Trong Thi phủ khi ấy ngoài Hàn Nguyệt Thanh còn có đến mấy chục hảo thủ của ngũ đại môn phái, lập tức có người lên tiếng quát: "Ai?"
Chu Tuyên dù đang hận không thể băm cho hai kẻ dưới kia mỗi người một nhát, nghĩ đến đại sự cũng đành phải phi thân rút lui.
Tiếng quát ấy cũng làm Hàn Nguyệt Thanh đang chìm trong cơn say phải tỉnh lại. Nàng vùng mạnh thoát khỏi vòng tay Nhất Linh, nhìn xuống mà không khỏi mặt mũi đỏ bừng. Thì ra áo của nàng đã bị Nhất Linh cởi hết, nửa thân trên hiện ra trắng muốt dưới ánh trăng. Đôi bàn tay ma quỷ vẫn đang lần xuống thắt lưng nàng, dụng tâm không nói cũng dễ dàng đoán biết.
Hàn Nguyệt Thanh hốt hoảng vơ áo che người, lăn vội qua đầu kia chiếc chõng. Nhất Linh lì lợm lao theo, Hàn Nguyệt Thanh chụp lấy tay cậu, khẽ nói: "Nhất Linh!"
Trong mắt Nhất Linh như có lửa cháy, giọng đã lạc đi: "Nguyệt tỉ, cho ta đi mà! Ta cầu xin tỉ đấy!"
Hàn Nguyệt Thanh ngượng ngùng lẫn sợ hãi, nhìn bộ dạng khẩn khoản của Nhất Linh, bất giác lại thấy mềm lòng, dịu giọng nói: "Hảo Nhất Linh à, bây giờ thật sự không được!"
"Vì sao chứ?" Hai tay Nhất Linh lăm le lấn tới, nôn nóng thở gấp: "Tỉ đã từng hứa với ta, chỉ cần có phòng có giường tỉ sẽ cho ta hết mà, bây giờ chẳng phải là đã có sao?"
Mặt Hàn Nguyệt Thanh thoắt nóng bừng lên, nàng quả thật đã từng nói với Nhất Linh như vậy, bây giờ phải từ chối ra sao đây?
Đúng lúc ấy, phía ngoài cửa sổ thoáng qua bóng người, thì ra một cao thủ ngũ đại môn phái đang nhảy lên mái nhà chỗ Chu Tuyên đứng khí trước xem xét. Hàn Nguyệt Thanh kinh hoàng, vội kéo Nhất Linh lánh vào phía sau cửa sổ. Bị người khác bắt gặp Nhất Linh trong phòng chỉ là chuyện nhỏ, cái chính là áo nàng vẫn chưa cài xong, bộ ngực tuyệt mỹ vẫn lồ lộ kiêu hãnh trong gió đêm. Nhất Linh thì còn có thể, nhưng nếu để người thứ hai thấy được, nàng làm sao có thể diện nào để sống tiếp?
Hàn Nguyệt Thanh vội vã cài áo lại, bàn tay của Nhất Linh vẫn nấn ná lấn tới. Nàng sầm mặt xuống, khẽ nói: "Nhất Linh, cậu còn làm bừa, tỉ tỉ thật sự sẽ không nhìn mặt cậu nữa đâu!"
Nhất Linh mặt dày đến đâu cũng biết nàng đang xấu hổ, vội rút tay lại.
Hóa ra nhảy lên mái nhà không phải là một mà những hai cao thủ, một Côn Lôn phái và một của Võ Đang. Nhìn thấy viên ngói bị dẫm vỡ nát, đệ tử Võ Đang hừm lên một tiếng coi thường: "Chỉ là hạng tiểu tặc, không có gì phải sợ!"
Đối với phái Võ Đang, nhảy lên mái nhà mà giẫm vỡ ngói thì thật chẳng đáng coi vào mắt, song hắn đâu có biết được rằng người giẫm vỡ ngói ấy lại là Chu Tuyên, so với trưởng môn Tử Long chân nhân của hắn võ công còn mạnh hơn rất nhiều.
Hai đệ tử nhanh chóng bỏ đi. Thấy đã yên tĩnh, Nhất Linh lại toan manh động, nhưng Hàn Nguyệt Thanh đã có đề phòng, liền bước lên tránh ra xa, giơ tay chỉ Nhất Linh ngồi xuống chõng nói: "Nhất Linh, chúng ta nói chuyện đàng hoàng đi! Phải rồi, làm sao chàng biết ta ở đây?"
Đối diện với mỹ nhân tuyệt sắc, không được thân mật mà phải nghiêm chỉnh ngồi yên như vậy, Nhất Linh quả thật còn khó chịu hơn bị tra tấn nhưng cậu cũng sợ Hàn Nguyệt Thanh nổi giận, chỉ còn cách cười hì hì rồi giơ bàn tay ra: "Hảo Nguyệt tỉ của ta, tỉ là Tôn Ngộ Không, còn ta lại là Như Lại Phật Tổ. Dù tỉ có chạy đến đâu, đời này kiếp này cũng đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay của ta!"
Hàn Nguyệt Thanh trừng mắt nhìn Nhất Linh, hai gò má ửng đỏ, song lại không giấu nổi nét long lanh trong khoé mắt.
Bất giác nàng lại chau mày thở dài.
Tiếng thở dài của nàng tuy không lớn lắm, song lại khiến Nhất Linh lo lắng, vội hỏi: "Nguyệt tỉ, vì sao tỉ lại than thở? Có phải vì chuyện của Thái Tử và Tề Vương không?"
