Linh Kiếm Tôn

Chương 97: Mê Vụ Sâm Lâm

Tiến vào Mê Vụ Sâm Lâm chính là khảo hạch cuối cùng được đặt ra cho nên Sở Hành Vân phải đợi đến sau khi hoàn thành khảo hạch trước mặt thì mới có thể đi vào Lăng Tiêu Vũ Phủ được.

Sở Hành Vân đứng chờ ở một bên, thỉnh thoảng truyền thụ kinh nghiệm tu luyện cho Lạc Lan, dùng chuyện này giết thời gian.

Khi mặt trời bắt đầu lặn xuống phía tây, màn đêm từ từ bao phủ thì cuối cùng khảo hạch cũng chuẩn bị bắt đầu.

- Sở sư đệ, chúng ta đi qua đi.

Diệp Hoan hướng Sở Hành Vân hô lên.

- Tình huống thế nào?

Dương Phong trầm giọng hỏi.

Tình huống mà hắn nói đương nhiên chính là trưởng lão cùng đệ tử nòng cốt mà năm đại Vũ Phủ phái ra tọa trấn Mê Vụ Sâm Lâm.

- Nghe Sở sư đệ nói, Tiêu Đình đại diện Vũ Phủ chúng ta tọa trấn Mê Vụ Sâm Lâm, còn có cả Lý Dật.

Diệp Hoan hơi nhíu hai hàng lông mày lại nhưng nhanh chóng dãn ra, nói:

- Chẳng qua trưởng lão cùng đệ tử nòng cốt tứ đại Vũ Phủ còn lại phái ra cũng không có xung đột gi với Sở Hành Vân, hẳn là không trực tiếp xuất thủ nhằm vào Sở sư đệ.

- Vậy là tốt rồi.

Dương Phong thoáng yên tâm, gánh nặng trong lòng cũng được cởi bỏ. Chỉ cần trưởng lão cùng đệ tử nòng cốt tứ đại Vũ Phủ còn lại không ra tay thì lấy thực lực Sở Hành Vân, hẳn là đủ để ứng phó.

- Nhưng mà…

Diệp Hoan bỗng đổi giọng, trên mặt mang theo vẻ khó hiểu:

- Lần khảo hạch này, Tuyết Khinh Vũ cũng sẽ lấy thân phận đệ tử nòng cốt tọa trấn Mê Vụ Sâm Lâm.

Dương Phong chau mày lại.

Từ lúc Tuyết Khinh Vũ gia nhập vào Lăng Tiêu Vũ Phủ thì chưa từng xuất hiện ở trước mắt mọi người. Tại sao nàng lại đột nhiên xuất hiện tại lần khảo hạch này?

Hô!

Lúc này, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một trận cuồng phong. Chợt, đám người thấy một con linh thú đáp xuống đất, trên lưng linh thú có mang theo một người yểu điệu nữ tử.

- Tuyết Khinh Vũ, nàng quả nhiên tới!

Phần lớn tân tấn đệ tử năm đại Vũ Phủ đều là thanh niên khí thịnh, tuổi còn trẻ nên trong lòng rất ưa thích những nữ tử tuyệt sắc, thấy Tuyết Khinh Vũ có vẻ đẹp cực kỳ khuynh thành thì bọn họ đều dùng ánh mắt tràn ngập ham muốn chăm chú ngắm nhìn.

Đương nhiên, chuyện này cũng không bao gồm Sở Hành Vân trong đó.

Từ lúc Tuyết Khinh Vũ xuất hiện, hắn thậm chí chưa từng liếc mắt nhìn, bộ dáng vẫn là hết sức chú tâm truyền thụ kiến thức về võ linh cho Lạc Lan.

- Nếu tất cả mọi người đều đã đến đông đủ, vậy thì lần khảo hạch này bắt đầu đi.

Ánh mắt Tiêu Đình có chút âm trầm nhìn về đám tân tấn đệ tử phía trước, quát to:

- Xuất phát, tiến vào Mê Vụ Sâm Lâm!

- Sở sư đệ, ngươi cũng lên đường đi.

- Diệp Hoan có chút lo lắng cho Sở Hành Vân nên hắn xin Lăng Tiêu Vũ Phủ lấy thân phận đệ tử nòng cốt tọa trấn Mê Vụ Sâm Lâm.

- Sở đại ca, ta ở chỗ này chờ ngươi trở về.

Lạc Lan có chút lưu luyến không muốn rời vẫy tay với hắn. Nàng cũng không phải là tân tấn đệ tử Lăng Tiêu Vũ Phủ nên không thể tham gia khảo hạch này.

Sở Hành Vân quay đầu mỉm cười với Lạc Lan, sau đó lập tức đi về phía Mê Vụ Sâm Lâm.

Mê Vụ Sâm Lâm nằm ở bên dưới dãy núi Lưu Vân, cách Vũ Phủ một khoảng cách khá xa. Nhưng có thể trở thành tân tấn đệ tử trong năm đại Vũ Phủ thì thực lực của bọn họ đương nhiên không yếu, chút khoảng cách này, bọn hắn còn không để vào mắt.

Khi màn đêm hoàn toàn bao phủ xuống, đoàn người rốt cục đi tới khu vực bên ngoài Mê Vụ Sâm Lâm.

Lúc này, trên bầu trời đã xuất hiện trăng tỏa ra ánh sáng hơi mờ chiếu xuống sáng mặt đất.

Mọi người dựa vào ánh trăng để nhìn, phía trước Mê Vụ Sâm Lâm lượn lờ nồng đậm sương mù, quanh năm không tiêu tan, giống như là được kẻ nào đó tạo ra để che giấu bí mật kinh khủng gì đó.

Toàn bộ không gian bỗng trở nên an tĩnh.

Đoàn người đều ý thức được lần khảo hạch này chắc chắn không đơn giản, nếu chẳng may sơ ý thì rất có thể sẽ rơi vào miệng thú, bị gặm chết không còn xương.

- Từ giờ trở đi, các ngươi phải sống ở trong Mê Vụ Sâm Lâm trong vòng 7 ngày. Trong khoảng thời gian này, các ngươi tuyệt đối không thể rời khỏi Mê Vụ Sâm Lâm, nếu bị phát hiện thì tư cách gia nhập vào Vũ Phủ sẽ ngay lập tức bị loại bỏ.

Cường giả năm đại Vũ Phủ đứng trước đám tân tấn đệ tử tham gia khảo hạch nói ra quy tắc của lần khảo hạch này. Sau khi nói xong, hắn bỗng nhiên hất tay một cái về phía trước.

Hưu hưu hưu!

Hầu như trong nháy mắt, tân tấn đệ tử năm đại Vũ Phủ lập tức lao về phía trước, hoặc là đi cùng nhau, hoặc là hành động đơn độc, bóng dáng rất nhanh liền biến mất trước lối vào Mê Vụ Sâm Lâm.

Mượn ánh trăng hơi yếu, Sở Hành Vân bước đi có vẻ rất là thong dong trong Mê Vụ Sâm Lâm. Cùng hắn so sánh, những đệ tử Vũ Phủ khác đều có chút vội vã, cả người tỏa ra linh lực, muốn nhanh chóng đi vào chỗ sâu trong Mê Vụ Sâm Lâm.

- Đường đường là đệ tử nòng cốt Lăng Tiêu Vũ Phủ, không ngờ lại chậm chạp đi dạo ở bên ngoài, chẳng lẽ là sợ bên trong sẽ có linh thú hung mãnh hù dọa?

- Chuyện này cũng rất bình thường. Nếu ta cũng chỉ có tu vi Tụ Linh Cảnh nhất trọng thì chỉ sợ cũng chỉ dám sống ở phía ngoài. Đi vào sâu một chút, tùy tiện một đầu linh thú sợ rằng đều dễ dàng có thể giết chết hắn.

Không ít tân tấn đệ tử đã sớm không vừa mắt Sở Hành Vân, thấy Sở Hành Vân bước đi thong thả liền châm chọc, trào phúng hắn để phát tiết. Loại cảm giác thoải mái khi chửi rủa người khác này khiến cho bọn họ thấy rất là đắc ý, đồng thời phát tiết sự khó chịu trong lòng.

- Một đám ngu xuẩn.

Sở Hành Vân không để ý đến sự châm chọc của những người này, hơn nữa còn dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc liếc bọn họ.

Cũng không lâu lắm, ở chỗ sâu trong Mê Vụ Sâm Lâm truyền đến tiếng thú tiếng gầm đinh tai nhức óc, trong đó cũng không thiếu âm thanh rống giận, kêu rên của tên tân tấn đệ tử nào đó phá vỡ đi sự yên tĩnh của rừng rậm về đêm.

Mê Vụ Sâm Lâm quanh năm luôn bị sương mù bao phủ cho nên linh thú sinh tồn ở trong rừng rậm này đều rất nhạy bén, chỉ cần phát hiện ra động tĩnh của con mồi thì chúng sẽ đột nhiên phát động tập kích.

Vừa rồi, đám tân tấn đệ này không chỉ lớn tiếng chửi rủa, không ít người thậm chí còn dùng linh lực xua tan sương mù dày đặc. Làm như thế sẽ càng thu hút linh thú chú ý tới, cuối cùng là bị chúng nó tập kích.

Quả nhiên, hỗn chiến vừa bắt đầu không bao lâu, Sở Hành Vân liền thấy không ít cường giả Vũ Phủ xuất thủ cứu ra một ít tân tấn đệ tử, trong đó có mấy người mới vừa rồi còn dương dương đắc ý trào phúng hắn, nhưng trong nháy mắt đã bị thương, được cường giả Vũ Phủ cứu ra và đồng thời mất đi tư cách đệ tử.

- Còn chưa tiến sâu vào trong Mê Vụ Sâm Lâm thì đã bắt đầu theo dõi ta sao?

Lúc này, Sở Hành Vân hơi nhíu mày lại vì hắn có cảm giác ở chung quanh chỗ tối, dường như có vài ánh mắt lạnh lẽo chăm chú giám thị hắn.

Sở Hành Vân hiểu rất rõ, lần khảo hạch này diễn ra hoàn toàn chính là vì hạ bệ hắn.

Tuy nói năm đại Vũ Phủ phái ra trưởng lão cùng đệ tử nòng cốt tọa trấn, nhưng Mê Vụ Sâm Lâm thực sự quá lớn, chỉ cần đối phương chuẩn bị chu đáo chặt chẽ thì hoàn toàn có thể tránh khỏi việc bị giám sát.

Vì vậy, Sở Hành Vân hoàn toàn không trông cậy vào tác dụng của những trưởng lão cùng đệ tử nòng cốt này.

- Các ngươi đã muốn chơi, ta sẽ chơi cùng. Ai là con mồi, ai là thợ săn còn chưa biết được.

Sở Hành Vân thầm cười nói trong lòng, không dừng lại mà chạy về chỗ sâu trong Mê Vụ Sâm Lâm.

Khi bóng dáng của Sở Hành Vân hoàn toàn biến mất thì chỗ hắn vừa đứng đột nhiên xuất hiện vài thân ảnh.

- Lý Trần, tiểu tử kia tựa hồ đã phát hiện ra gì đó. Chúng ta có cần tiếp tục ở phía sau theo dõi hắn hay không?

Ánh mắt của một người thanh niên có dáng ngươi hơi gầy hơi nheo lại, hắn quay đầu hỏi một tên thanh niên áo đen trong nhóm.

Tên thanh niên áo đen này có khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, cả người tản mát ra khí tức lạnh lẽo, nếu nhìn thật kỹ thì sẽ phát hiện khuôn mặt người này không ngờ lại cùng Lý Dật có vài phần tương tự.

Người này tên là Lý Trần, chính là đệ đệ của Lý Dật, tu vi đã đạt cảnh giới Tụ Linh Cảnh ngũ trọng thiên, trong đám tân tấn đệ tử Lăng Tiêu Vũ Phủ cũng có thể coi là người kiệt xuất.

- Phát hiện thì đã sao?

Trên mặt Lý Trần tràn ngập vẻ khinh thường, lạnh lùng nói:

- Tên Sở Hành Vân này biết rõ chúng ta theo dõi lại còn muốn thâm nhập sâu vào Mê Vụ Sâm Lâm, hơn phân nửa là muốn mượn linh thú để tách chúng ta ra. Nhưng hắn không biết hành động ngu xuẩn này của hắn lại càng có lợi cho chúng ta xuất thủ!

Trong lời nói, Lý Trần phảng phất là thấy được Sở Hành Vân quỳ xuống đất, dáng dấp thê thảm cầu xin tha thứ. Hắn cười một tiếng cực kỳ âm trầm, sau đó bước nhanh đuổi theo Sở Hành Vân.

Dịch giả: lushi

Biên: Mei_hnmn

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: