Liêu Thần

Chương 6: Bách quỷ dạ hành 2

Tòa nhà này cũng không lớn, ba người chỉ cần vòng một vòng, đốt lá bùa rồi giấu những cái đó ở góc khe hở của trùng độc, chỉ một lát là thanh lọc xong.

Trì An nhớ Bùi lão từng nói đây là trùng độc do âm khí sinh ra, nếu như nhìn thật kĩ, sẽ phát hiện bọn nó gặp phải những bùa lửa giống như gặp phải thiên địch, trong nháy mắt liền bị ngọn lửa nuốt hết, đốt thành cặn bã.

Bùa lửa này rõ ràng chỉ là thứ linh tinh nhưng lại có vẻ rất lợi hại.

Sau đó, Bùi lão cùng dì Mao đi kiểm tra tòa nhà đã quay lại, thấy bọn họ đều thanh lọc cũng khá sạch sẽ, mọi người liền cùng nhau rời khỏi tòa nhà.

Mới ra khỏi cửa liền thấy có một đám người đang chờ phía trước.

Một nguời đàn ông mặc âu phục bước đến, ân cần hỏi han: “Bùi lão, thế nào rồi? Ngài đã trừ bỏ hết những thứ quái quỷ trong nhà chưa? Nơi này chính là tòa nhà cổ văn vật, không thể xảy ra bất trắc gì nữa, trước đây ở chỗ này cũng từng phát sinh vài vụ án mạng, nhưng cảnh sát cũng không điều tra ra nguyên nhân……”

Bùi lão nói: “Không sao đâu, là do quỷ núi gây loạn mà thôi, đã giải quyết xong, các ngươi có thể đi vào.”

Hiển nhiên người đàn ông mặc âu phục đối với Bùi lão vô cùng tín nhiệm, lập tức nói: “Cám ơn Bùi lão, lần này đã làm phiền các vị đại sư.”

Vừa nói vừa rút một cọc phong bao lì xì phình to ra.

Trì An vẫn đang trong trạng thái lơ mơ, thấy những người khác tự nhiên nhận lấy, cô cũng đi theo tiếp nhận, sau đó lại theo bọn họ ngồi xe rời đi.

Xe này dường như cũng do người đàn ông mặc âu phục kia chuẩn bị riêng cho bọn họ, đối với cả đoàn bọn họ hết sức cung kính.

Trì An vẫn luôn trầm mặc im lặng, tâm tư nhỏ bé cẩn thận thu thập tin tức xung quanh, cuối cùng từ những biểu hiện cùng cách nói chuyện của bọn họ, cô mới biết mình cùng những người này được mời đến tòa nhà cổ kia để bắt quỷ, mà toà nhà cổ kia đã trải qua hơn hai trăm năm, là di vật văn hoá của quốc gia.

Có điều gần đây toà nhà liên tiếp xảy ra sự việc thần bí, có vài người đi vào liền không hiểu sao lại chết trong đó, rốt cuộc cũng khiến cho cấp trên chú ý, vì thế liền đặc biệt đi mời người của Huyền Môn tới điều tra rõ sự tình, thuận tiện bắt quỷ.

Trong lòng Trì An luôn có dự cảm xấu, kết hợp chuyện vừa xảy ra khi nãy, cô phát hiện ra mình bây giờ giống như là người trong Huyền Môn.

Trì An lại tiếp tục bị sợ hãi đến phát ngốc.

Cô không thèm đi bắt quỷ đâu!

Trì An cùng dì Mao ngồi phía sau xe, dì Mao vừa cất bao lì xì vào trong túi rồi nhìn Trì An nói: “An An, sắc mặt của cháu rất tệ, có muốn nghỉ ngơi một lát không, khi về đến nhà ta sẽ gọi cháu.”

Trì An quay đầu nhìn bà, thấy vẻ quan tâm lo lắng trên gương mặt bà không giống như đang giả vờ, liền đồng ý một tiếng rồi nhắm mắt lại chợp mắt.

Trì An vốn chỉ là muốn nhắm mắt lại sắp xếp suy nghĩ một chút, ai ngờ vừa nhắm mắt lại liền mơ mơ màng màng ngủ quên.

Trong lúc ngủ mơ, Trì An “thấy” một cô nàng cũng tên “Trì An” đời trước.

Trì An sinh ra trong một thế giới có trăm quỷ hoành hành, mà ở trong thế giới này, trăm quỷ đang tác loạn khắp nơi, tương ứng với nó chính là các thiên sư bắt quỷ, cũng là người Huyền Môn. Huyền Môn này chỉ thu nhận những thiên sư chính tông, bắt quỷ trừ yêu, mang lại hoà bình cho nhân gian, khiến trăm quỷ đang đi khắp nơi du ngoạn tác loạn chạy về quỷ môn.

Thiên sư Huyền Môn là một tập thể, bọn họ là người rất thần bí, rất khi để lộ mình trước mặt người khác, vậy nên bọn họ bị phần lớn người thường cho rằng là bọn gạt người. Nhưng nhờ có đám thiên sư Huyền Môn này tồn tại, thế giới mới không có nhiều quỷ quái tác loạn như vậy, người dân sống an ổn hoà bình.

Đối với đám người thiên sư Huyền Môn này, các tầng cấp cao của quốc gia biết họ tồn tại, hơn nữa còn thành lập một đội chuyên môn cùng hợp tác.

Trì gia nơi Trì An ở cũng là đại gia tộc Huyền Môn nổi tiếng nhất, chẳng qua đó là trăm năm trước.

Ở hiện đại thì khoa học kỹ thuật phát triển tốc độ cao, nhân loại tin tưởng khoa học, càng ngày càng nhiều người cho rằng chuyện như vậy là phong kiến mê tín. Hơn nữa các tầng cấp cao của quốc gia không muốn để cho người dân lo sợ, cho nên đã ra văn bản quy tắc về chuyện công khai hoạt động đối với thiên sư Huyền Môn, khiến cho hành động của Huyền Môn càng ngày càng bị trói buộc, vậy nên sự phát triển của Huyền Môn cũng bị hạn chế, không huy hoàng bằng trăm năm trước.

Trì gia là một đại gia tộc chịu trói buộc, từ trăm năm trước từ một đại gia tộc lớn ở Huyền Môn trở nên lụn bại như bây giờ.

Cha mẹ Trì An đều là người trong Huyền Môn, đáng tiếc sau khi sinh Trì An không lâu, trong một lần làm nhiệm vụ, cha mẹ Trì An đều chết trong trận chiến trăm quỷ bạo loạn, để lại Trì An cùng ông nội tuổi già sống nương tựa lẫn nhau ở Trì gia.

Ông nội Trì cũng là thiên sư, năng lực của ông không tồi, đáng tiếc khi Trì An mười lăm tuổi thì ông nội Trì cũng hi sinh vì nhiệm vụ, bị trăm quỷ cắn nát linh hồn mà chết, để lại một mình Trì An.

Sau khi ông nội Trì qua đời, Trì An bắt đầu cuộc sống sinh hoạt một mình.

Tuy rằng Trì An cũng có họ hàng, nhưng những người họ hàng này đều đồng tuổi với ông nội Trì, quan hệ khá xa với cô, Trì An cũng không muốn ăn nhờ ở đậu, liền một mình sinh sống trong căn phòng cha mẹ để lại.

Trì An sử dụng tiền tích góp còn lại trong nhà, sau khi học hết trung học liền không đi học nữa, cô đi theo dì Mao cùng làm nhiệm vụ bắt quỷ kiếm tiền nuôi sống bản thân.

Dì Mao tên thật là Mao Mẫn, là bạn tốt của cha mẹ Trì An, đối xử với Trì An rất tốt. Bà biết Trì An là một tiểu cô nương có cuộc sống khó khăn, cho nên mỗi lần có nhiệm vụ bắt quỷ đơn giản nào liền kêu cô đi theo kiếm tiền, hơn nữa phần lớn thời gian bà đều đi theo bảo vệ cho cô, trên đường cũng dạy cho Trì An một ít kinh nghiệm kỹ xảo bắt quỷ.

Trì An có thể sống bình an đến bây giờ cũng có một phần công lao của Mao Mẫn.

Trì An năm nay hai mươi tuổi, sau khi cô mười tám tốt nghiệp cao trung liền không đi học nữa, mấy năm nay đi theo Mao Mẫn tham gia nhiệm vụ bắt quỷ lớn bé không dưới hai mươi lần, thù lao nhận được trừ bỏ chi trả cho sinh hoạt luyện tập hằng ngày của cô, còn lại cũng không nhiều.

Tháng trước, Trì An đi theo đám người Huyền Môn vào trong núi sâu bắt quỷ, không nghĩ tới lại gặp phải một con lệ quỷ đạo hạnh cao thâm, cả đám người ai cũng mệt mỏi, Trì An cũng bị thương, chỉ riêng chuyện trị liệu đã tốn không ít tiền, mà tiền trên người cũng không còn nhiều lắm. Nhiệm vụ lần này đi tòa nhà cổ bắt quỷ, Mao Mẫn cảm thấy cũng không quá khó, hơn nữa còn có Bùi lão đã làm nhiệm vụ hơn nửa đời ở Huyền Môn muốn dẫn theo vãn bối đi rèn luyện, cho nên bà cũng gọi Trì An theo, muốn để cô kiếm chút phí sinh hoạt.

Trì An biết dì Mao luôn đối tốt với mình, sau khi hỏi rõ tình huống nhiệm vụ liền không màng tới thân thể còn chưa phụ hồi, đồng ý đi theo bọn họ làm nhiệm vụ.

Sau khi Trì An đi theo đám người Bùi lão cùng nhau tiến vào tòa nhà cổ không lâu, liền gặp chút phiền toái nhỏ, tiếp theo ——

Giấc mơ vừa đến đây thì kết thúc.

“An An, về đến nhà rồi, mau tỉnh lại.”

Trì An mơ màng mở to mắt nhìn Mao Mẫn, theo bản năng nói: “Dì Mao, tới nhà rồi sao?”

Mao Mẫn thấy sắc mặt tái nhợt của cô, đau lòng nói: “Đúng vậy, sắp tới chắc cũng không có nhiệm vụ gì, cháu cứ nghỉ ngơi thật tốt, đến khi dưỡng khoẻ thân thể rồi lại tiếp tục nhận nhiệm vụ, tiền tuy quan trọng, nhưng sức khoẻ cũng quan trọng không kém.”

Hiện tại Trì An vẫn đang mơ màng, đầu óc vừa mệt mỏi cộng thêm đau đớn, sau khi nghe xong chỉ gật đầu, đi theo Mao Mẫn xuống xe.

Nơi bọn họ dừng xe là một thôn trấn nhỏ, gọi là trấn Ô Ti, trong trấn đều là người trong Huyền Môn, rất ít có người thường, từng nhà sát vách nhau, đều lộ ra mùi vị cổ xưa.

“An An, ta về đây, nếu cháu cảm thấy không khoẻ, nhớ báo cho ta một tiếng, đừng tự mình gắng gượng.” Mao Mẫn không yên tâm dặn dò.

Trì An gật đầu, bây giờ cô đã biết, “An An” (安安) trong miệng Mao Mẫn không phải là “An An” (萻萻), mà là Trì An (迟安) “An An” (安安) mới đúng *.

(*) Ở đây theo lời Trì An nói là cách đọc giống nhau nhưng tên chữ thì khác nhau

Mà bây giờ cô không phải là “Trì An” (迟萻), mà là Trì An (迟安).

Cô bây giờ trở thành một cô gái Trì An hai mươi tuổi, lại còn là thiên sư Huyền Môn, chuyên đi giao tiếp cùng yêu ma quỷ quái.

Trì An vừa rồi thấy được ký ức của “Trì An”, đã biết nhà “Trì An” ở đâu, sau khi chia tay với Mao Mẫn, cô liền trực tiếp đi về phía nhà Trì gia.

Nhà Trì An nằm giữa thôn trấn cổ xưa, là một căn phòng nằm ở tầng ba, còn có thêm cái sân.

Phòng ở như vậy tại trấn nhỏ này rất bình thường, kết cấu từng nhà đều giống nhau, không có gì đặc biệt.

Sau khi Trì An lấy chìa khóa mở cửa vào nhà liền khoá cửa lại, trực tiếp nằm trên sô pha phòng khách, ôm đầu, phát ra âm thanh khó chịu.

