Linh Huyền Ngâm

Chương 14

Tuyên Thiếu Minh dưới sự chỉ dẫn của Võ Kinh kiên nhẫn luyện quyền pháp cả một ngày, qua giờ cơm tối một chút, y liền chạy tới khỏa thực phòng lặng lẽ phân phó Nhân Quý đi chuẩn bị nước ấm cho mình. chảy một thân toàn là mồ hôi, y đương nhiên là phải thư thư phục phục tắm một trận rồi.

Nhân Quý đổ đầy nước vào cái thùng gỗ để trong phòng y, lại nhìn xung quanh trái phải, hỏi: “thiếu gia, Bùi công tử đâu?”

“quản hắn nhiều vậy làm cái gì?” Tuyên Thiếu Minh một bên lầu bầu một bên cởi ngoại bào ra.

“thiếu gia, để ta làm cho.” Nhân Quý nhanh chóng chạy tới hầu hạ.

“được rồi, ta tự mình cởi, ngươi xem nước được chưa để ta tắm nhanh lên.” Tuyên Thiếu Minh không kiên nhẫn đẩy Nhân Quý ra.

Nhân Quý nhìn thiếu gia nhà mình tự động thủ cởi y phục, có chút há hốc mồm, nếu đổi lại là trước kia, thiếu gia nhà gã nhất định là sẽ bắt chéo chân chờ gã chuẩn bị thỏa đáng hết thảy, ngay cả một ngón tay cũng không động, không thể tưởng được mới đến linh Huyền Phái mấy ngày, người này liền trở nên chăm chỉ như vậy.

Tuyên Thiếu Minh cởi ngoại bào ra để ở một bên, uống xong ngụm trà, thấy dũng thủy đã chuẩn bị xong, lúc này mới đem toàn thân y phục cởi bỏ, rầm một tiếng ngồi vào trong thùng nước đang nhiệt khí bốc đầy trời.

“ân.. thật thoải mái.” y phát ra thanh âm thỏa mãn.

Nhân Quý tự giác cầm lấy bố khăn chà sát cho y.

“thiếu gia, ta nghe nói ngươi bắt đầu luyện quyền rồi có phải không?”

“ân!” cực kỳ thoải mái, Tuyên Thiếu Minh bắt đầu có điểm buồn ngủ.

“có khó không?”

“chút tài mọn, có thể làm khó được bản thiếu gia ngươi sao?”

“hắc hắc, tiểu nhân biết nhất định là không thành vẫn đề với thiếu gia.”

“nhiều lời vô nghĩa.” khóe miệng Tuyên Thiếu Minh âm thầm giương lên, nói: “xoa bóp bả vai cho ta.”

“vâng, vâng.”

Tuyên Thiếu Minh nhắm mắt lại, cánh tay khoác lên trên thành của dục dũng, thích ý hưởng thụ.

Bùi Triển Vân ra ngoài thật tốt, như vậy y liền có thể đem Nhân Quý đến muốn sai bảo như thế nào cũng được! môn quy cái khỉ gì, gặp quỷ đi thôi!

sau đó, y bất tri bất giác ngủ say, đến khi tỉnh lại, trong phòng lại chỉ có một mình y, nến trên bàn đã tắt, nơi nơi đều là ánh nguyệt thanh huy.

“Nhân Quý gia khỏa ngươi đã chạy đi đâu rồi?” y thỳ thào nghi hoặc.

nước trong dục dũng vẫn còn ấm, nhưng lại chỉ có mỗi một mình Tuyên Thiếu Minh. bất quá y cũng ngâm đủ rồi, liền đứng dậy bước ra khỏi dục dũng. cũng may Nhân Quý đã chuẩn bị sẵn y phục để ở một bên, y lau khô thân thể, chính mình thuận tay liền mặc vào. dù sao đã đến linh huyền Phái lâu như vậy rồi, y cũng học cho mình thói quen tự mặc y thoát y.

lúc ngâm ở trong nước không chú ý, tóc của y đều bị dính nước ướt hết, Tuyên Thiếu Minh đành phải rút cây trâm vẫn dùng để cài tóc ra, mặc kệ một đầu tóc đen dài rối tung còn toát ra hơi nước tùy ý xõa xuống.

vừa mới tắm rửa chỉ kịp mặc vào một kiện áo trong mỏng manh, ở trong đêm tựa hồ đã có chút lạnh, chứ nói chi là cả một đầu tóc y đều ướt, Tuyên Thiếu Minh chà sát hai bàn tay lại với nhau, nhảy lên giường, đem chính mình quấn thật kín ở trong chăn.

y còn chưa muốn ngủ, nghĩ đợi Nhân Quý về thỳ bảo gã nhu nhu bàn chân cho.

cửa sổ trong phóng rộng mở thoáng đãng, gió đêm cứ như vậy một cơn lại một cơn thổi tới bên giường. Tuyên Thiếu Minh vừa lạnh vừa tức giận, nghĩ muốn phát giận lại phát không được, đây cũng không phải là chỗ ở của Tuyên gia, chỉ cần tùy tiện quát một tiếng sẽ có hạ nhân chạy đến.

rơi vào đường cùng, y đành phải chân trần nhảy xuống giường đi đóng cửa sổ.

bỗng nhiên một trận phong quất mạnh vào người y, làm Tuyên Thiếu Minh mắt cũng mở không được, trong nháy mắt, một đạo thân ảnh như quỷ như mị xuất hiện phía trên cửa sổ, hoàn toàn che  hết ánh thanh huy của trăng.

“a a a.” Tuyên Thiếu Minh sợ tới mức liên tiếp thối lui về phía sau.

“ta đã trở về.” bóng đen nói, thân thủ nhanh nhẹn nhảy xuống cửa sổ, lúc này gương mặt của hắn mới từ trong ánh trăng hiện ra rõ ràng.

trường thân ngọc lập (1) mi mục như mặc họa (2) một công tử tuyệt sắc như vậy sao có thể là quỷ mị(3)?

Tuyên Thiếu Minh bây giờ mới nổi trận lôi đình quát: “có cửa sao ngươi không đi a?”

Bùi Triển Vân lơ đễnh nhọn nhọn mi, nói: “đây là phòng của ta, đương nhiên là ta muốn vào bằng lối nào thỳ vào rồi.”

“đáng giận!” Tuyên Thiếu Minh chửi nhỏ một tiếng, nhưng là không thể phản bác, đành phải căm giận trừng mắt liếc hắn một cái, đi lên đóng cửa sổ lại.

khoảng khắc khi hai người gặp nhau thoáng qua vừa rồi, đôi con ngươi luôn mỉm cười của Bùi Triển Vân bỗng xuất hiện một tia phập phồng kỳ dị, nhưng mà năng lực khống chế của hắn vô cùng tốt, rất nhanh liền đem dị thường ẩn đi, thản nhiên nhìn chung quanh phòng một vòng, đập vào mắt chính là một dục dũng vẫn còn hơi bốc hơi nước, y phục vứt linh tinh la liệt.

“nếu đã tắm xong, vì sao không dọn dẹp hết đi.” hắn bắt lại tay Tuyên Thiếu Minh đang muốn quay trở về giường.

Tuyên Thiếu Minh ở trong lòng thầm mắng Nhân Quý, nhưng chính mình không muốn thu thập, liền thuận miệng nói: “a, đại sư huynh ngươi xuất ngoại trở về, nhất định phải gột rửa tẩy trần a, đây chẳng phải là để cho ngươi dùng sao?”

đôi con ngươi khôn khéo của Bùi Triển Vân mị mị, lập tức cười nói: “cũng được.”

Tuyên Thiếu Minh còn tưởng mình may mắn, lại nghe hắn nói tiếp: “ngươi lại đây chà lưng cho ta.”

“ta?” bảo đường đường một đại thiếu gia như y chà lưng cho kẻ khác! nằm mơ đi thôi!

“không muốn?” âm thanh của Bùi Triển Vân phóng nhu, cúi đầu hỏi.

đây là uy hiếp, đây là uy hiếp trắng trợn! nhưng Tuyên Thiếu Minh lại chỉ dám kêu gào thầm lặng trong nội tâm, còn người vẫn là ngoan ngoãn đi tới bên cạnh dục dũng.

Bùi Triển Vân đưa tay chạm nhẹ vào mặt nước, túc mi, nói: “nước lạnh rồi.”

khóe miệng Tuyên Thiếu Minh kéo lên, thầm nghĩ, hắn sẽ không bắt ta đi lấy nước ấm về đi?

“bất quá không quan hệ.” Bùi Triển Vân cười cười, hai tay để trên thành của dục dũng, vận công một lát, nước bên trong liền tỏa ra khói trắng.

“quá thần kỳ.” Tuyên Thiếu Minh xem thế là đủ rồi.

