Liêu Thần

Chương 161: Hắc ám xâm nhập

Mãi cho đến khi tiêu diệt hết bọn dị hình, Tư Ngang và Phương Nhạc Chương mới đi qua.

Thần sắc Tư Ngang nhàn nhạt, dừng lại ở cách đó không xa, ánh mắt đảo qua chiến trường, nhẹ nhàng bâng quơ, sau đó lấy một khăn tay ra từ túi áo, nhẹ nhàng che mũi, đứng đó bất động.

Mặc kệ là Vệ Đông hay là Bàng Thiến, họ đều có cảm giác bị khinh khi, giống như trong mắt người này, bọn họ ngay cả người cũng không phải.

thật sự là nghẹn khuất mà.

Phương Nhạc Chương gắt gao đi theo sau Tư Ngang, Tư Ngang dừng lại y cũng dừng lại, tò mò nhìn hai người kia, chờ nghe được tên họ là „Vệ Đông“ và „Bàng Thiến“, hai mắt y trừng to, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, sau đó hứng thú nhìn bọn họ.

Vẻ mặt y cũng không có che giấu, hoặc nói y không hiểu che giấu bản thân mình, tựa như một người trẻ chưa từng trải qua thế giới tàn khốc.

Tư Ngang liếc nhìn y một cái, đem hết thảy thu vào mắt.

Vệ Đông cười khổ nhìn bọn họ, nói với Trì An: „Cám ơn cô.“

Trì An lấy nước xối lên thân kiếm dính đầy máu, tỏ vè không sao cả, nói: „Tuy tôi tôn trọng sinh mệnh, nhưng không đại biểu sẽ không giết người, anh hẳn nên cảm ơn hai người Lộ Minh.“

Vệ Đông minh bạch ý cô, tức khắc trầm mặc.

Bàng Thiến bò từ trên mặt đất đứng dậy, lạnh lùng nhìn cô, nói: „Muốn giết cứ giết, tao không cần mày cứu... A...“

Ả ta che lại vết thương trên vai, đau đến quỳ xuống đất, tức giận nhìn về phía Tư Ngang mới vừa nổ súng.

Tư Ngang cầm súng đi qua, cao ngạo nói: „Ai muốn cứu cô? thật sự là tự mình đa tình.“

„Đúng nha, tao chỉ muốn cứu Vệ Đông, hỏi chút chuyện thôi.“ Trì An nói tiếp, có đôi khi rất chán ghét loại người thuận tay cứu lấy, đổi lại đối phương cường ngạnh cho là mình muốn đến cứu người.

Phi, ai muốn xông lên cứu người hả?

Bàng Thiến oán độc nhìn bọn họ, nghiến răng nghiến lợi nói: „Mày là quái vật, thật đáng tiếc trước đó Đào tiểu thư không độc chết mày, ai ngờ mày tránh được một kiếp.“

Nháy mắt, hai chân ả đều trúng đạn, nằm liệt trên đất.

Tư Ngang không chút nào lưu tình đối với ả, như là muốn chậm rãi đùa chết ả, mỗi một động tác đều có vẻ không hề để ý.

Hô hấp Phương Nhạc Chương hơi tắc nghẽn, nhìn cậu thanh niên xinh đẹp nhưng mặt lại lạnh như băng, lần đầu tiên ý thức được, người này... cũng không phải là nhân vật trong ảo tưởng của y, mà là một người sống sờ sờ, giống như những lời văn miêu tả, lãnh khốc, tàn nhẫn, đa nghi, có thù tất báo, hắn có thể vì kết thúc mạt thế mà cúc cung tận tụy, nhưng cũng có thể vì dục niệm cá nhân mà điên đảo cả thế giới.

Khi con người còn giữ lại lòng lương thiện, thì hắn luôn lạnh nhạt; khi con người đã bắt đầu có ác niệm, thì hắn đã bắt đầu hủy diệt.

Bàng Thiến ngã trên đất, hô hấp dần dần mỏng manh, cuối cùng không cam lòng mà chết đi.

Phương Nhạc Chương làm như bị dọa sợ, hai mắt trừng to, không thể tin được Bàng Thiến cứ thế mà chết đi.

Vệ Đông nhìn thi thể của Bàng Thiến, ánh mắt chuyển từ cậu thiếu niên vừa mới nổ súng chuyển qua cô gái đứng cạnh với nụ cười ấm áp.

