Nghe thế, Lưu huyện lệnh tức tới khóe miệng mạnh mẽ co rút.
Đã đầu án chẳng khác nào kết án, vấn đề này không liên quan đến Lý Tu Viễn, nếu Hàn Mãnh chưa đầu thú, ông ta có biện pháp bắt Lý gia chịu tội nặng.
- Hàn Mãnh đã đầu thú, sao các người còn chưa bắt nhôt vào đại lao?
Đứng trên đại sảnh, Lưu huyện lệnh lại quát.
Cả đám đều câm như hến, chẳng dám nói thêm câu nào.
Hàn Mãnh là người của tiêu cục, nha dịch bình thường nào dám bắt loạn?
Từ trước tới nay tiêu cục Thuận Phong của Lý gia đã chiêu mộ không biết bao nhiêu tên liều mạng, trước đây vài năm, thôt phỉ tác oai tác oái gần huyện đều nhờ bọn họ bình định, từng người trong đó đều đã kinh qua chiến đấu đầy máu. Chỉ là tiêu cục khiêm tốn khiến không phải người nào cũng biết tới.
- Đại nhân, nếu Hàn Mãnh đầu thú thì dựa vào luật pháp sẽ giảm một đẳng, hơn nữa hắn chỉ đánh người chứ không giết người, dù có nặng hơn nữa cũng chưa đủ để nhốt vào đại lao.
Lúc này Từ bộ đầu đứng ra chắp tay nói, xem như nói đỡ cho Hàn Mãnh một lời.
Trong lúc mấu chốt này tất nhiên ai đứng ra cầu tình cũng khiến Lưu huyện lệnh phẫn nộ:
- Bản quan kêu ngươi bắt Hàn Mãnh, chẳng lẽ ngươi nghe không hiểu? Từ bộ đầu, ngươi không muốn nhận bổng lộc nữa à, ngay cả lời bản quan nói cũng dám cãi.
- Tiểu nhân không dám, đại nhân đã có lệnh, vậy tiểu nhân lập tức tuân theo.
Từ bộ đầu nói vội, không dám tiếp tục cầu tình.
Có điều hắn đã mở miệng xin tha cho Hàn Mãnh, dù lúc này bản thân có bị mắng nhưng không đến nỗi tước họa vào người, liền vịnh thanh đao đang đeo, quay lưng rời đi.
- Bãi đường, ngày mai bản quan muốn triệu tập bá tích huyện Quách Bắc, công khai xét xử Lý Đại phú.
Lưu huyện lệnh còn nói thêm:
- Sư gia, lát nữa ngươi ra bên ngoài dán bố cáo để bá tính cả huyện đều biết, miễn cho người khác bảo bản quan lấy quyền mưu tư, không tuân thủ luật pháp.
- Vâng, đại nhân.
Gia sư đứng bên cạnh cung kính đáp một tiếng.
Đám nha dịch còn lại cũng hiểu rõ trong lòng, chỉ sợ Lưu huyện lệnh muốn khiến Lý gia cửa nát nhà tan mới bằng lòng bỏ qua.
Công thẩm thì làm được gì?
Chỉ sợ các loại chứng cứ, tang vật gì đó đã sớm chuẩn bị xong, ngày mai thăng đường, Lý Đại Phú hết đường chối cãi. Một khi tội danh được chứng thức, khi đó chẳng phải Lý gia tùy Lưu huyện lệnh nắn bóp ư?
- Bãi đường.
Lưu huyện lệnh giận đùng đùng hô:
- Mặt khác các ngươi cũng đừng quên, trước ngày mai phải sửa sang lại bức hoành phi này.
Nói xong lại chỉ tấm bảng Minh Kính Cao Huyền chia năm xẻ bảy trên mặt đất.
Hoành phi đã trên trong nha môn mấy chục năm, vấn không bình yên qua ngày, hôm nay lại rơi xuống một cách vô cùng cổ quái.
- Đại nhân, vấn đề hôm nay có vẻ khó giải quyết, địa vị của Lý gia ở huyện Quách Bắc không nhỏ, đại nhân vội vã muốn tài sản Lý gia như vậy, phải chăng có chút vội.