Bùi Triển Vân thu tay lại, nói: “được rồi, giúp ta cởi y phục”

“cởi, cởi y phục?” Tuyên Thiếu Minh cảm thấy mặt mình bắt đầu trở nên khô nóng.

“đúng vậy a, trong vòng một ngày ta phải đi đi về về giữa Linh Huyền Phái cùng Tuyên gia tửu trang, thật sự là hơi mệt một chút.”

“ngươi tới tửu trang nhà ta?” Tuyên Thiếu Minh lắp bắp kinh hãi, truy vấn nói: “ngươi tới làm cái gì a?” 

“đương nhiên là vì loại rượu tuyệt vô cận hữu(4) theo như lời ngươi nói rồi.” Bùi Triển Vân gợi lên một mạt tươi cười.

“Thẩm Xuân Nhưỡng!” Tuyên Thiếu Minh kinh hô, rồi sau đó lắc lắc đầu nói: “không có khả năng, cha ta sẽ không cho ngươi Thẩm Xuân Nhưỡng đâu, nhà chúng ta chỉ còn thừa lại một vò, năm năm sau mới mở a.”

“A…” Bùi Triển Vân bông nhiên vỗ nhẹ cái trán, mang chút hối ý nói: “nguyên lai rượu trang của các ngươi chỉ còn thừa lại một vò, sớm biết vậy ta sẽ lưu lại nửa vò.”

“cái gì? ngươi đều uống ngay?” Tuyên Thiếu Minh nghĩ nghĩ, không quá tin, một mạch lắc lắc đầu, lẩm bẩm: “cha ta mà đem Thẩm Xuân Nhưỡng cho ngươi? cha ta điên rồi? không có khả năng, đều đó không có khả năng.”

“cái gì mà không có khả năng?” Bùi Triển Vân hướng cửa sổ bên cạnh sờ sờ, liền nhấc một cái hồ lô rượu lên, cầm trong tay lắc lắc, nói: “người bình thường như ta muốn uống hết nó.”

“ngươi cư nhiên thừa dịp sư phụ bế quan mà uống rượu.” Tuyên Thiếu Minh thân thủ chém giết, nghĩ muốn xác định xem ở đó có phải Thẩm Xuân Nhưỡng hay không?

Bùi Triển Vân thoải mái tránh thoát tay y, cười nói: “ngươi lớn tiếng như vậy, sư phụ sẽ nghe thấy được a.”

“vậy càng tốt.” Tuyên Thiếu Minh tròng mắt vừa chuyển, hó mồm hô lớn: “đại sư huynh phạm quy rồi, đại sư huynh mang rượu lên núi rồi, đại sư huynh trộm uống rượu rồi.”

“ai nha, xem ra không còn biện pháp nào khác.” Bùi Triển Vân bất đắc dĩ thở dài.

“vậy mang lại đây.” Tuyên Thiếu Minh vẻ mặt chính nghĩa nói.

vốn tưởng răng Bùi Triển Vân sẽ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, lại không đoán được, phút chốc Bùi Triển Vân đã kéo y lại bên người, khiến Tuyên Thiếu Minh không kịp đề phòng liền ngã vào trong lòng ngực của Bùi Triển Vân.

Bùi Triển Vân dùng môt bàn tay khóa lấy hai tay y ở sau lưng, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười mỉm tao nhã.

trong lòng Tuyên Thiếu Minh hô to cẩn thận, thế nhưng đã không còn kịp rồi.

chỉ nghe Bùi Triển Vân ghé vào lỗ tai y nói nhỏ: “biện phát tốt nhất chính là đem ngươi cùng tha xuống nước, chúng ta cùng nhau phạm quy.”

“buông…”

hai tròng mắt của Tuyên Thiếu Minh trợn lên, ý đồ phát ra kháng nghị, đáng tiếc vừa há miệng rượu trong hồ lô liền tiến thẳng vào  môi, nhất thời trong khoang miệng tràn đầy là rượu, y phải từng ngụm từng ngụm nuốt xuống.

vị cam hương mát lạnh khi vừa nhập khẩu này, hương vị độc nhất vô nhị trên đời này, không phải Thẩm Xuân Nhưỡng của Tuyên gia tửu trang nhà y thỳ là cái gì?

(1)            dáng đứng thẳng dài.

(2)            Gương mặt như tranh vẽ.

(3)            ở đây nó là “con quỷ” chứ không phải theo nghĩa “đẹp”.

(4)            có một không hai.