Linh La Giới

Chương 242

Tương Khánh Hợp cầm hắc sắc trường côn trong tay, linh lực toàn thân theo kinh mạch phát ra khiến không khí cũng không ngừng vang lên những tiếng nổ mạnh! Khí thế của hắn cũng không ngừng được kéo lên, khuếch tán ra ngoài.
 
- "Luận về thực lực tổng thể thì tên Tương Khánh Hợp này mạnh hơn Vương Thiên Hà khá nhiều. Tuy nhiên, Vương Thiên Hà lại biết võ kỹ mà hắn sắp đánh ra, cuối cùng chắc hắn sẽ có thể giành được thắng lợi. "
 
Hạ Ngôn nhìn về phía nơi trận đấu sắp bắt đầu, khóe miệng hơi nhếch lên.
 
Còn rốt cuộc Vương Thiên Hà có thể thắng được hay không thì Hạ Ngôn vẫn không thể khẳng định được.
 
- Trận đấu bắt đầu!
 
Theo một tiếng hét lớn của nhân viên công tác, hai người gần như đồng thời phát động linh lực sớm đã chạy khắp kinh mạch toàn thân.
 
Cây trường côn trong tay Vương Thiên Hà hóa thành một thanh trường kiếm linh hoạt sắc bén. Mà cây trường côn trong tay Tương Khánh Hợp lại hóa thành một thanh cự phủ. Khoảng cách hơn mười thước nhanh chóng được rút ngắn.
 
Hai người vừa tiếp xúc với nhau liền truyền ra một âm thanh rất lớn. Vũ khí của hai người va chạm với nhau, tuy chỉ là mộc côn nhưng dưới sự thúc dục của linh lực cường đại cũng phát ra tiếng nổ kinh người.
 
Vương Thiên Hà cảm giác cánh tay của mình tê rần, sắc mặt đại biến, thân mình vội vàng lui về phía sau.
 
- Lực lượng của tên Tương Khánh Hợp này quá nhiên mạnh hơn ta!
 
Dưới chân Vương Thiên Hà liên tục lui về phía sau, đem dư lực của đối phương tá xuống đất.
 
- Hừm, muốn lui lại sao? Ta xem ngươi còn lui như thế nào?! Tương Khánh Hợp khinh thường cười lạnh một tiếng.
 
Cây trường côn trong tay hắn xoay trõn mấy vòng, lại hướng về phía Vương Thiên Hà đánh tới.
 
Lúc này đây, cây trường côn trong tay Tương Khánh Hợp lại từ trên chém xuống, phân làm ba hướng.
 
- Quả nhiên giống như lúc Hạ Ngôn diễn luyện. Vương Thiên Hà thất côn ảnh do Tương Khánh Hợp chém xuống liền lộ ra vẻ vui mừng.
 
Đêm qua, Hạ Ngôn cũng đã từng diễn qua chiêu này, hơn nữa còn nói rõ nhiêu điểm của nó.
 
Vương Thiên Hà đã sớm có chuẩn bị, không chút bối rối quét ngang cây trường côn, mũi chân điểm nhẹ một cái lên nền đất, không ngờ không tránh né mà liều mạng nghênh đón.
 
-Hừm?
 
Sắc mặt Tương Khánh Hợp đột biến.
 
Lại một âm thanh vang lên, vũ khí hai người lại va chạm với nhau. Lúc này, Vương Thiên Hà cũng không như Tương Khánh Hợp nghĩ, lại lui về mà lập tức cầm hắc sắc trường côn đâm tới, côn ảnh xiết lên, trực tiếp đâm vào côn ảnh của Tương Khánh Hợp. Lần này, hắn lại trực tiếp hóa giải công kích của Tương Khánh Hợp.
 
- "Phương pháp Hạ Ngôn nói quả nhiên hữu hiệu!" Trong lòng Vương Thiên Hà mừng thầm.
 
Hiện tại hắn hoàn toàn dựa theo lời Hạ Ngôn mà làm. Để luyện tạp được một chiêu này, Vương Thiên Hà đã phải luyện tập mắt một canh giờ.
 
- Đáng chết!
 
Tương Khánh Hợp lập tức giận dữ, cắn răng cắn lợi rít lên.
 
