Liêu Trai Hiện Đại Truyền Kỳ

Chương 50: Yêu thương muộn màng

Lão Trình đem xác Nhất Phong về Trình Gia Trang nhưng không muốn cho ai đụng vào…Lão muốn nhìn nó thật nhiều,thật kỹ,thật lâu để bù cho 25 năm không nhìn thấy nó.Lão thấy nó-dù giờ chỉ là cái xác trắng nhợt- mới đẹp làm sao,giống mẹ nó làm sao. 

- Ông có vẻ thương tiếc cho hắn quá nhỉ? 

Shell nói đầy mỉa mai.Lão không thèm nhìn lên,lạnh lùng nói: 

- Giờ này ngươi mới chịu xuất hiện hay sao? 

Shell tự cho phép mình bước tới,ngồi xuống ghế như một chủ nhân… 

- Không.Tôi có mặt từ đầu tới khi ông đem xác hắn trở về đây. 

Lão Trình liếc hắn-một ánh mắc sắc lạnh: 

- Vậy mà ngươi khoanh tay đứng nhìn...Thật ra ngươi làm việc cho ai? 

Shell nhún vai: 

- Không ai cả. Tôi làm điều gì tôi cho là đúng thôi.Tôi không ngại cho ông biết,chính tôi đã xui bọn người của Kim Gia cản trở ông cướp tù.Chính tôi hiến kế cho cảnh sát chia làm 3 xe đánh lạc hướng của ông để xe tù tới đúng giờ hành quyết… 

Lão Trình đứng phắt dậy.Ông tiến tới xốc áo Shell lên một cách giận dữ, thô bạo: 

- Tại sao ngươi lại làm như vậy? Nói! 

Shell gạt tay ông ta ra và phủi đi những đường nhăn mà ông mới tạo trên bộ trang phục đẹp đẽ của gã… 

- Bởi vì…tôi căm-ghét-hắn! Tuy gương mặt xấu xí nhưng hắn có nhiều bạn bè xả thân vì hắn,hắn có tình yêu của Mei,hắn có… tình thương của ông. Những thứ mà hắn có tôi đều không có.Vậy thử hỏi ông tôi có nên căm ghét ắn hay không? 

- Ngươi muốn gì? Lão nói như rít qua kẽ răng. 

- Hôm nay,khi thấy ông ôm xác hắn kêu trời oán đất,tôi tự hỏi ông có nhớ mình vẫn còn một người con đang không biết sống chết ra sao hay không?Ông có quan tâm tới sự tồn tại của cô ấy hay không? Ông làm cha vậy sao? 

Lúc này Dark mới sực nhớ tới Mei. Quả thật ông đã lãng quên cô như quên một kẻ xa lạ… 

- Nó sao rồi? 

Shell cười gằng,trả lời: 

- Chết rồi.Chết mà không biết cái chết của mình vô ích,chẳng ai nhắc tới. Shell cay đắng nhìn thẳng vào mắt lão Trình.-Cho tôi biết đi,vì sao vậy?Nhất Phong là con ông.Nhưng…Mei thì sao,cô ấy cũng là con ông mà? 

Lão bực bội,vừa quay lại nhìn xác Nhất Phong,vừa nói trong bực tức: 

- Ta không có đứa con gái ngang tàng,bướng bỉnh,vô dụng và ngốc ngếch đó! 

Giọng Shell vẫn vang lên phía sau ông: 

- Cái ngu ngốc nhất của cô ấy là làm con gái của ông!Và cái tội mà cô ấy mang cũng là làm con gái của ông. 

Lão Trình tiến tới xác Nhất Phong, vừa mân mê bàn tay-đã lạnh cứng của hắn- vừa nói: 

- Nếu nó là con trai thì đã khác rồi. 

- Khác thế nào? 

Giọng Shell nhẹ nhưng đầy tử khí… 

Lão Trình quay quắt lại nhìn Shell, chỉ tay vào gã và nói: 

- Ta không cần phải nói nhiều với ngươi!Vì ngươi mà ta không thể cứu con trai mình.Ta khó mà cho ngươi dễ dàng thoát khỏi đây! 

