[Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu

Chương 119

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mọi người vô cùng lo lắng chạy đến Nhân Tâm đường, hai nữ tử và người nhà dưới sự dẫn dắt của Chu Diệu Âm rất nhanh vọt vào cánh cửa sơn son, người trước đó trúng độc có khả năng đã bị kinh hách, mềm nhũn ngã xuống, được người nhà ôm lên trên giường bệnh an trí. Quần áo sau lưng tráng hán đã bị mặt quỷ cắn đến rách tung toé, vả lại tiếng gào thét càng thêm chói tai, giống như muốn nhập vào cơ thể mà ra. Trong ruột hắn quặn đau, hai chân như nhũn ra, vốn định bảo thê tử, nhi nữ đến nâng một chút, lại không ngờ bọn họ né tránh xa xa, trên mặt mang vẻ khiếp sợ.

Nhóm học đồ y quán Chu thị cũng không dám tới gần, chỉ đành khích lệ nói, “Vị đại ca kia, Nhân Tâm đường ngay ở phía trước không xa, đi vài bước đường liền tới. Ngài nhanh chóng đi đi, miễn cho cái, cái mụn ác này càng tác quái.” Sống hơn mười năm hai mươi năm, bọn họ còn chưa từng thấy qua cảnh tượng làm cho người ta sợ hãi như thế, nếu không có quỷ y đại nhân trấn áp, ước chừng sẽ hù chết vài người tại chỗ.

Người qua đường đã sớm nghe nói người bệnh từng bị quỷ y đại nhân ngăn lại đến y quán Chu thị cầu cứu, cũng chờ ở ngoài cửa xem náo nhiệt. Hiện giờ phố Thần Nông đã thành nơi thích đến thăm nhất của dân chúng Thương Châu, không bệnh cũng muốn để đại phu hỗ trợ chẩn cái bình an mạch, hoặc là mua mấy thang thuốc trị đau đầu nhức óc, đương nhiên, mục đích chủ yếu vẫn là muốn đi ngang qua Nhân Tâm đường, dính dính tiên khí của quỷ y đại nhân.

Trong y quán mới vừa truyền ra tiếng kêu sợ hãi, bọn họ liền nghe tin lập tức hành động, lòng nói quả nhiên bị đại nhân đoán trúng, mấy người bệnh kia có cổ quái, vốn định nương cơ hội đỡ người bệnh để bước vào Nhân Tâm đường, gần gũi chiêm ngưỡng tiên tư của đại nhân, nhưng sau khi thấy rõ bộ dạng của tráng hán liền sợ tới mức hồn bay phách tán.

Tráng hán kia lại càng kinh sợ, đũng quần nóng lên tí ta tí tách chảy ra nước tiểu, vì thế cắn chặt răng nâng cao sĩ khí chạy đến Nhân Tâm đường, lại đột nhiên phát hiện hai cánh cửa sơn son kia đã biến mất, chỉ còn một bức tường. Sao lại vậy? Mới vừa rồi không phải ở chỗ này sao? Hắn vừa hoang mang vừa hoảng sợ, thối lui vài bước, phát hiện cửa vẫn còn đó, tiến lên vài bước, rồi lại đột nhiên biến mất, lặp đi lặp lại, giống như rơi vào mê chướng.

Người qua đường cũng phát hiện manh mối, ngạc nhiên nói, “Sao hắn luôn vòng vèo tại chỗ? Hay là sợ đến choáng váng rồi?”

“Chẳng lẽ các ngươi đã quên, trước đó chúng ta muốn vào Nhân Tâm đường cũng là bộ dạng như vậy sao. Nếu vị đại nhân kia không muốn để cho ai tới gần, người đó tất nhiên không sờ được hai cánh cửa sơn son kia.” Có người nhắc nhở.

“Đúng đúng, hay là hán tử này phạm điều kiêng kị nào của đại nhân?” Lời này vừa nói ra, mọi người vội vàng nhìn bảng hiệu đặt ở cửa, sau đó suy đoán xôn xao.

Chu Diệu Âm an trí cho hai nữ tử xong, lúc này mới phát hiện tráng hán còn ở bên ngoài, vốn định mang hắn ta vào, lại thấy gió ở tay áo Tống chưởng quỹ đảo qua, lại khiến không khí bên ngoài Nhân Tâm đường vặn vẹo một chớp mắt. Cảnh tượng kia quả thực rất đẹp, giống như giữa trưa ngày hè, sóng nhiệt bốc hơi, khiến tất cả mọi thứ xung quanh biến thành mơ hồ rồi lại trong suốt. Nhưng một chớp mắt qua đi, cảm giác linh hoạt kỳ ảo liền biến mất, Nhân Tâm đường tựa như từ tiên giới trở lại nhân gian, ánh sáng đều tối sầm không ít, mà tráng hán vẫn luôn quanh quẩn bên ngoài cũng tựa như nổi điên xông lên bậc thang.

“Chậm đã, muốn bước vào Nhân Tâm đường của ta, thì phải giữ quy củ của ta.” Đầu ngón tay Hữu Xu chỉ chỉ, tráng hán đã bị cố định tại chỗ, một chân nâng lên, một chân rơi xuống đất, thân thể vẫn còn duy trì trạng thái vọt nghiêng tới trước, lại kỳ tích mà không có ngã sấp xuống, giống như biến thành một tượng điêu khắc.

Cậu nhìn về phía Chu Diệu Âm, từng câu từng chữ chậm rãi nói, “Xưa nay ta không cứu người tội ác chồng chất, nhưng bởi vì mười ván cược còn dư tám ván, Chu đại phu, ngươi xác định muốn xem người này là một ván trong đó sao?” Ý tứ thật sự trong lời nói không nói cũng hiểu.

Tuy rằng thân thể tráng hán bị giam cầm, ngũ giác lại không bị cướp đoạt, nghe lời ấy trong mắt toát ra vẻ kinh hãi và chột dạ. Trong lòng Chu Diệu Âm nhất thời lộp bộp một tiếng, phạm khó cả đôi đường. Cứu hay là không cứu? Nếu là trước đây, nàng tất nhiên sẽ lựa chọn cứu, bởi vì giáo dục mà nàng tiếp thu nói cho nàng biết người bệnh không phân cao thấp thế nào, cũng không phân biệt tốt xấu, chỉ cần đến bệnh viện, ở trên tay mình, vậy mục tiêu duy nhất chính là làm cho bọn họ khôi phục. Nhưng dưới cái nhìn của Tống chưởng quỹ hiển nhiên không phải như thế.

Con người Tống chưởng quỹ quả thực có chút kỳ diệu, tam quan của cậu ta dường như rất ngay thẳng, nhưng tỉ mỉ suy nghĩ lại thực tà môn, phàm là chân lý cậu ta nhận định, dù làm thế giới vặn vẹo để phù hợp với mình, cũng giống như là đương nhiên. Cậu ta xem mình là người đứng xem ở thế giới này, nhưng có đôi khi lại như là chúa tể, cái loại mị lực nhân cách mãnh liệt này có tính xâm lược cực lớn, thiếu chút nữa bẻ cong cả tam quan của Chu Diệu Âm. Nhưng chỉ là thiếu chút nữa mà thôi, nàng suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng gật đầu, “Mong Tống chưởng quỹ cứu hắn một phen. Đây là ván thứ ba, thứ tư, thứ năm giữa chúng ta.”

Hữu Xu nhếch môi, cảm thấy không vui, nhưng mà vẫn không nói gì. Cậu vòng ra phía sau tráng hán, lạnh nhạt nói, “Nếu ngươi tự mình đi ra, ta liền giúp ngươi giải oan siêu độ. Nếu ngươi không muốn đi ra, ta sẽ giải oan cho ngươi, nhưng cũng sẽ khiến ngươi hồn phi phách tán. Ngươi chọn một cái đi.” Mụn mặt quỷ mà thôi, cậu thấy nhiều.

Nhận thấy được tử vi đế khí cuồn cuộn không ngừng phóng thích trên người thiếu niên, mụn mặt quỷ lộ ra biểu tình hoảng sợ, lập tức cầu xin tha thứ, “Tiểu nhân nguyện ý tự đi ra, xin đại nhân giơ cao đánh khẽ!”