Tại nơi ngõ nhỏ âm u đầy máu tanh, cô đứng dưới bầu trời u ám, cầm kiếm đứng một chỗ, nở ra nụ cười ôn hòa tươi đẹp, phảng phất như trong ngày hè chạng vạng, hoàng hôn xán lạn, lại mang theo chút sương chiều âm trầm.

Nếu như ngày từ đầu họ cho rằng cô chỉ là một người râu ria, nhưng hiện tại, Vệ Đông không dám tưởng tượng.

„Tư thiếu, Mai thiếu lệnh tôi chuyển cho cậu một câu, ngài ấy có biện pháp có thể thanh trừng độc trong cơ thể cậu.“ Vệ Đông khàn khàn nói.

Cuối cùng Tư Ngang cũng nhìn qua gã: „Biện pháp gì?“

Vệ Đông liếm liếm đôi môi khô nóng, không trả lời vấn đề này, tiếp tục nói: „Mai thiếu muốn cùng cậu hợp tác.“

Tư Ngang cười nhạo một tiếng, „Suy nghĩ của các người thật bình thường, bản thân Mai Gia Niên hiện tại không có biện pháp đối phó với ả họ Đào kia, cho nên muốn mượn tay tôi trừ bỏ ả, đúng không? Đáng tiếc, tôi còn muốn lưu ả ta lại.“

Dứt lời, cậu quay đầu nhìn Trì An nói: „An An, chúng ta đi thôi.“

Trì An „uhm“ một tiếng, đem kiếm tra vào vỏ, đi qua nắm tay cậu, rời đi khỏi nơi âm u đầy máu me này.

*****

Sau khi ăn xong cơm chiều, bọn họ ngồi dưới ánh đèn nghỉ ngơi.

Phương Nhạc Chương nhịn không được liếc mắt nhìn bọn họ, sau đó lại nhanh chóng dời đi, lại nhìn một cái, lại quay đi, cứ lặp lại như thế mãi.

Dĩ nhiên hai người Tư Ngang và Trì An đều coi như không biết.

Chờ sau khi Tư Ngang đi tắm, nhân cơ hội này, Phương Nhạc Chương thò qua hỏi Trì An: „Chị Trì, chị không sợ sao?“

„Sợ cái gì?“

Y do dự một lát, nói: “Tư thiếu, hôm nay cậu ấy...“

Nhớ đến bộ dáng bâng quơ nhẹ nhàng khi giết người của cậu, còn có sau khi giết người vẫn như cũ hai tay sạch sẽ xinh đẹp, Phương Nhạc Chương sợ đến sởn cả tóc gáy, lo lắng cho mình cũng sẽ có một ngày, trở thành chuột bạch cho viện nghiên cứu của vị Tư thiếu này.

không không không, y tồn tại phế tài như vậy, phỏng chừng vị này chướng mắt mình đi.

Nghe nói người có chỉ số thông minh cao, thường không thích phản ứng với người ngu, y tự nhận mình rất ngốc, không đủ tư cách lọt mắt vị kia.

„Nhóc ấy không giết người, người khác sẽ giết nhóc ấy.“ Trì An nhàn nhạt nói, „hiện tại là mạt thế, không phải xã hội được bảo vệ bởi đạo đức và pháp luật, muốn sống sót, phải tàn nhẫn xuống tay. Dĩ nhiên, làm người phải có điểm mấu chốt, nếu ngay cả mấu chốt làm người cũng không có, kia còn là người sao?“

Phương Nhạc Chương bị lời nói của cô chấn trụ, cảm thấy cả người cô tỏa ánh hào quang, nghiễm nhiên trở thành Phật Tổ phổ độ chúng sinh, sau đó bản thân có chút hổ thẹn.

Y biết Bàng Thiến là loại người nào, lại chỉ nghĩ cô ta kỳ thật cũng chỉ là một người đáng thương, trở thành như thế cũng là do bị thế đạo bức thành. Nhưng y lại quên, người đáng thương cũng có chỗ đáng giận, lúc trước Tư Ngang bị Bàng Thiến đuổi giết, vài lần lâm vào nguy hiểm, hiện tại bên người cậu có Trì An – một cao thủ kiếm thuật, mới an ổn một ít...

Đột nhiên, y hỏi: „À, chị Trì, chị đã nghe qua bộ tiểu thuyết „Bá thế dị hoàng“ chưa?“

Trì An: „... không biết.“ Đó là cái quỷ gì vậy?“

Phương Nhạc Chương có chút rối rắm nhìn cô, sau đó yên lặng rúc vào một góc, thoạt nhìn có chút mất mát.