Lão vừa nói xong thì một tiếng súng vang lên.Viên đạn xuyên toạc qua vai Shell… 

Kẻ bắn lén là..Nhất Lang… 

Shell ôm vết thương quay lại nhìn.Gã mỉm cười khi một Nhất Lang lịch lãm,phong độ ngày nào nay thay đổi như một kẻ lang thang bẩn thiểu với khuôn mặt đáng sợ,ngây dại vì thù hận… 

- Cả hai cha con ngươi cũng sẽ không thoát khỏi đây được đâu. Hôm nay,nếu có chết thì chúng ta cùng chết! 

- Ta sợ quá!Ngươi tưởng viện đạn này có thể giết được ta hay sao? 

Shell xé một tay áo của mình cột vết thương cho nó khỏi chảy máu,ánh mắt không ngừng nhìn Nhất Lang....Nhất Lang chỉ thẳng vào mặt Shell,rồi sau đó là chĩa vào lão Trình. Nhất Lang… anh nói như người điên,ánh mắt và cử chỉ ngây dại… 

- Ngươi....ngươi phá tan gia đình ta!... Anh nói với lão Trình,sau đó quay qua Shell-Còn ngươi... ngươi hại chết cha ta!

Shell chỉ ngược vào Nhất Lang … 

- Và ngươi... ngươi cũng góp tay trong việc hại chết em trai cùng mẹ khác cha của ngươi! 

- Ta không hề biết nó là em mình! Ta…ta bị một kẻ khác sai khiến… 

- Đừng biện minh cho bản chất ích kỷ của mình,Nhất Lang à.Ngươi có dám bảo rằng trong sự toan tính đó hoàn toàn không có chủ ý của ngươi hay không?Bọn ta tàn ác, phải, nhưng ngươi thì không thua gì cầm thú 

Nhất Lang lắc đầu. Anh không thừa nhận những gì Shell nói. Anh không cố ý! nếu anh biết Phong là em trai mình thì đã không làm như vậy! 

Nhất Lang nói-như một kẻ tâm thân điên loạn… 

- Không phải ta! Mà là các ngươi! Hôm nay ta sẽ cho cha con ngươi xuống địa ngục tạ lỗi với họ! 

Nhất Lang điên cuồng bắn xả vào hai người.Nhanh hơn một bước,Shell bay tới đẩy lão Trình cuộn một vòng rồi chui ra phía sau cái bàn đựng xác Nhất Phong. Nhất Lang lại bắn tiếp vào họ. Shell vừa kéo lão Trình đi,vừa rút súng bắn trả lại. Nhất Lang cũng phải lùi lại thật nhanh, nép vào cửa né đạn của Shell.Anh tiếp tục nã súng không nghỉ. 

Và cuối cùng Nhất Lang cũng dồn Shell và lão Trình vào góc kẹt.Sau một hồi,Shell hết đạn… 

Máu lại ứa ra nơi vết thương của Shell.Nhưng gã không quan tâm.Gã nạp đạn cho súng với một thao tác cực nhanh và chính xác.Thoáng chốc,gã thoáng nhăn mặt vì vết thương làm gã đau điến. Gã làu bàu 

- Hắn điên rồi. Tôi…buộc lòng phải giải quyết hắn thôi. 

Rồi nhìn qua lão Trình…lão vẫn còn bị sốc sau cái chết của Nhất Phong nên không quan tâm lắm tới việc là bây giờ có người đang muốn lấy mạng lão. Shell không biết mình làm thế này đúng hay sai? Sao gã không bỏ mặt lão sống chết, chẳng nên bận tâm làm gì?Thứ con người như lão…liệu có đáng sống hay không? Nhưng…gã không làm được!Đó có phải gọi là tình cha con không nhỉ? 

Trong khi ngoài kia,Nhất Lang không ngừng la hét,chửi rủa,thì trong góc,Shell vẫn muốn biết một câu trả lời... Gã muốn biết mình đúng hay sai khi bảo vệ lão… như một bản năng thế này… 

- Nếu ông biết mình còn một đứa con trai khác,ông sẽ đối xử với nó thế nào đây? 

Lão Trình không hiểu Shell muốn nói gì: 

- Tại sao ngươi hỏi ta điều đó? 

Shell nhìn thẳng vào mắt ông ta… Đó là lần đầu tiên gã nhìn ông ta như thế: 

- Có bao giờ ông ngạc nhiên khi người vợ quá cố của ông báo rằng mang thai con trai mà lại…sinh ra Mei không? 

Lão nhìn gã. Dường như lão nhận ra điều gì đó từ lời nói của Shell, từ những lời lẽ cay đắng Shell nói với lão khi nãy và câu nói khó hiểu của Nhất Lang khi nãy… 

Môi lão mấp máy…Shell không thích cái nhìn và thái độ đó chút nào… 

- Thôi bỏ đi. 

Shell nâng súng lên lú đầu ra xem Nhất Lang thế nào. Tay gã hơi lúng túng,nét mặt thoáng chút cau lại vì đau. Rõ ràng vết đạn ở tay phải có ảnh hưởng tới khả năng cầm súng của gã. 

“ Khốn kiếp thật…đồ chọt lén xấu xa.” 

Tiếng bước chân Nhất Lang càng lúc càng tiến gần hơn. 

Tự dưng Shell la lên: 

- Mei,đừng tới đây,hắn điên rồi! 

Nhất Lang đột ngột mất chú ý và quay quắt tìm kiếm.Bất thình lình Shell vụt dậy, bắn một phát vào tay Nhất Lang khiến anh phải rơi súng… Sau khi Nhất Lang bị trúng đòn,Shell khá hí hửng. 

- Pingo! 

Lúc này Shell mới bước ra.Gã chĩa mũi súng về Nhất Lang… 

- Ta biết ngươi rất quan tâm tới Mei. Nhưng nếu ngươi biết…cô nhóc không còn trên cõi đời nữa,ngươi sẽ thế nào? 

Nhất Lang trừng mắt nhìn Shell: 

- Ngươi nói gì! 

- Tử Du chết rồi. Trên tay ta. 

Shell nói và đượm buồn. Trong mắt gã là một sự đau thương,mất mát biểu lộ rõ trên nét mặt. Nhất Lang lắc đầu,ko tin đó là sự thật… 

- Ta không tin! 

- Không tin? Vậy ngươi có bao giờ thấy ta không đi cùng cô nhóc không? Nếu ta ở đây thì cô nhóc đang ở đâu chứ? 

Nhất Lang bần thần nói với chính mình: 

- Không thể nào… Tại sao chứ? 

Giọng Shell vẫn đều đều và chậm rãi vang lên… 

- Vì người cô ấy yêu không còn nữa. Vì Nhất Phong không còn nữa. Đó là duyên kiếp của họ,ngươi…mãi mãi không thể chen vào. Bây giờ… ta biết phải gọi ngươi thế nào đây. Hay ta phải gọi ngươi là… Hạo Nhân-kẻ thua cuộc. 

Nhất Lang thẩn thờ như kẻ mất hồn…Giờ đây,anh khác nào kẻ thảm hại.Gia đình tan nát, mất hết người thân,người yêu cũng ra đi… 

AAAAAAAAaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa! 

Nhất Lang ngửa lên trời gào khóc. Shell cất súng, gã cười buồn rồi cất bước đi. 

“Giết hắn làm gì.Hắn sống còn đau khổ hơn gấp vạn lần.Chính hắn sẽ phải gậm nhấm nổi đau này cho tới cuối cuộc đời mình…” 

Shell đi. Lão Trình chạy theo… 

- Shell! Thật ra ngươi là ai? 

Shell nói, hết sức bình thản: 

- Tôi không cho ông biết đâu. Cả đời này cũng không… 

Bất giờ một giọng nói giật ngược phía sau Shell vang lên: 

- Shell,ngươi đứng lại đó! 

Vẫn là Nhất Lang.Anh quay về hướng Shell, và sau đó là lão Trình. Anh nói như một kẻ tâm thần… 

- Lão muốn biết nó là ai phải không?Nó là con trai của lão. Mei…người mà bấy lâu mà lão cho là con gái mình…là con ruột của cha tôi. Bao năm nay lão đã nuôi dưỡng con gái của kẻ thù… Năm xưa,vợ của ông và cô gái tên Tử Du đã tráo con cho nhau. Ông không bao giờ ngờ tới điều này,đúng không? 

Lão Trình quay qua Shell. Lão muốn nghe gã xác nhận sự thật đó. Shell chỉ bỏ tay vào túi và lủi thủi bước đi… 

Nhất Lang nhặt súng lên… Anh chĩa về Shell và cười gằng rồi bóp cò. 

“ Ta sẽ cho lão biết thế nào là nỗi đau mất hết người thân,Trình Phúc Toàn!Ta sẽ giết đứa con duy nhất của lão!” 

Tiếng bóp cò làm Shell quay lại.Vừa lúc đó lão Trình vươn người lao ra hứng trọn tất cả các phát súng cho Shell… Đau đớn tột cùng,nhưng…lão vẫn mỉm cười… Vì ích ra lão…đã được một lần chết cho con trai mình… 

- Kh…không!!!!! 

Shell ôm lấy lão Trình…Máu lão chảy ướt người gã,tuôn ra không ngừng… 

Dark xuất hiện và đem cả lão Trình cùng Shell biến mất… 

******************** 

Tại bệnh viện… 

Lão Trình đã cấp cứu xong,nhưng bác sĩ đã lắc đầu… 

Shell ở lại bên cạnh lão. Hơi thở lão yếu ớt,đứt quãng từng hồi… 

Shell quay qua Dark và nói chuyện với lão-dù như nói với không khí… 

- Dark,ông ấy sẽ thế nào đây? 

- Diêm Vương đã gọi hắn.Ta không làm gì khác được. Trừ khi… 

- Thế nào? Shell lo lắng hỏi. 

- Giao kèo giữa ta và ông ấy còn một điều ước nữa chưa thực hiện. Nếu ông ta biết tận dụng nó thì có thể thoát tai kiếp này,trước khi quá muộn… 

Lão Trình từ từ mở mắt,sức khỏe yếu nhưng môi mấp máy cố gắng nói… 

- Hãy… cho Nhất Phong …sống lại. Đó…là điều cuối cùng…ta muốn… Ta không cần bất cứ gì cho mình cả… 

- Nhưng… Dark nhìn Shell.Chỉ khi Shell gật đầu,Dark mới nói tiếp…-Thật ra…Nhất Phong vẫn chưa chết. Cái xác đó là của một tử tội người khác. Sáng nay Shell đã vào ngục,đánh thuốc mê và đem cậu ta tới chỗ bà Wilson rồi.Người chết trên giá treo cổ là một tử tội đã bị chúng tôi biến đi khuôn mặt và thôi miên cho gã nghĩ mình là Nhất Phong. Bây giờ, chắc Nhất Phong đang ở cùng bà Wilson và chắc là đang ngủ say vì thuốc mê thôi… 

Lão Trình mìm cười,vẻ mặt giãn ra. Ông hạnh phúc… Lúc này đây,hạnh phúc với ông thật bình dị… 

- Thật vậy sao? Vậy thì…ta mãn nguyện rồi…Ta có thể ra đi được rồi… Nhưng trước khi đi,ta muốn gặp…Mỹ Thanh… Shell,hãy giúp ta… 

Shell nhìn ông rồi gật đầu. Gã vội vã ra ngoài… 

Khi chỉ còn hai người… 

- Dark,bởi vì… ông còn nợ tôi một điều khoản…tôi muốn ông… hãy trả lại cho Nhất Phong cuộc sống mà chúng ta lấy đi của nó… 

- Làm sao tôi có thể thay đổi được quá khứ kia chứ? 

Lão Trình nhìn Dark đầy tin tưởng… 

- Tôi biết ông sẽ có cách mà… 

Dark ngạc nhiên nhìn lãoTrình: 

- Sao ngươi không ước mình được qua khỏi? 

Lão Trình mỉm cười nhẹ nhàng,bình thản… 

- Tôi đã tìm được các con mình và biết chúng đã trưởng thành,tôi… không còn gì hối tiếc,ngoài việc… 

Nơi cửa,bà Mỹ Thanh xuất hiện… Bà bước tới chỗ ông… 

- Mỹ Thanh… bà đã tới rồi… 

- Phải,tôi tới rồi. 

Ông với lấy bàn tay bà. Bà cũng nắm lấy tay người đàn ông đó-kẻ đem tới cho bà bao bất hạnh… Ông Trình nói trong hai hàng nước mắt: 

- Tha…tha lỗi cho tôi…tất cả những gì tôi gây ra…chỉ vì…tôi quá yêu bà… 

Bà Mỹ Thanh gật đầu. Đâu phải bà không biết,không hiểu điều này… 

- Tôi hiểu tình cảm của ông mà. Chuyện đã qua tôi không muốn nhắc tới nữa… 

Ông siết chặt tay bà-cái siết tay cho cả những tháng năm dài yêu thương nhung nhớ 

- Cảm ơn bà. Chỉ cần lời nói này…tôi chết cũng mãn nguyện…Trình Gia…tôi phải giao lại cho bà,nữ chủ nhân …thật sự của nó… 

- Phúc Toàn… 

Ông mỉm cười mãn nguyện khi lại được nghe người ông yêu gọi lại tên mình… Lâu lắm rồi ông mới nghe lại,tha thiết và trìu mến như thế… Chỉ thế thôi cũng đủ khiến tất cả hận thù và uất ức trong lòng ông tan chảy và trở lại sự thanh thản ban đầu… 

- Tôi chỉ mong bà hiểu rằng…dù bà có đối xử thế nào…với tôi…người phụ nữ duy nhất…tôi yêu….vẫn là bà,Mỹ Thanh à… 

Sau, lão quay qua Shell… 

- Cha… xin lỗi con. Cha có lỗi với mẹ con của con, với Mei… Cha sai rồi… Cha biết mình sẽ không thể qua khỏi. Cha… cha chỉ muốn được nghe một lần thôi,tiếng con gọi… cha… 

Shell nhìn ông.Cái nhìn của gã đau đớn… 

Gã ghét phải đối mặt trong tình cảnh này, gã không quen phải nghe những ngôn từ tha thiết,tình cảm… 

- Nơi đây thật vô vị! 

Gã nói rồi chạy đi thật nhanh,như chạy trốn một thứ gì đó.Khóe mắt Shell cay và bờ môi nếm qua vị mặn của nước mắt… 

Lão Trình ứa nước mắt rồi lịm dần… Bà Mỹ Thanh nắm chặt tay ông. Cái siết tay của bà khiến lòng ông ấm áp,không còn cảm giác căm hận,oán thù…và ông mãn nguyện ra đi…ngay trong vòng tay người phụ nữ mà ông đã dành trọn cuộc đời mình để yêu,để bảo vệ,giữ gìn… Nước mắt bà Mỹ Thanh rớt trên má lão.Có lẽ bà đã tha thứ cho ông từ lâu,nhưng cũng vì quá cố chấp. Suốt một thời gian dài bà hận ông.Nhưng lúc này đây,đối diện với một người đã chết, bà mới nhìn lại những chuỗi ngày quá khứ của mình… Người luôn luôn bên cạnh,người luôn bảo vệ bà, chết vì bà… không phải là Nhất Nguyên-người chồng bà hết mực yêu thương mà kẻ đó lại là Phúc Toàn-anh nuôi,và cũng là hộ vệ trung thành của bà… Thứ tình cảm mà bà dành cho ông lúc này,dẫu không phải tình yêu,nhưng nó là thứ tình mà còn sâu sắc,đa nghĩa hơn cả tình yêu… Mọi thứ lúc này đã quá muộn màn rồi chăng? 

Câu chuyện tới đây có lẽ cần một đoạn kết… 

Dark thở dài,lắc đầu… Lão không muốn lấy đi linh hồn lão Trình về địa ngục.Vì có lẽ khi lão sống…lão đã bị quá nhiều trừng phạt rồi,chẳng cần phải xuống địa ngục… 

Dark biến mất. Lão biết nên làm thế nào với điều kiện cuối cùng của lão Trình đưa ra rồi… Lão cần phải tới Kim Gia… 

Lúc đó,tại Kim Gia… 

Mọi người chuẩn bị cho tang lễ xong xuôi.Trưa nay sẽ đem thi hài Kim lão gia tới nơi an nghỉ cuối cùng. Người của Kim Gia cố tỏ ra bình thường,như thể Nhất Phong giờ đã bị hành quyết… 

Khi ấy,trong căn phòng mà người ta để Nhất Phong ở đó… 

Dark hiện ra trong bóng tối,ngay bên cạnh Nhất Phong.Hắn vẫn còn hôn mê vì thuốc. Ngồi túc trực ngay bên cạnh là Thiên Hương.Cô đang thiếp đi vì quá mệt mỏi sau một chuỗi dài chạy ngược chạy xuôi và quán xuyến cả một gia tộc lớn thế này. 

