[Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu

Chương 97

Rốt cuộc tìm được bảo bối tâm ái, tiếng lòng buộc chặt hơn một tháng của thất hoàng tử mới coi như trầm tĩnh lại, nghe cậu nói việc tạo súc, lập tức viết một phong thư, sai người đưa đến Giáng huyện Hoài châu, lệnh huyện lệnh Giáng huyện nghiêm tra nội tình, phải tìm ra được tất cả người bị hại.

Mắt thấy ám vệ nhét thư trong ngực chạy gấp đi, ánh mắt Hữu Xu nhìn về phía chủ tử càng thêm sùng bái nóng bỏng. Cậu chỉ biết chủ tử không gì không làm được, có chuyện khó khăn gì giao cho chủ tử làm là được rồi. Thất hoàng tử vốn dĩ tâm tình sung sướng, bị cậu nhìn lại có chút lâng lâng, rồi khi thoáng nhìn cái cằm nhọn của cậu hai mắt lại tối sầm, “Hơn một tháng gần đây có ăn cơm ngon không? Ta nhìn ngươi như vậy, giống như gầy đi rất nhiều.”

“Thể tích ngươi bỗng nhiên bành trướng đến lớn như vầy, mà hắn cũng có thể nhìn ra ngươi gầy hả? Đây là ánh mắt gì vậy?” Lão quỷ tỏ vẻ ngạc nhiên đối với việc này.

Hữu Xu cũng trợn tròn mắt hỏi, “Sao ngươi biết ta gầy?” Dứt lời lôi kéo vạt áo rộng rãi, lộ ra nửa bả vai và xương quai xanh hình dạng duyên dáng. Cậu quả thật là gầy, bộ quần áo này là do tử vi đế khí lúc trước chủ tử độ cho cậu biến thành, vốn dĩ vô cùng vừa người, hiện tại đã có chút lớn.

Thất hoàng tử lập tức giúp cậu kéo quần áo chỉnh tề, lại cởi bỏ vạt áo thoáng có chút rời rạc, buộc chặt lại một lần nữa, vành tai ửng đỏ nói, “Dựa vào cảm giác đi. Khuôn mặt ngươi vốn hẳn là nên tròn hơn một chút, hiện tại đều không có thịt.” Hắn vừa nói vừa nhéo thịt non bên má thiếu niên, nhẹ nhàng nhéo nhéo.

Nói tới cái này, vẻ mặt Hữu Xu liền ủy khuất, đem những khổ sở mình phải chịu dọc theo đường đi tự thuật lại một lần, chọc cho thất hoàng tử cũng đỏ hốc mắt, lập tức bảo trù phòng chuẩn bị một bàn tiệc rượu, càng phong phú càng tốt.

“Chậm đã, khẩu vị đồ ăn phải thay đổi. Ta vốn là người, chủ tử ngươi ăn cái gì ta cũng có thể ăn cái đó, không cần làm thịt gà nấu nước lã cho ta nữa.” Hữu Xu vội vàng lôi kéo tay áo chủ tử, nghiêm túc nói, “Ta đã lâu chưa được ăn đồ ăn khẩu vị nặng, ta muốn thịt cá, nhiều hương nhiều vị, nhiều dầu nhiều mỡ!” Dứt lời lặng lẽ hút hút nước miếng bên môi.

Thất hoàng tử không nhịn được cười, vừa xoa loạn đầu đầy tóc đen của cậu, vừa giương giọng hạ lệnh, “Tiểu Thuận tử, bảo trù phòng chỉ cần làm đồ ăn khẩu vị nặng, không câu nệ mặn, cay, chua, hết thảy đều mang lên.”

Tiểu Thuận tử đứng ở xa xa lúc này mới tiến lên, vừa gật đầu đồng ý vừa trộm dùng dư quang khóe mắt nhìn thiếu niên kia, liền thấy đối phương nghiêng đầu, cũng đang dùng đôi mắt đen lúng liếng nhìn qua, ánh mắt trong suốt linh động. Tiểu Thuận tử cả kinh, trong lòng kêu lên: ai nha nương của ta! Ánh mắt này vô cùng tương tự tiểu chủ tử Hữu Xu! Chẳng lẽ Vương gia không tìm thấy chó, định nuôi một người làm vật thay thế à? Bộ dạng này cũng quá đẹp rồi!

Hắn ta vừa miên man suy nghĩ vừq vội vàng chạy tới trù phòng, mơ hồ nghe thấy Vương gia dùng giọng điệu ôn nhu gọi một tiếng Hữu Xu, không khỏi lảo đảo một chút.

Đồ ăn thực nhanh liền đưa lên, thất hoàng tử đã sớm quen ăn cơm cùng một bát với Hữu Xu, nếu gặp khối thịt lớn cậu cắn không nổi, còn sẽ xé nát đút từng miếng từng miếng vào miệng. Hiện tại, cho dù Hữu Xu biến thành người, thói quen này nhất thời hắn cũng không đổi được, thấy tỳ nữ thay Hữu Xu bới thêm một chén cơm, khoát tay nói, “Đem bộ chén đũa này dẹp đi.”

Hữu Xu khẩn cấp bưng cơm lên có chút há hốc mồm, “Chủ tử, không có bát đũa ta ăn cơm như thế nào?”

“Trước kia ngươi cũng không có bát đũa, không phải cũng ăn rất tốt sao?” Thất hoàng tử gắp một khối thịt kho tàu, đút đến bên môi cậu, đáy mắt tràn đầy hứng thú, “Đến, há mồm.”

Để sớm nhìn thấy chủ tử, Hữu Xu có thể nói là màn trời chiếu đất, chịu đói chịu khát, lúc này cũng không có tâm tư so đo vấn đề không có nhân quyền. Huống hồ cậu làm chó hai năm, có một số việc đã sớm dưỡng thành thói quen, vội vàng nhích qua, một hơi ngậm lấy thịt.

Đút chó và đút người hoàn toàn là hai khái niệm. Chó nhỏ ngậm thịt đi sau đó sẽ nhai rột rột vài cái, sau đó nuốt trọn xuống, lại dùng đầu lưỡi liếm nước dính bên miệng, thần thái vô cùng ngây thơ đáng yêu. Nhưng sau khi biến thành người, thứ mà cậu liếm liếm lại là đôi môi đỏ mọng bị dính nước thịt, kẽ môi hé mở, lơ đãng lộ ra một loạt răng tuyết trắng, cảnh tượng này không dính một chút gì với đáng yêu, chỉ có thể dùng hai chữ “hấp dẫn” để hình dung.

Trước kia lúc ăn cơm cùng với Hữu Xu, khẩu vị thất hoàng tử sẽ cực tốt, nhưng mà hiện tại, mặc dù rất nhanh lùa hết non nửa chén cơm, hắn vẫn cảm thấy trong bụng khát khao, tựa như có dục vọng thâm trầm, bí ẩn nào đó vẫn luôn không chiếm được thỏa mãn.

Thấy chủ tử chỉ đút mình hai khối thịt liền bưng bát lên, tự mình ăn cơm, Hữu Xu vỗ về cái bụng trống rỗng, năn nỉ nói, “Chủ tử, cho ta ăn một ngụm.” Dứt lời kéo cánh tay chủ tử, khiến cho hắn cầm thấp bát xuống, sau đó chui đầu vào.

Thất hoàng tử thiếu chút nữa chọt một chiếc đũa lên trên mặt cậu, nhất thời có chút dở khóc dở cười, vội vàng cầm mép chén nhắm ngay miệng cậu, chậm rãi lùa cơm vào trong. Hữu Xu đích thật là đói bụng kinh khủng, một trận lang thôn hổ yết, liên tiếp ăn ba chén cơm mới tính là miễn cưỡng lấp no được bảy phần, sau đó tựa như không xương nằm trên ghế dựa, hai tay đặt trên bụng chút có chút không ấn xoa.

Bộ dạng này quả thực là phiên bản chó nhỏ, chẳng qua cảm giác từ đáng yêu biến thành biếng nhác, khiến thất hoàng tử liên tiếp nhìn về phía cậu, sau đó lắc đầu bật cười. Hữu Xu ăn no phản ứng liền có chút trì độn, qua một khắc đồng hồ mới ý thức được mình đã khôi phục hình người, còn xoa bụng như vậy hình như có chút bất nhã? Cậu vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, nghiêng đầu nhìn chủ tử đã buông bát, đang bưng nước trà súc miệng.

“Ăn no không thể ngồi lâu, chủ tử, gần đây ngươi còn đang luyện tập đi lại sao? Ta đỡ ngươi đi dạo trong viện hai vòng nhé?”

“Từ sau khi ngươi mất tích, ta lúc thì nghĩ ngươi có bị đói hay không, lúc thì suy nghĩ ngươi có thể bị mèo hoang chó hoang tha đi hay không, lúc lại lo lắng những khất cái không có mắt đó nướng ngươi ăn mất. Mỗi ngày ta lo lắng đến ăn không ngon, ngủ không yên, làm sao có tâm tư luyện tập đi lại? Cuối cùng ngươi còn có chút lương tâm, biết trở về.” Thất hoàng tử theo thói quen nắm chặt một cái móng vuốt của cậu, hạ xuống từng cái hôn lửa nóng trên lòng bàn tay mu bàn tay.

Đỏ ửng trên mặt Hữu Xu nháy mắt thối lui, hơi hơi cúi đầu, áy náy khó khăn nói, “Xin lỗi, ta không phải cố ý. Ta không thể mở miệng nói chuyện, cho nên cũng không giải thích rõ được ngọn nguồn, liền nghĩ chờ khôi phục hình người lại trở về tìm ngươi. Ngươi một ngày là chủ tử của ta thì vĩnh viễn là chủ tử của ta, bất luận như thế nào ta cũng sẽ không rời khỏi ngươi, trừ khi ngươi đuổi ta đi.”

“Đứa ngốc, ta làm thế nào nỡ đuổi ngươi đi. Trở về là tốt rồi.” Được hứa hẹn của Hữu Xu, thất hoàng tử mới coi như dẹp yên tảng đá lớn trong lòng, xoa loạn đầu tóc đen mượt của cậu, cười nhẹ nói, “Đi thôi, đỡ ta đi xung quanh một chút.”

Để triệt tiêu cảm giác tội ác khi vô cớ mất tích một tháng, Hữu Xu vô cùng tích cực ôm thắt lưng rắn chắc của chủ tử, dẫn hắn đến hậu hoa viên. Tiểu Thuận tử nhắm mắt theo đuôi ở phía sau, vẻ mặt rối rắm: rõ ràng vương gia đã có thể bước đi như bay, sao lúc này lại giả vờ tàn tật? Nhìn một cái xem, ngay cả đi trên đất bằng cũng phải đem trọng lượng toàn thân đặt trên đầu vai của thiếu niên mỏng manh kia, từ phía sau nhìn lại, giống như một ngọn núi lớn bao bọc người ta lại.

Hữu Xu quả thật vô cùng cố hết sức, thật vất vả đỡ chủ tử vào trong lương đình ngồi vững vàng, đã thở hồng hộc, mồ hôi ướt đẫm. Nhưng cậu không chút nào quan tâm chính mình, lấy ra một cái khăn tay cẩn thận giúp chủ tử lau mồ hôi, lên tiếng hỏi, “Chủ tử ngươi có mệt hay không? Hai chân có đau hay không? Ta giúp ngươi xoa xoa nhé?”

“Không mệt, không đau, không cần xoa, ngươi cũng ngồi nghỉ một lát.” Thất hoàng tử kéo người đến bên cạnh, dùng ngón tay lau mồ hôi bên trán cậu, trong mắt tràn đầy thương tiếc.

Hai người hơi ngồi chốc lát liền trở về phòng rửa mặt nghỉ ngơi. Lúc Hữu Xu còn là chó luôn được chủ tử cùng ôm vào thùng tắm ngâm mình, hiện tại liền tự nhiên mà cởi quần áo, nhảy vào. Thất hoàng tử nhanh chóng liếc mắt nhìn đôi chân dài trắng nõn và cái mông thật vểnh của cậu, sau đó dùng khăn tắm che lại bụng dưới có chút sưng tấy, cực kỳ xấu hổ mà khụ khụ. Người và chó thật sự hoàn toàn không giống, tình cảnh đã từng cảm thấy ấm áp hạnh phúc, hiện tại lại tràn ngập hấp dẫn vô tận, làm hắn mỗi thời mỗi khắc đều phải vận dụng sự tự chủ cường đại.

Hữu Xu hoàn toàn không cảm thụ được thống khổ của chủ tử, dùng hai tay vỗ mặt nước, thở dài nói, “Thùng tắm nhỏ lại, không thể bơi lội.”

Thất hoàng tử mỉm cười, dùng tay lấy tượng vịt gỗ nhỏ trên băng ghế tới, hỏi, “Còn nhớ rõ cái này không? Hiện tại ngươi chỉ có thể thưởng thức, không thể nằm.”

Tượng vịt gỗ nhỏ làm thủ công thực tinh xảo, bên trong đào rỗng một phần, có thể vững vàng nổi trên mặt nước. Hữu Xu vừa xuống nước liền thích đạp nước đến đạp nước đi, bơi mệt liền nằm trên lưng vịt nhỏ trôi nổi, nếu vịt nhỏ không nhúc nhích, còn sủa gâu gâu với chủ tử, bảo hắn hỗ trợ vỗ nước.

Khi đó cũng thật biết hưởng thụ! Trong nháy mắt Hữu Xu thẹn đến vẻ mặt đỏ bừng, vội vàng chui đầu vào trong nước, ùng ục ùng ục phun bong bóng, bộ dạng này cũng chả ổn trọng hơn lúc làm chó là bao nhiêu, chọc cho thất hoàng tử cười rộ lên. Chẳng trách chó nhỏ đáng yêu như thế, hóa ra bản thân cậu chính là loại tính tình này, chứ không phải là bị yêu pháp khống chế.

“Được rồi, mau ra đây, cẩn thận nghẹn hỏng. Ta không cười ngươi còn không được sao?” Thấy thiếu niên ngay cả bên tai cũng đều đỏ rực, thất hoàng tử nửa kéo nửa ôm cậu ra khỏi mặt nước, ôn nhu nói nhỏ, “Nếu ngươi ghét bỏ thùng tắm nhỏ, hôm nào ta bảo người tạo ra một cái ao lớn, chuyên để cho ngươi bơi lội. Con vịt này ta cũng làm cho ngươi một cái, đặt ở trên mặt nước mặc ngươi trôi.” Dứt lời cầm lấy gàu nước, chậm rãi tưới nước lên đỉnh đầu thiếu niên, sau đó xoa xoa đầu tóc đen của cậu.

Hữu Xu nắm con vịt, thấp giọng nói, “Không cần, thùng tắm rất tốt, ta bỗng nhiên biến lớn, có chút không quen thôi.”

Ngoài miệng nói không cần, hai tay lại nắm món đồ chơi không buông, mắt sáng lấp lánh, tất cả đều là ánh sáng mong chờ, quả thật một chút cũng không biết che giấu nỗi lòng. Thất hoàng tử càng xem càng thích, không khỏi ôm người vào trong ngực, hảo hảo hôn hôn. Hữu Xu thuận thế nằm xuống, híp mắt hừ hừ, hừ một hồi lâu mới nhớ mình đã không còn là chó, vội vàng che chặt miệng, thầm nghĩ lão quỷ quả nhiên nói không sai, mình vốn là cái bộ dạng chó, nếu lại qua hai năm nữa mới khôi phục hình người, sợ sẽ là mặt người dạ chó.

Thất hoàng tử bị tiếng hừ nhẹ quấy nhiễu lòng người của cậu khiến cho bụng dưới nóng lên, rồi lại bị biểu tình vạn phần xấu hổ của cậu chọc cười. Hắn không dấu vết hít sâu, đợi hạ thân mềm nhũn mới kéo người đến, từ trên xuống dưới xoa nắn một phen, ngay cả khe hở, kẽ chân cũng không buông tha, quả thật không có gì khác biệt với chăm sóc chó nhỏ. Trái lại Hữu Xu, lúc thì bị hắn khiến cho ngượng không thôi, lúc thì bị hắn khiến cho cả người run lên, lúc lại tình triều kích động, miên man suy nghĩ, đợi lúc ra khỏi nước thì từ đầu đến chân đều đã đỏ ửng, giống như trứng tôm nấu chín.

Cậu lại một lần nữa hoài niệm chỗ tốt khi làm chó, mặc dù xấu hổ muốn chết, người khác cũng không cách nào xuyên thấu qua bộ lông dày rậm thấy rõ vẻ mặt của cậu, không giống hiện tại, trần truồng vừa thấy hiểu ngay. Cậu che nửa người dưới, đứng ở trên ghế đẩu chớp mắt với chủ tử, giống như nháy mắt sau liền muốn thiêu cháy.

Thất hoàng tử làm bộ không phát hiện thân thể cậu hơi có chút phản ứng, khiêng cậu lên, bước đi vào phòng trong, ném vào trong giường.

Hữu Xu lập tức bị dời đi lực chú ý, không thể tin được mà nói, “Ngươi, hai chân ngươi có thể đi được? Vậy trước đó ngươi gạt ta làm gì?”

Thất hoàng tử đem một cái khăn mặt phủ trên đầu cậu, nhẹ nhàng chà lau tóc, cười nhẹ nói, “Như thế nào? Chỉ cho phép ngươi không từ mà biệt, không cho phép ta vui đùa một chút à?”

“Được.” Hữu Xu lúng túng, chờ tóc không nhiễu nước nữa mới bắt đầu mặc áo lót tiết khố. Ngủ trên mặt cỏ và phiến đá cứng rắn đã đủ, rốt cuộc trở lại Đoan vương phủ, nằm trong đệm chăn mềm mại, cậu nhịn không được lăn vài cái, sau đó hít hít mũi nhẹ ngửi mùi hương trên gối đầu. Không sai, là long tiên hương chủ tử quen dùng, thật là hoài niệm.

Thoáng nhìn động tác vui vẻ và biểu tình say mê của cậu, thất hoàng tử buồn cười nói, “Ngươi nói thật cho ta, đến tột cùng ngươi là người hay là cẩu tinh?”

Hữu Xu cứng ngắc một khắc, vội vàng nói, “Ta thật sự là người mà chủ tử. Bản thân ta chính là như vậy, ngươi tin tưởng ta.”

Trong lòng thất hoàng tử đã sớm cười đến ngã nghiêng, trên mặt lại nửa tin nửa ngờ, “Được rồi, ta tin tưởng ngươi. Ta chỉ muốn cho ngươi biết, bất luận ngươi là người hay là chó, ta cũng sẽ không ghét bỏ ngươi.”

Hữu Xu dùng sức gật đầu, trong lòng nóng hầm hập, nhưng cũng không dám vui vẻ nữa, nằm bên người chủ tử dùng đôi mắt rực sáng nhìn lại, “Kể vài chuyện xưa rồi lại ngủ nhé?”

Thất hoàng tử theo thói quen ôm người vào trong ngực, sau đó nhướn cao một bên mày, trong lòng lại một lần nữa cảm thán chỗ bất đồng giữa người và chó. Lúc trước khi Hữu Xu vẫn là chó, một nắm nho nhỏ nằm ngửa trong lòng hắn, dùng một bàn tay có thể nâng lên, bốn chân hướng lên trời lộ ra đệm thịt hoa mai phấn hồng, nhìn vô cùng đáng yêu. Nhưng hiện tại, thân thể cậu kéo dài, trở nên mềm dẻo mà lại cực giàu co dãn, vừa hạ mắt nhìn, ngoại trừ khuôn mặt tú lệ vô song, còn có cần cổ thon dài và xương quai xanh duyên dáng, còn mơ hồ lộ ra nửa đầu vai mượt mà.

Bộ dạng này của cậu không chút nào dính đến đáng yêu, quả thực khiến tầm mắt thất hoàng tử không biết nên đặt chỗ nào. Hắn đỡ trán rên rỉ, trong lòng biết ngày sau mỗi thời mỗi khắc, hạ thân chỉ sợ đều sẽ không dễ chịu. Cũng không biết chỗ kia lúc nào cũng cứng có thể nghẹn ra bệnh hay không, phải tìm cơ hội hỏi Đặng tiên sinh một chút mới được.

Trong lòng hắn suy nghĩ rất nhiều, trên mặt lại bình tĩnh lạnh nhạt, gấp khúc hai chân, miễn cho Hữu Xu đụng tới chỗ không nên đụng, lại ôm thân thể cậu vào lòng, rồi mới lấy từ dưới gối đầu ra một quyển Sơn Hải kinh, khàn giọng hỏi, “Lần trước ta nói đến chỗ nào rồi?”

“Nói đến《 lôi thần 》, trong Lôi trạch có lôi thần, mình rồng đầu người.” Hữu Xu ủn đầu chui vào trong khuỷu tay chủ tử, đây là động tác chiêu bài khi cậu biến thành chó.

Thất hoàng tử thở dài lần nữa, nhưng vẫn mở trang sách ra, chậm rãi kể chuyện xưa, đợi dỗ người ngủ rồi mới vội vàng đứng dậy, chuyển tới sau bình phong bận rộn.

+++

Cảnh đế nghe nói có người mang theo một con chó tới cửa lĩnh thưởng, vốn tưởng rằng tiếp qua không lâu lão thất sẽ vào triều, lại không ngờ con chó kia là giả, người đưa chó cũng bị hắn bắt lại, hiện giờ không biết sống hay chết. Đặng Triêu Sơn mấy lần vào cung yết kiến, tỏ vẻ lo lắng về tình huống Đoan thân vương không ăn không uống, ưu tư quá nặng, còn nói mình lớn tuổi, tinh lực hữu hạn, để tiểu đồ đệ thay thế mình đến trông giữ Đoan vương phủ.

Cảnh đế triệu kiến đệ tử quan môn của Đặng Triêu Sơn, thấy đối phương là một thiếu niên tuấn tú vô song, chẳng những y thuật tốt, ánh mắt cũng cực kỳ trong suốt, liền thuận thế đáp ứng. Ông vốn dĩ miốn cáo ốm, bức bách lão thất vào triều phụ chính, rồi lại cố kỵ các vị hoàng tử nhìn chằm chằm, không thể không đánh mất chủ ý.

Nhưng mà người khác chung quy không đáng tin bằng lão thất, ông mới vừa để nội thị bên người đọc tấu chương vài ngày, lời đồn “Hoàng Thượng có bệnh về mắt” liền truyền ra ngoài, khiến các vị hoàng tử rục rịch. Bệnh mắt không giống những chứng bệnh khác, có thể chậm rãi nghỉ ngơi điều trị, đồng thời còn có thể nắm chặt hoàng quyền không buông. Một khi mắc bệnh mắt, dù cho thân thể ngươi rất cường tráng, cũng phải ngã xuống từ chỗ cao.

Cảnh đế vô cùng nôn nóng, may mà Đặng Triêu Sơn lại dùng thuật châm cứu một lần nữa, làm thị lực ông khôi phục như thường. Nhưng đây chỉ là tạm thời, nếu không cách nào triệt để trừ đi màng trắng trong mắt, qua một thời gian nó vẫn sẽ mọc ra một lần nữa, đổi một cách nói, thời gian của Cảnh đế không nhiều lắm.

Một đế vương hùng tâm bừng bừng, đảo mắt lại trở thành khốn thú trong lồng sắt, mà nhi tử, phi tử, triều thần của ông, một đám vây quanh ở bên lồng, dùng hai mắt đỏ rực, tràn đầy ý đồ xâm lược nhìn trộm, cảm giác này cực kỳ không xong, cũng khiến Cảnh đế hận muốn điên. Mỗi khi sống qua một ngày, ông liền thật sâu hoài niệm ngày tháng có lão thất làm bạn ở bên. Lão thất trung thành, tin cậy, hiếu thuận, đối với bệnh tình của ông kín miệng như bưng. Hắn không cầu bất luận hồi báo gì, chẳng qua chỉ muốn cùng con chó của hắn sống an an ổn ổn mà thôi, nhưng ngay cả chút nguyện vọng nho nhỏ ấy, người khác cũng muốn đánh nát. Oán khí của Cảnh đế đối với Thừa ân công phủ không ngừng sâu sắc, đối với các vị hoàng tử từng bước ép sát tràn ngập đề phòng phản cảm.