Sau khi rời khỏi đại đường, sư gia có chút bất an, cẩn thận nhắc nhỏ.
Lưu huyện lệnh híp mắt nói:
- Sư gia thấy không ổn à? Bất quá Lý gia chỉ là nhà thương nhân nên có chút tiền tài mà thôi, bản quan muốn bắt chúng dễ như trở bàn tay, trước kia bản quan đối phó qua không ít loại người này rồi.
- Đại nhân, trước kia là trước kia, những người nọ chỉ là phú thương có chút thành tựu, hơn nữa lại nhát gan sợ chết, tùy tiện hù dọa một cái liền ngoan ngoãn dâng vàng bạc lên, có điều đại nhân cũng thấy Lý gia rồi đấy, họ không tính cuối đầu.
Sư gia thấp giọng nói:
- Tiểu nhân sợ lần này chúng ta chèn ép quá sẽ gây ra tác dụng ngược lại a.
- Bản quan đã điều tra Lý gia, chúng không có chỗ dựa dẫm, Lý Tu Viễn chỉ theo Khổng Sinh ở thư viện Bắc Lâm học tập, mà Khổng Sinh kia chỉ là tú tài hết thời mà thôi, dù tài hoa không thiếu, có điều quyền thế lại chẳng bằng ai.
Lưu huyện lệnh thản nhiên nói.
- Bản quan trừ nhìn trúng tiền tài Lý gia ra, quan trọng hơn gia nghiệp Lý gia quá hơn, nếu không sớm trừ khử, chỉ sợ chức huyện lệnh này của ta khó mà ngồi vững, quản trọng hơn hết, chuyện bà đồng Vương đã bị Lý gia điều tra được.
Nói đến đây, thần sắc Lưu huyện lệnh có chút ngưng trọng.
- Nếu là Lý gia ra bà đồng Vương rồi đối chất, lộ ra chuyện bản quan sai xử bà ta, chỉ sợ những chuyện xấu bà đồng Vương từng làm cũng lộ ra, liên lụy bản quan, khi đó dân chúng phẫn nộ thì nguy rồi.
Sư gia khom lưng nói:
- Cho nên đại nhân phải nhanh tay, tiên hạ thủ vi cường?
- Đúng vậy.
Lưu huyện lệnh nhẹ gật đầu, thở dài nói:
- Trên thực tế bản quan cũng chẳng muốn dùng thủ đoạn cứng rắn thế này, từ từ ủ mưu mới là thượng sách, có điều cấp trên thúc guijc quá gấp, khoản hiếu kính mỗi tháng không thiếu được, bản quan còn có thể làm gì nữa, thuế má lại thu về quá chậm, mà Lý gia lại cố ý đối nghịch, cắt đất hơn nửa năm thuế ruộng, bản quan không còn cách nào khác mới “làm thịt” chúng thôi.
- Thôi, không nói nữa, trước mắt thời điểm không còn sớm, ngươi đi làm chuyện ta đã phân phí đi.
- Vâng, đại nhân, tiểu nhân cáo lui.
Sư gia thi xong liền cung kính rời đi.
Lúc này Lưu huyện lệnh nhớ tới những chuyện dị thường vừa xảy ra, trong lòng phiền muộn không thôi, bèn phân phó họ nhân chuẩn bị một bình rượu ngon và mấy đĩa đồ nhắm, một thân một mình uống rượu trong lương đình.
Uống được nửa bầu rượu ông ta đã hơi say, lúc này màn đêm cũng dần buông xuống.
Ợ một hơi rượu, Lưu huyện lệnh ung dung về phòng chuẩn bị đi ngủ.
Có điều thời điểm hắn vừa rời khỏi viện tử lại chợt thấy rất nhiều nha hoàn và sau vặt đang chuyển đồ, bao lớn bao nhỏ đóng gói xong xuôi, trông như sắp dọn nhà.
- Các ngươi là hạ nhân do ai phái tới, sao lại lấy đồ của huyện nha ta?
