Hắn đột nhiên nhớ tới mấy tháng trước, Sở Hành Vân tùy tiện nói một câu khiến cho Tần Vũ Yên đột phá bình cảnh, thăng cấp thành Luyện Đan Sư cấp ba.
Câu đầu tiên nói đã có ma lực như thế, lần này Sở Hành Vân lại nói kỳ ngộ …
“Xin dừng bước!”
Tần Sơn không để ý hình tượng chạy tới đưa tay ngăn cản không cho Sở Hành Vân rời khỏi, vẻ mặt tươi cười nói: “Sở gia chủ, để ta vào mời Vũ Yên tiểu thư ra, ngươi đừng rời đi”.
“Thành chủ thành Tây Phong cùng Tần Vũ Yên đang bàn chuyện cơ mật, ta lại chỉ là một nhân vật nhỏ bé, mạo muội quấy rối như vậy có lẽ không thích hợp”. Sở Hành Vân vẻ mặt cười nhạt, đẩy tay của Tần Sơn ra tiếp tục rời đi.
Tần Sơn hoang mang đến độ muốn khóc, khi nãy mình thật là ngu muội, đối với người bí hiểm như Sở Hành Vân, có thể giúp hắn một lần mang ơn đối với Bách Bảo Lâu đều là một hồi kỳ ngộ.
“Sở gia chủ, ngươi đi theo ta, ta sẽ dẫn ngươi đi gặp Vũ Yên tiểu thư, ta lấy tính mạng ra bảo đảm bất kể là đang bàn chuyện cơ mật ta sẽ mang ngươi vào đó tuyệt đối sẽ không để ngươi chờ đợi!” Tần Sơn giơ ba ngón tay lên vừa nói vừa thề.
Lúc này, đám người muốn xem náo nhiệt đã không thể suy nghĩ bình thường được nữa, hai mắt trợn tròn, miệng mở lớn nhưng một câu nói hay chút xíu âm thanh đều không phát ra được, yên lặng như tờ.
Lời của người này vừa nói ra, khiến cho suy nghĩ của bọn họ và Tần Sơn hoàn toàn không giống nhau. Từ trước tới giờ chỉ có người khác cầu xin Tần Sơn thế mà hôm nay Tần Sơn lại tự nhiên cầu xin Sở Hành Vân, lại còn trực tiếp phát lời thề?
Sở Hành Vân thấy khuôn mặt Tần Sơn khổ sở, cũng không muốn ra vẻ quá liền nói: “Vậy ngươi hãy dẫn đường đi”.
“Được rồi!” Tần Sơn vội vàng đứng lên, đem Sở Hành Vân cùng Thủy Lưu Hương đi về phía mật thất trước vẻ mặt kinh ngạc của đoàn ngươi ngây ngô khờ dại bên trong đại sảnh, khó có thể hoàn hồn.
Khi ba người đã đến bên ngoài mật thất, Sở Hành Vân thì đã tới đây nhiều lần nên thấy bình thường, ngược lại Thủy Lưu Hương có vài phần khép nép, ngơ ngác đứng sau lưng Sở Hành Vân.
“Mở cửa đi”. Sở Hành Vân nói thẳng, hắn đã tốn không ít thời gian nên không muốn đợi thêm nữa.
Tần Sơn sửng sốt một chút, trên trán đã lấm tấm vài giọt mồ hôi. Nếu hắn cứ như vậy không thông báo một tiếng mà mở cửa thì hậu quả thật không tưởng tượng nổi. Nhưng khi nãy nhìn qua Sở Hành Vân thấy lo lắng cũng đoán được có chuyện khẩn cấp.
Không suy nghĩ nữa, Tần Sơn cũng không thể làm gì khác hơn là hít một hơi thật sâu bước tới trước cửa, đem linh lực đưa vào bên trong chậm rãi mở cửa ra.
Ùng ùng!
Cửa đá hé mở chút xíu, tâm trạng Tần Sơn vẫn còn vang vọng âm thanh lúc nãy, đã chuẩn bị tinh thần chịu trận.
Khi cửa đá hoàn toàn mở ra, một âm thanh xé gió đột nhiên phát ra, lập tức thấy một bóng người hiện ra, chưởng phong xuất hiện đem Tần Sơn đánh bay ra ngoài.
“Tần Sơn, ngươi thật to gan, dám làm phiền ta và Vũ Yên tiểu thư nói chuyện!” Một tiếng nói hùng hậu truyền ra giống như sấm sét nổi vang vậy, thậm chí đến cả phòng khách bên ngoài đều có thể nghe được, trái tim điên cuồng co quắp lại.
Giọng nói này chính là giọng nói của thành chủ thành Tây Phong!
Chỉ thấy trước mắt, xuất hiện một gã nam tử trung niên mặc cẩm bào, vẻ mặt vì phẫn nộ mà có chút nhăn nhó, mọi cử chỉ hành động đều có vẻ tức giận.
Người này chính là thành chủ thành Tây Phong - Cố Thanh Sơn.
Sau lưng Cố Thanh Sơn, Tần Vũ Yên cũng đi ra với vẻ mặt lạnh lùng, nàng nhìn Tần Sơn không nói lời nào nhưng trong con ngươi cũng tràn đầy tức giận, không thể rõ là thời điểm này nàng có bao nhiêu sự phận nộ
Tần Sơn cảm nhận được lửa giận của hai người, hiện tại quên cả đau đớn trên người, toàn thân đều ướt nhẹp mồ hôi. Tuy nói hắn đã sớm dự liệu được cục diện như vậy nhưng lại không nghĩ rằng hai người lại giận dữ đến trình độ như vậy.
“Thành chủ đại nhân, Vũ Yên tiểu thư, xin bớt giận. Nếu không phải Sở gia chủ có việc gấp đến tìm Vũ Yên tiểu thư để luyện chế đan dược và vì tình thế khẩn cấp nên ta thực sự không có biện pháp, cũng chỉ có thể ra đưua ra hạ sách này”. Tần Sơn lộ vẻ mặt cầu xin, chỉ vào Sở Hành Vân ở kế bên.
“Sở Hành Vân!” Nghe vậy, Tần Vũ Yên trở nên trầm tĩnh, dời ánh mắt qua thì đúng lúc đón nhận ánh mắt không hề bận tâm của Sở Hành Vân.
“Nếu là tìm Vũ Yên tiểu thư nhờ luyện chế đan dược thì đều phải xếp hàng chờ, ngay cả ta cũng không ngoại lệ. Hắn chỉ là gia chủ Sở gia, từ lúc nào đã có thể được quyền trực tiếp gặp mặt?” Cố Thanh Sơn nhìn Sở Hành Vân tràn đầy vẻ khinh thường.
Trong khoảng thời gian gần đây, Sở gia rầm rộ, họ phát triển với một tốc độ khủng khiếp đủ để đứng ngang với các gia tộc thượng lưu, Cố Thanh Sơn lại là thành chủ, cai quản cả tòa thành Tây Phong, hắn đang lo không có cơ hội chèn ép Sở Gia.
“Vũ Yên tiểu thư, để ta đem tên cuồng đồ này đuổi ra ngoài, rồi chúng ta tiếp tục trò chuyện”. Cố Thanh Sơn bước chân về phía trước phát ra khí tức Tụ Linh Cảnh cửu trọng thiên, hướng về phía Sở Hành Vân muốn áp chế hắn.
“Ngươi lui ra đi”. Giữa lúc Cố Thanh Sơn chuẩn bị ra tay, Tần Vũ Yên lại nói một câu khiến hắn phải dừng lại.
