Liêu Trai Đại Thánh Nhân

Chương 8: Phí Vào Thành

- --

Đăng tải độc quyền tại TruyenYY.com

Dịch: Bánh Bao

- --

Mạng người không phải chuyện nhỏ, Lý Tu Viễn không thể qua loa được.

Tốc độ khoái mã chậm dần, khi Lý Tu Viễn đi ngang qua nhà của Đỗ quả hắn liền thấy Đỗ quả phụ và vài phụ nhân ngồi ở mái hiên phơi nắng, này chắc vết thương ở hai chân của Đỗ quả phụ không có gì đáng ngại nữa, nghỉ ngơi một ngày không còn sưng đỏ như hôm qua.

Đỗ quả phụ cũng thấy Lý Tu Viễn cưỡi ngựa đi ngang qua, lúc này ánh mắt có chút sáng lên.

Lý Tu Viễn cười cười:

- Cố gắng dưỡng thương đi.

Nói xong liền cưỡi thiên lý câu nhanh chóng rời đi, sau lưng là mười hộ vệ theo sát phía sau.

Sau khi đám người Lý Tu Viễn đi xa, nhóm phụ nhân trước nhà Đỗ quả phụ bắt đầu bàn tán xôn xao.


  • Còn nhìn cái gì, đại thiếu gia của ngươi đi xa rồi.

    Vương thẩm đẩy nhẹ Đỗ quả phụ một cái, vừa cười vừa nói.

    Nghe vậy mặt Đỗ quả phụ lập tức đỏ lên, nàng vội vàng cúi đầu.
    • Nhìn thấy không, đại thiếu gia vẫn quan tâm ngươi, trước khi đi cũng không quên dặn dò ngươi cố gắng dưỡng thương, hiện tại đại thiếu gia cũng tỏ ý rồi, ngươi không thể giả câm vờ điếc được. Đăng tải độc quyền tại Truyen Y Y. com


Vương thẩm nói.
  • Vậy ta nên làm như thế nào?


Đỗ quả phụ hỏi, nàng cảm thấy ngượng ngùng vô cùng.

Vương thẩm đáp:

- Để ta nghĩ xem, lần này đại thiếu gia về Lý phủ ít nhất cũng phải chín ngày sau mới quay lại, những ngày này ta sẽ nghĩ cách để đại thiếu gia nạp ngươi vào phủ, bất quá ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi đừng bỏ cuộc giữa chừng, ta nhất định giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện, đại thiếu gia có lòng tốt, sẽ dễ nói chuyện thôi, ngươi chỉ cần can đảm một chút, đừng như đám khuê nữ động một chút là xấu hổ ngượng ngùng, thời điểm hỏng chuyện thì toi rồi.
  • Vương thẩm yên tâm, ta biết.


Đỗ quả phụ nhẹ giọng trả lời, có điều trái tim lại đập dữ dội hơn.

Có thiên lý câu quá khác vô cùng so với đi bộ, không được bao lâu Lý Tu Viễn đã thấy được Quách Bắc huyện.

Quách Bắc huyện là một huyện lớn, những năm này dưới sự ảnh hưởng của Lý gia có thể nói là phồn hoa như gấm, ngoại trừ vài thành nhỏ bên ngoài có chút vắng vẻ thì bất kỳ địa phương nào xung quanh cũng không chênh lệch quá nhiều.

Khi hắn tới chỗ cửa lớn của Quách Bắc huyện nhìn thấy binh sĩ canh cửa thành chẳng có chút tinh thần nào đang đứng, bên cạnh binh sĩ là một bảng hiệu trông còn rất mới, trên đó viết mấy chữ: “Vào thành một văn tiền”. Bên cạnh là cái sọt chứa không ít tiền đồng, tựa hồ vừa thu được vào hôm nay.

- Từ khi nào mà Quách Bắc huyện lại có binh thủ thành, còn thu phí vào thành nữa?

Lý Tu Viễn nhíu mày hỏi.

Thiết Sơn đáp:

- Hồi đại thiếu gia, tháng trước huyện lão gia vừa rời chức nên có huyện lệnh mới tới nhậm chức, đặt ra quy định mới là thu phí vào thành, mỗi lần một văn tiền.

Nghe xong, sắc mặt Lý Tu Viễn liền lạnh xuống, hắn không để một văn tiền kia, thế nhưng bạch tính thường xuyên ra vào huyện thành để đi làm thì sao? Đối với họ mà nói một văn tiền đó có giá trị khác hẳn.

Lúc này Lý Tu Viễn lạnh lùng vừa quát:

- Hoang đường, dù dựa theo quy củ của triều đình cũng chỉ thành lớn mới được thu phí vào thành, chưa từng nghe huyện thành cũng phải làm vậy.

Hắn biết phí vào thành là chuyện vô cùng bình thường ở cổ đại, có điều quy định đó chỉ nhằm vào một vài thành lớn phồn hoa, tỉ như thành Quách Bắc, thành Kim Lăng, thành Lạc Dương các loại, mà huyện Quách Bắc chỉ là huyện thành nho nhỏ, căn bản không cần thu loại phí này. Đăng tải độc quyền tại Truyen Y Y. com
  • Đại thiếu gia, chỉ sợ huyện lão gia nhiệm kỳ này thấy huyện Quách Bắc quá mức phồn hoa nên động tâm đây.


