Nghe được những lời nói này của Dương Viêm, trong lòng mọi người khẽ rung động.
Tuy rằng trước đó, Dương Viêm cũng có mở miệng mời chào Thủy Thiên Nguyệt nhưng hắn chỉ nhẹ nhàng nói một câu, không có biểu lộ ra bất kì khát vọng gì.
Nhưng đối mặt với Sở Hành Vân, Dương Viêm lại có chút nóng nảy, thậm chí còn nói muốn giúp hắn hoàn toàn phát triển thiên phú. Hiển nhiên, việc này cho thấy là Lăng Tiêu Vũ Phủ càng coi trọng Sở Hành Vân hơn.
Chỉ cần Sở Hành Vân gia nhập, Lăng Tiêu Vũ Phủ tuyệt đối sẽ toàn lực bồi dưỡng hắn!
Nhưng Sở Hành Vân ngay cả liếc mắt cũng chưa từng liếc mắt nhìn Dương Viêm mà ngược lại là nhìn về phía tam đại Vũ Phủ bên này, trong ánh mắt lóe lên tinh mang, tựa hồ là đang không ngừng suy tư sẽ chọn ai trong ba đại Vũ Phủ này.
- Đối với việc đào tạo thiên tài, Lăng Tiêu Vũ Phủ chúng ta chưa bao giờ keo kiệt. Sở Hành Vân, nếu như ngươi có yêu cầu gì thì có thể nói ra, chúng ta có thể thương lượng một chút.
Dương Viêm càng trở nên nóng vội hơn, vội vàng bổ sung một câu.
Nghe Dương Viêm nói vậy thì lúc này Sở Hành Vân mới quay đầu lại nhìn Dương Viêm, cười nhạt nói:
- Nếu như ngươi có thể đáp ứng với ta một cái điều kiện thì hẳn là ta có thể cân nhắc việc gia nhập vào Lăng Tiêu Vũ Phủ.
- Tiểu tử thối, ngươi không nên quá lớn lối.
Giọng nói Dương Viêm trầm xuống.
Hắn đã chịu hạ xuống thân phận như vậy mà Sở Hành Vân còn nói chỉ cân nhắc gia nhập vào. Sở Hành Vân cũng quá không nể mặt hắn.
Nhưng nghĩ đến thiên phú cùng thực lực Sở Hành Vân vừa thể hiện ra, hắn lại trầm giọng nói:
- Nói ra nghe một chút.
Mọi người thấy Dương Viêm chịu thỏa hiệp thì tất cả đều có vẻ ngạc nhiên, không ít người đều bật cười lên. Tình tình Dương Viêm thật đúng là cổ quái, một bên vừa nói không nể mặt hắn, một bên lại đồng ý để cho Sở Hành Vân ra điều kiện, thật là thú vị.
- Điều kiện của ta rất đơn giản. Sau khi gia nhập vào Lăng Tiêu Vũ Phủ thì ta muốn trực tiếp trở thành đệ tử nòng cốt.
Sở Hành Vân nói với giọng bình thản.
- Không được!
Dương Viêm không hề nghĩ ngợi liền trực tiếp thốt hai tiếng cự tuyệt Sở Hành Vân, sau đó lạnh lùng nói tiếp:
- Đệ tử Lăng Tiêu Vũ Phủ chia làm ba loại, theo thứ tự là ngoại môn đệ tử, nội môn đệ tử, đệ tử nòng cốt. Chỉ có người cực kỳ kiệt xuất mới có cơ hội tranh đoạt danh ngạch đệ tử nòng cốt.
- Hơn nữa, đệ tử nòng cốt ở trong Lăng Tiêu Vũ Phủ có nhiều đặc quyền, thậm chí địa vị còn không ở dưới trưởng lão. Ngươi vừa tiến vào Lăng Tiêu Vũ Phủ liền trở thành đệ tử nòng cốt, việc này từ trước cho tới bây giờ cũng chưa xuất hiện qua, ngươi đổi lại một cái điều kiện khác đi!
Dương Viêm vừa nói vừa xua tay, trong giọng nói mang theo giọng điệu không thể thương lượng.
