Linh La Giới

Chương 234

Những người tu luyện vốn đặt cược Học Viện Tử Diệp thắng đều đang từ thất vọng bỗng biến thành hưng phấn.
 
Mắt thấy sắp thua, nhưng thời khắc cuối cùng không nghĩ tới Học Viện Tử Diệp lại chuyển bại thành thắng. Có thể xoay chuyển cục diện này hoàn toàn là nhờ học viên trẻ tuồi Học Viện Tử Diệp kia.
 
- Viện trưởng Liễu Vân! Ngài dường như không cảm thấy có chút bất ngờ nào sao? Mục Điện chủ thành Tử Diệp kinh ngạc nhìn Liễu Vân hỏi.
 
Học Viện Tử Diệp ở thời điểm cuối cùng nháy mắt giành được thắng lợi, nhưng vẻ mặt Liễu Vân không có bất cứ biểu tình gì. Nghe Mục Điện chủ nói như vậy, vốn những người khác không chú ý tới điểm này cùng đều quay mặt lại, ánh mắt nhìn về phía Liễu Vân, trong lòng bắt đầu sôi trào.
 
Không ít Viện trưởng các học viện khác vẻ mặt đều mang thần sắc phức tạp nhìn Liễu Vân. Tuy rằng giữa những Viện trưởng bọn họ cũng đều quen biết đã lâu, nhưng giữa những học viện thì trên một khía cạnh nhất định đều là đối thủ cạnh tranh. Tại trên khiá cạnh đó, quan hệ giữa Liễu Vân cùng bọn họ cũng không thể đơn thuần như vậy.
 
- Ha ha! Mục Điện chủ nói không sai, ta cùng không cảm thấy có gì bất ngờ cả. Thắng, không bất ngờ. Mà thua, cũng không bất ngờ.
 
Liễu Vân cùng không có trả lời thẳng, mà nói ra một cái đáp án rất mập mờ.
 
- Ha ha! sấm trận mặc dù không quan trọng, cuộc so đấu giữa các học viên kế tiếp mới là mấu chốt của Hội giao lưu. Mọi người tiếp tục xem đi, học viên so đấu lập tức sẽ bắt đấu rồi!
 
Lưu tiên sinh cười nói với mọi người chung quanh.
 
Trên quảng trường phía dưới, học viên của bốn học viện tiến hành sấm trận xong đã bắt đầu tiến về phía khoảng trống rộng rãi phía sau cơ quan trận.
 
- Hạ Ngôn, ngươi thật lợi hại!
 
Thừa dịp thời gian này, Mễ Tuyết cao hứng nói với Hạ Ngôn.
 
Vừa rồi nếu không phải có Hạ Ngôn, vậy Học Viện Tử Diệp hẳn là phải xếp sau Học Viện Vọng Long ở trong đợt sấm trận này. Học Viện Vọng Long cũng sẽ có quyền ưu tiên khiêu chiến.
 
Tuy rằng vấn đề này không phải mấu chốt, nhưng trên khí thế cũng có thể áp bách đối phương rồi.
 
Hạ Ngôn cười nói:
 
- Cũng cần phải đa tạ học viên Học Viện Vọng Long nữa, bằng không ta cũng sẽ không thoải mái liền xông qua như vậy.
 
"Hừ!"
 
Từ trong lỗ mũi Trương Tùng phát ra một thanh âm, hung hăng trợn mắt liếc nhìn Hạ Ngôn một cái, lửa giận cũng không có che dấu.
 
Ba người bọn họ tiêu phí sức lực lớn mới xông qua cơ quan trận, cuối cùng lại thành ra may áo cho Hạ Ngôn mặc.
 
Cũng khó trách, ba người bọn họ lại nổi giận đùng đùng. Tuy nhiên ở trong này, bọn họ cũng không dám động thủ trước mặt mọi người. Vạn nhất bị hủy bỏ tư cách, vậy Học Viện Vọng Long bọn họ cũng chỉ có thể làm học viện xếp cuối cùng trong tám học viện.
 
- Hạ Ngôn! Ngươi đừng đắc ý, ở trong cơ quan trận ngươi có thể mưu lợi, hừ! Chờ lát nữa đến lúc so đấu, xem ngươi còn mưu lợi thế nào.
 
Trương Tùng sau khi hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên lại đắc ý nở nụ cười.
 
Hắn ngầm hạ quyết định trong lòng, lát nữa khi so đấu nhất định phải hung hăng giáo huấn tiểu tử Hạ Ngôn đáng ghét này một trận.
 
- Cho dù không mưu lợi, Hạ Ngôn thắng ngươi cũng là bình thường. Mễ Tuyết đột nhiên lạnh giọng nói.
 
Mễ Tuyết đương nhiên biết thực lực Hạ Ngôn. Hạ Ngôn ngay cả cơ quan trận cao cấp cũng có thể đi vào luyện tập nữa là.
 
Mễ Tuyết cảm thấy trong tám Học viện nhất lưu, chỉ sợ không có học viên dưới ba mươi tuổi nào là đối thủ của Hạ Ngôn.
 
Trong khi nói chuyện sáu học viên dưới sự hướng dẫn của nhân viên tổ chức đã đi tới sân so đấu.
 
- Dựa theo quy định, Học Viện Tử Diệp giành thắng lợi trong sấm trận. Như vậy Học Viện Tử Diệp có quyền ưu tiên khiêu chiến. Mời học viên Học Viện Tử Diệp bước ra trước cùng tiến hành luận bàn với học viên Học Viện Vọng Long.
 
Nhân viên tổ chức xoay người, vẻ mặt nghiêm túc nhìn sáu học viên nói.
 
Tình hình Học Viện Hồng Hà cùng Học Viện Sơn Phong ở bên kia cũng không sai biệt lắm.
 
- Hạ Ngôn, Mễ Tuyết! Để ta lên trước cùng luận bàn với bọn chúng. Vương Thiên Hà bước ra khỏi hàng nói.
 
Trước đó, Viện trưởng Liễu Vân đã dặn dò qua bọn họ, Hạ Ngôn là người xuất trận cuối cùng, cho nên xuất trận trước không phải Vương Thiên Hà thì là Mễ Tuyết. Hiện tại Vương Thiên Hà xuất trận trước luận bàn cùng học viên Học Viện Vọng Long chính là đúng theo lời Liễu Vân mà tiến hành.
 
- Vương đại ca, vậy ngươi cẩn thận. Hạ Ngôn nói với Vương Thiên Hà.
 
Vương Thiên Hà gật mạnh đầu một cái, sau đó tới nơi nhân viên tổ chức thay đổi trường kiếm trong tay bằng một thanh mộc côn, đi tới giữa trận rồi dừng lại.
 
- Các ngươi ai lên trước?
 
Vương Thiên Hà hướng về phía Học Viện Vọng Long ở đối diện hô lên.
 
Học Viện Vọng Long xuất trận đấu tiên chính là nữ nhân cao kều kia. Nữ nhân này tướng mạo thô kệch, so với nam nhân còn mạnh mẽ hơn. Đi ở giữa mọi người cũng rất nổi bật.
 
Nữ học viên Học Viện Vọng Long này cũng đồng dạng thay đổi vũ khí trong tay của mình từ nơi nhân viên tổ chức, tiếp đó bước nhanh vào trong sân đấu.
 
- Trong khi so đấu điểm tới thì dừng, nếu cố ý đả thương người sẽ hủy bỏ thành tích cuối cùng.
 
Nhân viên tổ chức vẻ mặt ngưng trọng nói.
 
Thay đổi vũ khí trong khi học viên so đấu cũng bởi vì phòng tránh có người thương vong. Mặc dù khi so đấu bị thương cũng là chuyện hết sức bình thường, tuy nhiên vẫn phải cố gắng hạn chế xuống mức thấp nhất, không để chuyện đó phát sinh.
 
Nếu có học viên cố ý đã thương đối phương, vậy lập tức sẽ bị phán định là thua, nếu tình tiết ác liệt, rất có thể còn bị trừng phạt nghiêm khắc.
 
- Học viên hai bên chuẩn bị xong chưa? Cuối cùng Nhân viên tổ chức hỏi.
 
- Có thể bắt đầu!
 
Vương Thiên Hà cùng nữ tử Học Viện Vọng Long cùng đồng thời đáp.
 
- Vậy bắt đầu!
 
Nhân viên tổ chức vung tay lên hô.
 
Lúc này, khán giả quan sát chung quanh cũng đều bị cảm xúc thiêu đốt, trong miệng phát ra đủ loại tiếng gào thét.
 
Những người này phần lớn đều có hiểu biết nhất định về tám học viện nhất lưu, hơn nữa phi thường chú ý tám Học viện nhất lưu này. Nếu không cũng sẽ không đặc biệt tới nơi này quan sát Hội giao lưu học viện.
 
Cho nên, chung quy có một số người thì sùng bái học viện này, cũng có tương đối người lại yêu thích học viện kia.
 
Đương nhiên ở trong đó, số người thích Học Viện Hồng Hà là nhiều nhất. Học Viện Hồng Hà trong tám học viện nhất lưu là học viện xếp hạng nhất, tương đối mà nói tiếng tăm cũng lớn nhất.
 
- Đánh bại hắn!
 
- Xuất chiêu mạnh lên!
 
Trên quảng trường, tiếng kêu gào ầm ĩ không ngừng vang lên.
 
- Thực lực La Anh phi thường mạnh nha. Ta nhớ Hội giao lưu lần trước La Anh từng tham gia rồi phải không?
 
Lưu tiên sinh nhìn so đấu phía dưới lên tiếng.
 
La Anh là một học viên Học Viện Hồng Hà, lúc này đang đối chiến cùng một học viên Học Viện Sơn Phong. Thực lực La Anh này biểu hiện ra ngoài quả thật phi thường cường hãn.
 
- Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, trận đấu này, người thắng tất nhiên là La Anh rồi! Một người bên cạnh Lưu tiên nói.
 
Lưu tiên sinh gật đầu.
 
- Khải tiên sinh, cho tới bây giờ, trên Hội giao lưu lần này, ngươi cảm thấy học viên nào là xuất sắc nhất?
 
Lưu tiên sinh hỏi Khải tiên sinh vừa mới lên tiếng.
 
Khải tiên sinh này là Thánh địa đến, trong đó có một thân phận là tổng quản ngoại viện một gia tộc cổ lâu đời tại Thánh địa, mà một thân phận khác chính là một trong mười hai Sứ giả Kim Long Điện.
 
- Ha ha! Lúc này mới chỉ bắt đầu, ta cũng muốn nhìn tiếp chút nữa. Lần này ta đến quan sát Hội giao lưu, cũng hy vọng nhìn thấy một hai học viên xuất sắc xuất hiện.
 
Khải tiên sinh cười nói, ánh mắt lại nhìn xuống phía dưới.
 
-Hây a!
 
- Nằm xuống cho ta!
 
La Anh kia sắc mặt sương lạnh, một tiếng quát lớn. trường côn trong tay giống như linh xà xuất động, vô cùng mau lẹ đâm tới trước ngực đối thủ
 
Khi xuất thủ một chiêu này đã tính toán phi thường chuẩn, đúng là thừa dịp đối thủ không có lực quay về phòng thủ.
 
"À!"
 
Đối thủ của La Anh kêu thảm một tiếng liền đúng như lời La Anh vậy, trực tiếp nằm xuống.
 
Tuy nhiên bởi vì là mộc côn cho nên hắn cũng không thật sự bị thương, được một lát sau liền đứng dậy.
 
- Tiếp tục đến đây đi!
 
La Anh sau khi đánh bại một người, đắc ý hô lên với hai người Học Viện Sơn Phong còn lại.
 
Mà bên này, cuộc chiến giữa Vương Thiên Hà cùng nữ tử cao kều kia cũng đang diễn ra kịch liệt, côn ảnh của hai người bay lượn lúc cao lúc thấp. Hạ Ngôn cùng Mễ Tuyết ở bên ngoài quan sát, vẻ mặt Mễ Tuyết lộ ra một tia lo lắng.
 
Bởi vì theo như nàng thấy, Vương Thiên Hà cùng đối phương thực lực ngang nhau, dường như rất khó phân ra thắng bại. Nếu là thời gian quá dài, Vương Thiên Hà tất nhiên sẽ tiêu hao linh lực rất lớn, như vậy đối với hai trận so đấu tiếp theo của hắn phi thườngbất lợi.
 
- Hạ Ngôn! Theo ngươi Vương Thiên Hà có thể thắng không? Mễ Tuyết lo lắng nhìn Hạ Ngôn hỏi.
 
Với nhãn quang của nàng, quả thật nhìn không ra trong hai người rốt cuộc ai cao ai thấp.
 
Trên khán đài, Lưu tiên sinh đưa mắt nhìn hai người phía dưới, tiếp tục nói:
 
- Khải tiên sinh, ngươi cảm thấy tiểu tử Học Viện Tử Diệp cùng nữ tử Học Viện Vọng Long kia ai sẽ thắng?
 
Khải tiên sinh nhướng mày, hơi trầm ngâm một chút, tinh quang trong mắt lóe ra:
 
- Ta thấy vẫn là tiểu tử Học Viện Tử Diệp lão luyện hơn một chút.
 
Đồng thời với Khải tiên sinh nói, Hạ Ngôn ở phía dưới cùng trả lời vấn đề của Mễ Tuyết
 
- Võ kỹ của Vương đại ca kinh nghiệm hơn so với nữ nhân kia một chút, lát nữa sẽ thấy phân ra thắng bại.
 
Mễ Tuyết nghe Hạ Ngôn nói như vậy, nhưng vẫn có chút khó có thể tin.
 
Hai người này càng đấu càng khó phân, khí lãng do linh lực hình thành tạo thành một quầng trắng rất lớn, nếu cứ tiếp tục như vậy, không mất nửa canh giờ đừng mơ phân ra thắng bại.
 
- Hắc hắc! Để xem lần này ngươi còn có thể ngăn cản nữa hay không!
 
Đúng lúc này, Vương Thiên Hà đột nhiên rống lớn một câu, tiếp theo trường côn trong tay hóa thành một con du long, quét về phía đối phương.
 
Côn ảnh phóng ra thu vào để lại một tàn ảnh dài hơn một trượng, nền đá trên quảng trường cũng bị quét ra một đường vết màu trắng.
 
"Bốp"
 
Một côn này trực tiếp đánh trúng bắp đùi nữ tử cao kều kia.
 
- Ôi chao!
 
Nữ tử cao kều há miệng hét lên một tiếng, thân thể liền yếu đuối ngã xuống.
 
- Hừ! Học Viện Vọng Long cũng chỉ như thế thôi! Vương Thiên Hà nhìn nữ tử ngã xuống, cười khinh miệt nói.
 
Trương Tùng đứng ở đối diện thì sắc mặt xanh mét. Cũng không khác gì sắc mặt sư phụ hắn Trương Đức Sơn đang ở trên khán đài kia.
 
- Cao Hải, ngươi lên đối phó hắn.
 
Trương Tùng lạnh lùng nói với học viên bên cạnh.
 
Cao Hải lên tiếng đáp ứng, sau khi đổi vũ khí liền tiến vào trong trận. Mà nữ tử cao kều kia cùng rất nhanh lui xuống. Một khi bị thua nhất định phải lui ra ngoài, ở lại trong trận cùng không thể tiếp tục xuất thủ.
 
- Hạ Ngôn, quả nhiên giống như ngươi nói. Ngươi thật lợi hại, ta không thấy được Vương Thiên Hà sẽ thắng đâu đấy?
 
Mễ Tuyết thấy Vương Thiên Hà thắng, trong lòng buông lỏng, trên mặt lập tức lộ ra một nụ cười hiếm thấy.
 
Hạ Ngôn cười nói:
 
- Ta cũng chỉ cảm giác vậy thôi. Ha ha! Cảm giác có đôi khi cũng không nhất định chính xác.
 
Trong lúc nhất thời, Hạ Ngôn cũng không thể giải thích vẫn đề này được. Cho nên đơn giản đáp lại là bằng cảm giác. Thực ra Hạ Ngôn đối với mấy trăm loại võ kỹ đều phi thường tinh thông, đương nhiên không khó nhìn ra được chênh lệch về võ kỹ và hỏa hầu giữa Vương Thiên Hà cùng nữ học viên Học Viện Vọng Long kia. Nhưng nếu nói cùng Mễ Tuyết, vậy không thể dùng một hai câu là có thể nói rõ.
 
Mễ Tuyết chớp mắt nhìn Hạ Ngôn, gật đầu một cái, môi xinh khẽ mở "ừ" một tiếng, đối với lời nói của Hạ Ngôn hoàn toàn tin tưởng không một chút nghi ngờ.