Đầu cô rất đau, bị ép buộc tiếp nhận ký ức người khác một cách chân thực như vậy khiến cô khó chịu đến buồn nôn.

Trừ lần đó ra, trong đầu chỉ còn lại một đoạn tin tức xa lạ, khiến cô tiếp nhận cuộc sống của “Trì An”, giúp “Trì An” đi hết cuộc đời, để Trì An sống thọ và chết tại nhà, nhiệm vụ mới tính là hoàn thành.

Ký ức Trì An dừng lại ở tuổi hai mươi, tiếp theo “Trì An” liền biến thành “Trì An”.

【Ngươi là ai?】Trì An chịu đựng khó chịu hỏi.

【……】

Trì An thấy đối phương không trả lời, lại hỏi: 【Vì sao tôi lại ở đây? Đây là đâu? Tôi đã xuyên qua sao?】

【Nơi này là một trong ba nghìn thế giới nhỏ trong thế giới này, ở hiện thực cô đã chết, bị lựa chọn nhiệm vụ giả, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là có thể đến thế giới tiếp theo.】

Trong lòng Trì An cả kinh, ba nghìn thế giới nhỏ cái gì? Ai lựa chọn nhiệm vụ cho cô? Tin tức trong đầu vừa phát ra là chuyện gì?

Cô thật sự đã chết sao?

Tại sao cô lại chết? Cô không gặp tai nạn xe cộ, cũng không bị té ngã, chỉ là choáng đầu nên ngồi nghỉ ở sô pha một lát, chờ Tư Ngang mang sữa bò cho cô, làm thế nào chết được?

Trong lòng Trì An không tin.

Tuy rằng không tin, nhưng mọi chuyện xảy ra hôm nay đều đập tan nhận thức của cô, khiến cô không thể không tin.

Còn có những tin tức không thể hiểu được cứ tiếp diễn trong đầu, rất cổ quái, làm cô không thể phán đoán được chuyện gì.

【Nếu ta không hoàn hoàn thành nhiệm vụ thì sao?】 Theo như tin tức nói, cô thật sự không muốn tiếp nhiệm vụ gì đó, phải hoàn thành cuộc đời của một người khác, trong khi cuộc sống của cô còn chưa đi hết.

Rõ ràng cô vừa mới kết hôn, chồng cô còn là cao phú soái, người người hâm mộ, cuộc sống tốt đẹp đang vẫy tay với cô, có khùng mới vứt bỏ người chồng cao phú soái cùng cuộc sống phu nhân nhà giàu, chạy tới chỗ khỉ ho cò gáy làm nhiệm vụ, huống chi thế giới này có vẻ như rất nguy hiểm.

【Nếu người làm nhiệm vụ chết giữa chừng, nhiệm vụ thất bại, linh hồn vĩnh viễn tan biến.】

Trì An nghe vậy kinh hãi, vội hỏi: 【 Tôi có thể trở về thế giới của tôi không?】

【Có thể, chỉ cần cuối cùng cô có thể sống sót.】

Trì An lập tức trầm mặc.

Mới chỉ trải qua mấy giờ ngắn ngủi, cuộc sống của cô liền biến hóa đến mức long trời lở đất.

Không chỉ chết trong ngày kết hôn, còn xuyên đến một thế giới đầy nguy hiểm, trở thành người làm nhiệm vụ, biến thành một người khác.

Không biết sau khi cô chết Tư Ngang sẽ có biểu hiện thế nào, có phải vẫn lạnh băng như cũ, hay là hận cô? Nghĩ đến biểu hiện khi Tư Ngang nói nếu cô dám chạy trốn hắn liền bóp chết cô, Trì An biết hắn nghiêm túc, rốt cuộc hắn là người có bệnh xà tinh sao. Chỉ có điều hiện tại không cần hắn bóp chết cô, cô cũng đã chết.

Không bằng bây giờ cô tự coi như mình đang chạy trốn được không? Cách hai thế giới, Tư Ngang cho dù có muốn tức giận thì cô cũng không thấy được.

Trì An vừa nghĩ đến đây có chút muốn cười, lại phát hiện cười không nổi.