Mỗi một tên đệ tử nòng cốt đều là một niềm hy vọng của Lăng Tiêu Vũ Phủ. Vừa vào Vũ Phủ liền muốn trở thành đệ tử nòng cốt, điều kiện hoang đường như vậy thì cũng chỉ Sở Hành Vân mới có thể nghĩ ra.
- Nếu Dương đại sư không muốn đáp ứng thì thôi vậy, ta sẽ tuyển chọn gia nhập một cái Vũ Phủ khác.
Sở Hành Vân nhún vai nói, thể hiện ra vẻ không thèm để ý, lần nữa đưa mắt nhìn người đại diện của tam đại Vũ Phủ.
- Không phải chỉ là một cái danh ngạch đệ tử nòng cốt sao? Lão sư, ngươi là trưởng lão vinh dự, chút quyền lợi vẫn phải có, người mau đáp ứng Sở Hành Vân a!
Lúc này, Tần Vũ Yên không ngờ lại kéo kéo ống tay áo của Dương Viêm, hấp tấp nói.
- Danh ngạch đệ tử nòng cốt cực kỳ quan trọng, tên Sở Hành Vân này căn bản là cố ý làm giá. Còn chưa có gia nhập liền có tâm tư như thế, nếu thật sự gia nhập vào Lăng Tiêu Vũ Phủ thì toàn bộ Lăng Tiêu Vũ Phủ không phải sẽ bị hắn lật tung lên sao?
Dương Viêm hừ một tiếng, lắc đầu nói.
- Ngươi xác định là sẽ không tuyển chọn Sở Hành Vân?
Ánh mắt Tần Vũ Yên hơi ngưng trọng lại.
- Không thu. Lưu Vân Hoàng Triều có nhiều thiên tài như vậy, ít một cái Sở Hành Vân cũng sẽ không có gì to tát.
Dương Viêm càng nghĩ càng thấy đúng.
- Vậy cũng tốt.
Tần Vũ Yên bất đắc dĩ thở dài, lẩm bẩm:
- Lão sư nói không sai. Thiên phú của Sở Hành Vân tuy rằng rất cao nhưng Lưu Vân Hoàng Triều vẫn có một ít. Nhưng thiên phú của hắn ở trên đan đạo tựa hồ thật sự là không có bao nhiêu người so được với hắn.”
Lộp bộp!
Nụ cười trên mặt Dương Viêm trong nháy cứng lại. Tần Vũ Yên nói chưa dứt lời thì Dương Viêm đột nhiên nhớ lại ba tờ đan phương của Sở Hành Vân cùng với việc hắn truyền thụ cho Tần Vũ Yên phương pháp Hỗn Nguyên Thổ Nạp.
- Một năm trước, Sở Hành Vân còn chưa nhập môn đan đạo, ngày này một năm sau hắn liền có thể luyện chế ra đan dược nhị phẩm. Ta nhớ rất kỹ là trước đây, khi ta bước vào Luyện Đan Sư nhị cấp, tổng cộng là hao tốn thời gian ba năm!
- Mà ta có thể trở thành Luyện Đan Sư tam phẩm, ít nhiều đều nhờ Sở Hành Vân chỉ đạo. Theo ta thấy, chỉ cần cho hắn thời gian khoảng một năm rưỡi, hắn muốn trở thành Luyện Đan Sư tam phẩm thì hầu như không cần tốn nhiều sức, sau đó tiếp tục trùng kích Luyện Đan Sư lục phẩm cũng không phải không có khả năng.
Mỗi một câu nói của Tần Vũ Yên, biểu tình của Dương Viêm lại thay đổi một lần, càng ngày càng trở nên khó coi.
- Nhưng mà cũng không có gì đáng ngại, viện trưởng Thương Phong Vũ Phủ cũng là Luyện Đan Sư. Tuy hắn còn kém hơn lão sư một bậc nhưng cũng có thể đào móc ra thiên phú luyện đan của Sở Hành Vân. Nếu hắn bồi dưỡng tốt Sở Hành Vân thì rất có thể tương lai mấy năm sau, Lưu Vân Hoàng Triều sẽ xuất hiện một gã Luyện Đan Sư thiên tài, mà Thương Phong Vũ Phủ cũng nhờ vậy thanh danh đại chấn!
Nói xong câu này, Tần Vũ Yên lần thứ hai thở dài, lại há miệng vừa mới chuẩn bị nói tiếp với Dương Viêm vài câu thì bỗng thấy Dương Viêm nhảy dựng lên, lớn tiếng nói:
- Sở Hành Vân, điều kiện này của ngươi ta đáp ứng, chỉ cần ngươi bước vào cửa cổng Lăng Tiêu Vũ Phủ thì liền có thể trực tiếp trở thành đệ tử nòng cốt!
“Này...” Thấy Dương Viêm vội vội vàng vàng nói đáp ứng, đoàn người không khỏi kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm. Vừa rồi, Dương Viêm còn nói danh ngạch đệ tử nòng cốt trân quý cỡ nào nhưng mới vừa qua bao lâu thì liền trực tiếp đáp ứng điều kiện của Sở Hành Vân rồi!
Sở Hành Vân quay đầu lại, hơi hí mắt ra, hỏi:
- Đa tạ Dương đại sư đáp ứng điều kiện của ta. À, ta nghe nói trở thành đệ tử nòng cốt của Lăng Tiêu Vũ Phủ thì có thể đi vào trong Lăng Tiêu Các tùy ý chọn một vật, cái đặc quyền này không biết ta...
- Việc này đương nhiên không thành vấn đề, sau khi ngươi gia nhập Lăng Tiêu Vũ Phủ thì chúng ta sẽ an bài ngươi tiến nhập Lăng Tiêu Các.
Tần Vũ Yên cắt đứt lời nói Sở Hành Vân, đồng thời nháy mắt với Dương Viêm đứng bên cạnh.
Nét mặt già nua của Dương Viêm hơi nhăn lại nhưng hắn không nói gì, chỉ hậm hực gật đầu.
- Tốt, ta nguyện ý gia nhập vào Lăng Tiêu Vũ Phủ, trở thành một thành viên trong đó.”
Sở Hành Vân rốt cục mở miệng cười nói, rồi ngay lập tức quay lại nhìn người đại biểu tam đại Vũ Phủ, hơi ôm quyền nói:
- Đa tạ tam đại Vũ Phủ yêu thích, ta xin nhận phần ân tình này.”
Tất cả người đại diện Tam đại Vũ Phủ đều lộ ra vẻ dở khóc dở cười. Bọn họ làm sao không biết những cử chỉ vừa rồi của Sở Hành Vân rõ ràng là đang lợi dụng tam đại Vũ Phủ tới kích thích Dương Viêm, buộc hắn làm ra tuyển chọn.
Nhưng mà bọn họ cũng sẽ không có vì vậy mà trách tội Sở Hành Vân, trái lại càng ngày càng cảm giác thất lạc.
Thiên phú như vậy, tâm tư lại khôn khéo như thế, đây mới thật sự là thiên tài yêu nghiệt!
Lăng Tiêu Vũ Phủ dùng một cái danh ngạch đệ tử nòng cốt thu Sở Hành Vân vào, tuyệt đối là kiếm được một món hời lớn.
- Ngươi đều đã cự tuyệt ba tên này, còn nói cái gì cảm ơn vì ưu ái, có ích sao?
Dương Viêm đi tới Sở Hành Vân bên cạnh, râu mép dựng lên, trừng mắt nhìn hắn. Lọt vào bẫy của Sở Hành Vân làm cho hắn rất khó chịu.
Tay duỗi một cái, hắn lấy ra một khối lệnh bài màu đen đưa cho Sở Hành Vân. Trên lệnh bài điêu khắc hai chữ ‘Lăng Tiêu’ như rồng bay phượng múa, đó chính là bằng chứng để xác nhận là đệ tử nòng cốt.
Sở Hành Vân thu lệnh bài vào bên trong nhẫn trữ vật, chân mày hắn hơi nhíu lại, lần thứ hai mở miệng cười nhạt khiến cho Dương Viêm cảm thấy cực kỳ khó chịu ở trong lồng ngực, thấp giọng mắng:
- Ngươi chờ đó, đến Lăng Tiêu Vũ Phủ ta sẽ cho ngươi nếm mùi đau khổ!