Ha, cái mụn đầu người này thế mà còn có thể nói, là một vật còn sống! Người qua đường sợ tới mức hai chân như nhũn ra, vội vàng ngươi đỡ ta, ta đỡ ngươi, lui tới chân tường, rõ ràng nước tiểu cũng sắp nhịn không nổi, lại chết sống không chịu đi. Bọn họ tất nhiên muốn xem đầy đủ cảnh quỷ y đại nhân thu phục mụn đầu người, ngày sau lấy ra làm đề tài khoe khoang. Phải biết, trong Thương Châu không mấy ai dám nhìn trọn toàn bộ quá trình chữa trị của cậu ấy, đếm tới đếm lui cũng chỉ có mấy cái mặt quen thuộc kia. Hiện giờ những người này đến quán trà, tửu lâu đều không cần bỏ bạc, đa phần là người ta mời khách, chỉ để nghe một chút về đủ loại thần tích của đại nhân, dần dà lại thành nghề nghiệp chủ yếu của bọn họ.

Cho nên nói nghề nghiệp này không dễ làm, không chừng ngày nào đó sẽ bị hù chết. Những người này ôm thành một cục, đối với quỷ y đại nhân vẫn còn đang gấp người giấy, trên mặt còn lộ ra thái độ thanh thản bội phục sát đất.

Từ sau khi việc linh tuyền bị khám phá ra, Chu Diệu Âm liền có thêm vài phần cảm giác thân cận khó hiểu với Tống chưởng quỹ, ghé sát vào hỏi, “Đây là bùa gì? Ngươi gấp nó thành hình người làm chi?” Còn khỏi nói, tay Tống chưởng quỹ đặc biệt khéo, hơn nữa am hiểu gấp giấy, cái gì mà hạc giấy, hải âu lớn, người giấy, ai cũng giống như thật, hạ bút thành văn.

Không quá giây lát, trong tay cậu liền xuất hiện một người giấy tay ngắn chân ngắn đầu tròn, nhìn qua còn rất đáng yêu. Chu Diệu Âm đang muốn vươn đầu ngón tay ra chọt hai cái, lại thấy lòng bàn tay Tống chưởng quỹ vừa lật, lại hư không biến ra một cây bút lông, thêm ngũ quan lên đầu người giấy.

A, đây không phải là người bánh gừng* trong《 quái vật Shrek 》 sao? Khóe miệng Chu Diệu Âm giật giật, rất là muốn cười, lại bởi vì trường hợp không đúng mà cố nén. Cũng chỉ có loại thời khắc này, nàng mới có thể chân thành ý thức được, Tống chưởng quỹ vẫn còn là một thiếu niên không lớn không nhỏ, cũng có một mặt khờ dại hồn nhiên.

*Người bánh gừng:



“Đây là di hồn phù, gấp thành hình người tương đối dễ khống chế.” Cậu đặt người giấy nằm trong lòng bàn tay, gọi, “Lại đây.”

Mụn mặt quỷ kia rướn cổ lên vặn vẹo trái phải, giống như muốn từ trong thân thể tráng hán chui ra, cuối cùng hóa thành một luồng khói đen, bám vào trên người giấy. Biểu tình của tráng hán vẫn ngưng đọng như cũ, hốc mắt lại bắt đầu phiếm hồng, cổ cũng toát ra từng sợi gân xanh, có thể thấy mới vừa rồi hẳn là vô cùng đau đớn.

Người giấy vốn nằm thẳng trong lòng bàn tay bỗng nhiên đứng thẳng lên, nâng nâng cánh tay, xoay xoay chân, sau đó bộp một tiếng quỳ xuống, triệt để đem gút mắt giữa mình và tráng hán giải thích rõ ràng. Hóa ra y và tráng hán vốn là đồng hương, thường thường cùng lên núi săn thú, ngẫu nhiên có một ngày, y đào được một gốc sâm dại trăm năm ở trong núi, mang vào tiệm thuốc có thể bán mấy trăm lượng bạc, không khỏi mừng rỡ như điên, lấy ra cho tráng hán mở mắt. Tiền tài động lòng người, tráng hán giả ý cùng đường với y, lại từ phía sau lưng chém chết y, còn bỏ thi thể vào khe sâu, sau đó cầm sâm dại một mình trở về.

Người nhà quê tương đối thành thật, nghe tráng hán nói hai người đã tách ra ở nửa đường, sau đó tự mỗi người săn bắn, cũng không có hoài nghi. Hơn nữa lúc ấy trong núi có cọp qua lại, thê tử người nọ thấy y lâu chưa trở về lại tìm không thấy thi thể, tự nhiên cho rằng y bị cọp ăn, không quá vài năm liền tái giá, từ đó về sau không ai hỏi đến sống chết của y nữa.

Bởi vì lệ khí của tráng hán rất nặng, nên y chỉ có thể hóa thành linh hồn sau lưng dây dưa, dù trả cái giá hồn phi phách tán chui vào trong cơ thể tráng hán biến thành mụn mặt quỷ, cũng không cách nào hình thành ngũ quan, nhiều lắm chỉ là cái bướu thịt mà thôi, xẹp xuống là xong. Nào ngờ Chu Diệu Âm liên tiếp vẩy linh tuyền, khiến y âm khí đại thịnh, lúc này mới có hôm nay.

Đương nhiên, để bảo vệ linh tuyền của Chu Diệu Âm không bị người bụng dạ khó lường mơ ước, những lời phía sau bị Hữu Xu đúng lúc ngăn lại.

Người giấy biến thành người sống đã đủ kinh khủng, trong đó lại giấu diếm một án oan như vậy, người qua đường sôi nổi cảm thán một chuyến này không có đến không. Mà tráng hán kia lại mặt xám như tro tàn, nếu không phải bị cố định, đã sớm chạy đi.

Hữu Xu nghe người giấy kể rõ oan khuất, liền vẽ một hướng sinh phù sau lưng y, từ từ mở miệng, “Thù sát thân của chính mình, nên do ngươi tự mình đi báo, đợi xong chuyện nơi đây, liền xuống địa phủ đầu thai đi.” Dứt lời lòng bàn tay lật lại, đưa người giấy đến dưới bậc thang, tay áo phất qua, “Mang hắn đến phủ nha gõ trống kêu oan.” Lời này là nói với người xem náo nhiệt.

Người giấy thực lòng thực dạ quỳ sát bái tạ, lại chắp tay nói, “Làm phiền các vị.” Thật sự tính toán đi gõ trống giải oan.

Người qua đường thấy bộ dạng y vô cùng đáng yêu, động tác cũng rất sống động, nhất thời một chút cũng không sợ hãi, ngược lại sôi nổi chen lên phía trước, cướp lời, “Đi theo ta, đi theo ta, ngươi nhỏ xíu, không lấy dùi trống được, ta giúp ngươi gõ!” Vừa nói vừa chậm rãi đi xa, còn có vài người dưới ý bảo của quỷ y đại nhân khiêng cả tráng hán đi theo luôn.

Phủ đài nghe thấy tiếng trống vội vàng đi ra xem xét, hỏi một vòng cũng không tìm thấy khổ chủ, vẫn là lính lệ chỉ điểm mới phát hiện người giấy quỳ gối dưới công đường, lúc ấy cả kinh đến mũ quan cũng rớt, đợi khi nghe nói đây là kiệt tác của quỷ y đại nhân mới lấy hơi lại được, nhìn người giấy liền có loại cảm giác muốn cúng bái. Đem hồn phách chuyển qua vật chết để giải oan cho mình, thủ đoạn bực này quả thực thông thiên!

Phủ đài không dám chậm trễ, tất nhiên là lấy tốc độ nhanh nhất thẩm tra xử lí án này, vừa phán quyết xong, người giấy liền hóa thành một ngọn lửa đỏ rực lơ lửng giữa không trung, một lát sau biến thành tro tàn đổ xuống rào rào, xác nhận tâm nguyện đã xong chuyển thế đầu thai. Mọi người vây xem lại là một trận trợn mắt cứng lưỡi, cuối cùng mang đầy lòng kính sợ và cuồng nhiệt lục tục rời đi. Quỷ y đại nhân chẳng những pháp lực cao thâm, phẩm đức cũng phá lệ đáng quý, có cậu ấy tọa trấn Thương Châu, yêu ma quỷ quái nào dám tác loạn?