- "Thực lực tên Vương Thiên Hà quá thực kém hơn mình một chút nhưng một chiêu đã phá giải được võ kỹ của hắn, hơn nữa lại phản thủ vi công. Hơn nữa mình đang ở thế tấn công, muốn ngăn cản một chiêu này của hắn quả thực rắt khó!"
 
- Hây a!
 
Tương Khánh Hợp hét lớn một tiếng, không ngờ lấy một góc độ khó tin, khó khăn lắm mới tránh được công kích của Vương Thiên Hà.
 
- "Nếu cho ngươi cơ hội tránh thoát thì ta cũng không còn cơ hội nào nữa!" Ánh mắt Vương Thiên Hà lóe lên, thầm nghĩ trong lòng.
 
- "Hạ Ngôn quả chưa nói sai, với thực lực của tên Tương Khánh Hợp này quả có thể miễn cưỡng tránh được một kích xuất kỳ bất ý đầu tiên của ta. Tuy nhiên còn có chiêu thứ hai!"
 
Tâm ý khẽ động, Vương Thiên Hà sớm đã chuẩn bị tốt chiêu thế hai, thuận thế đánh ra.
 
Chiêu thứ nhất dường như chỉ mới là để thử mà thôi, không ngờ thuận thế liền dẫn phát cho chiêu thế hai!
 
Lúc này, Tương Khánh Hợp đã hoàn toàn hết đà. Nếu muốn tiếp tục ngăn cản một công kích tận người như thế này nữa thì quyết không có khả năng.
 
- Đáng chết! Tương Khánh Hợp chỉ có thể trơ mắt nhìn thân mình bị mộc côn đâm tới.
 
Nếu Vương Thiên Hà sử dụng trường kiếm sắc bén thì hắn lúc này đã bị đánh chết! Thân thể hắn bay ngược ra, trực tiếp rơi mạnh xuống mặt đất.
 
- Học Viện Tử Diệp, Vương Thiên Hà thắng! Nhân viên công tác lập tức phán định.
 
- Tại sao lại có thể như thế!? Ở trên đài cao, Bàng Lập kinh ngạc hô lên.
 
Hắn từ đầu đã quan khán cực kỳ cẩn thận, thấy học viên Tương Khánh Hợp của mình bị đánh văng đi, trong lòng đã hơi hồi hộp.
 
Hắn nhận ra gần như tên Vương Thiên Hà này đã biết trước Tương Khánh Hợp sẽ sử dụng chiêu gì, hơn nữa hai chiêu Vương Thiên Hà sử dụng cùng như đã có dự tính từ trước.
 
Nếu là người khác mà không phải là Tương Khánh Hợp thì hai chiêu của Vương Thiên Hà căn bản không có uy hiếp quá lớn. Hai chiêu này dường như chuyên dùng để đối phó với Tương Khánh Hợp mà sinh ra.
 
Lấy nhãn lực của Bàng Lập tự nhiên không khó nhìn ra.
 
- Ồ? Tên tiểu tử Học Viện Tử Diệp này không ngờ có thể đoán trước! Lưu tiên sinh cũng kỳ quái nói.
 
- Ha ha, chẳng lẽ là vận khí tốt sao?
 
Một người bên cạnh Lưu tiên sinh cười nói.
 
Liễu Vân im lặng không nói gì, trên mặt chỉ mang theo vẻ tươi cười. Hắn đương nhiên biết ngày hôm qua ba người Hạ Ngôn mất một đêm không ngủ chỉ để nghiên cứu võ kỹ của mấy học viên Học viện Càn Khôn.
 
Tuy nhiên trong lòng Liễu Vân cũng có chút kinh ngạc. Hắn cũng không ngờ ba người Hạ Ngôn có thể sáng tạo ra những chiêu thức có tính trước như thế!
 
- Ngươi sao lại thế?
 
Sau khi Tương Khánh Hợp trở lại phía Học viện Càn Khôn thì gà học viên Vương Anh còn lại nhíu mày hỏi.
 
Tương Khánh Hợp thua khiến người ta rất khó hiểu!
 
Lấy thực lực của Tương Khánh Hợp làm sao có thể thua Vương Thiên Hà được!?
 
- Tạ ta cũng không biêt!
 