Trì An không tỏ vẻ gì mà liếc nhìn y một cái, sau đó nhún nhún vai, đứng dậy bỏ đi.

Ngày kế tiếp, bọn họ tiếp tục đi về phía Bắc.

Có Phương Nhạc Chương một tay giỏi việc nhà đi chung, một đường này của họ thật ra cũng thật thoải mái, tuy ngày càng gặp nhiều dị hình tiến hóa, gây cho họ nhiều phiền toái, nhưng cũng không phải không có thu hoạch.

Ba người bọn họ phân công vô cùng rõ ràng, Phương Nhạc Chương phụ trách phụ vụ hậu cần, Trì An phụ trách an toàn của ba người, Tư Ngang phụ trách chỉ huy sau màn và thực hiện các nghiên cứu, còn có nghiên cứu bọn dị hình.

Sau một chặng đường vất vả hơn mười ngày, cuối cùng bọn họ cũng tiếp cận căn cứ Hy Vọng.

Khi sắp đến căn cứ Hy Vọng, đột nhiên Tư Ngang hỏi: „Phương Nhạc Chương, cậu có muốn thành cuồng chiến sĩ không?“

Trong nháy mắt, biểu tình của Phương Nhạc Chương khiến Trì An suýt không nhịn được mà tưởng đi qua tát y một cái. Thằng nhóc này không biết nghĩ gì, mặt đầy hoảng sợ, giống như Tư Ngang đang ép y đi tìm chết.

Y rất nhanh phản ứng lại, cũng biết biểu hiện của mình khiến người hồ nghi, vội vàng bổ cứu: „không cần, kỳ thật là người thường cũng khá tốt, tôi có tay có chân, có thể tìm công việc nuôi sống bản thân, tuy rằng có khả năng không được ăn ngon, nhưng chỉ cần tồn tại thì sẽ có hy vọng, có thể thành cuồng chiến sĩ tuy rằng tốt, nhưng tôi không muốn biến đổi, có thể sống hay không, cái này phải xem ông trời có cho tôi sống hay không...“

nói xong lời cuối cùng, đã có chút lộn xộn, có thể thấy được lời của Tư Ngang tạo thành áp lực tâm lý vô cùng trầm trọng cho y.

Tư Ngang nhàn nhạt liếc mắt nhìn y một cái, không tiếp tục để ý y nữa, mà tiếp tục theo dõi màn hình cứng nhắc.

Phương Nhạc Chương trộm thở phào nhẹ nhõm, còn tốt, vị này chỉ là tùy tiện nói mà thôi. Nghĩ đến những hạng mục nghiên cứu trong phòng nghiên cứu của cậu, dù cho cậu là thiên tài trong lĩnh vực nghiên cứu gen, Phương Nhạc Chương đều có chút sởn tóc gáy.

Trì An cạn lời đánh giá y, ngốc bạch này cả người đầy sơ hở, cố tình bản thân y lại giống như hoàn toàn không biết gì cả, thật không biết làm sao y có thể sống đến tận ngày nay.

Chẳng lẽ ông trời thương người khờ sao?

Chờ đến khi bọn họ sắp đến căn cứ Hy Vọng, Tư Ngang thả ong mini đi truyền tin tức, lại thấy căn cứ đang bị dị hình vây thành.

Tư Ngang phi thường không cao hứng, cảm thấy bị đám dị hình này mạo phạm.

Trì An đến bên người cậu, nhìn về phía màn hình, lần này dị hình vây thành, kỳ thật tình huống không sai biệt lắm với tình huống trước đó của căn cứ Ánh Sao, đây là trận chiến giữa loài người và dị hình, mặc kệ bên nào thắng, đều phải trả giá bằng thương vong số lượng lớn, chẳng qua con người chết một người sẽ thiếu một người, còn dị hình thì lại có không gian kia, cuồn cuộn không ngừng bổ sung.

Ở thời mạt thế này, con người dường như không nhìn thấy tương lai và hy vọng.

Cho dù như thế, con người vẫn luôn nỗ lực mà muốn sống sót.

„Lại giống lần trước, là cấp tiến hóa thể B sao?“ Trì An hỏi.