Cân nhắc mấy ngày, rốt cuộc ông thả ra tin tức, nói mình chuẩn bị kiểm tra các vị hoàng tử, sau đó tìm ra người kế nhiệm ưu tú nhất. Chúng hoàng tử tình cảm kích động, bề ngoài tất cả kính cẩn nghe theo phụ hoàng, sau lưng lại đấu đến ngươi chết ta sống. Không đợi Cảnh đế động thủ, đại hoàng tử, tam hoàng tử, ngũ hoàng tử đã trước sau xuống ngựa, hoặc bị biếm thành thứ dân, hoặc bị cấm túc cả đời; tứ hoàng tử nhìn ra manh mối, tự xin đến đất phong; lục hoàng tử đem tất cả thế lực đưa về dưới trướng cửu hoàng tử, toàn lực trợ hắn đoạt vị.

Trải qua đánh giá, tháng ba năm sau, Cảnh đế ban hạ thánh chỉ, chính thức sắc lập cửu hoàng tử là Thái tử. Lễ thân vương phủ của cửu hoàng tử một lần nữa thay đổi tấm biển, trở thành Thái tử phủ, trong lúc nhất thời người đến người đi, vô cùng náo nhiệt. Mà Đoan vương phủ cách một con phố lại triệt để yên lặng xuống.

Đương nhiên, cái gọi là yên lặng này bất quá là người bên ngoài nhìn thấy mà thôi, các vị các lão đều không dám khinh thường Đoan vương, thường mang chính vụ đến trưng cầu ý kiến. Nói thật, bọn họ cực kỳ bất mãn với biểu hiện của Thái tử, đối phương có thể đấu bại chúng huynh đệ, tự nhiên cũng có bản lĩnh, nhưng nói một câu đại bất kính là: tài năng của hắn nhiều lắm là dùng để trị tiểu quốc, không giống Đoan vương, chính là tài năng bình thiên hạ. Dùng “minh châu ở phía trước” để hình dung chênh lệch giữa hai người còn có chút không đủ, thay bằng “ngọn lửa đom đóm lại dám tranh phát sáng với nhật nguyệt” mới xem như thoả đáng.

Khi có Đoan vương, bất luận tranh luận triều chính nhiều thế nào, trong vòng một ngày nhất định có thể giải quyết. Hắn đầu tiên là để các vị các lão phát biểu ý kiến, phân chia những người ý kiến bất đồng thành mấy phe, cho cãi nhau, bên nào xuất sắc nhất liền chọn dùng biện pháp của bên đó, khiến mọi người tâm phục khẩu phục. Nếu ý nghĩ của chính hắn không khớp với ý nghĩ của phần lớn mọi người, liền tự mình đứng ra bác bỏ, miệng lưỡi sắc bén tựa như kiếm, nhưng khiến tất cả mọi người không chút phản đối, không có hai lòng.

Hắn chẳng những có được mị lực nhân cách siêu phàm, còn sâu sắc am hiểu đạo chế hành*, mỗi khi có chính lệnh ban bố, khiến cho tình thế trong nước như thân thể chi phối cánh tay, cánh tay chi phối ngón tay, không hề kiềm chế. Trái lại cửu hoàng tử, sau khi nhập các chỉ có thể dùng “rối tinh rối mù” để hình dung. Mỗi khi ý kiến của các lão không gặp nhau, hắn liền do dự bất định, khó có thể quyết đoán, sau đó giả vờ đau đầu cho mọi người giải tán, sau khi trở về đưa phụ tá tới thương thảo.

*Chế hành: hai hoặc nhiều phe tạo thành một loại cục diện khắc chế lẫn nhau, nhưng giữ vững trạng thái tương đối cân bằng.

Cố tình mấy phụ tá đó kiến thức không đủ, giúp hắn đoạt được vị trí thái tử đã là cực hạn, đến quyết định quốc gia đại sự lại choáng váng, không biết cái gì, liên tiếp làm ra rất nhiều trò cười. Cái này còn thôi, để củng cố địa vị Thái tử, bọn họ bài trừ người ngoài, giết hại trung lương, dùng thủ đoạn không vẻ vang đổi đi hai vị các lão, đưa người mình lên.