“Một tiểu nhân vật như vậy, không cần Vũ Yên tiểu thư tự mình động thủ, ta có thể xử lý”. Cố Thanh Sơn cười ha hả nhưng vừa dứt lời, hắn lại phát hiện Tần Vũ Yên đang nhìn về phía ánh mắt của hắn, đột nhiên trở nên lạnh lùng không gì sánh được, nói từng chữ: “Ta nói ngươi lui ra”.
Lộp bộp!
Thân thể Cố Thanh Sơn tức giận đến run người, nhưng nghĩ đến thế lực kinh khủng đứng sau lưng Tần Vũ Yên thì cơn giận lập tức tiêu tán không còn thấy bóng dáng tăm hơi, vội vàng lui qua một bên lạnh lùng trừng mắt nhìn Sở Hành Vân.
“Ngươi muốn tìm ta để luyện chế đan dược gì?” Lần trước được Sở Hành Vân chỉ điểm xong, Tần Vũ Yên rất thuận lợi bước chân vào nhóm luyện đan sư cấp ba, không còn gặp phải rào cản.
Từ lúc đó, Tần Vũ Yên đối đãi với Sở Hành Vân không còn giống như một đối tác làm ăn, trái lại như là thầy trò vậy, muốn được hắn chỉ điểm càng nhiều hơn để tiến thêm một bước nữa trên con đường đan đạo.
Sở Hành Vân cười nói: “Thiên phú của ngươi so với với ta còn tốt hơn cả tưởng tượng, đã bước chân vào cấp ba rồi, rất hợp ý ta, lần này tìm ngươi để luyện chế đan dược cũng thuộc nhóm cấp ba”.
“Nhóm cấp ba!” Tần Vũ Yên trong mắt lóe sáng, rồi áp chế kích động nói: “Đan dược cấp ba gì vậy, có toa thuốc không?”
“Cũng không phải loại đan dược cấp ba gì nổi bật, Bách Dương Đan mà thôi, về phần toa thuốc, ta cũng đã chuẩn bị xong, nhưng phải sửa đổi lại một chút, nếu như luyện chế ra được thì công dụng có thể tương đương với đan dược cấp bốn”. Sở Hành Vân trả lời.
Tần Vũ Yên vừa nghe xong, biểu hiện trên khuôn mặt đầy vẻ vui mừng rạng rỡ.
Bách Dương Đan, nàng đã từng nghe qua, là một loại đan dược chí dương chí cương, đứng hàng ba cao cấp, nếu như Sở Hành Vân tìm nàng luyện chế, vậy thì đồng nghĩa với việc đem toa thuốc Bách Dương Đan truyền cho nàng.
Hơn nữa, Sở Hành Vân còn thay đổi một chút để công dụng của Bách Dương Đan này đủ so sánh với đan dược cấp bốn, thật kinh người khiến nàng nôn nóng muốn nhìn xem toa thuốc sau khi đã thay đổi.
“Việc này không nên chậm trễ, chúng ta lập tức bắt đầu luyện chế đi, Sở Gia chủ đi theo ta”. Tần Vũ Yên không thèm nhìn Cố Thanh Sơn, vội vàng mời Sở Hành Vân đi.
Một toa thuốc cấp ba, hơn nữa còn có thể so sánh với toa thuốc của đan dược cấp bốn, đối với nàng là một hấp dẫn quá lớn, vừa nghĩ tới có thể rèn luyện tay nghề, thì cảm thấy kích động phát ra từ nội tâm.
“Như vậy không tốt đâu?”.
Sở Hành Vân không bước thêm nữa bước, hai tay khoanh trước ngực nói nhỏ: “Tần tiểu thư cùng Cố thành chủ đang bàn chuyện quan trọng với nhau, ta chỉ là một gia chủ Sở Gia nhỏ nhoi, làm sao dám quấy rầy, hống chi Cố thành chủ vừa mới nói cần tìm tiểu thư luyện đan thì phải xếp hàng chờ. Thành chủ đã nói vậy ta có thể nào không dám nghe theo”.