Hàn Nguyệt Thanh kinh ngạc: "Hoá ra chuyện này chàng cũng biết rồi! Đoạn nàng lại thở dài: "Đúng là chuyện ấy! Thái Tử là hộ pháp Đại Đàm Việt của Thiếu Lâm, nếu một ngày nào đó ngài đăng cơ xưng đế, đối với sự chấn hưng Hiệp Nghĩa Đạo sẽ có lợi vô cùng. Nhưng Hoàng Thượng lại tín sủng Chu Quý Phi, hoàn toàn không để ý gì đến thứ bậc lớn nhỏ. Chu Quý Phi được lòng Thiên Tử sinh ra kiêu ngạo, hoành hành ngang ngược, ngấm ngầm thi hành nhiều độc kế nhằm vào Thái Tử. Chỉ một năm nay, ngài đã ba lần gặp nguy hiểm. Nếu không phải Ngô Nguyên đại sư phật pháp cao thâm, nhìn xa trông rộng thì Thái Tử đã sớm bỏ mạng rồi. Hiện giờ tình thế đang ngày càng nguy hiểm, trước khi chúng ta lên kinh, Hoàng Thượng đã nghe theo lời sàm tấu của Chu Quý Phi, quở trách Thái Tử trước mặt quần thần, lại một lần nữa nhắc đến chuyện phế trưởng lập thứ. Tuy chưa đưa ra đàm nghị nhưng Hoàng Thượng đối với Thái Tử mỗi lúc một lạnh nhạt hơn, Chu Quý Phi cũng ngày càng tỏ ra ngang ngược. Trong triều trên dưới ai nấy cũng lo lắng như lửa đốt, quả thật không biết phải làm sao."
"Việc này thì có gì khó!" Nhất Linh cười ha hả: "Với ta chỉ là chuyện vặt!"
Hai mắt Hàn Nguyệt Thanh sáng rực lên, hớn hở nhìn Nhất Linh: "Chàng có cách sao?"
"Cách thì không phải không có!" Hai mắt Nhất Linh hau háu nhìn vào ngực Hàn Nguyệt Thanh, nghĩ đến mỹ cảnh khi nãy, nuốt ực một cái mới nói; "Nhưng hảo Nguyệt tỉ của ta, tỉ mà không cho ta ôm trong lòng, một vài canh giờ cũng không nghỉa được!"
Nhất Linh lại mượn cơ lấn tới, Hàn Nguyệt Thanh vừa tức giận vừa buồn cười, trong lòng lại hết sức khó nghĩ. Nếu không đồng ý với Nhất Linh, gã vô lại này nhất định sẽ giở trò, còn nếu nghe theo lời hắn, nàng lại sợ tên quỷ hảo sắc này tuyệt đối sẽ không chỉ là ôm nàng. Ma công của hắn nàng đã hoàn toàn không thể kháng cự, chỉ cần lọt vào hai bàn tay kia, tấm thần này chắc sẽ không giữ được rồi.
Nghĩ đi nghĩ lại, bỗng trong đầu nàng loé lên một tia sáng: "Đồ xấu xa này dám ép ta, tại sao không thử dọa hắn một trận?" Bèn khẽ ngồi thẳng người lên, sắc mặt sầm xuống nói: "Ta biết chàng chỉ hứng thú với cơ thể của ta, chứ thực ra chàng đâu có yêu gì ta. Được rồi, ra tay đi, muốn gì thì cứ làm đi, nhưng sau đêm nay chàng đừng hy vọng nhìn thấy ta nữa."
Nhất Linh hồn siêu phách tán, lồm cồm bò đến cạnh chân Hàn Nguyệt Thanh, hốt hoảng: "Không phải, Nguyệt tỉ, ta thật long yêu nàng mà, tỉ đừng có nổi giận, ta nói, ta nói đây!"
Cậu quả thật sợ đến tái mét, Hàn Nguyệt Thanh trong bụng đắc ý song vẫn làm bộ vênh mặt lên, lạnh lùng; "Lưỡi là ở trong miệng ngươi, muốn nói hay không, ai mà quản được."
"Ta nói, ta nói thật mà!" Nhất Linh hấp tấp: "Nguyệt tỉ có biết không, Chu Quý Phi kia thực ra là con gái của Chu gia, một trong Tứ đại thế gia của võ lâm Giang Nam..."
"Biết, thì sao nào?" Hàn Nguyệt Thanh lẳng lặng nhìn cậu: "Không lẽ Chu Quý Phi sẽ niệm tình là một nhánh trong võ lâm mà nể mặt Hiệp Nghĩa Đạo?"
"Chu Quý Phi có thể không nể mặt Hiệp Nghĩa Đạo, nhưng nhất định phải nể mặt ta!" Nhất Linh bắt đầu dương dương tự đắc.
"Nể mặt ngươi? Vì sao?" Thoạt tiên Hàn Nguyệt Thanh không hiểu, song trí óc nàng cũng vẫn nhanh nhạy tuyệt đỉnh, lập tức nghĩ ra, thốt lên; "A, Chu Tuyên!"
"Đúng thế!" Nhất Linh mặt mày rạng rỡ: "Phu nhâ Tuyên tỉ của ta chính là muội muội ruột của Chu Quý Phi. Chu Quý Phi thấy người em rể là ta đây, chẳng lẽ lại không nể mặt?"
"Nể mặt thì đã sao? Không lẽ bà ta sẽ khoanh tay không tranh giành Hoàng Vị nữa chắc?"
"Không tranh hoàng vị thì ta không dám đảm bảo, nhưng nguyên nhân mà mấy người bọn tỉ đến kinh thành này là gì?"
