“Nếu Cố thành chủ đã không tin, ta cũng không còn gì để nói. Diêm Độc, chúng ta đi.” Sở Hành Vân nói với giọng lạnh nhạt.
Mục đích Sở Hành Vân muốn Cố Thanh Sơn trở thành khách khanh Sở gia, đơn giản chỉ là muốn Sở gia trở nên càng mạnh mà thôi.
Đối phương đã không đáp ứng, hắn cũng không muốn nói thêm gì nữa, hoàn toàn không để việc này ở trong lòng.
“Dừng chân!” Sở Hành Vân mới vừa xoay người, Tần Vũ Yên đột nhiên thốt lên.
Sau đó, nàng ta đi tới trước mặt Sở Hành Vân, hỏi: “Nếu như chúng ta dựa theo cách của ngươi thì ngươi xác định là có thể giúp cho Cố thành chủ bước vào cảnh giới Địa Linh Cảnh?”
Sở Hành Vân không trả lời câu hỏi của Tần Vũ Yên mà nói một câu:“ Sở Hành Vân ta chưa từng nói suông!”
Từ khóe miệng của hắn hiện lên vẻ mỉm cười tràn ngập tự tin khiến cho Tần Vũ Yên rơi vào trong trầm tư.
Một lát sau, Tần Vũ Yên quay đầu nhìn Cố Thanh Sơn nói: “Đáp ứng điều kiện Sở của gia chủ.”
Ánh mắt của Cố Thanh Sơn lộ vẻ kinh ngạc. Nhìn sang Tần Vỹ Yên, hắn phát hiện ánh mắt Tần Vũ Yên đã thay đổi, trở nên lạnh lẽo, mang theo ý tứ không thể cãi lời chăm chú nhìn hắn.
Cái ánh mắt này tựa như là đang nói, nếu như Cố Thanh Sơn không đáp ứng, Tần Vũ Yên tuyệt sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn.
“Được rồi, ta đáp ứng hai cái điều kiện này.” Cố Thanh Sơn thở dài một cái, từ đáy lòng hoàn toàn không ôm bất cứ hi vọng nào.
Hắn đem hai quả linh hạch để lên bàn, hữu khí vô lực nói: “Ngươi cầm hai quả linh hạch này trước. Mấy quả linh hạch còn lại ta sẽ toàn lực thu thập, cho ta thêm một ít thời gian.”
Tần Vũ Yên nháy mắt với Tần Sơn. Tần Sơn lập tức vội vàng chạy về hướng khố phòng.
Chốc lát sau, Tần Sơn liền quay trở lại, trên tay hắn lại có thêm một cái hộp gỗ tinh xảo. Bên trong đó có bốn quả linh hạch, tất cả đều là của linh thú Tụ Linh Cảnh cửu trọng thiên, phù hợp với yêu cầu của Sở Hành Vân.
“Không thành vấn đề, dùng sáu quả linh hạch này cũng có thể chống đỡ một đoạn thời gian.” Sở Hành Vân có chút hài lòng nói.
Sau đó, hắn lấy ra một tờ giấy trắng, đem lý giải của hắn đối với âm sát khí viết xuống.
“Dựa theo những gì viết trên tờ giấy này tu luyện, ngươi rất nhanh liền có thể bước vào cảnh giới Địa Linh Cảnh. Nhưng ngươi cần phải nhớ kỹ là phải tu luyện từng bước, không được nóng lòng cầu thành.” Sở Hành Vân đem trang giấy đưa cho Cố Thanh Sơn, đồng thời dặn dò hắn vài câu.
“Ngươi không biết ám tật của ta, lại trực tiếp đưa ra phương pháp. Việc này có phải có chút qua loa hay không?” Cố Thanh Sơn có chút không hài lòng nói.
Từ đầu tới cuối, Sở Hành Vân chưa từng hỏi qua tình trạng ám tật của hắn. Hiện tại lại nói chỉ cần dựa theo phương pháp của hắn thì có thể bước vào cảnh giới Địa Linh Cảnh. Chuyện này đối với hắn mà nói quá mức là hoang đường.
“Nếu như ngươi không tin thì liền đem tờ giấy này xé, chuyện này cùng ta không liên quan.”
Sở Hành Vân lười giải thích với Cố Thanh Sơn nói một câu, rồi hắn lại quay sang nói với Tần Vũ Yên: “Trong khoảng thời gian này, ta tạm thời sẽ ở tại Bách Bảo Lâu. Ngươi cho người an bài giúp ta và Diêm Độc hai cái mật thất tu luyện.”
Đã có sáu quả linh hạch, Sở Hành Vân muốn thừa dịp còn nóng, ngay lập tức muốn bắt đầu áp súc Linh hải.
Trong Bách Bảo Lâu có không ít mật thất tu luyện, Tần Vũ Yên chọn lựa hai phòng tốt nhất cho Sở Hành Vân cùng Diêm Độc.
Về phần Cố Thanh Sơn thì hắn cũng dứt khoát tìm một phòng mật thất ở Bách Bảo Lâu để tu luyện để cho dù xuất hiện bất kì vấn đề gì thì hắn cũng có thể ngay lập tức nhờ Sở Hành Vân giúp đỡ. Tuy vậy nhưng ở sâu trong nội tâm, hắn không có bao nhiêu kỳ vọng đối với biện pháp của Sở Hành Vân, khó mà chữa ngựa chết thành ngựa sống.
Đùng..đùng!
Đóng cửa phòng mật thất tu luyện lại, Sở Hành Vân lập tức lấy ra một quả linh hạch đặt ngay tại trước mặt của hắn.