Nhưng bọn họ trăm triệu lần không ngờ được, mục đích của Hữu Xu không phải làm kinh sợ, mà là kiệt lực hấp dẫn các lộ yêu ma quỷ quái đến đây. Xử lý xong tráng hán, lúc này cậu mới vào nội đường, xem xét tình huống hai nữ tử. Người qua đường không cách nào tới gần, chỉ đành chen ở cửa lực bất tòng tâm.

Nữ tử té xỉu trước đó đã tỉnh lại, đang thấp giọng nói chuyện với người nhà, sắc mặt nhìn vô cùng hồng nhuận, hai mắt cũng trầm tĩnh hữu thần, không giống bộ dạng nhiễm bệnh. Thấy quỷ y, nàng ngồi dậy nói, “Đại nhân, thân thể ta tạm thời không có việc gì, ngài chẩn trị cho vị tẩu tử này trước đi, đợi ngày sau ta cảm thấy khó chịu lại cầu y không muộn.” Dứt lời xoay người muốn đi.

Cái này hình như đã nói trúng suy nghĩ của người nhà, nhớ tới mấy lượng bạc vụn không nhiều lắm trong túi mình, chỉ đành thỏa hiệp. Ngày khác thì ngày khác đi, còn có thể đỡ được chút tiền chữa bệnh, lỡ như sau khi trở về con gái vẫn không phát bệnh, số tiền kia cũng liền đỡ được.

Không bệnh còn đến xem đại phu cái gì? Chu Diệu Âm kiểm tra mạch đập nàng ta xong cảm giác không thành vấn đề, vì thế gật đầu đồng ý.

Hữu Xu lại cười như không cười mà nói, “Chỉ có điều hiện tại đã muộn.” Dứt lời bàn tay cách không phất qua khuôn mặt nữ tử, chỉ thấy ngũ quan nàng chậm rãi vặn vẹo lệch vị trí, lại hình thành một gương mặt hoàn toàn mới, xa lạ.

“Ngươi là ai? Ngươi không phải tiểu Thúy nhà ta! Tiểu Thúy đâu? Ngươi mang nàng tới chỗ nào?” Mẫu thân của nữ tử đột nhiên đẩy nàng ta ra.

Chu Diệu Âm cũng hoảng sợ, chốc lát nhìn nữ tử, chốc lát nhìn Tống chưởng quỹ, sau đó bắt đầu bứt tóc mình. Bại, bại, nàng triệt để bị cái thế giới quỷ dị này đánh bại! Vừa rồi giấy biến thành người bánh gừng thì cũng thôi, hiện tại ngay cả người sống cũng có thể mắt mở trừng trừng mà biến mất, đến tột cùng trong này có cái gì huyền ảo?

“Cầu Tống chưởng quỹ giải thích nghi hoặc!” Nàng sụp đổ hô to.

Hữu Xu chưa bao giờ thấy Chu Diệu Âm thất thố như thế, biểu tình có chút ngạc nhiên, cuối cùng kiên nhẫn giải thích, “Trước đây nàng trước quả thật ăn lầm thủy hồi dại, thế cho nên độc tính nhập thể, ngươi chẩn đoán bệnh cũng không phạm sai lầm, liệu pháp cũng chính xác. Nhưng ngươi chỉ biết một mà không biết hai, thủy hồi dại này cũng chia hai loại, một loại là thực vật bình thường, một loại thì bị thủy quỷ ký sinh. Thủy quỷ chỉ có tìm được thế thân mới có thể đầu thai, nhưng thủy quỷ bám vào trên thủy hồi dại lại phá lệ khác biệt, bọn nó chỉ cần dụ dỗ phàm nhân ăn gốc độc thảo này, là có thể chậm rãi cướp đoạt thân thể người đó, sau đó dùng thủ thuật che mắt từ từ thay đổi tướng mạo, từ đó lược đi phân đoạn đầu thai chuyển thế. Ngươi cũng biết, trước khi đầu thai phải bị Diêm vương thẩm vấn, sau đó căn cứ hành vi khi còn sống mà phán định vào đạo nào trong lục đạo. Thủy quỷ muốn chuyển thế, tất phải hại người, cho nên thường thường phải vào súc sinh đạo chịu tội, nếu vận khí tốt thì kiếp tiếp theo có thể làm người, vận khí không tốt thì chờ mấy trăm năm hơn một ngàn năm cũng có khả năng, vậy nên, phương pháp chiếm xác liền thành đường tắt của bọn họ.”

Chu Diệu Âm càng nghe càng sụp đổ, tóc đã bị kéo đến tán loạn không chịu nổi. Chết phải đầu thai, trước khi đầu thai phải bị Diêm vương thẩm vấn? Nàng còn thật sự không biết!

Hữu Xu cố định nữ tử, dưới cái nhìn chằm chằm hoảng sợ bất an của nàng ta lấy ra một cái khu hồn phù từ trong tay áo, tiếp tục nói, “Nếu lần này để cho nàng ta đi, sau khi trở về nàng ta chậm rãi cắn nuốt hồn phách nguyên chủ thì sẽ hết đường xoay chuyển. Đây là một tấm khu hồn phù, sau khi ăn các ngươi lập tức mang nàng về nhà, dùng tơ hồng cột tứ chi nàng trên trụ giường, ngủ một ngày một đêm là được.”

Người nhà tất nhiên là thiên ân vạn tạ, vội vàng nhét bùa vào miệng nữ tử, đợi nàng té xỉu mới dám tiến lên nâng. Màn này khiến một nữ tử và người nhà khác nhìn mà kinh hồn táng đảm, muốn tiến lên hỏi, rồi lại không tự giác rúc vào góc tường. Có thể bị quỷ y đại nhân ngăn lại, đủ thấy nàng cũng không phải mắc tiểu bệnh tiểu đau, chẳng lẽ là đứa nhỏ trong bụng xảy ra vấn đề?

Chu Diệu Âm cũng nghĩ đến chuyện này, không khỏi nhìn về phía cái bụng bầu năm sáu tháng của nữ tử.

“Ngươi theo ta đi vào, người khác không được vào.” Hữu Xu dẫn đầu bước vào nội thất.

Nữ tử gắt gao ôm cái bụng cực lớn của mình, run giọng nói, “Đại nhân, đến tột cùng ta bị bệnh gì?” Hoặc là đụng phải tà vật gì?

“Cái thai này không thể giữ.” Hữu Xu nói chuyện cũng không quanh co lòng vòng, cho nên hơi khiến người ta hận.

Chu Diệu Âm cực kỳ lý giải tâm tình của nữ tử, nhất định phải hỏi ra ngọn ra ngành, “Vì cái gì không thể giữ? Nàng vào cửa bảy tám năm mới có đứa bé này, nếu bị ngươi bỏ đi, nàng nên giải thích với nhà chồng như thế nào? Tống chưởng quỹ, ngươi lợi hại như vậy, mặc dù thai nhi tồn tại chỗ thiếu hụt, hẳn là cũng có biện pháp trị liệu đi? Nếu là một bé gái, ta cũng có thể giúp nàng.” Trong lúc bất tri bất giác, nàng đã tiếp nhận cái thiết định Tống chưởng quỹ là một thần tiên sống. Tuy rằng mở y quán ở cách vách Nhân Tâm đường là chuyện thực kinh khủng, nhưng cẩn thận ngẫm lại cũng không thiếu cảm giác an toàn.

Hữu Xu lười giải thích, lấy từ trong tay áo ra một mặt nghiệt kính, treo trước bụng nữ tử, sau đó bấm một pháp quyết.

Một trận bạch quang hiện lên, nghiệt kính xuyên thấu da thịt, chiếu vào khoang bụng, chỉ thấy một thai nhi nho nhỏ cuộn mình thành một nắm, nửa người trên là người, nửa người dưới lại là một cái đuôi rắn dài nhỏ. Chu Diệu Âm nhìn hồi lâu mới phát giác dị trạng, sau đó đột nhiên từ trên ghế ngã xuống. Nữ tử tất nhiên là khỏi nói, đã sợ đến khóc lên, cũng không dám để người nhà ở bên ngoài biết, chỉ đành dùng khăn gắt gao che miệng lại.