Trên mặt Hàn Nguyệt Thanh vẫn lạnh như băng, Nhất Linh hốt hoảng nói ngay: "Mấy người tỉ đến Kinh thành bởi vì Chu Quý Phi ngấm ngầm mưu hại Thái Tử. Ta có thể để cho Tuyên tỉ nói tình nói nghĩa, chí ít cũng khiến cho Chu Quý Phi bảo đảm không làm hại đến tính mạng Thái Tử, như vậy thì mục đích đến Kinh thành của mấy người đã đạt được rồi. Còn về phần ai tranh được hoàng vị, chuyện này có lẽ cũng không cần đến ngũ đại phái can dự vào."
Hàn Nguyệt Thanh trầm ngâm, khẽ nghiêm mắt nhìn Nhất Linh, nói nhẹ: "Hoàng vị về tay sai, quả thực không phải chúng ta quyết định được, nhưng có thật đệ đảm bảo được Chu Quý Phi không làm hại đến tính mạng của Thái Tử không?"
"Chuyện này mà ta cũng không làm được thì gọi gì là Vương Nhất Linh nữa? Họ Vương của ta cứ viết ngược cho xong!"
"Nhưng chữ Vương của cậu viết ngược thì vẫn cứ là chữ Vương mà?"
"À à..." Nhất Linh ngây người, cái này đúng là cậu chưa từng nghĩ đến, mặt không khỏi đỏ bừng lên, lấp liếm: "Như thế này đi, nếu ta làm không được, sau này Nguyệt tỉ gặp ta không cần gọi ta là Nhất Linh nữa, cứ gọi là Bất Linh được rồi, Vương Bất Linh!"
Nhất Linh nói rất láu lỉnh, Hàn Nguyệt Thanh không nhịn được bật cười khsuc khích, song lập tức lại nghiêm ngay sắc mặt. Nhất Linh khi ấy đang ngồi trước mặt nàng, nếu tỏ ra hớn hở, tên vô lại này được đà lấn tới thì sẽ nguy mất.
Nàng lẳng tránh ánh mắt Nhất Linh, cất giọng nghiêm nghị: "Cứ như thế nhé, ta chờ tin tốt của chàng!"
"Được!" Nhất Linh gật đầu, nhìn tận mặt Hàn Nguyệt Thanh, định tìm chút hương vị ngọt ngào trước khi đi, nhưng thấy sắc mặt băng lãnh của nàng không nén nổi tiếng thở dài, miễn cưỡng quay người bước ra cửa.
Ý nghĩ trong đầu Nhất Linh, Hàn Nguyệt Thanh làm gì không hiểu, nàng cố nén cười, song đột nhiên lại thấy tội nghiệp cho cậu. Cuối cùng nàng cũng không nén nổi, lao tới ôm lấy Nhất Linh từ phía sau, khẽ e thẹn nói: "Đồ xấu xa, tí có thể gần gũi cậu một lát, nhưng xong rồi phải lập tức đi ngay, tuyệt đối không được chậm trễ!"
Nhất Linh mừng quýnh lên, gật đầu lia lịa: "Được, nhưng hảo Nguyệt tỉ, tỉ phải có trước có sau một chút nhé, đừng có giống như kiểu chuồn chuồn đạp nước thì ta phát điên lên mất!"
"Cả chuyện này mà ngươi cũng mặc cả, đúng là vô lại!" Hàn Nguyệt Thanh vừa bực vừa buồn cười, liền chúm môi hôn thật mạnh trên mặt Nhất Linh rồi lập tức buông tay ra, đẩy mạnh vào lưng cậu: "Mau đi đi!"
Nhất Linh hoa chân múa tay, phi thân nhảy vút ra, đến nửa chừng lại xoay một vòng, mặt hướng về Hàn Nguyệt Thanh, nhìn nàng tinh nghịch: "Ta lập tức đến Hoàng cung, dựa vào ba tấc lưỡi của ta cộng với nụ hôn ngọt ngào của tỉ, thề phải làm cho Chu Quý Phi gật đầu!" Đoạn lắc mình biến mất sau cửa sổ.
0O0
Hoàng cung, Quý Phi biệt điện.
Chu Tuyên đứng thẳng như một ngọn thương, giữa sảnh, khuôn mặt vẫn hiện rõ vẻ phẫn hận tột độ, răng nghiến chặt, hai mắt như toé ra lửa.
Phía sau không xa, một cung nữ nhân tuổi chừng ba mươi đang ngồi trên thái sư ỷ, dung mạo người này có vài phần giống Chu Tuyên, song có thêm vẻ thành thục quý phái, chính là Chu Chỉ, quý phi được sủng ái nhất đương triều.
Chu Chỉ khẽ chau mày nói: "Hàn Nguyệt Thanh lại yêu Vương Nhất Linh, sao có thể như vậy được? Phương Kiếm Thi lẽ ra phải là mối thắt không thể giải được giữa bọn chúng chứ?"
"Đây là hoàng thiên không phù hộ Chu gia nhà ta!" Chu Tuyên ngửa mặt lên trời, ánh mắt hằn học phẫn nộ: "Ba lần bày kế, lần nào cũng cặn kẽ không sơ hở, thế nhưng từ đâu lại sinh ra cái tên Vương Nhất Linh khốn kiếp ấy, bằng không chỉ cần hai cái chết của Vạn Vân Phi và Kim Long Thụy, chúng ta cũng đã thành công rồi."
Khi ấy Nhất Linh vẫn đang trên đường đến hoàng cung, không nghe được câu chuyện của Chu Chỉ và Chu Tuyên. Chỉ cần một nửa những lời đó lọt vào tai, hẳn cậu đã phải điếng người vì kinh ngạc.