Sắc mặt của Tương Khánh Hợp hơi đỏ lên. Hắn quả thật thua mà không hiểu vì sao. Hắn không ngờ bị hai chiêu kia đánh rơi xuống mặt đất, thân thể truyền tới cảm giác đau mới biết không phải đang nằm mơ mà là sự thật!
 
- Quên đi. Xem ra Học viện Càn Khôn chúng ta thật sự phải thua Học Viện Tử Diệp rồi! Vương Anh thở dài lắc đầu nói.
 
Hiện tại, Học viện Càn Khôn đã liên tục thua hai trận. Chỉ cần Học viện Tử Diệp thắng thêm ba trận nữa là Học Viện Tử Diệp đã thay thế Học viện Càn Khôn, tiến vào nhóm Học viện đứng đầu.
 
Tất cả mọi người đều rõ ràng rằng, với thực lực của Hạ Ngôn Học Viện Tử Diệp thì ba gã học viên Học viện Càn Khôn sẽ không thể là đối thủ. Đám người Vương Anh cùng hiểu rằng mình không thể thắng được Hạ Ngôn.
 
Do đó, trên cơ bản, Học viện Càn Không coi như đã thua rồi!
 
- Dù là thua cùng phải thua đẹp!
 
Vương Anh hít vào một hơi, ánh mắt trở nên tàn nhẫn, sải chân bước lên lôi đài.
 
Vương Thiên Hà thấy Vương Anh lên đài thì thầm nhủ:
 
- "Hạ Ngôn bảo ta thất bại ở tràng thứ ba gặp tên Vương Anh. "
 
- "Ừm, ta đánh bại Tương Khánh Hợp thì Học viện Càn Khôn cũng đã bắt đầu nghi ngờ rồi! Vương Anh khẳng định sẽ càng thêm cẩn thận! Cho dù ta dùng phương thức đối phó với Tương Khánh Hợp vừa rồi để giao thủ với Vương Anh thì cùng chưa chắc đã giành được chiền thắng! Như vậy, hẳn Mễ Tuyết sẽ thoải mái hơn một chút!
 
Ý niêm trong đầu Vương Thiên Hà nhanh chóng diễn ra.
 
Hai người bốn mắt nhìn nhau, hơi thở cùng có chút trầm trọng.
 
Sau khi hỏi hai người, nhân viên công tác vung tay lên nói:
 
- Trận đấu bắt đầu!
 
Lúc này đây, Vương Thiên Hà tận lực giằng co một hồi rồi cuối cùng mới bị thua!
 
- Ha ha, Vương đại ca khá lắm!
 
Chờ Vương Thiên Hà trở lại. Hạ Ngôn cười nói.
 
Khóe miệng Vương Thiên Hà khẽ nhếch lên, trong mắt bắn ra tinh quang, thấp giọng nói:
 
- Nếu không có Hạ Ngôn ngươi thì ta cũng không thể thắng được tên Tương Khánh Hợp kia.
 
- Đến ta!
 
Mễ Tuyết duyên dáng từng bước đi về phía trước.
 
- Ừm, cẩn thận chút nha!
 
Hạ Ngôn gật gật đầu với Mễ Tuyết.
 
Vương Anh lần nữa trở lại chỗ cũ, Cam Đường Lục lại thượng tràng.
 
- Vừa rồi ta bại bởi tên Vương Thiên Hà kia, lần này không thể thua tiếp được! Cam Đường Lục rất muốn giành thắng lợi.
 
Sắc mặt của Mễ Tuyết không thay đổi chút nào, nhìn Cam Đường Lục đi tới trước mặt mình mười thước, cây trường côn hoành ngang trước ngực. Một thân váy dài của Mễ Tuyết khiến những người quan khán xung quanh cũng phải xuýt xoa.
 
Tuy không phải lần đầu tiên xuất tràng nhưng khán giả xung quanh vẫn cảm thấy kinh diễm.
 
Phải biết rằng, trong số tám Học viện nhất lưu có hai mươi tư gã học viên tham gia Hội giao lưu Học viện nhưng chỉ có hai học viên là nữ mà thôi.
 
Hơn nữa nữ nhân kia lại hoàn toàn đối lập với Mễ Tuyết.
 