Thiết Sơn nói.


  • Thương thuế Lý gia ta gần bằng thuế má một thành, dù ăn chặn một nửa cũng thừa sức ứng phó triều đình, xem chừng huyện lão gia mới tới này lòng tham không đáy, nhiều tiền như thế vẫn không thỏa mãn được gã, tới đưa bái thiếp bảo ta muốn bái phỏng huyện lão gia tân nhiệm này đi.

    Lý Tu Viễn sầm mặt, tùy ý quát lại có cỗ uy nghiêm tự thân phát ra, hộ vệ bên cạnh đều cúi đầu không dám nói tiếng nào.


  • Xuống ngựa, hồi phủ.

    Không cần phải nhiều lời nữa, Lý Tu Viễn tung người xuống ngựa, tiến vào huyện Quách Bắc.

    Người trong phủ đều biết Lý Tu Viễn có một quy cũ, tuyệt đối không phóng ngựa trong huyện thành, vào thành sẽ đi bộ. Đăng tải độc quyền tại Truyen Y Y. com

    Thời điểm Thiết Sơn khi đi ngang qua cửa thành liền ném đi mười một văn tiền tiến vào cái sọt ở trong, xem như thành phí.


  • Ngựa kia của ngươi tương đương một người, cũng thu một văn.


Một cái binh sĩ nói.

- Hửm?

Lý Tu Viễn dừng lại chăm chú nhìn tên thủ thành một cái.

Một lão binh bên cạnh đinh vội vàng đá tên này, cười làm lành nói:

- Đại thiếu gia, tên này mới tới nên không hiểu chuyện, ngài đừng để trong lòng, việc thu tiền này là quy định gia huyện lão gia đặt ra, chúng ta chỉ có thể làm theo, chúng ta cũng không muốn a.


  • Ta nhớ ngươi tên là Lão Du Đầu đúng không, đã thu phí vào thành hẳn sẽ không thiếu tiền, sau này lương tháng của các ngươi giảm một nửa, đợi khi Lý gia giải quyết xong mọi chuyện sẽ khôi phục lại.

    Lý Tu Viễn nói xong liền dắt ngựa rời đi.

    Binh lính gọi là Lão Du Đầu kia khóc không ra nước mắt, chẳng dám làm gì với Lý Tu Viễn, chỉ đành trút lên tên lính trẻ kế bên.


- Tên ngu xuẩn này, ngươi không nhìn xem người vừa rồi là ai, Lý đại thiếu gia mà ngươi cũng dám đắc tội, tự chôn mình không tính, còn liên lụy tới ta.

Lão Du Đầu lập tức mắng lớn.

Tên lính mới kia vì giữ chút cốt khí mà cả giận nói:

- Sợ cái gì, chúng ta cũng đâu ăn cơm của Lý gia.

- Nói ngươi ngu xuẩn ngươi không nhận, số bổng lộc này là từ mấy trăm năm trước định ra, hiện tại sao mà đủ sống? Một văn tiền đáng là bao, không đủ cho ngươi ăn một tháng, nếu không có số tiền thưởng mà Lý gia phát ra, ngươi nghĩ một chút mà xem, tiền trong sọt này có phần của chúng ta sao, có thu cũng vào túi của huyện lão gia, huyện lão gia lại keo kiệt vô cùng, trông cậy vào lão, một nhà của ngươi sớm chết đói rồi.

Lão Du Đầu thật muốn đánh chết tên khờ này.

Buổi sáng tại huyện Quách Bắc vẫn phi thường náo nhiệt, cửa hàng điểm tâm đầy hai bên đường, âm thanh gào to không dứt, sáng sớm thức dậy đa số dân chúng đều ăn điểm tâm rồi vội vàng bắt đầu công việc một ngày.

- Ta muốn ăn điểm tâm, các ngươi dắt ngựa về đi, thuận tiện báo tin bình an cho phụ thân.

Lý Tu Viễn nhìn các loại điểm tâm được bày bán vô cùng phong phú liền có chút đói, nhanh chóng phân phó thuộc hạ.
  • Vâng, thiếu gia.


Đám người Thiết Sơn đáp lại một tiếng rồi Dạ Chiếu Ngọc Sư về phủ trước.

Lý Tu Viễn đi vào một gian cửa hàng rồi ngồi xuống, lập tức tiểu nhị cung kính nhiệt tình tiến lên nghênh đón. Đăng tải độc quyền tại Truyen Y Y. com
  • Đây không phải đại thiếu gia à, sao hôm nay rảnh rỗi, tới chỗ chúng tôi muốn ăn cái gì?


Tiểu nhị nhìn thấy Lý Tu Viễn liền nhận ra hắn, vội vàng chào hỏi.
  • Vừa vặn đi ngang qua thì bụng có chút đói bụng.


Lý Tu Viễn cười nói:

- Hôm nay các ngươi có món gì ngon?
  • Đại thiếu gia khách khí, tiểu điếm nào có gì đồ tốt, chỉ sữa đậu nành mới nấy, còn có bánh bao nóng vừa mới hấp xong.


Tiểu nhị cũng cười đáp.

Lý Tu Viễn:

- Vậy lấy trước ba bát sữa đậu nành, mười cái bánh bao.
  • Được, đại thiếu gia xin chờ một chút.


Tiểu nhị rất nhanh đi bận rộn.