Thì ra thi hành độc kế giết Vạn Vân Phi và Kim Long Thuỵ, gây ra cuộc đấu giữa thuộc hạ cũ của Thiên Long và Hiệp Nghĩa Đạo, không ai khác mà chính là tỉ muội Chu Tuyên, sai khiến Phương gia thất phu nhân giết chồng giá hoạ cho Nhất Linh cũng là hai người bọn họ.
Bắt đầu từ ông nội của Chu Tuyên là Chu Tâm Kiếm, Chu gia lúc nào cũng có dã tam xưng bá giang hồ. Sau khi hết ông rồi đến cha vì không đạt được mục đích nên buồn bực mà qua đời, khát vọng bá chủ võ lâm không những không tàn, trái lại còn bùng cháy mãnh liệt hơn trong lòng hai nữ nhi họ Chu. Chu Chỉ vào hoàng cung, lợi dụng vị thế cùng sự sủng ái của Thiên Tử đã ngầm tạo nên một thế lực đồ sộ, dã tâm hùng bá cũng theo đó mà lớn lên. Giết Vạn Vân Phi, Kim Long Thụy, gây nên tranh chấp giữa Hiệp Nghĩa Đạo và thuộc hạ cũ của Thiên Long không phải là muốn tạo ra một trận chém giết giang hồ, mà chỉ là độc kế mượn thế phất lên. Thuộc hạ Thiene Long thực lực hùng mạnh, Hiệp Nghĩa Đạo dù ngũ đại phái có liên thủ cũng khó lòng giành được thế thượng phon. Khi ngũ đại phái bó tay hết cách thì Chu Tuyên sẽ ra mặt, chỉ cần kìm chặt thuộc hạ cũ của Thiên Long là ả có thể một bước tới trời, trở thành đệ nhất nhân của võ lâm Bạch đạo, có thể đại diện cho Hiệp Nghĩa Đạo ngày hai tháng hai, thực hiện ươc nguyện của Chu Tâm Kiếm.
Kế sách công phu tỉ mỉ ấy bị Nhất Linh tình cờ phá hỏng, hai người lại lập một kế khác nhằm giá hoạ cho Nhất Linh. Nào ngờ Hiệp Nghĩa Đạo lại xuất hiện một Hàn Nguyệt Thanh, kiếm pháp cao cường vượt lên trên cả Chu Tuyên. Chỉ dựa vào thực lực bản thân, Chu Tuyên biết mình không thể giành được chức minh chủ Hiệp Nghĩa Đạo nên lại xuất một kế mới. Biết rõ Nhất Linh háo sắc, ả đem thân xác dâng cho Nhất Linh rồi lấy danh nghĩa thê thiếp Nhất Linh bức Hàn Nguyệt Thanh giả thua, nhường chức minh chủ Hiệp Nghĩa Đạo cho ả.
Thế nhưng đúng vào thời khắc quan trọng, Lý Phi từ đâu lại xen vào, bắt cóc một thái giám chuyên trách truyền thánh chỉ, dùng một đoàn người đóng giả cẩm y vệ, giả truyền thánh chỉ buộc Chu Tuyên vào cung. Cơ hội ngàn năm có một mất đi, song Chu Tuyên vẫn chưa mất hẳn hy vọng, bởi nhìn tổng thể tình hình vẫn không mấy thay đổi, ả vẫn có thể lợi dụng sự si mê của Nhất Linh để bắt cậu đem thực lực kinh người dưới tay hậu thuẫn cho mình. Đi tìm Nhất Linh đêm nay, Chu Tuyên chính là muốn lung lạc cậu tìm kiếm cơ hội nào ngờ lại tận mắt thấy cảnh thân mật giữa Nhất Linh và Hàn Nguyệt Thanh.
Hàn Nguyệt Thanh trở thành nữ nhân của Nhất Linh, ưu thế của Chu Tuyên đã đâu còn nữa? Nghĩ đến khổ tâm bao nhiêu năn liền đều đã trôi theo dòng nước, Chu Tuyên phẫn hận đến tím tái cả người.
Trái ngược với Chu Tuyên, Chu Chỉ vẫn trầm tĩnh lạnh lùng: "Tên Vương Nhất Linh ấy rốt cuộc là người như thế nào?"
"Chỉ là một gã háo sắc, đệ nhất hiệu quỷ háo sắc, thấy mỹ nữ là mắt sáng rực lên!" Chu Tuyên nghiến răng gầm gừ.
"Chỉ là một tên háo sắc sao? E rằng cách nhìn của muội có sai lầm rồi!" Chu Chỉ khẽ lắc đầu, trầm giọng: "Gần nửa năm nay con người này đã gây mưa làm gió, một tay khuấy động giang hồ, đánh bại lưỡng hội, giỡn mặt ngũ phái, làm nhục cả Nguyên Linh Tử lần Thủ Tự Hùng. Hôm qua ta được mật báo, ba đại bang phái Hắc đạo đã hợp làm một, suy tôn hắn làm tổng minh chủ. Muội lại vừa nói với ta, ngay cả Hàn Nguyệt Thanh cao cao tại thượng kia cũng bất chấp tất cả mà sà vào lòng hắn, tất cả những điều đó lại không đáng để suy nghĩ sao? Có thể tạo ra được bao nhiêu kỳ tích như vậy, người này chắc chắn võ công phải thông thiên triệt địa, trí tuệ quỷ thần khó đoán, có thể là hắn háo sắc nhưng chỉ hai chữ háo sắc tuyệt đối không thể đủ để nói về hắn ta được!"
"Cái gì mà thông thiên triệt địa, chỉ là may mắn mà thôi." Chu Tuyên hai mắt ánh lên hàn quang, bỗng quay người lại nhìn Chủ Chỉ: "Tỉ tỉ, chi bằng để muội gọi riêng hắn ra, nhân lúc hắn đang thần hồn điên đảo mà giết chết hắn, sau đó giá họa cho Hàn Nguyệt Thanh và Hiệp Nghĩa Đạo, tỉ thấy thế nào?"
"Không!" Chu Chỉ lắc đầu: "Ta lại nghĩ ngược với muội. Người này thần thông cái thế, lại một tay nắm giữ Hắc đạo và hai phần ba thuộc hạ của Thiên Long, thật có giá trị lợi dụng. Chúng ta nhất định phải nắm được hắn, phải cướp lấy hắn từ tay Hàn Nguyệt Thanh."
"Hắn bị ả họ Hàn kia làm cho mê muội rồi! Muốn hắn bỏ ả, sợ rằng không thể được!"
"Vậy hãy cho hắn một tuyệt lộ kết!" Từng câu từng chữ từ hai hàm răng khép chặt của Chu Chỉ sin sít tuôn ra: "Ngũ đại phái dám ủng hộ Thái Tử chống đối ta, một lũ phản nghịch! Hãy dùng Vạn ảo thiên ma trận, một mẻ quét sạch bọn chúng, cả Hàn Nguyệt Thanh cũng cho đi đời luôn!"
"Vạn ảo thiên ma trận?" Chu Tuyên kinh ngạc nhìn Chu Chỉ; "Ngũ đại phái rất am hiểu về thuộc hạ cũ của Thiên Long, vào trận là có thể nhận ra ngay nhân mã của Thiên Tự đàn Thiên Long Giáo. Chúng ta đã bỏ ra bao nhiêu tâm lực để khống chế Thiên Tự đàn, nếu để lộ sớm như thế e là không đáng."
"Sao lại không đáng!" Chu Chỉ cười lạnh: "Vạn ảo thiên ma trận là vật báu chấn giáo của Ma giáo năm xưa, lại có Doãn đàn chủ và ba đại hương chủ thủ hạ của ông ta chủ trì. Đại Ngu hắn có sống lại, vào trận này cũng đảm bảo không có đường ra. Muội cứ lặng lẽ ẩn thân trong trận, thừa cơ tấn công một kiếm là có thể giết chết Hàn Nguyệt Thanh."
"Hay lắm! Chu Tuyên mắt ánh hàn quang hoan hỉ, nhưng bỗng lại nhớ đến một chuyện, liền nói; "Tên háo sắc ấy yêu rất điên cuồng, muội chỉ sợ hắn sẽ bất chấp tất cả mà xong vào trận. Thân thủ của hắn vô cùng khó lường, có hắn ở đó chỉ sợ sẽ hỏng chuyện...
"Chuyện này dễ thôi." Chu Chỉ khẽ nhếch mép cười: "Hãy thả sư đồ Ô Sơn Hồ Nữ ra, lệnh cho chúng bám lấy hắn là được. Theo ta được biết, đệ tử nhỏ nhất của Ô Sơn Hồ Nữ là Lục Trúc từng có một món nợ phong lưu với Vương Nhất Linh. Vạn ảo thiên ma trận uy lực lớn nhất là vào giờ Tí ngày thứ ba tới, hãy để Lục Trúc bám lấy hắn ba ngày, mọi chuyện coi như đã xong."
Chu Chỉ khổ tâm gây dựng thế lực, không chỉ thu phục được Thiên Tư đàn của Thiên Long, mà còn buộc nhiều bàng môn tà đạo quy thuận dưới trướng, Thiên Hồ môn chính là một trong số đó.
Đúng lúc đó, trong tai đột nhiên nghe thấy tiếng gió, ả khẽ chau mày: Nửa đêm canh ba chạy đi chạy lại trong hoàng cung, kẻ nào to gan vậy? Ấy, không đúng, trong hoàng cung đâu có cao thủ như thế, không lẽ tên quỷ háo sắc ấy đến rồi?" Đoạn đảo mắt nhìn sang Chu Tuyên.
"Muội lên xem sao!" Chu Tuyên lắc người phi thân lên nóc nhà, vừa khéo gặp đúng Nhất Linh đang lao lại như bay. Nhất Linh lập tức ôm chầm Chu Tuyên vào lòng ghé môi định hôn lên mặt ả.
Chu Tuyên vừa lo lắng vừa tức giận, vội ngăn miệng Nhất Linh, quát: "Ngươi làm gì vậy, đây là hoàng cung mà!"
"Hoàng cung thì có làm sao?" Nhất Linh cười hì hì, ánh mắt đảo đi đảo lại trên mặt Chu Tuyên, tán thưởng: "Nửa tháng không gặp, Tuyên tỉ của ta xinh đẹp hơn nhiều. Hảo Tuyên tỉ à, tỉ có nhớ ta không?"
"Là kẻ nào dám làm bừa?" Rốt cuộc Chu Chỉ cũng không nén nổi tò mò, theo Chu Tuyên nhảy lên mái nhà.
Nhất Linh quay lại, hai mắt lập tức sáng rực lên, thốt: "Thì ra tỉ tỉ cũng ở đây, chà chà, quả nhiên là mỹ nhân tuyệt thế!"
Chu Chỉ lần đầu tiên giáp mặt Nhất Linh, thấy cậu mặt mày hớn hở, đứng trong hoàng cung trước mặt quý phi mà vẫn cứ ngang nhiên như không, thầm nhủ; "Người này quả nhiên không tầm thường, hai chữ háo sắc tuyệt đối không thể hình dung hết được!" Bèn liếc mắt lườm Nhất Linh, nửa cười nửa không nói: "Ai là tỉ tỉ của ngươi?"