“Lúc ngươi phơi quần áo bên người, có xà yêu đi qua và lưu lại tinh nguyên, lúc này mới khiến ngươi mang xà thai. Đứa nhỏ này là nửa yêu, thiên tính hung tàn, ngày phá thể mà ra tất sẽ phản phệ mẫu thân, thậm chí tàn sát người trong phạm vi trăm mét. Ngươi quả thực muốn, ta cũng không miễn cưỡng.” Hữu Xu thu hồi nghiệt kính.

“Không, không thể giữ! Xin đại nhân giúp nô gia diệt trừ nó đi!” Nữ tử vội vàng quỳ xuống cầu xin.

Chu Diệu Âm đã không lời nào để nói, hoảng hốt hồi lâu lại bắt đầu lôi kéo tóc, trong miệng thì thào tự nói, “Đây là cái quỷ gì hả! Gương có thể dùng để siêu âm, người với rắn cũng có thể tạp giao! Ta thao, ta thao thao!” Hình tượng ổn trọng của “Chu thần y” nàng đã triệt để sụp đổ, hận không thể lấy bứt đầu ra. Nếu thầy của nàng ở đây, chỉ sợ sẽ tươi sống giải phẫu nữ tử này.

Biểu tình của Hữu Xu hơi có vẻ cổ quái liếc nàng một cái, lúc này mới trải bùa ra vẽ. Sau khi nữ tử uống nước bùa liền đến nhà vệ sinh một chuyến, xong liền không có chuyện gì. Nàng ta ôm cái bụng bằng phẳng đi ra nội thất, nhìn thấy người nhà kinh hãi khôn kể, hai mắt không khỏi toát ra vẻ tuyệt vọng. Nếu để cho người khác biết nàng mang xà thai, tuyệt đối sẽ bị kéo đến đầu thôn thiêu chết! Nhưng nàng không dám nói dối, lại càng không dám nói lời thật, chỉ có thể bất lực mà lại buồn bã chờ đợi quỷ y tuyên án.

Hữu Xu lại tựa như không có chuyện gì, vừa lau khô hai tay mới vừa rửa sạch, vừa lạnh nhạt nói, “Mấy tháng gần đây có phải nhà ngươi tai hoạ không ngừng không?”

Yêu thai buông xuống, có thể nào không xui xẻo? Bà bà (mẹ chồng) của nữ tử lập tức quên đứa cháu biến mất khó hiểu, vội gật đầu không ngừng.

“Vậy là được rồi. Con dâu ngươi mang chính là ách thai. Ách thai là do xúi quẩy của những thành viên trong gia đình tập hợp vào bụng mà thành, chỉ cần diệt trừ nó, ngày sau liền có thể ngũ cốc được mùa, lục súc thịnh vượng. Đây là chuyện tốt, trở về nhớ chúc mừng một chút.”

Lời này vừa nói ra, nữ tử mất hết can đảm lập tức thẳng lưng, mà những người còn lại thì vui mừng khôn xiết, cao hứng không thôi. Bọn họ để lại rất nhiều quà quê, lúc này mới thiên ân vạn tạ mà cáo từ, nữ tử quỳ gối ở cửa dập vang đầu vài cái, dập đến khi cái trán máu tươi đầm đìa mới rưng rưng nước mắt rời đi. Ân tái sinh của quỷ y đại nhân nàng nhớ kỹ, ngày sau tất sẽ máu chảy đầu rơi.

Chu Diệu Âm nhìn nàng ta đi xa dần, eo lưng rất thẳng, than thở nói, “Tống chưởng quỹ, bộ dạng ngươi nghiêm trang chững chạc nói hươu nói vượn kỳ thật rất đáng yêu.”

“Ách thai là chuyện lạ có thật, không chừng về sau ngươi sẽ gặp phải.” Hữu Xu phất tay áo đóng cửa.

Chu Diệu Âm mái tóc tán loạn thiếu chút nữa bị đụng lệch mũi, nhớ tới nguyền rủa của Tống chưởng quỹ, không khỏi run rẩy. Nàng hy vọng ngày sau không bao giờ gặp gỡ loại người bệnh này, nếu không sớm muộn gì cũng bị dọa ra bệnh tim. Nhưng mà ba ngày sau, phiền toái càng lớn hơn nữa lại đến, chỉ thấy một nữ tử xinh đẹp mặc váy ngắn, đầu đội ngân quan, trên chân treo đầy chuông bạc đi vào y quán Chu thị, nói muốn ganh đua cao thấp với quỷ y.