Cảnh đế vốn còn thờ ơ lạnh nhạt, cho đến lúc này mới triệt để rét lạnh cả lòng đối với cửu hoàng tử. Lúc chưa sắc lập Thái tử, cửu hoàng tử làm đủ tư thế nhi tử hiếu thuận, nhưng mà vừa vào triều liền bắt đầu nhổ tâm phúc của Cảnh đế, còn lấy cớ nói để tránh cho bệnh mắt của phụ hoàng tăng thêm, cầm hết tấu chương đi phê duyệt, đây là tỏ rõ muốn chính biến mà. Lão thất có bao giờ lại làm như vậy!

Dưới sự so sánh, Cảnh đế càng phát hiện ra chỗ tốt của lão thất, thầm nghĩ nếu hai chân lão thất khỏe mạnh, vị trí Thái tử này không ai khác ngoài hắn!

Đến lúc này, thất hoàng tử mới cảm thấy đã đến thời cơ, chuẩn bị lần nữa rời núi. Mấy ngày này, những các lão bị bãi miễn lục tục tìm tới cửa tố khổ, trong lời nói có rất nhiều thăm dò. Bọn họ chịu đủ cửu hoàng tử chuyên chính chuyên chế và bài trừ người ngoài rồi, thất hoàng tử tuy rằng năng lực siêu phàm, lại cực kỳ phản đối quân chủ tập quyền, thậm chí còn từng nói qua: chế độ dùng các thần (các thần: đại thần trong nội các) mới là chế độ tốt, nhân số các thần có thể gia tăng, không thể giảm bớt.

Trái lại cửu hoàng tử, lại tính toán đem tất cả các thần đổi thành tâm phúc của hắn, từ đó đạt tới mục đích quân chủ chuyên quyền. Quyền lực một khi bỏ xuống, muốn thu hồi lại rất khó khăn. Các vị các lão ở trong triều cả đời, mặc dù xuống ngựa, thế lực cũng đã ăn sâu bén rễ, chỗ nào là cửu hoàng tử có thể động đến? Cho dù thất hoàng tử hai chân tàn phế, bọn họ cũng nguyện ý ủng hộ hắn lên đài, nhưng tiền đề là bản thân thất hoàng tử phải có ý nguyện đó.

Hai bên hơi bàn bạc, liền biết rõ ràng tính toán trong lòng từng người, chỉ còn mỗi cửu hoàng tử và Cảnh đế là giấu kín như bưng.

Ngày hôm đó là hội đua ngựa mỗi năm một lần, thất hoàng tử sáng sớm liền rời giường, chuẩn bị mang Hữu Xu vào cung ngắm đua ngựa. Hữu Xu người còn chưa tỉnh đã chui vào trong ngực chủ tử, vươn đầu lưỡi ra liếm loạn một trận, liếm đến hàm râu cưng cứng mới hừ hừ hai tiếng, mở hai mắt sương mù.

Hai chân thất hoàng tử đã sớm khôi phục, đặt cậu ở dưới thân cọ xát một phen, lúc này mới mang áo lót tiết khố tới mặc giúp cậu, thấp giọng dặn dò, “Sau khi vào cung theo sát ta, đừng đi loạn.”

“Hôm nay có phải ngươi có động tác gì hay không?”

Thất hoàng tử không đáp hỏi lại, “Ta cảm thấy chính thể Đại Yến quốc vô cùng toàn vẹn, có mấy vị các thần ở đó, quân chủ chỉ cần ra quyết định vào thời khắc mấu chốt là đủ rồi, trong tay nắm quyền lực, còn không bị quản thúc, muốn vào triều liền vào triều, muốn bãi triều liền bãi triều, các thần tự nhiên sẽ đem chính vụ xử lý đến ổn ổn thỏa thỏa, ngươi nói như vậy thật tốt đúng không?”

Hữu Xu cái gì cũng hiểu rõ, nghiêm túc nói, “Chủ tử, ngươi chỉ cần đi phía trước, ta đi theo phía sau ngươi là được.”