Nhất Linh hoàn toàn không để ý ánh mắt Chu Chỉ, vẫn cười hì hì; "Tỉ đó, quý phi tỉ tỉ của hảo Tuyên tỉ của đệ, đương kim thiên hạ đệ nhất mỹ nhân!"
"Quả nhiên mồm mép, chẳng trách có thể lừa được muội muội ta vào lòng!" Chu Chỉ mặt hằm lại nhìn Nhất Linh: "Ta là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, vậy Hàn Nguyệt Thanh tiên tử của ngươi thì sao? Phải rồi, còn tình nhân cũ Lục Trúc của ngươi sẽ xếp thứ mấy đây?"
"Lục Trúc tỉ tỉ ở đâu?" Nhất Linh mừng rỡ thốt lên, đưa mắt đảo quanh, đột nhiên quay phắt lại nhìn ra sau cửa, mắt sáng bừng lên, ma giác linh dị của cậu đã cảm nhận được sự hiện diện của Lục Trúc.
"Duy kiến tân nhân cười, bất vấn cố nhân khấp..." Lục Trúc khẽ ngâm nga, chậm rãi bước ra, thong thả nhìn về phía Nhất Linh.
"Lục Trúc tỉ tỉ!" Nhất Linh mừng rỡ reo lên, nhảy vội xuống ôm chầm lấy Lục Trúc vào lòng: "Trời ạ, đúng là tỉ tỉ rồi! Tốt quá, đúng là tốt quá!"
Mấy tháng trước Nhất Linh thân trúng kỳ độc, một động tác quay đầu nhìn lại của cậu đã khiến Lục Trúc tan nát tâm can, khổ sở cầu xi Ô Sơn Hồ Nữ mấy ngày, cuối cùng cũng khiến Ô Sơn Hồ Nữ trao thuốc giải độc. Thế nhưng khi nàng vào đến Trung Nghĩa cốc thì đã không còn thấy bóng dáng cậu đâu nữa. Lục Trúc biết Nhất Linh giởi thủy tính, thân lại mang bí thuật truyền đăng đại pháp, không thể dễ dàng chết được nên cầu cứu sư phụ tìm kiếm dọc bờ sông, song lại tình cờ gặp phải đám thuộc hạ cao thủ của Chu Chỉ.
Thiên Hồ môn từ đó bị Chu Chỉ khống chế. Lục Trúc bị ép làm thủ hạ, thân không thể quyết, nhưng ý nghĩ vẫn còn tự do, tình yêu dành cho Nhất Linh không những giảm đi mà còn ngày càng nồng cháy. Tối nay Chu Chỉ lệnh cho nàng dùng Thiên Hồ mị thuật cám dỗ Nhất Linh ba ngày, nàng đã đồng ý tức thì, bất luận gì chăng nữa, gặp được Nhất Linh rồi hãy tính.
Nằm gọn trong vòng tay cố nhân, cảm nhận tình yêu và niềm vui vô bờ phát ra tự trong trái tim Nhất Linh, Lục Trúc như có cảm giác trở lại Trung Nghĩa cốc, trở lại khoảnh khắc Nhất Linh cầu xin nàng đừng rời đi.
Trái tim Lục Trúc như muốn nổ tung, vừa mừng đến lim người, lại hốt hoảng lo sợ đây chỉ là giấc mơ, sợ tất cả đều không phải là sự thực. Hai mắt nàng long lanh lệ nóng, khẽ nói như mê: "Nhất Linh, chàng thật sự vui như vậy, không còn nhớ thiếp đã từng hại chàng sao?"
Nhất Linh lắc mạnh đầu, nhìn sâu vào hai mắt Lục Trúc: "Ta chỉ nhớ nàng là Lục Trúc, là tỉ tỉ tốt của ta. Tất cả những thứ khác ta đều quên cả rồi! Tỉ tỉ, có biết những ngày vừa qua ta nhớ tỉ đến thế nào không? Được gặp lại tỉ ta thật vui lắm lắm!"
"Nhất Linh!" cảm nhận được sự chân thành rực cháy của Nhất Linh, Lục Trúc run lên ôm chặt lấy cậu, nước mắt cứ thê tuôn rơi ướt cả áo hai người.
"Thật cảm động quá! Thôi được, đôi uyên ương cũn hai người cứ ở trong cung mà kể lể tình cũ đi!" Chu Chỉ mỉm cười quya xuống, tay trái khép lại chặt mạnh trước mặt Chu Tuyên. Chu Tuyên gật đầu, cũng phi thân rời khỏi.
0O0
Lục Trúc đưa Nhất Linh đến khuê phòng, tỉ mỉ tâm sự. Tình hình cậu làm mưa làm gió giang hồ, Lục Trúc cũng có biết được ít nhiều. Đặc biệt nàng rất hứng thú với chuyện Nhất Linh giành được tình yêu của ái đồ Đại Ngu la hán, ánh mắt thích thú liếc Nhất Linh, nói: "Tiểu hòa thượng, gần nửa năm nay thay đổi của cậu thật là lớn đó!"
"Đúng thế!" Nhất Linh cười hì hì, ánh mắt đảo đi đảo lại trên chiếc cổ trắng ngần của Lục Trúc. Với đối mắt Tình Ma của cậu, cho dù là cách một lớp vải, mỹ cảnh dưới ấy vẫn hiển lộ rõ ràng. Không nhịn được nữa, bàn tay Nhất Linh bắt đầu ngọ nguậy: "Thay đổi lớn nhất của ta là hiểu được sự tuyệt diệu của nữ giới, biết được mình đã ngu xuẩn và lãng phí biết chừng nào!"