Lưu huyện lệnh mang theo vài phần men say nói.
Bọn hạ nhân không để ý tới, tự mình vận chuyển đồ vật.
- Trở về cho bản quan, dừng lại, đứng lại hết.
Lưu huyện lệnh quát.
Lúc này một lão đầu quản sự lưng còn đi tới, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
- Vị đại nhân này, sao lại ngăn chúng tiểu nhân dọn nhà?
- Ngươi muốn dọn nhà nào ta mặc kệ, có điều đây là huyện nha, hết thảy phải do bản quan định đoạt, các ngươi từ đâu mà đến, dám trộm đồ của huyện nha ư, muốn chết rồi đúng không?
Lưu huyện lệnh trách móc:
- Có tin bản quan lập tức kêu nha dịch tới tống các người vào nhà lao không.
- Này, này, dọn nhà là ý tứ của lão gia, chúng tiểu nhân chỉ phụng lệnh làm việc.
Quản sự bất đắc dĩ nói.
- Lão gia nhà các ngươi đâu, kêu hắn tới đây nói rõ, bản quan thật muốn biết tên nào lớn mật dám trộm đồ của huyện nha.
- Xin huyện lệnh địa nhân chờ một lát, tiểu nhân đi gọi lão gia.
Quả sự lưng còng đáp lại một tiếng, rất nhanh không thấy bóng dáng đâu nữa.
Chỉ chốc lát sau, một nam tử trong niên mặt trắng không râu mặc một bộ quan bào vô cùng lạ mắt đi tới, chắp tay nói với Lưu huyện lệnh:
- Hơn mười năm không gặp, chẳng biết Lưu huynh còn nhận ra tại hạ không?
- Ngươi, ngươi là?
Lưu huyện lệnh nhìn nam tử trước mắt cảm thấy có chút quen mặt nhưng nhất thời không nhớ ra đã gặp ở đâu.
- Quả nhiên Lưu huynh là quý nhân hay quên, tại hạ là Triệu Cảnh a, trước kia khi thi tú tài hai ta từng gặp mặt.
Nam tử xưng Triệu Cảnh nói.
Dường như Lưu huyện lệnh nhớ ra gì đó, giật mình nói:
- Triệu Cảnh? Ta nhớ rồi, cũng có chút ấn tượng, năm đó ngươi thi tú tài đứng trên ta, hại ta còn hâm mộ mà ghen ghét ngươi một hồi lâu đấy, đúng rồi, sao ngươi lại ở huyện nha này của ta?
- Vấn đề này nói ra có chút dài dòng, ta vẫn luôn sinh hoạt ở nơi này, chỉ tiếc Lưu huynh đắc tội người không nên, khiến chỗ cư trú của tại hạ đã mất, chỉ có thể dài chỗ khác.
Triệu Cảnh lắc đầu, bộ dáng bất đắc dĩ nói.
- Có điều nể tình Lưu huynh từng có tình nghĩa đồng môn, có mấy lời vốn không thể không nói cùng Lưu huynh, việc này liên quan đến vận làm quan của ngươi.
- Ta vận làm quan của ta ư, ngươi mau nói.
Lưu huyện lệnh nghiêm mặt trả lời.
- Lúc đầu Lưu huynh vốn có thể làm huyện lệnh ở huyện Quách Bắc mười năm, có điều hôm nay huynh lại làm chuyện không nên làm, khiến quan vận tiêu tán, chỉ sợ chức quan lệnh này sẽ chấm dứt vào ngày mai, hơn nữa còn có đại nạn lâm đầu.
- Hoang đường, ta lại có đại nạn gì chứ, cái gì mà vận làm quan mười năm, ta không tin.
Lưu huyện lệnh nói.
Triệu Cảnh lắc đầu cười một, không nhiều lời nữa mà chắp tay cáo từ, tiếp tục chỉ huy hạ nhân dọn nhà.
Lưu huyện lệnh cũng chẳng ngăn cản, ông hất ống tay áo trở về phòng ngủ.