Tư Ngang „uhm“ một tiếng, cậu vừa suy nghĩ vừa nói: „Khi dị hình tiến hóa lên thể B, chúng nó yêu cầu cắn nuốt con người càng nhiều hơn mới có thể tiến hóa đến cấp A, chỉ có số lượng lớn con người trong thành mới có thể thỏa mãn yêu cầu của chúng.“

Trì An xoa bóp ngón tay, „Vậy được rồi, hợp tác giống lần trước thôi.“

Tư Ngang yên lặng, quay đầu nhìn cô, nhíu mày nói: „không được!“ Nhớ đến khi đó cô bị nổ văng ra, trong lòng cậu lập tức không thoải mái.

Trì An cười khanh khách nói: „đã trải qua một lần, lần này càng sẽ thành công! Hơn nữa, dù nhóc không tin chị, nhóc cũng phải tin bản thân mình chứ?“ Người này trước nay đều là bộ dáng tự tin thong dong, Trì An cảm thấy mình khen tặng cậu như vậy là không sai, trẻ vị thành niên sao, phải thật tốt vuốt lông dỗ dành nha.

Đáng tiếc Trì An phạm vào sai lầm, dù là trẻ vị thành niên, nhưng tính cách so với tiểu chính thái cũng ổn định hơn, càng không dễ dỗ.

„Được rồi, được rồi, cứ làm như thế! Nhóc phải tin chị, được không?“ Trì An nói, nâng mặt cậu lên, hôn một cái lên mặt cậu.

Đây là dỗ con nít, cậu càng không cao hứng!

Trì An không ngừng cố gắng, lại hôn vài cái, chính là không hôn môi cậu.

Chờ sau khi Trì An đã thu phục được cậu, quay đầu nhìn thấy Phương Nhạc Chương đang dại ra nhìn mình, cả người không có phản ứng gì.

cô buồn cười trong lòng, không biết y lại nghĩ đến đâu, có thời gian nhìn thấy phản ứng của y, cảm thấy khá vui, khiến Trì An càng thêm xác nhận, người này trước khi xuyên qua, hẳn cũng là một đứa nhỏ chưa trưởng thành, là một người vô cùng đơn thuần.

Phương Nhạc Chương hỗn độn trong gió nhìn hai người họ, trước nay y không nghĩ tới bọn họ có loại quan hệ này.

Dĩ nhiên, bỏ qua chuyện này, y hoàn toàn không có biện pháp tưởng tượng ở thế giới này lại có người thích Tư Ngang... không không không, hắn sao lại thích người? hắn không phải cả đời độc thân đến khi chết già sao? Chẳng lẽ những ký ức về hắn đều là ký ức giả sao?

Chờ khi Phương Nhạc Chương nhìn thấy Trì An chiến đấu, nhìn thấy bọn họ hợp tác tiêu diệt tiến hóa thể B, trong nháy mắt đó, y bị kinh diễm chấn trụ, nếu không có tận mắt nhìn thấy, sẽ không biết đến trên thế giới này còn có một người sinh ra lại rung động lòng người như vậy.

cô cường đại khiến người ta tự đáy lòng tín nhiệm cô, vô pháp di dời mắt khỏi người cô.

Y tựa hồ đã có chút hiểu, vì sao Tư Ngang vốn nhất định cô độc cả đời sẽ thích cô.

Dĩ nhiên, y càng không hiểu rõ, người tên „Trì An“ rốt cuộc là thần thánh phương nào, thật sự cô không phải xuyên qua sao?

Lần này đã có đủ kinh nghiệm, Trì An dường như thong dong mà đi, thong dong mà về, vẫy vẫy ống tay áo, không dính một tia tro bụi.

Cũng giống như lần trước ở chiến trường căn cứ Ánh Sao, trước mắt bao người của căn cứ Hy Vọng, Trì An một lần nữa xoát cảm giác tồn tại; con người luôn sùng bái trước cường giả, hơn nữa ở trong thời loạn thế thế này, cô cơ hồ trở thành thần tượng của toàn thể dân cư của căn cứ Hy Vọng.

Chờ sau khi dị hình tiến hóa thể B nổ tan xương nát thịt, Trì An cười khanh khách mà rời khỏi chiến trường, đem chuyện còn lại giao cho quân đội và cuồng chiến sĩ của căn cứ Hy Vọng.

Lần này, dị hình vây thành liên tục nửa ngày, nhưng vì có Trì An nhúng tay mà kế hoạch của chúng chết non, cho nên căn cứ Hy Vọng tổn thất không lớn, thương vong không nhiều, bọn họ cũng không xuất hiện cảm giác mệt mỏi, tuyệt vọng.