Hàm ý trong lời Nhất Linh, Lục Trúc đương nhiên hiểu rõ. Cặp môi nóng như lửa của Nhất Linh cứ thế sấn đến, đôi bàn tay mà thuật nhanh như chớp đã luồn vào dưới áo, thành thực vuốt ve ngực nàng.
Lục Trúc giật bắn lên, người mềm ra như bún, cảm giác bừng bừng chỉ muốn nổ tung trong cơn mê dại.
Khi Nhất Linh còn là gã tiểu hòa thượng ngốc nghếch, Lục Trúc đã gần như đã không thể kềm chế được mình, huống hồ giờ đây cậu còn có cả ma công của Tình Ma, đương nhiên nàng càng không phải là đối thủ. Đúng vào lúc ý loạn tình mê, y phục trên người đã bị Nhất Linh cởi ra gần hết, trong đầu nàng chợt thoáng một tia ý chí, liền cố lăn từ trên giường xuống, vội vã nấp vào sau tấm màn.
Nhất Linh không ngờ đúng lúc quan trọng nhất thì Lục Trúc lại làm như vậy, liền nhảy xuống giường lao theo. Lục Trúc biết nếu để cậu ôm lại, tất sẽ không còn cơ hội, hốt hoảng thốt lên: "Nhất Linh, hãy nghe ta nói! còn mười ngày nữa là ngọc nữ thần công của ta luyện thành, lúc đó cậu muốn gì ta cũng có thể cho cậu, nhưng bây giờ thì quả thật không được!"
"Sao đúng lúc quan trọng thì tỉ lại nhớ đến chuyện này, chẳng phải là cố tình lẩn tránh ta sao?" Nhất Linh cúi đầu rầu rỉ.
"Nhất Linh, ta thật xin lỗi!" Lục Trúc lo lắng: "Cậu giận ta sao?"
"Tỉ sợ ta nổi giận phải không?" Nhất Linh hau háu nhìn Lục Trúc.
Ánh mắt của cậu khiến Lục Trúc run lên vì sợ, song vẫn gật đầu: "Đúng thế, tỉ không muốn cậu nổi giận."
"Vậy chúng ta thương lượng chút nhé!" Nhất Linh ngồi thẳng dậy, cười nói: "Muốn ta không giận cũng được, nhưng phải nói cho rõ ràng, mười ngày sau, bất kể là ở đâu, ta muốn tỉ, tỉ cũng không được tìm cớ thoái thác!"
"Nhưng nếu bên cạnh có người..."
"Không được mặc cả, hoặc là đồng ý, hoặc là hãy ngoan ngoãn lên giường. Bằng không ta sẽ nổi giận đó, một cơn giận dữ ghê gớm...
Nhất Linh giả bộ sầm mặt xuống, Lục Trúc giật thót mình, gật đầu nói: "Được, cậu đừng nổi giận, ta đồng ý."
"Thế mới là hảo tỉ tỉ của ta chứ!" Nhất Linh lại cười hì hì: "Lại đây chúng ta đi ngủ, bình tĩnh mà nói chuyện."
Lục Trúc đâu dám khỏa thân nằm ngủ, bèn tìm một bộ y phục khác mặc vào. Cuối cùng đêm ấy cả hai đều thức trắng, ngày thứ hai vẫn quấn chặt lấy nhau. Chu Chỉ vốn lệnh cho Lục Trúc giở hết mọi thủ đoạn giữ Nhất Linh lại trong cung, nhưng Lục Trúc không những không cần thủ đoạn, trái lại lúc nào cũng phải kềm chế hoả tình của chính mình. Tình yêu của Nhất Linh quả thật là quá mãnh liệt, không cẩn thận là nàng có thể cháy thành tro bụi.
Chập tối ngày thứ ba, Ô Sơn Hồ Nữ gọi Lục Trúc tới. Nhìn sắc mặt Lục Trúc, Hồ Nữ tái mặt kinh hãi, hốt hoảng vén tay áo nàng lên, thấy dấu thủ cung sa vẫn còn trên cánh tay nàng mới thở phào một tiếng: "Còn may, con vẫn chưa mất đi tấm thân xử nữ. Sư phụ biết con phải chịu đựng khổ sở, nhưng bằng mọi giá con nhất định phải giữ hắn qua ngày mai. Giờ Tí ngày mai là lúc Vạn ảo thiên ma trận có uy lực lớn nhất, Hàn Nguyệt Thanh tuy là đồ đệ của Đại Ngu la hán cũng chưa chắc thoát nạn. Một khi cô ta chết, nhiệm vụ của chúng ta coi như hoàn thành, con có thể kiếm cớ rồi đi mà khổ luyện Ngọc nữ thần công. Sư phụ chỉ có thể luyện đến tầng thứ tám, nhưng con có năng khiếu bẩm sinh, lại thêm hàn châu tương trợ, nhất định có thể luyện đến tầng thứ chín, trở thành người đầu tiên thực sự luyện thành Ngọc nữ thần công kể từ khi có Thiên Hồ môn đến nay. Khi ấy không những con có thể trở tay khống chế lại Chu Chỉ, mà còn có thể xưng bá thiên hạ, trở thành Vương nữ võ lâm."
Hồ nữ càng nói càng tỏ ra hưng phấn, nhưng Lục Trúc thì lại lẳng lặng đứng im, một lát mới chần chừ: "Nhất Linh yêu Hàn Nguyệt Thanh như vậy, nếu biết chúng ta hại cô ấy, con lo cậu ta..."
