“Hoan nghênh tới Hiển quốc, ta là vương Hiển quốc, Ngự Kình Thương.” Kình Thương – chủ nhân Hiển quốc hoan nghênh bốn người này tới Hiển quốc, đồng thời trở thành một thành viên của Hiển quốc, không để ý họ đến từ gia tộc nào, họ nếu đã tận trung cho Túc Dạ Dực, như vậy họ chính là người Hiển quốc.
Âm thanh của Kình Thương không cao thấp chập trùng, cũng không trầm bổng du dương, bằng phẳng mà mạnh mẽ, vì nguyên nhân thanh tuyến mà lộ ra mấy phần ý lạnh, nhưng bốn người mẫn cảm vẫn cảm giác được trong giọng nói của Kình Thương có sự chân thành và thành khẩn.
Trong lòng bỗng nhiên ấm áp, vì thân phận của mình, họ vẫn hết sức duy trì một khoảng cách với mọi người. Trên thế giới này, sau khi biết thân phận của họ, ai còn có thể dùng tầm mắt hữu hảo nhìn họ. Trào phúng, xem thường, căm ghét, họ đã chịu đựng quá nhiều, cũng quen rồi.
Túc Dạ Dực coi trọng tài năng của họ, với thân phận của họ, Túc Dạ Dực không phải không thèm để ý, mà là coi thường, trong lòng hắn, thân phận của họ chẳng là cái thá gì, vì lần đầu tiên gặp phải người như vậy, nên bọn họ lớn mật đưa ra ý nghĩ tận trung cho Túc Dạ Dực, mà hắn đã tiếp nhận họ, họ rất cảm kích Túc Dạ Dực tiếp nhận mình như vậy, dù biết hắn chỉ có tâm thái lợi dụng cũng không sao hết, ít nhất cõi đời này đã có kẻ tiếp nhận người như bọn họ.
Nhưng trong lời nói của Kình Thương, họ cảm được thứ ấm áp chưa bao giờ có, là chân thành không chút dối trá, nhưng khi người này biết thân phận của bọn họ, có còn đối xử với họ như thế không? Ấm áp trong lòng bốn người lại lập tức nguội xuống. Những thứ đã từng trải qua hiện lên, những người đã từng quan tâm họ sau khi biết xuất thân của họ, trong đáy mắt là căm ghét và xem thường sâu sắc châm nhói họ.
Họ đã từng ngu xuẩn sao không nhận được giáo huấn, quá mức khát vọng, khi mất đi càng thêm tuyệt vọng, biết rõ ràng kết quả cuối cùng, còn lần lượt vì những quan tâm mỏng manh này mà dao động, chịu thống khổ sau khi mất đi. Không thể, trái tim của họ thật không thể chịu đựng nữa.
Khí thế bốn người quanh quