Linh Kiếm Tôn

Chương 88: Liều Mình Cứu Người

Tốc độ của Lang Thú cực nhanh, trong chốc lát đã phóng tới trước mặt Lạc Lan.

- Mau tránh ra!

Sở Hành Vân đang bị kiềm chế bởi Kiếm Xỉ Mãnh Hổ nên không thể làm gì được, hắn chỉ có thể quay đầu sang Lạc Lan rồi hét to.

Nhưng thực lực của Lạc Lan quá nhỏ yếu, hoàn toàn không có chút sức đánh trả, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng xám, một chút khí lực cũng không có, chỉ có thể đứng im nhìn chằm chằm vào Lang Thú đang phóng tới.

Đôi mắt Sở Hành Vân co lại, hắn nhìn thân thể đang run lẩy bẩy của Lạc Lan, trong đầu đột nhiên hiện ra một hình ảnh...

Đó là ở trong Vạn Tuyệt Nhai tại Bát Hoang Vực.

Sở Hành Vân cùng Lạc Lan lọt vào sự vây công của cừu gia, trải qua nhiều lần ác chiến mới may mắn chạy khỏi vòng vây, trốn ở trong một sơn động bí mật.

Nhìn thương thế trên người Lạc Lan, Sở Hành Vân có chút tự trách, chính hắn khiến Lạc Lan lâm vào vòng vây địch, cũng chính vì hắn mà nàng mới bị thương, vài chỗ thương tích ảnh hưởng tới kinh mạch, vô cùng nguy hiểm.

- Thật ra nàng hoàn toàn không cần ra tay, lấy thực lực của nàng muốn thoát khỏi sự truy sát rất nhẹ nhàng, vì sao còn phải giúp ta? Ta thậm chí ngay cả tên của nàng cũng không biết.

Sở Hành Vân thở dài, hắn không muốn tiếp tục liên lụy Lạc Lan.

Lạc Lan mở hai mắt ra, cười nhạt nói:

- Ngươi không biết ta cũng không sao, ta nhận thức ngươi là đủ rồi.

Sở Hành Vân sửng sốt, không hiểu ý tứ trong lời nói của nàng.

- Ta ở Bắc Hoang Vực đã từng nghe qua không ít tin đồn về ngươi, đối với thái độ làm người của ngươi ta rất rõ ràng, ngươi vì cứu tông chủ Ngũ Độc là Độc Tông, một mình vượt qua Vạn Tuyết Phong ngắt lấy Thiên Thánh Tuyết Liên, nhiều thế lực biết việc này đã sinh ra tham niệm, đều phái cao thủ tới giết ngươi cướp lấy Thiên Thánh Tuyết Liên, ân oán giữa ngươi và bọn người này cũng kết thành từ lúc ấy, ta nói không sai chứ?

- Nàng là người của Độc Tông?

Sở Hành Vân vô ý thức hỏi.

Lạc Lan lắc đầu, tiếp tục nói:

- Ta cũng không phải người của Độc Tông, ta cứu ngươi bởi vì ta biết ngươi là người tốt, cũng không phải là hạng người gian ác, ta không muốn nhìn một người hữu tình như ngươi chết ở chỗ này.

- Nhưng nàng làm như vậy chỉ sẽ liên lụy bản thân mình, thậm chí có khả năng chết oan uổng.

Sở Hành Vân chưa từng thấy qua nữ tử hiền lành như vậy, trong ngực có cảm giác không đành lòng.

- Chúng ta hiện tại vẫn còn sống, mấy chữ “chết oan uổng” này có vẻ hơi quá nghiêm trọng nha.

Lạc Lan quay sang Sở Hành Vân mỉm cười, đôi mắt trong veo như bảo thạch vẽ một đường cong hình trăng khuyết:

- Huống chi nếu như ta có thể giúp ngươi vượt qua kiếp nạn này, sau này ta sẽ dễ dàng hơn tìm ngươi luyện chế đan dược hơn, ta nhớ không lầm ngươi còn là một gã Luyện Đan Sư lục cấp.

Sở Hành Vân cười khổ, trong lòng hắn rất rõ ràng, thiên tài như Lạc Lan nếu ở một thế lực lớn nào đó đều được nhận bồi dưỡng rất cao nên không có khả năng lo nghĩ về chuyện đan dược.

Sở dĩ nàng nói như vậy muốn giảm áp lực tâm lý cho Sở Hành Vân mà thôi.

Vào giây phút đó Sở Hành Vân đã âm thầm thề sau này nhất định phải luyện chế đan dược tốt nhất cho Lạc Lan, đồng thời phải giúp Lạc Lan hoàn toàn kích thích ra tiềm lực của Cửu Tinh Thụy Liên để nó tấn chức tới cửu tinh trong truyền thuyết để đền đáp ân tình hôm nay!

...

Trở lại hiện tại, trong ánh mắt của Sở Hành Vân lóe ra trận trận lãnh mang, giận dữ hét:

- Ta đã bỏ lỡ một lần cơ hội, lúc này cho dù phải đánh đổi cả mạng sống ta cũng không thể nhìn Lạc Lan chết đi!

Thanh âm của hắn quanh quẩn trong không gian, Sở Hành Vân đã làm ra quyết định. Hắn mạnh mẽ đem Trảm Không Kiếm thu hồi lại, hai chân phát lực, dùng tốc độ cao nhất hướng phía Lạc Lan phóng đi.

Lúc này, Lang Thú đã đi tới trước người Lạc Lan, lợi trảo sắc bén giơ lên như muốn xé rách cả không khí, hàn mang không ngừng mở rộng trong con ngươi của Lạc Lan cho đến khi nó hoàn toàn bị bao phủ.

“Thật sự phải chết ở đây sao?” trong lòng Lạc Lan tràn đầy bất đắc dĩ cùng bi thương, trong lúc nàng cho rằng mình chắc chắn sẽ chết thì một đạo thân ảnh hơi gầy xuất hiện trước mắt nàng, hai tay dang ra bảo hộ thân thể nàng.

Phốc xuy!

Cái móng vuốt sói trực tiếp đâm xuyên qua giữa lồng ngực của thân ảnh kia, khiến cho cả người hắn run rẩy kịch liệt, tiên huyết phun trào, dính lên trên khuôn mặt của Lạc Lan khiến ánh mắt của nàng co rút càng nhanh.

- Sở đại ca!

Thanh âm Lạc Lan có chút run rẩy, mắt nhìn chằm chằm vào thân ảnh phía trước mặt.

Thân thể Sở Hành Vân cũng không cao lớn, hơn nữa còn có chút gầy, nhưng lại chắn trước người của Lạc Lan, thừa nhận một trảo sắc bén của Lang Thú mà không nói một lời!

- Có thể gây tổn thương cho ta, súc sinh nhà ngươi cũng có thể nhắm mắt được rồi.

Nhìn Lang Thú gần trong gang tấc, Sở Hành Vân nhe răng cười, song quyền sớm đã chứa đầy linh lực đánh xuống đem xương sọ phá thành phấn vụn.

Đồng thời hắn cũng nương theo lực phản chấn từ quyền phong mà đem móng vuốt rút ra, quay người ôm chặt lấy Lạc Lan, hai người từ trên cây khô lao xuống mặt đất.

Lúc này đầu Kiếm Xỉ Mãnh Hổ mới từ từ đi tới thì đã chậm.

Nó nhìn thấy con mồi trước miệng chạy thoát lập tức lập tức là phát ra một tiếng gầm phẫn nộ, nhảy xuống thân cây rồi tiếp tục truy sát.

Nhưng ngay trong nháy mắt khi nó vừa chuyển động, một thanh linh kiếm xé gió mà đến, phảng phất như sớm có dự liệu lấy tốc độ sét đánh đem đầu của nó chặt đứt.

Oanh! Oanh!

Hai thanh âm nặng nề vang lên khiến mặt đất lắc lư, bốc lên từng trận bụi mù mịt.

Lạc Lan chỉ cảm thấy thân thể run rẩy kịch liệt, mở hai mắt ra thì phát hiện mình đã ngã xuống trong lòng Sở Hành Vân, trên người của nàng tất cả đều là máu, hầu như đem xiêm y nhuộm thành đỏ bừng.

Máu này không phải của nàng mà của Sở Hành Vân!

Vào thời khắc này, trên người Sở Hành Vân có hai lỗ máu, máu tươi từ trong đó liên tục chảy ra, hầu như không có điểm dừng lại.

Nhìn sâu vào trong lỗ máu, Lạc Lan có thể thấy cả xương cốt bị gãy, thậm chí có phần nội tạng đang chảy máu!

- Sở đại ca, ngươi tỉnh lại đi, ngươi mau tỉnh lại.

Lạc Lan loạng choạng chạm vào thân thể Sở Hành Vân, la lớn.

Nhưng Sở Hành Vân không có bất kì dấu hiệu tỉnh giấc, hai mắt vẫn nhắm nghiền.

Lạc Lan trong lòng hoảng sợ, ở bên người Sở Hành Vân khóc lớn lên, nàng cảm giác mình lại biến thành một con thuyền nhỏ phiêu bạt, không chỗ nương tựa, trong lòng tràn ngập đau sót.

- Đừng khóc, nếu khóc sẽ đem bầy thú dẫn tới đó.

Lúc này, một giọng nói truyền đến khiến Lạc Lan ngừng khóc.

Chỉ thấy hai mắt Sở Hành Vân đang khép kín chậm rãi mở ra, nhìn Lạc Lan còn đang thút thít, có vài phần yếu ớt nói:

- Hơn nữa, nữ hài tử nếu khóc nhiều sẽ rất khó coi.

Lạc Lan bị Sở Hành Vân chọc cười, nàng mím môi một cái đem nước mắt trên mặt đều lau đi, gật đầu nói:

- Nếu Sở đại ca không muốn ta khóc, ta sẽ không bao giờ... không bao giờ khóc nữa.

Sở Hành Vân cười cười, có chút khó khăn từ bên trong nhẫn trữ vật lấy ra hai quả Kim Chế Đan, một ngụm nuốt xuống.

Theo dược hiệu toả ra, Sở Hành Vân cảm giác tốt hơn nhiều, nhưng lúc đứng dậy thì lỗ máu trên ngực lập tức phun ra tiên huyết khiến hắn đau đến mồ hôi lạnh ứa ra.

- Sở đại ca, ngươi có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?

Lạc Lan có chút lo lắng nói, đồng thời trong lòng tràn ngập áy náy, nếu như không phải vì cứu nàng thì Sở Hành Vân cũng sẽ không lọt vào sự vây công của linh thú, cũng sẽ không bị thương nặng thế này.

- Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, còn không chết được, huống chi hiện tại thú triều càng ngày càng nghiêm trọng, nếu không thể trở về thôn xóm sớm sẽ càng nguy hiểm hơn.

Sở Hành Vân cắn răng, tâm niệm khẽ động, một lần nữa triệu hồi linh kiếm.

- Ông bạn già, lần này có thể thoát khốn hay không tất cả đều trông cậy vào ngươi.

Sở Hành Vân vỗ về thân linh kiếm, linh kiếm tựa hồ đáp lại, phát ra âm thanh ong ong, linh quang lóe lên liền trực tiếp sáp nhập vào trong cơ thể hắn.

Oanh!

Một luồng gió quét ngang, ở trên người của Sở Hành Vân phát ra một cổ kiếm khí dũng mãnh.

Cổ kiếm khí lượn lờ xung quanh thân thể, mang màu sắc tro đen, phảng phất có một đạo hư huyễn u ảnh đem người hắn hoàn toàn bao phủ.

- Lạc Lan, đợi lát nữa mặc kệ có phát sinh chuyện gì cũng đều phải ôm chặt lấy ta, quyết không thể buông tay.

Sở Hành Vân nhìn Lạc Lan, khóe miệng lộ ra một nụ cười, nhưng sau một khắc trong con ngươi của hắn đột nhiên xẹt qua một đạo kiếm quang tro đen.

- Đi!

Sở Hành Vân khẽ quát một tiếng, âm thanh xuy xuy truyền ra, quần áo trên thân hắn vỡ vụn, kiếm quang quanh người triệt để nỡ rộ, mang khí thế như cuồng phong phóng đi.

Trong phút chốc, Sở Hành Vân cảm giác thân thể nhẹ nhàng đi mấy lần, cõng Lạc Lan trên lưng, nhắm hướng thôn xóm chạy như điên.

Tốc độ của hắn nhanh vô cùng, cuối cùng chỉ còn xuất hiện mấy đạo tàn ảnh, nhanh gấp ba lần so với lần trước!

Dịch giả: Hào Ca

Biên tập: Mei_hnmn

Nhóm dịch Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: