm gì nữa.
 
- Còn nữa, ta nơi này có hai khỏa Khí Huyết Đan chữa thương. Trương Long! Ngươi dùng thử xem có thể giúp cho thương thế tốt hơn sớm một chút hay không.
 
Hạ Ngôn lấy ra hộp gấm vừa tìm lúc này đưa tới phía trước, Triệu Mạnh có chút đờ đẫn tiếp nhận hộp gấm.
 
Đan dược bọn họ cũng từng thấy qua, chính là thấy con cháu những đại gia tộc mang theo bên người phòng bất trắc. Nhưng bọn họ cho tới bây giờ cũng chưa từng được dùng, thậm chí ngay cả nghĩ tới cũng chưa từng nghĩ.
 
Bọn họ chỉ là dong binh bình thường, Bạch Hoa cũng chỉ mới là dong binh nhị cấp. Nhiệm vụ có thể tiếp nhận đều là nhiệm vụ đơn giản nhất cấp, nhị cấp. Căn bản kiếm không được bao nhiêu tiền.
 
- Đan dược. Khí Huyết Đan!
 
Bạch Nhị thì thào nói.
 
- Là Khí Huyết Đan nhất phẩm, hiệu quả so với dược phẩm tốt hơn nhiều lắm. Trương Long! Ngươi hiện tại liền dùng đi.
 
Hạ Ngôn cười nói.
 
Đan dược này là chính hắn luyện chế ra.
 
- Việc này. cũng quá.
 
Trương Long nói cũng có chút nghẹn ngào.
 
Cũng phải nói bốn người bọn họ cùng Hạ Ngôn không tính là thân quen. Mặc dù khi ở trong Tội Ác Sâm Lâm từng đồng sinh cộng tử một đoạn thời gian, nhưng phần ân tình mà Hạ Ngôn dành cho bọn họ lúc này thật sự không thể diễn tả bằng ngôn từ được.
 
Nếu là người bình thường, mặc dù có đan dược, sợ rằng cũng sẽ không thể lấy ra cho bọn họ sử dụng đâu?
 
- Trương Long! Nếu Hạ Ngôn đã nói vậy, ngươi hãy dùng đi!
 
Triệu Mạnh thấp giọng nói một câu, cầm một hộp gấm rồi mở ra, từ trong đó lấy ra một đan dược màu đỏ.
 
Ở cách đó không xa, những người lưu lạc kia đều sợ hãi nhìn về phía bên này.
 
Đám người Bạch Nhị là dong binh, là người tu luyện. Mà những người dân du cư này cũng chỉ là người thường, bọn họ sợ hãi người tu luyện đó là chuyện rất bình thường.
 
- Trương Long! Mau ăn đi.
 
Bạch Nhị cũng nói thêm vào.
 
- Được! Hạ Ngôn huynh đệ, phần ân tình này, Trương Long vĩnh viễn không quên. Trương Long khí khái nói lớn.
 
Hạ Ngôn mỉm cười, cũng không nói thêm điều gì.
 
Sau khi dùng Khí Huyết Đan, khí sắc Trương Long nháy mắt liền trở nên hồng nhuận, hiệu quả cực nhanh, khiến Triệu Mạnh cùng Bạch Nhị có chút phản ứng không kịp. Hạ Ngôn nhìn Trương Long thầm nghĩ:
 
"Dược hiệu mới chỉ bắt đầu, có lẽ sau nửa canh giờ Trương Long sẽ có chuyển biến tốt đẹp rõ ràng hơn. "
 
Tuy rằng không phải đan dược cao phẩm, nhưng hiệu quả đồng dạng cũng kinh người. Nếu là Khí Huyết Đan đã ngoài tam phẩm, chỉ sợ sau nửa canh giờ Trương Long liền có thể khôi phục sức chiến đấu.
 
Dần dần, trong cơ thể Trương Long bắt đầu có từng đợt thanh âm truyền ra. Kinh mạch cũng dần dần nổi lên, trên làn da trần đều có thể thấy được rõ ràng.
 
- Bạch Nhị, Triệu Mạnh!
 
Lúc này, từ sau lưng mọi người truyền tới một tiếng gọi. Mấy người Hạ Ngôn đều xoay người lại.
 
- Là Bạch Hoa đã trở lại!
 
Hạ Ngôn nhìn thấy Bạch Hoa từ phía xa tới gần. Bạch Hoa mặc một bộ y phục vải gai màu đen, sau lưng đeo vũ khí của mình, trên mặt cũng có một tia mệt mỏi.
 
Hiển nhiên công việc của hắn cũng không thoải mái.
 
-Ca!
 
Bạch Nhị thấp giọng hô lên một tiếng.
 
Bởi vì lúc này Trương Long dường như đang tự hành chữa thương, cho nên Bạch Nhị cùng không dám lên tiếng quá lớn, sợ ảnh hưởng đến Trương Long.
 
- Ca ca, huynh xem ai đây!
 
Bạch Nhị cười chỉ vào Hạ Ngôn.
 
Bạch Hoa cùng nhìn thấy có thêm một người, vốn đang phiền muộn, lại nghe Bạch Nhị nói như vậy, liền cẩn thận quan sát.
 
- Là Hạ Ngôn?!
 
Bạch Hoa bỗng nhiên nói lớn hơn, tròng mắt lồi ra. Đúng như lời Bạch Nhị đã nói, khi Bạch Hoa nhìn thấy Hạ Ngôn khẳng định sẽ chấn động. Tình hình hiện tại quả thật như thế.
 
- Đại ca, đừng nói lớn quá. Trương Long vừa rồi dùng Khí Huyết Đan của Hạ Ngôn huynh đệ, dược lực đang có tác dụng.
 
Triệu Mạnh vội vàng hạ giọng nói.
 
Bạch Hoa xoay chuyển ánh mắt nhìn về phía Trương Long, quả nhiên đúng như vậy.
 
- Hạ Ngôn! Ngươi tại sao lại đến thành Hoa Thanh?
 
Bạch Hoa thấp giọng ngạc nhiên vui mừng nhìn Hạ Ngôn hỏi.
 
Hạ Ngôn cười thuật lại một chút chuyện mình vừa trải qua ở thành Hoa Thanh, sau đó trùng hợp gặp được Bạch Nhị đang mua thuốc, rồi cùng nhau đi tới nơi này.
 
- Hạ Ngôn! Ngươi là dong binh tứ cấp?
 
Bạch Hoa nhìn thấy tấm huy chương cũng đồng dạng giật mình. Hạ Ngôn nhướng mày thầm nghĩ:
 
"Xem ra thân phận dong binh tứ cấp cũng có chút khoa trương rồi. "
 
Hạ Ngôn liền tháo tấm huy chương xuống bỏ vào trong ngực áo. Lúc này Bạch Nhị cũng không còn ngăn cản, chỉ vừa nhìn vừa cười.
 
- Vận khí tốt thôi, hoàn thành một nhiệm vụ độ khó cao liền lập tức tăng tới tứ cấp. Hạ Ngôn cười nói.
 
Trong khi mọi người nói chuyện, Trương Long rốt cục dần dần khôi phục nước da bình thường, tiếng vang kỳ dị trong cơ thể cũng dần dần cũng ngừng lại.
 
Trương Long mở lớn hai mắt, tinh quang lóe ra, thần thái phấn chấn, thần sắc so với trước đó tốt hơn rất nhiều.
 
- Trương Long! Cảm giác thương thế sao rồi?
 
Bạch Hoa hỏi.
 
-Ừ?
 
Trương Long thử sờ sờ nơi bụng mình, rồi sau đó mừng rỡ nói:
 
- Ngực không ngờ không còn đau nữa, chuyện này. đan dược này thật quá lợi hại!
 
Trương Long nói xong liền muốn đứng dậy.
 
- Đừng!
 
Triệu Mạnh khẩn trương hô lên, vừa định ngăn cản Trương Long lại, hắn lo lắng Trương Long lộn xộn có thể khiến thương thế nặng hơn, nhưng hắn vẫn chậm một bước.
 
Trương Long vừa đứng lên, mặc dù có chút yếu ớt, nhưng thật sự đã đứng lên. Mấy ngày nay luôn nằm một chỗ, với tính cách hào sảng của Trương Long sớm đã chán nản đến mức không muốn sống nữa.
 
Hiện tại có thể đứng lên, Trương Long đương nhiên vui vẻ hơn so với bất cứ người nào.
 
- Ha ha ha! Hạ Ngôn huynh đệ! Ngươi xem này, thật tốt quá! Chà chà, đan dược này rất thần kỳ rồi. Ta hiện tại bước đi cũng không có vấn đề gì.
 
Trương Long thử bước đi mấy bước, tuy nhiên vẫn còn có chút không vững.
 
Bất quá đám người Triệu Mạnh, Bạch Nhị, Bạch Hoa đều kinh ngạc nhìn Trương Long tự do hoạt động, trong lúc nhất thời không biết nên nói điều gì.
 
- Đi! Chúng ta tim một tửu lâu ăn một bữa thật no trước đã, sau đó ở lại một chỗ nào đó, ngày mai nói chuyện sau.
 
Hạ Ngôn cười nói với mấy người.
 
- Tốt!
 
Mấy người đều gật mạnh đầu.
 
Năm người cùng rời khỏi căn miếu đổ nát.
 
Mà những dân du cư này chờ sau khi mấy người rời đi, mới bắt đấu nghị luận.
 
Bọn họ tuy rằng nghèo khổ, nhưng cùng không ngốc, bọn họ cũng biết vừa rồi là chuyện gì xảy ra.
 
Bọn họ đều biết người mới tới hôm nay rất lợi hại, hơn nữa dường như rất có tiền. Xuất ra khỏa đan dược gì đó không ngờ lập tức cứu sống một người sắp phải chết.
 
Theo những người này thấy Trương Long chính là sắp phải chết.
 
Năm người Hạ Ngôn đi tới chính là tửu lâu Bạch Nhị ở, quy mô cũng không lớn, tuy nhiên không gian bên trong cũng không tệ lắm.
 
Bởi vì đã qua thời gian ăn cơm, trong tửu lâu không còn khách khứa gì. Năm người Hạ Ngôn tìm một bàn gần cửa sổ rồi theo thứ tự ngồi xuống. Mọi người đều rất hào hứng.
 
- Ta muốn uống một ngụm rượu thật lớn, ăn một khối thịt thật to.
 
Trương Long kích động nói.
 
Tiểu nhị tửu lâu vội vàng chạy lại chờ mấy người gọi món ăn.
 
- Hạ Ngôn, ngươi gọi thức ăn đi!
 
Bạch Nhị đưa thực đơn cho Hạ Ngôn.
 
Hạ Ngôn tiếp nhận thực đơn, tùy ý nhìn một chút. Đều là đồ ăn giá cả có chút bình dân. Đa số đều là mấy chục tiền đồng. Món đắt tiền nhất cũng chỉ mấy ngân tệ.
 
Hạ Ngôn trực tiếp khép thực đơn lại, nói với tiểu nhị:
 
- Trong tửu lâu của ngươi chuyên nấu những món gì, mỗi một món đều đưa lên một phần.
 
Tiểu nhị vừa nghe xong còn tưởng rằng lỗ tai mình nghe lầm, chớp chớp mắt nhìn Hạ Ngôn một chút, sau khi xác định không phái mình nghe sai, lúc này mới rất nhanh lên tiếng đáp ứng. Rồi sau đó vội vàng xoay người rời đi.