Liêu Trai Đại Thánh Nhân

Chương 119: Ăn một chút

- A, đại thiếu gia ngươi ở trên núi bắt đuộc con thú rừng gì vậy, không có lông cũng chẳng có da. Ôi, lại còn giãy dụa, xem ra vẫn còn sống, rất tươi mới nha. Cái này phải cột thật chắc, đừng để thú rừng này chạy thoát. Lúc trước tiêu nhân ở trong rừng bắt được một con lợn rừng. Vốn cho rằng nó đã chết. Kết quả là nó giả chết, cái bụng lộn một cái liền chạy đi, làm hại chúng ta đều phải nhịn ăn một bữa.

(Ta mà có hạ nhân nói nhiều như này kiểu nào ta cũng đuổi.)

Hà thủ ô tinh quát:

- Thú rừng CM nhà ngươi. Lão hủ là thần tiên, thần tiên đó. Các ngươi những tên phàm phu tục tử này mù rồi đúng không. Nhanh, ai đến mở trói, cứu ta rời đi. Đợi khi lão hủ phi thăng thành tiên sẽ cho các ngươi ngàn vàng vạn bạc, trăm toà nhà lớn, mười vị mỹ nữ…

- Im miệng.

Lý Tu Viễn vung tay tắt hắn một cái.

Bọn người Hàn Mãnh, Thiết Sơn thấy cái đồ chơi này cái đồ chơi này còn có thể nói chuyện lập tức kinh hãi:

- Yêu, yêu quái đại thiếu gia. Đây là một con yêu quái a.

Lý Tu Viễn ước lượng Hà Thủ Ô trong tay một chút nói:

- Không phải yêu quái, nó là Hà Thủ Ô tinh. Trước đó chúng ta ở trên núi nhìn thấy lão nhân gia tóc bạc trắng kia chính là gia hỏa này. Các ngươi nhìn Hà thủ ô tinh này đã sống gần ngàn năm, đủ to mập, nặng khoảng mấy chục cân. Chờ một chút xách trở về làm thịt nấu canh, tin tưởng bệnh của phụ thân ta liền lập tức khỏi hẳn.

- Đúng không, lão nhân gia.

Vừa nói vừa nhìn Hà thủ ô tinh một chút.

Hà thủ ô tinh run rẩy chỉ vào Lý Tu Viễn nói:

- Ngươi, ngươi là một ác nhân. Còn muốn đem lão hủ đi nấu canh. Ngươi là đang, là đang phun phí của trời. Một ngụm dược khí của ta là có thể trị dứt bệnh cho phụ thân ngươi, ngươi lại đem ta đi nấu canh. Là lãng phí, lãng phí, lãng phí ngươi biết không?

- Vậy thì hong khô cắt miếng, giữ lại về sau chậm rãi dùng.

Hà thủ ô tinh nghe vậy, trực tiếp bị doạ đến ngất đi.

Hàn Mãnh, Thiết Sơn cùng mấy hộ vệ hiếu kì vây quanh.

- Ông trời của ta! Đại thiếu gia, đây quả thật là Hà Thủ Ô ngàn năm a. Trước kia đã nghe người ta nói đến nghe người ta nói trong núi có Hà Thu Ô tinh, Nhân Sâm tinh biết chạy, muốn bắt phải dùng dây thừng trói chặt. Bằng không sẽ bắt không được. Không nghĩ tới là thật a. Thiết Sơn, ngươi xem, cái sợi rễ này đang nhút nhích đây.

Hàn Mãnh lấy tay giật giật sợi rễ, chỉ nghe Hà thủ ô tinh kêu lên một tiếng đau đớn lại thấy Hàn Mãnh có chút xấu hổ vuốt đầu nói:

- Ai nha, đại thiếu gia, vừa rồi tiểu nhân dùng sức quá lớn không cẩn thận kéo đứt sợi rễ của Hà thủ ô tinh này rồi. Ngài xem, cái này làm sao xử lý.

Vừa nói, vừa cầm một cái rễ màu vàng có chút lúng túng đưa lên.

- Kéo đứt thì kéo đứt. Đây là bảo dược. Các ngươi thủ tại chỗ này cũng thật vất vả. Mỗi người cắt một sợi ăn đi, có thể cường thân kiện thể a.

Lý Tu Viễn không ngại nói.

- Đại thiếu gia, thật, thật sự có thể ăn sao.

Hàn Mãnh sợi rễ cây trong tay, thần sắc cổ quái nói.

Hà thủ ô tinh vội vàng nói:

- Không thể ăn, thật không thể ăn. Sợi rễ của lão hủ có độc, các ngươi ăn vào sẽ bị độc chết ngay lập tức. Nhanh, nhanh trả lại cho lão hủ.

- Lão nhân gia đừng hẹp hòi như vậy chứ. Vắt chày ra nước cũng giống như rán sành ra mỡ vậy, chỉ ăn có mấy cây sợi rễ mà thôi, cũng không phải là cầm dao chặt ngươi a.

Lý Tu Viễn nói:

- Yên tâm đi, đây là bảo dược ngàn năm, có thể ăn.

- Cái gì, tên ác nhân ngươi thật muốn cầm dao chặt lão hủ?

Hà thủ ô tinh kinh hãi nói.

Hàn Mãnh ngửi ngửi sợi rễ, hắn cảm thấy một cỗ hương thơm kỳ dị xông vào mũi khiến người ta không nhịn được cảm thấy mê say. Hắn do dự một chút rồi đem sợi rễ bỏ vào miệng, nhai nhai mấy cái, sau đó liền nuốt vào trong bụng.

- Hàn Mãnh, thế nào? Tiên thảo linh dược trong truyền thuyết này ăn có ngon hay không?

Thiết Sơn ở bên cạnh mở to hai mắt vội vàng hỏi.

- Rất thơm nhưng vị không ngon. Giống củ cải khô vậy, cũng không có gì đặc biệt lắm.

Hàn Mãnh nói.

Thiết Sơn:

- Ngươi đi chết đi, đây là Hà thủ ô tinh ngàn năm đại thiếu gia bắt được. Là bảo bối mà bao nhiêu người muốn có nhưng không có được. Để ngươi ăn lại biến thành củ cải khô. Đại thiếu gia, không ngại hay là cho tiểu nhân nếm thử một chút, tiểu nhân cũng muốn nếm thử.

- Một người một cái, ai thấy cũng có phần.

Lý Tu Viễn lại cắt mấy sợi rễ cây cho hộ vệ này ăn. Bọn hắn canh giữ ở trong rừng sâu núi thẳm này chờ đợi mình vài ngày, cũng phải bồi bổ một chút. Hơn nữa đây đều là mấy hộ vệ bên cạnh mà mình tính nhiệm nhất, Ngày bình thường đều bán mạng vì mình, có đồ tốt thì vẫn phải cho một chút.

Hà thủ ô tinh bị cắt mấy cái sợi rễ, tức giận đến muốn cùng Lý Tu Viễn liều mạng:

- Tặc nhân nhà ngươi, có gan thả lão hủ ra, lão hủ muốn cùng ngươi đơn đấu, đơn đấu giống như một võ tướng, là một đánh một, không cho phép bất cứ ai phạm quy.

- Đại thiếu gia, nhân sâm tinh này thật lớn lối, còn muốn tìm đại thiếu gia ngươi đơn đấu, cần tiểu nhân một đao chặt hắn thành tám khúc hay không, tiểu nhân còn từng chặt qua Nhân Sâm Tinh trong truyền thuyết đâu.

Hàn Mãnh nhếch miệng cười nói.

- Ngươi ăn thuốc đến phát ngốc rồi đúng không? Lão hủ là Hà Thủ Ô tinh, không phải Nhân Sâm Tinh.

Hà thủ ô lại mắng.

Thiết Sơn vội vàng nói:

- Đừng, đại thiếu gia đừng chặt nó, tiểu nhân sợ chết rồi sẽ không tươi, mang về rồi hãy giết đi.

- Nói có lý.

Lý Tu Viễn nhẹ gật đầu:

- Hà thủ ô tinh này rất giảo hoạt, nếu thả hắn ra, nháy mắt một cái hắn sẽ chạy mất, đúng rồi, Ngô Phi đâu?

- Ngô Phi đã trở về sơn trại rồi, có người báo tin bên lão gia xảy ra chuyện nhưng mà đến bây giờ vẫn chưa có thêm tin tức gì.

Thiết Sơn nói.

- Đi, chúng ta nhanh trở về, bệnh tình của phụ thân ta chỉ sợ lại có biến hóa.

Lý Tu Viễn vội nói.

Đoàn người đáp một tiếng rồi lập tức lên đường trở về sơn trại.