“Ngươi muốn ganh đua cao thấp với cậu ấy, chỉ cần đến Nhân Tâm đường là được, chặn ở chỗ chúng ta là xảy ra chuyện gì hả?” Nhìn từ ăn mặc của nữ tử, Chu Diệu Âm kết luận ả là người Miêu, hơn nữa thân phận không thấp, bởi vì xung quanh ả còn có hai mươi mấy nhân vật người người vạm vỡ, như là hộ vệ, trong tay nâng một nam tử bị đứt đùi phải và một con hổ bị đánh chết.

“Chúng ta không cách nào tới gần Nhân Tâm đường, lúc này mới tới tìm ngươi đưa tin.” Nữ tử dùng tiếng Hán không quá thuần thục nói.

“Ngay cả ảo thuật của cậu ta mà ngươi cũng không phá giải được, còn muốn ganh đua cao thấp với cậu ta à?” Chu Diệu Âm cười nhạo.

Nữ tử mày liễu dựng thẳng, biểu tình hung thần, rồi lại lập tức thu liễm khí tức, kiên nhẫn nói, “Chúng ta luận bàn với cậu ta chính là y thuật, chứ không phải là huyền thuật. Chu đại phu, làm phiền.”

Chu Diệu Âm mơ hồ biết Tống chưởng quỹ đánh cược với mình cũng không phải là để nổi danh lập vạn, mà là có mục đích khác, mắt thấy một đám quái nhân đến, cảm thấy như đã ngộ ra, khoát tay nói, “Các ngươi chờ, ta đi gọi cậu ấy.”

Những người này mới vừa động tới pháp trận, Hữu Xu cũng đã cảm giác được, từ hơi thở để xem, trong đó có người biết vu thuật, hơi tương tự đại yêu mà cậu chờ đợi, nhưng mà không loại trừ việc đối phương là binh sĩ được phái tới, chủ động ra ngoài nghênh đón không khỏi hạ giá, vì thế cậu tiếp tục ngồi lại bàn ăn ăn điểm tâm, còn ăn nhiều hơn bình thường mười cái bánh bao hấp xửng tre, thật vất vả chờ được Chu Diệu Âm truyền lời, lúc này mới phất tay áo, chậm rãi mà ra.

“Ngươi muốn tỷ thí y thuật với ta ư?” Chọn một khối gạch có có thể chiếu rọi ánh ban mai mà đứng lại, Hữu Xu thực vừa lòng với hiệu quả thị giác cẩm bào màu trắng hơi hơi chiết xạ ra ánh huỳnh quang. Hiện tại cậu đã full kỹ năng giả ngầu lòi rồi.

Nữ tử quả nhiên bị thái độ thánh khiết và tiên phong đạo cốt của cậu làm kinh sợ một chút, chần chờ một khắc mới chắc chắn mở miệng, “Không sai, ta là thánh nữ Miêu Cương Long Thập Muội, tự nhận y thuật đệ nhất thiên hạ, không ai bì nổi, lại nghe lời ngươi nói cuồng vọng, sinh lòng không phục, cho nên đặc biệt đến tỷ thí. Người này bị cọp ăn đùi phải, ta có thể làm cho hắn khôi phục như lúc ban đầu, xin hỏi ngươi có thể sao?” Nàng vỗ tay, lệnh thị vệ dẫn nam tử bị đứt chân và con hổ tới.

Nữ tử này nói mình có thể làm chân đứt trọng sinh, quả thật nói khoác mà không biết ngượng! Quỷ y của chúng ta còn có thể khiến cho người giấy biến thành sống kìa! Người qua đường đồng loạt phát ra âm thanh trào phúng.

Chu Diệu Âm nâng mi nói, “Chân đứt đâu?”

“Tất nhiên là bị cọp cắn nát nhai vụn, nuốt vào trong bụng.” Long Thập Muội mỉm cười, làm như nắm chắc phần thắng, mà Hữu Xu thì nhướn mày, thầm nghĩ có chút ý tứ.