"Lo cái gì? Lo hắn không còn yêu con nữa sao?" Ô Sơn Hồ Nữ lạnh lùng nhìn Lục Trúc, lanh lảnh cao giọng: "Con phải nhớ kỹ, Hồ nữ hữu dục vô tình, đó là thiết luật, đàn ông đâu có kẻ nào tốt, Vương Nhất Linh của con cũng không ngoại lệ. Con một lòng sống chết vì hắn, thế còn hắn thì sao? Hắn có bao nhiêu phụ nữ con biết chứ?"
Lục Trúc đuối lý, chỉ còn cách cúi đầu lặng im.
Đêm hôm ấy hai người lại ôm nhau trên giường, Nhất Linh thấy ngay Lục Trúc có điều tâm sự, liền ra sức gặng hỏi. Lục Trúc bỗng ngồi phắt dậy, ưu tư nhìn Nhất Linh: "Nhất Linh, tỉ hỏi cậu một câu, cậu nhất định phải trả lời thật lòng."
"Gì mà làm ra vẻ nghiêm trọng như vậy?" Nhất Linh cười, chỉ muốn ôm lấy Lục Trúc, nhưng thấy thần sắc của nàng, đành ngồi dậy nói: "Được rồi, tỉ cứ hỏi đi."
Lục Trúc chậm rãi: "Nhất Linh, ta hỏi cậu, ta đã từng lừa dối cậu, làm hại cậu, cậu thật sự không trách ta sao?"
"Cứ tưởng là tỉ muốn hỏi gì?" Nhất Linh cười ha hả, đưa tay vuốt vẻ bả vai Lục Trúc, nói: "Ta đã nói rồi, chuyện đã qua ta đã quên rồi, cái mà ta nhớ chỉ là hảo tỉ tỉ của ta thôi."
Nhất Linh dang tay ôm nàng nhưng Lục Trúc vẫn cứng đờ ra như gỗ, ánh mắt ưu tư nhìn chằm chằm vào cậu.
"Nếu ta một lần nữa lừa dối cậu, làm hại cậu thì sao? Cậu có nổi giận không?"
"Vì sao ta phải nổi giận?" Nhất Linh nhìn nàng: "Nếu Lục Trúc tỉ tỉ của ta vui, ta tình nguyện bị tỉ làm hại."
"Nếu ta một đao chém phăng đầu của cậu?"
"Đầu của ta sẽ bay lên, kêu gào trong không trung: Lục Trúc tỉ tỉ, hảo đao pháp!" Nhất Linh hai bàn tay giơ lên trời, miệng há hốc hét lên.
Lục Trúc không nhịn nỗi cười, nhưng lập tức lại ngồi thẳng dậy, nghiêm giọng: "Nếu ta làm hại nữ nhân của cậu thì sao, ví như giết tất cả Liên tỉ, Phụng tỉ, và cà tiên tử tỉ tỉ của cậu, cậu sẽ thế nào?"
"Ta không biết!" Nhất Linh ngây ra, lắc đầu: "Ta chỉ biết, nếu có người làm hại tỉ thì hắn cũng chính là người mà ta hận nhất!"
Cậu nghiêng đầu chau mày nhìn Lục Trúc: "Lục Trúc, tỉ sao thế, rốt cuộc là lo lắng chuyện gì?"
"Không có gì!" Lục Trúc chậm rãi gục đầu vào lòng Nhất Linh, khẽ nói: "Ta hiểu rồi!" Đoạn thiếp đi trong vòng tay cậu.
Trời vừa tảng sáng, Lục Trúc đã đánh thức Nhất Linh dậy: "Theo ta!"
Nàng kéo tay Nhất Linh, đi quanh mấy vòng lọt vào một hoa viên lớn, xuyên qua một cổng non bộ, phía trước mặt chợt sáng bừng lên.
Thì ra trong đám non bộ dày đặc đó là một hồ nước trong xanh, một dòng thác nhỏ từ trên ào ào đổ xuống, quanh bờ mọc đầy những kỳ hoa dị thảo, thật chẳng khác gì tiên cảnh giữa trần gian.
"Không ngờ trong cung còn có một nơi tuyệt vời thế này!" Nhất Linh ngây ra trầm trồ.
"Đây là nơi mà Nhược Thủy Công Chúa của tiền triều thích đến nhất. Nghe nói nàng được công nhận là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân thời ấy, nhưng năm mười bảy tuổi phải gả cho người mà nàng không yêu, một buổi sáng đột nhiên chết đuối trong hồ nước này."
"Thật đáng tiếc, trời đối kỵ hồng nhan mà!" Nhất Linh tỏ ra thương cảm.
"Nghe nói nàng ấy trầm mình tự sát."
"Cái gì?" Nhất Linh trợn mắt không hiểu: "Vì sao? Trời sinh là phụ nữ đã vô cùng may mắn rồi, lại còn xinh đẹp như vậy, đúng là đại hạnh trong may mắn, nàng ấy còn muốn gì nữa?"
"Gần nước soi hoa là hồng nhan tuyệt thế, nhưng người muốn hái hoa ấy lại không phải là thiếu niên có tình."
Lục Trúc hái một bông hoa nhỏ không rõ tên, cúi nhìn bóng mình trong nước. Bỗng một con chuồn chuồn chao xuống, sóng khẽ loang ra, nhất thời không thể phân biệt được đâu là hoa đâu là người.
Nàng thả nhẹ cánh hoa xuống mặt hồ, tay đưa lên đặt trên cổ áo. Chỉ một thoáng sau, cả tấm thân trắng muốt đã lộ rõ mồm một, đĩnh đạc đứng giữa trời nước trong xanh.
Sóng tan dần, cơ thể tuyệt mỹ của nàng hiện rõ trên mặt nước. Lục Trúc ngây ra nhìn, vẻ như chính nàng cũng bị hớp hồn vậy.