Dark tiến tới gần Nhất Phong hơn,đưa tay lên mặt hắn và đọc thứ thần chú quái lạ…Một vầng sáng bao lấy hắn,nhấc bổng hắn lên trong nhiều giây rồi sau đó nhẹ nhàng đặt hắn xuống.Vầng sáng lụi dần… 

Nhất Phong dần dần hồi tỉnh. Hắn mở mắt,từ từ nhìn qua và thấy Thiên Hương ở bên cạnh mình. Hắn ngạc nhiên khi thấy cô,lại càng ngạc nhiên khi biết mình vẫn còn sống và đang ở trong chính căn phòng của mình… 

- Tại sao…mình vẫn chưa chết sao? 

Thiên Hương bừng tỉnh.Cô vui mừng và ôm lấy hắn. 

- Mừng anh đã trở về! 

Hắn nhìn cô,đầu thấy đau nhói,cứ như vừa tỉnh,vừa mơ.Mặt nóng rát như ai vừa cắt đi da thịt mình… Hắn không quan tâm mà cố hỏi Thiên Hương chuyện này là thế nào? 

- Mọi người đã cứu anh. Giờ thì ai cũng nghĩ anh đã chết. Những ai biết chuyện này đều tuyệt đối trung thành. 

Thiên Hương há hốc miệng khi thấy Nhất Phong. Hắn như một kẻ hoàn toàn khác. Khuôn mặt hắn chẳng còn chút dấu ấn quỷ dữ nào mà lại trở về Nhất Phong khôi ngô trước kia… 

- Không thể tin được! Điều kỳ diệu đã xảy ra với anh,anh có biết không? Gương mặt anh… 

Phong không hiểu Thiên Hương nói gì. Hắn đưa tay lên mặt và cảm nhận sự đau rát của nó… Hắn vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra. Hắn nghe bên dưới có tiếng ồn và tiếng nhạc lễ…Hắn sực nhớ… 

- Cha anh…Hôm nay là đám tang cha anh kia mà… Anh phải xuống dưới đó! 

Thiên Hương một mực ngăn cản: 

- Anh không được xuống đó! Mọi công sức mọi người bỏ ra sẽ thành vô dụng. Hôm nay mọi người sẽ đưa ông ấy tới nghĩa trang. Anh cũng không nên làm người chết bận lòng,anh thừa biết là cha anh rất lo lắng cho anh mà. 

Nhất Phong vẫn kiên quyết tới mức lì lợm. Hắn không hiểu tại sao mình còn sống,hắn ước gì mình chết đi cho xong. Tại sao vậy chứ! 

Hắn buồn bã nhìn Thiên Hương: 

- Làm sao anh có thể ngồi đây, khi dưới kia là tang lễ của người cha mà anh kính trọng. Làm sao anh có thể vui vì mình còn sống khi cha anh đã ra người thiên cổ,và… khi mà Meila đã không còn nữa! Chính anh giết cô ấy! Tại sao lại cứu anh chứ? Sao không để anh chết đi cho rồi? Sống thế này có ý nghĩa gì chứ? 

Dark xuất hiện sau lưng hắn… Giọng lão đều đều và lạnh lẽo vang lên… Phong chỉ kịp nhìn thấy Thiên Hương đang bất động,mọi thứ chung quanh không còn sự chuyển động-thời gian đang đứng yên… 

- Ta không ngờ cậu Tam thiếu gia của dòng họ Kim lại quan niện cái chết như một cách để rũ bỏ tầm thường tới như vậy.Thật thất vọng. 

Phong quay lại nhìn ông với cái nhìn khó chịu: 

- Ông còn tới đây làm gì?Tất cả cũng do ông mà ra. 

Dark thở dài, tỏ ra buồn bã: 

- Ta cũng không muốn tới đây làm gì nếu không vì một lời cam kết… 

Phong nhìn Dark và ném cho ông ta cái nhìn vừa ngạc nhiên, vừa lạ lẫm: 

- Lời cam kết? Tôi có lời cam kết với ông sao? 