Chờ đám dị hình chết chết, trốn trốn đi hết, cửa lớn căn cứ mở ra, Tư Tướng quân mang theo thân vệ đi ra ngoài nghênh đón cháu nội của ông.

Trì An tò mò mà nhìn Tư Tướng quân đang đi tới, ông mặc một thân quân trang thẳng tắp, khuôn mặt lạnh lùng, có thể là do gen tiến hóa, ông thoạt nhìn giống như một người đàn ông khoảng 50 tuổi, thân hình cao lớn, ngũ quan giống Tư Ngang mười phần, là một người đàn ông trung niên vô cùng có mị lực.

Tư Tướng quân là một cuồng chiến sĩ.

„Ông nội, con đã về.“ Tư Ngang nhìn Tư Tướng quân nói.

Khuôn mặt lạnh lùng của Tư Tướng quân khó được lộ ra một nụ cười tươi, vỗ vỗ vai cậu, nói: „Con có thể bình an trở về, ông vô cùng cao hứng.“

Sau đó, ông quay đầu nhìn về phía Trì An, ánh mắt nhu hòa, nói: „Đây là An An phải không, Tiểu Ngang đã kể với ta về con, vừa rồi cám ơn con.“

Trì An cười nói: „Lần đầu gặp mặt, về sau phải quấy rầy ngài rồi.“

„không có gì là quấy rấy hay không quấy rầy, về sau cứ xem đây là nhà của con.“ Giọng Tư Tướng quân vô cùng nhu hòa.

Người chung quanh đi theo Tư Tướng mà đến cho rằng vì Trì An cường đại, mới vừa cứu căn cứ khỏi nguy hiểm nên ông mới ôn hòa như vậy, lại không biết Tư Tướng quân đây là xem cháu dâu, càng xem càng vừa lòng, hận không thể cho cháu trai mình lập tức trưởng thành cưới người ta.

Đoàn người trao đổi ngắn gọn vài câu, sau đó vội vàng đi vào căn cứ.

Tuy rất cao hứng vì cháu trai bình an trở về, nhưng Tư Tướng quân có rất nhiều chuyện cần làm, chỉ có thể đi xử lý sự tình trong căn cứ, cho người đưa bọn họ trở về Tư gia trong căn cứ.

Phương Nhạc Chương câu thúc theo sau bọn họ, vẻ mặt sùng bái nhìn Trì An.

Y quyết định, người y sùng bái nhất trong thế giới này là Trì An, người xuyên việt gì đó, trọng gì nào đó, vai BOSS ác nào đó cùng dị hình vương cứ đứng qua một bên đi.

Cuối cùng, Phương Nhạc Chương được đưa đến Tư gia, trở thành đầu bếp riêng của Tư gia.

Phương Nhạc Chương cao hứng vạn phần, y chưa từng cảm kích đến như vậy đối với việc khi còn nhỏ cha mẹ cưỡng bách y học tập nấu ăn kế thừa sự nghiệp gia tộc, khiến y có một tay nấu ăn thật tốt, có thể tiến vào Tư gia.

Dĩ nhiên, lần này y tiến vào Tư gia, cũng không phải vì ôm đùi Đại ma vương, mà là ôm đùi Trì An.

Có cái gì so với việc đi đường tắt lấy lòng bà xã có vũ lực cường đại lại có thể kiềm chế Đại ma vương? Lấy lòng Trì An có nhiều chỗ tốt, Phương Nhạc Chương rất cao hứng, về sau xem như là đầu bếp, cả đời nấu cơm cho cô cũng nguyện ý.

Sau khi bọn họ vào ở trong nhà Tư gia, vừa mới ngồi xuống uống ly trà, lập tức có người đến tìm.

Người đến tìm là người của viện nghiên cứu.

đi đầu là một cô gái trẻ mặt lạnh như băng, trên mặt là chiếc kính khung vàng tinh tế, vì nguyên bản ngũ quan của cô đã xinh đẹp thì giờ thêm vài phần lạnh lùng xinh đẹp, dáng người cao gầy thon dài, đi một đôi giày cao gót, trong tay cầm theo túi tài liệu, người không biết còn tưởng đây là người đứng đầu của một công ty nào đó trước thời mạt thế.

trên thực tế, cô là đến tìm Tư Ngang.

Khi nhìn thấy đi theo Tư Ngang trở vể còn có Trì An và Phương Nhạc Chương, ánh mắt cô lướt qua hai người bọn họ, trong mắt lộ ra vài tia ám quang.