Quả linh hạch này tản mát ra từng lớp linh lực cuồng bạo khiến người ta có cảm giác như gặp phải dã thú, căn bản vô pháp khiến nó phục tùng. Cho dù là Sở Hành Vân cách một khoảng cách nhưng vẫn có cảm giác sóng linh lực tỏa ra cực kỳ mãnh liệt.
“Võ giả Thối Thể Cảnh cửu trọng thiên lại dùng linh hạch của linh thú Tụ Linh Cảnh cửu trọng thiên để áp súc linh hải. Nếu như bị người khác biết hành động này, nhất định người ta sẽ cho rằng đầu óc của ta có vấn đề.”
Sở Hành Vân phát ra một tiếng cười khổ.
Linh hạch của linh thú tương đương với linh hải của võ giả, đó đều nơi để tích tụ linh lực. Một quả linh hạch của linh thú Tụ Linh Cảnh cửu trọng thiên đương nhiên là ẩn chứa khổng lồ linh lực. Sở Hành Vân đưa một tia ý thức vào trong cơ thể nhìn thấy hình ảnh cực kỳ khó quên...
Sở Hành Vân sẽ không hoài nghi pháp môn Cửu Chuyển Tụ Linh là giả.
Hắn cùng Hỗn Nguyên Võ Hoàng là bạn cực kỳ thân, bình thường hay cùng nhau luận bàn võ học. Pháp môn Cửu Chuyển Tụ Linh này là Hỗn Nguyên Võ Hoàng chính miệng nói, đồng thời lại tự mình biểu diễn một lần, chắc chắn không thể là giả được.
“Hô!”
Hít một hơi thật sâu, Sở Hành Vân lấy ra một bình linh dịch, ngửa đầu đổ vào miệng.
Trong khoảnh khắc, linh lực tinh thuần ẩn chứa trong linh dịch bắt đầu ở trong cơ thể Sở Hành Vân bùng phát đi xuyên qua các tuyến kinh mạch, cuối cùng chảy vào đan điền ở dưới bụng, mơ hồ tạo thành một vòng xoáy sương mù.
Cái vòng xoáy này chính là linh hải của võ giả.
Bình thường, võ giả tu luyện tới bước này nhất định sẽ vui mừng quá đỗi, tuyệt không thể chờ đợi mà bắt đầu hưng phấn đi ngưng tụ linh hải, bước vào cảnh giới Tụ Linh Cảnh mà họ mơ tưởng đã lâu, trở thành một tên võ giả chân chính.
Nhưng Sở Hành Vân không có làm như vậy. Hắn đợi cho linh hải từ từ ngưng tụ thành hình rồi trong nháy mắt dùng linh lực đem quả linh hạch cầm lên bao bọc kỹ càng, bắt đầu điên cuồng hấp thu linh lực cuồng bạo bên trong.
Oanh!
Cổ linh lực cuồng bạo mới vừa chui vào kinh mạch thì trong cơ thể Sở Hành Vân truyền đến thanh âm va chạm.
Hai cổ linh lực bất đồng đụng vào nhau, giống như là sóng triều vậy bắt đầu điên cuồng xông tới. Mỗi một lần va chạm đều là một lần đau nhức khiến cho Sở Hành Vân đau đến vặn vẹo cả khuôn mặt.
“Cửu Chuyển Tụ Linh, áp súc cho ta!” Sở Hành Vân khẽ quát một tiếng, đồng thời bắt đầu vận chuyển pháp môn Cửu Chuyển Tụ Linh đem hai cổ linh lực này dung hợp cùng một chỗ. Hai cổ linh lực này điên cuồng xoay tròn vào nhau, đọng lại, cuối cùng được Sở Hành Vân áp súc.
Quá trình này cực kỳ khô khan, mười ngày nhoáng cái liền trôi qua.
Sở Hành Vân ngồi xếp bằng ở bên trong không gian Luân Hồi Thạch. Trước mặt hắn là sáu quả linh hạch nhưng linh lực trong đó đều đã bị hấp thu hết nên trở nên ảm đạm không ánh sáng, không khác gì viên đá ven đường.
Mà đồng thời trong đan điền của hắn cũng nhiều hơn một cái vòng xoáy, không lớn lắm, ước chừng ngón cái, chậm rãi xoay tròn tản mát ra sương mù.
“Đệ lục chuyển!” Sở Hành Vân mở hai mắt ra thốt lên, tựa như trút được gánh nặng thở ra một ngụm trọc khí.
Trong khoảng thời gian không ngủ nghỉ này, hắn rốt cục thành công áp súc sáu lần, đem linh hải áp súc lớn chừng ngón cái. Chỉ cần áp súc thêm ba lần nữa thì có thể là nói đại công cáo thành.
Kỳ thực lấy trạng thái bây giờ Sở Hành Vân, chỉ cần hắn muốn thì tùy thời đều có thể dễ dàng bước vào cảnh giới Tu Linh Cảnh, hơn nữa có thể dễ dàng đánh bại người đồng cảnh giới.
Linh hải trải qua sáu lần áp súc thì tương đương với linh lực tinh thuần gấp sáu lần. Thử hỏi, linh lực của người bình thường lấy cái gì cùng hắn so với, chênh lệch có thể nói là một trời một vực cũng không quá đáng.
Nhưng nguyên nhân chính là như vậy mà Sở Hành Vân đối với sau khi hoàn thành chín lần áp súc linh hải ôm chờ mong càng lớn hơn.
Linh lực tinh thuần gấp chín lần cực kỳ kinh khủng. Nếu phối hợp pháp môn, võ học thì thực càng mạnh, gấp mấy lần trước đây.
“Thời gian mười ngày đã đến, không biết tình huống của Diêm Độc cùng Cố Thanh Sơn như thế nào rồi?.” Sở Hành Vân lấy lại bình tĩnh hơi suy tư, sau đó cất bước đi ra ngoài phòng mật thất tu luyện.