Linh La Giới

Chương 145: Không có danh ngạch

Mất mấy chục vạn kim tệ, đối với Tịch gia không phải là một tổn thất nhỏ. Tại trưởng lão hội nghị mặc dù đem sự việc tạm thời lấp liếm đi nhưng về sau vẫn có thể bị nhắc đến. Tịch Phá Thiên phải tìm cách đền bù lại tổn thất này. Nếu không, cho dù hắn vẫn là tộc trưởng Tịch gia thì sau này uy tín cũng rớt xuống một cách thảm hại.
 
Xe ngựa luồn lách trong đám đông chậm rãi tiến về phía trước. Sắc trời có chút âm u, dường như sắp muốn mưa.
 
" Tộc trưởng, chờ sau này ta có đủ thực lực sẽ giết chết Hạ Ngôn vì Thu Thủy ca ca báo thù. " Tịch Lam lớn tiếng thề thốt.
 
Tịch Phá Thiên ngấn lệ lắc đầu nói:" Ta nghe nói Hạ Ngôn cũng đến Tử Diệp thành tham gia khảo hạch của học viện Tử Diệp. Mấy tên hậu bối đệ tử Hạ gia đại khái từ Ngọc Thủy thành xuất phát cùng thời điểm với chúng ta, nhưng trên dường đi chúng ta có chút việc phải trì hoãn một chút thời gian, bọn chúng hẳn là đến trước chúng ta. "
 
" Tịch Lam, hiện tại thực lực của ngươi so với Hạ Ngôn còn chênh lệch một chút!" Tịch Phá Thiên thanh âm bỗng trở nên ngưng trọng, vẻ mặt nghiêm túc lớn tiếng nói "Bây giờ ngươi phải ghi nhớ trong lòng, nhất định phải thông qua khảo hạch của học viện Tử Diệp tiến vào học viện. Về chuyện báo thù, sau này đủ thực lực hãy nói. "
 
" Ta biết rồi, Tộc trưởng!" Tịch Lam thân hình khẽ run lên vội vàng trả lời. Tịch Phá Thiên có ý răn đe hậu bối này của Tịch gia làm cho hắn e ngại, sợ hắn không kìm chế được. Nếu có chuyện gì xảy ra hắn không có mặt mũi nào về gặp tiểu đệ ở Tịch gia nữa.
 
Tịch Lam quả thật cũng rất kính sợ tộc trưởng.
 
"Uh, ta lần này tới Tử Diệp thành, còn có một chút sự tình, sau khi dàn xếp xong việc của ngươi sẽ đi sử lý. Chờ tới ngày khảo hạch ta sẽ tự mình đưa ngươi đi học viện Tử Diệp xem ngươi khảo hạch. " Tịch Phá Thiên gật đầu, ánh mắt và ngữ khí cũng hòa hoãn hơn một chút.
 
Tịch Lam thân thể hơi mất tự chủ, thùng xe rung lắc môt chút, hơi cúi đầu vội nói: "Tộc trưởng xin yên tâm, ta không việc gì. "
 
"Dừng xe!"
 
Tịch Phá Thiên nhìn một chút ra ngoài qua cửa sổ, đột nhiên hô lên với phu xe ở phía trước.
 
"Chúng ta tới rồi, học viện Tử Diệp ngay phụ cận nơi này. Đây là Như Ý tửu lâu, là tửu lâu tốt nhất phụ cận học viện Tử Diệp, Tịch Lam ngươi hai ngày tới sẽ ở nơi này." Tịch Phá Thiên nói với Tịch Lam.
 
Tịch Lam vội vàng vâng dạ theo Tịch Phá Thiên xuống khỏi xe ngựa.
 
Tấm bảng hiệu Như Ý lâu ngay trên đỉnh đầu Tịch Phá Thiên và Tịch Lam. Lúc này cũng là thời gian ăn cơm, khách nhân bên trong rất nhiều.
 
"Đi, theo ta vào trong!" Tịch Phá Thiên hai tay vắt sau lưng, nhìn tấm bảng hiệu một chút.
 
Tử Diệp thành hắn đã tới quá nhiều lần rồi, đối với nơi này cũng có chút quen thuộc.
 
Hai người vừa bước qua cửa lớn của tửu lâu thì mùi thơm của những món ăn đang ở trên bàn liền ập vào mũi. Bất quá trong tửu lâu cũng không huyên náo như trong tưởng tượng.
 
Tịch Lam ánh nhìn về bốn phía của đại sảnh, phát hiện vì cái gì đó mà mọi người đều cúi đầu im lặng ăn uống, chẳng thấy người ta huyên náo nói chuyện, thật chẳng giống những tửu lâu khác.
 
" Lý đại ca, ta mời lại huynh một chén! Ha ha. Rượu này quả thật hảo tửu a!"
 
"Hả?" Tịch Phá Thiên sửng sốt, ánh nhìn về phía phát ra âm thanh truyền tới. Âm thanh này hắn thấy rất quen thuộc.
 
"Ha ha, hảo! Cạn! Lão đệ, tửu lượng của ngươi cũng không nhỏ a!" Lại một đạo âm thanh thô dày từ hướng đó truyền tới.
 
Cả đại sảnh của tửu lâu, dường như chỉ có một bàn này ồn ào nói chuyện.
 
"Hạ Ngôn, các huynh uống ít một chút có dược không?!" Hạ Tử Hân ánh mắt lo lắng nhìn Hạ Ngôn, bây giờ mấy nam nhân này đã uống hết ba vò rượu rồi, hơn nữa bộ dáng như vẫn còn muốn uống tiếp.
 
" Không sao!" Hạ Ngôn cười khẽ khoát tay.
 
"Quả nhiên là Hạ Ngôn, còn có nữ nhi Hạ Tử Hân của tên hỗn đản Hạ Phi Long nữa!" Tịch Phá Thiên ánh mắt chợt lóe. Ánh mắt có một tia lệ quang chợt lóe xuyên qua đại sảnh chăm chú nhìn vào bọn người Hạ Ngôn.
 
Hạ Ngôn vừa bưng bát rượu lên đang định uống, đột nhiên cảm giác được dường như có một ánh mắt phi thường sắc bén đang theo dõi hắn. ánh mắt chuyển động liền nhìn về phương hướng hắn cảm giác thấy ánh mắt kia.
 
" Ủa?" Hạ Ngôn có chút kinh ngạc, "Thì ra là Tịch Phá Thiên!"
 
Tịch Phá Thiên thuê Tây Xuyên và nữ nhân vận hắc y kia giết hắn, hắn không thể quên. Khi còn ở Ngọc Thủy thành Hạ Ngôn từng nghĩ làm thế nào giải quyết chuyện này. Nhưng Tịch Phá Thiên thực lực cũng tương đương với tộc trưởng Hạ Phi Long. Hạ Ngôn không hoàn toàn nắm chắc giết được Tịch Phá Thiên. Hơn nữa vào thời điểm đó mà giết người của Tịch gia sẽ có rất nhiều vấn đề liên quan.
 
Suy nghĩ mãi cuối cùng Hạ Ngôn quyết định tạm thời buông tha việc này. Dù sao ân oán giữa Hạ gia và Tịch gia cũng không có khả năng hóa giải nữa, đợi tới khi thực lực đủ có khả năng nắm chắc sẽ thành công, khi đó sẽ làm cho Tịch gia hoàn toàn biến mất tại Ngọc Thủy thành.
 
" Lão đệ? Sao vậy?" Lý Nguyên Xuân biểu tình Hạ Ngôn có chút khác lạ, lên tiếng hỏi, đồng thời ánh mắt cũng nhìn tới phía có người mới tiến vào tửu lâu là Tịch Phá Thiên.
 
Tịch Phá Thiên và Lý Nguyên Xuân hai người ánh mắt đối chọi, thân hình hơi có chút chấn động, trong lòng đồng thời cũng nổi lên một ý nghĩ!
 
" Linh sư!"
 
Hai người này thực lực là tương đương nhau, hơn nữa căn bản cũng không đem khí tức nội liễm cho nên cả hai người đều cảm giác được khí thế sắc bén trên người đối phương.
 
"Hạ Ngôn, đương nhiên lại ngồi uống rượu cùng một gã Linh sư!" Tịch Phá Thiên trong lòng rúng động, "Có thể gặp được mấy tên hậu bối đệ tử của Hạ gia ở nơi này, có thể bí mật giết chết bọn chúng. Chỉ cần không để xảy ra sơ xuất gì, Hạ gia kia cũng không nói gì được ta. Nhưng bây giờ lại có cường giả Linh sư đi cùng bọn chúng. Chỉ sợ rằng không dễ dàng a!"
 
"Quên đi, để cho tên tiểu tử kia sống thêm một chút thời gian. Hắc hắc, lần này ta tới Tử Diệp thành còn có việc. "
 
Đem ý niệm đối với Hạ gia trong đầu đè nén xuống, ánh mắt Tịch Phá Thiên chớp động vài cái, liền xoay người hướng tới quầy phục vụ.
 
"Người vừa nãy là ai?" Lý Nguyên Xuân chuyển ánh mắt qua Hạ Ngôn cau mày hỏi nói.
 
Hạ Ngôn đáp lại: "Hắn là người Ngọc Thủy thành, là tộc trưởng Tịch gia, Tịch Phá Thiên."
 
"Không trách được!" Lý Nguyên Xuân gật đầu, "Cũng là Linh sư! Lão đệ, có phải hắn cùng ngươi có cừu oán? Mới khi nãy ta thấy trong mắt hắn có một tia lệ quang hung tàn, dường như đối với lão đệ có ý gây bất lợi. "
 
Hạ Ngôn hít nhẹ vào một hơi gật đầu nói: "Ngọc Thủy thành chúng ta có ba đại gia tộc, tại cuộc thi đấu dành danh ngạch tham gia khảo hạch tại học viện Tử Diệp, ta đã giết con trai hắn là Tịch Thu Thủy. Từ đó tới nay hắn luôn hận ta thấu xương."
 
"Tên Tịch Thu Thủy so với cha hắn còn bỉ ổi hơn. Trong lúc thi đấu tranh đoạt danh ngạch hắn bị Hạ Ngôn đánh bại nhưng lại từ đằng sau vô sỉ đánh lén. Hạ Ngôn bị một kiếm của hắn đâm xuyên qua ngực. Chỉ cách tim có một chút xíu. " Hạ Tử Hân liếc mắt theo hướng Tịch Phá Thiên, cái miệng nhỏ nhắn mấp máy, thanh âm mang theo sự giận dữ nói.
 
"Đúng vậy! Hạ Ngôn không có bất cứ cái gì sai, nhưng lại mất đi danh ngạch khảo hạch." Hạ Lưu cũng bất bình lên tiếng. Đương nhiên, nếu không phải Hạ Ngôn bị hủy bỏ danh ngạch, hắn cũng không thể có được cái danh ngạch khảo hạch này.
 
Chuyện khi đó vốn không thể trách được Hạ Ngôn. Mà do Tịch Tu Thủy trước tiên gây ra sự tình như vậy.
 
"Uh, ta hiểu rồi!Người này ta sẽ chú ý. Lão đệ, ngươi đừng lo lắng." Lý Nguyên Xuân ha hả cười nói.
 
Âm thanh trầm nặng, Lý Nguyên Xuân không có chút gì cố kỵ nói, Tịch Phá Thiên tại quầy phục vụ cũng có thể nghe rõ.
 
"Tộc trưởng, tên Hạ Ngôn kia cũng ở chỗ này, còn có Hạ Tử Hân và Hạ Lưu. " Tịch Lam ánh mắt tàn nhẫn loé lên, nói với Tịch Phá Thiên.
 
"Ta biết, ngươi không nên làm bậy, không cần chọc vào bọn hắn!" Tịch Phá Thiên dặn dò Tịch Lam.
 
"Sao? Không còn phòng nao? Ta trả gấp đôi, hãy lập tức tìm cho ta một phòng." Tịch Phá Thiên nghe trưởng quầy nói không còn phòng nhất thời tức giận nói.
 
" Vị tiên sinh này, thật sự xin lỗi!" Trưởng quấy vội vàng làm lành xin lỗi, cẩn thận nói "Quả thật không còn phòng nữa. Ngay mai là khảo hạch của học viện Tử Diệp, những tửu lâu ở phụ cận nơi này toàn bộ đã kín khách. "
 
"Đáng giận!" Tịch Phá Thiên tức giận vung tay lên. Giận dữ xoay mạnh người lại, hung hăng nhìn thoáng qua Hạ Ngôn. Rồi sau đó bước nhanh đi ra.
 
Tịch Lam cũng dùng ánh mắt đầy oán khí liếc nhìn Hạ Ngôn một cái, rồi mới theo Tịch Phá Thiên rời đi, trong tay hắn cầm hai thanh trường kiếm trong đó có một cái là của Tịch Phá Thiên.
 
Hạ Ngôn lắc đầu, nói với Lý Nguyên Xuân: "Lão ca, chúng ta tiếp tục!"
 
Tịch Phá Thiên vừa mới đến tuy không biết toàn bộ sự tình, nhưng chuyện vừa phát sinh, Trương Phong hắn cũng nắm được một chút tình hình. Hạ Ngôn đối với người vừa bước vào tửu lâu hẳn là có mâu thuẫn rất lớn.
 
Ban đầu hắn còn tưởng song phương sẽ phát sinh tranh đấu. Không nghĩ tới người kia lại lập tức rời đi, Trương Phong trong lòng cảm thấy tiếc nuối. Hắn còn chưa kịp tới chỗ người kia châm ngòi một chút, người đó đã dời đi rồi.
 
Ăn cơm xong, Trương Phong cùng với Tử Hồng trở lại phòng của bọn họ. Không lâu sau Trương Phong lại sang phòng Tử Hồng nói về chuyện khảo hạch của ngày hôm sau.
 
"Tử Hồng, mới vừa rồi muội cũng nghe rồi đấy cái tên Hạ Ngôn kia ngay cả danh ngạch khảo hạch cũng không có." Trương Phong vẻ mặt phi thường đắc ý. Khi nãy hắn thấy Tử Hồng chào hỏi với Hạ Ngôn trong lòng lập tức đã nảy sinh đố kị.
 
Sau đó bên cạnh Hạ Ngôn còn có một mỹ nhân sinh đẹp không kém là Hạ Tử Hân, trong lòng càng không thấy thoải mái.
 
Đến khi biết được Hạ Ngôn không có danh ngạch khảo hạch của học viện Tử Diệp trong lòng mới có một chút đắc ý.
 
Tử Hồng liêc mắt nhìn Trương Phong một cái, liền phản đối: "Ta nghe bọn họ nói chuyện với nhau, dường như cái tên cùng Hạ Ngôn tranh đoạt danh ngạch bị chết cho nên mới mất đi danh ngạch tham gia khảo hạch ở học viện Tử Diệp. "
 
"Hừ, bị đánh lén bị thương, còn ngụy biện nữa. Thực lực hẳn cũng không ra gì!" Trương Phong hừ lạnh một tiếng, mở miệng khinh thường nói.
 
"Việc này không quan hệ tới chúng ta, Lý Nguyên Xuân hình như là cường giả Linh sư, Trương Phong ngươi tốt nhất không đi trêu chọc Hạ Ngôn nữa." Tử Hồng đứng lên thân hình yểu điệu đi tới bên giường ngồi xuống, khuôn mặt lạnh lùng nói.
 
" Ta biết rồi!" Trương Phong không thèm để ý gật đầu, bất quá trong ánh măt lệ quang không giảm, "Mấy ngày này ta tốt nhất không chọc tới hắn, bất quá sỉ nhục hôm nay, ta sẽ không quên. Sau này chỉ cần có cơ hội, Trương Phong ta nhất định sẽ không bỏ qua."
 
Tử Hồng chân mày vẫn nhăn, bất đắc dĩ lắc đầu thở dài một tiếng, nàng cũng biết rõ tính cách của Trương Phong cho dù nàng có khuyên bảo cũng không có tác dụng gì. Sau khi thở dài một tiếng Tử Hồng cũng không nói thêm điều gì, vừa ngồi xuống liền nhắm đôi mắt đẹp lại dưỡng thần.
 
"Không có danh ngạch khảo hạch, cũng tới tham gia khảo hạch, thật đúng là không biết phận!" Trương Phong vẫn mở miệng nói về chuyện danh ngạch khảo hạch, hắn đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống rót cho chính mình một chén trà:" Học viện Tử Diệp là học viện lớn nhất trên đại lục, há có thể dễ dàng tiến vào như vậy? Nếu không có danh ngạch khảo hạch cũng có thể tham gia khảo hạch, vậy sẽ có bao nhiêu người tới tham gia khảo hạch chứ?"
 
" Ta muốn xem ngày mai, hắn làm thế nào tham gia khảo hạch của học viện Tử Diệp. Đến lúc đó bị người của học viện đuổi ra, đúng là một chuyện tức cười, ha ha. "
 
Nói tới đây, Trương Phong đắc ý nở nụ cười. Trong đầu đã tưởng tượng ra cảnh tượng Hạ Ngôn bị người của học viện Tử Diệp đuổi ra.