Nữ nhân kia chính là học viên của Học viện Vọng Long.
 
Nếu là bình thường thì những người này dù thấy Mễ Tuyết cũng không có cảm giác xuýt xoa nhưng hiện tại cảm giác lại hoàn toàn khác.
 
Trong từng trận cổ động nhiệt tình, biểu tinh của Mễ Tuyết cũng không có chút lăn tăn nào cả, chỉ lạnh nhạt nhìn Cam Đường Lục ở đối diện mà thôi!
 
- "
Hừ, chỉ là một nữ nhân mà ta không đối phó được sao?! Vừa rồi ta thất bại chỉ là vì ta chủ quan mà thôi! Lúc này đây, ta phải cẩn thận hơn nữa!"
 
Trong lòng Cam Đường Lục thầm nghĩ, ánh mắt cũng đánh giá Mễ Tuyết từ trên xuống dưới.
 
Cậy trường côn của Mễ Tuyết run lên, thân thể như một con chim én linh hoạt lao về phía trước.
 
Nàng lập tức xuyên qua khoảng cách mười thước.
 
Cam Đường Lục cùng đã sớm có chuẩn bị, sau khi nghe nhân viên công tác hét lớn đã nhanh chóng huy vũ trường côn, hình thành một côn tường kín kẽ, không chút khe hở nào. Vừa rồi hắn thua Vương Thiên Hà, lúc này muốn lấy ổn trọng làm chính, chậm rãi đánh bại Mễ Tuyết.
 
Kỳ thật hắn nghĩ thế đã rơi vào thế hạ phong rồi!
 
Hai người giao thủ, nếu thực lực tương đương thì người thủ bao giờ cùng chịu thiệt hơn.
 
Mẻ Tuyết công kích cực kỳ linh hoạt, không ngừng tìm kiếm sơ hở của Cam Đường Lục để đánh vào.
 
- Ai, Cam Đường Lục đúng là một tiên tiểu tử ngu! Bàng Lập ngồi trên đài cao bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
 
Hắn thấy Cam Đường Lục chỉ chuyên phòng thủ là đã biết hắn thất bại rồi!
 
- Thôi, dù sao Học viện Càn Khôn chắc chắn là đã thua rồi! Bàng Lập cười tự giễu, thấp giọng nói một câu.
 
Liễu Vân ở bên cạnh cười nói.
 
- Bàng Lập Viện trưởng, kỳ thật thua cũng không tính là cái gì, quan trọng là sau này có thể giành được chiến thắng!
 
Bàng Lập cười ha hả nói:
 
- Liễu Vân Viện trưởng nói đúng rồi! Thua cùng không đáng sợ, ha ha, quan trọng là từ đó thu được điều gì!
 
Chỉ thời gian một chén trà nhỏ.
 
Một tiếng giòn vang vang lên.
 
Cam Đường Lục rốt cuộc vì một sơ sẩy mà đã bị Mễ Tuyết đánh một côn vào ngực, thân thể bị đánh văng ra ngoài.
 
Kỳ thật Cam Đường Lục khi lựa chọn phòng thủ thì đã ý thức được lựa chọn của mình đã rất là sai lầm! Hắn thấy Mễ Tuyết công kích tuy không mạnh mẽ nhưng liên miên không dứt, như kéo dài vô tận vậy. Sau khi lựa chọn phòng thủ hắn đã không tìm được cơ hội để phản kích.
 
Hắn kiên trì được thời gian một chén trà nhỏ là đã thua rồi!
 
Tính đến lúc này, Học Viện Tử Diệp đã thắng được ba trận, nói cách khác chỉ cần hai trận thắng nữa là Học Viện Tử Diệp đã giành chiến thắng hoàn toàn!
 
- Ngu quá!
 
Tương Khánh Hợp vung tay lên, giận dữ nói.
 
Cuộc so tài đã tiến hành đến trận thứ tư rồi Học viện Càn Khôn đã thua mất ba trận, hoàn toàn khác với điều bọn hắn tưởng tượng.
 
- Cẩn thận một chút! Ngàn vạn lần không thể chủ quan được! Chú ý tới lộ tuyến công kích của nàng!
 
Vương Anh nhắc nhở Tương Khánh Hợp.