Dark nhếch mép cười cho sự ngây thơ của Nhất Phong… 

- Không phải cậu. Nhưng đó là cha ruột cậu. Ông ấy đã hy sinh hy vọng sống của mình vì muốn dành cho cậu một quà tặng cuối cùng. Đó cũng coi như là lời tạ lỗi của người cha với đứa con mà ông ta… thương yêu nhất, khao khát nhất. Ông ta chết đi mà chưa bao giờ nghe tiếng các con trai mình gọi cha. Bởi vì…chúng hận ông ta. 

Phong im lặng. Hắn cảm thấy lòng mình chùn lại,bức rứt… 

- Tôi không bao giờ ngờ rằng ông ta lại là cha mình. Lại không bao giờ nghĩ ông ta sẽ vì tôi mà hy sinh… 

- Giờ ngươi biết ông ta là cha ruột mình rồi thì thế nào? Ngươi có coi ông ấy là cha hay không? 

- Tôi là Kim Nhất Phong! 

Dark nhún vai: 

- Phải,ta có nói gì đâu.Chỉ là một cái họ thôi,nó có nói lên được gì không nào? Tên ngươi trong sổ của Diêm Vương vẫn là Kim Nhất Phong. Nhưng cái ta muốn nói ở đây là cái tên ấy…nó có tẩy đi dòng máu chảy trong người ngươi hay không? Chỉ tiếc cho lão già tội nghiệp, đáng thương đó. Chết đi trong cô độc và hối hận bởi tội lỗi mình gây.Thứ duy nhất ông ta có được là sự tha thứ và vòng tay của người phụ nữ mà trọn một đời ông ta dành trọn tình yêu cho bà ấy… 

Nhất Phong vẫn không muốn tin rằng lão Trình đã chết. Dù đã có lúc cái chết của ông là thứ hắn muốn nhất… Nhưng lúc này,hắn nghe lòng vừa đau xót, nhưng cũng vừa nghi ngờ… 

- Ông ta… đã chết thật sao? Phong cười nhạt.- Nhưng ai có thể làm điều đó chứ? Lại thêm trò gì của ông sao, Dark? 

- Ta không có thì giờ để chơi với ngươi. Lão Trình thật sự đã chết. Và kẻ giết ông ấy chính là Nhất Lang. Ngươi không tin ta cũng không quan tâm. Diêm Vương đã gọi ta về, vai trò của ta trong ván cờ này đã chấm dứt rồi... Điều cuối cùng ta muốn nói với ngươi là: giờ đây,ngươi có cảm thấy vui mừng khi người mà ngươi muốn hắn phải chết, người ngươi gọi là kẻ thù ấy mà-cái con người đã hy sinh cuộc đời mình chỉ để mở ra cho ngươi một con đường mới mà làm lại từ đầu... Ngươi thật sự thấy vui mừng vì điều đó sao,Nhất Phong? 

Phong im lặng. 

Nhất Phong thường giỏi giấu tình cảm,cảm xúc của mình... Khi hắn đối mặt với một vấn đề khiến hắn cảm thấy ngột ngạt,khó thở... hắn chọn sự im lặng để một mình gặm nhắm nó... 

Nhưng lúc này đây, trong lòng mình,hắn cảm nhận một cơn bão ngầm dữ dội,hắn rất muốn được hét lớn! Hắn ước gì mình chỉ là một đứa trẻ, hoặc một gã điên... Vì khi ấy, hắn có làm gì thì cũng không ai bận tâm... 

Nhưng hắn nào phải trẻ nhỏ,lại càng không phải một thằng điên... 

Nhất Phong nghe trong lòng có một nỗi xót xa, cay đắng, hụt hẫn đang quấy nhiễu tim hắn… Lẽ ra đối với cái chết của lão Trình,hắn phải vô cảm chứ! Thế nhưng… lòng hắn lúc này cứ muốn nghẹn ngào… Tình phụ tử là thứ gì đó vô hình mà thật thiêng liêng, kỳ lạ… 

“Dù ông ấy gây ra bao cảnh trái ngang này,nhưng có một sự thật rằng: ông ấy lại chính là cha ruột mình… Cha, hãy yên nghỉ đi, mọi oán thù nên kết thúc tất cả ở kiếp này… Nhất Phong nợ cha một lời cảm ơn, cha...”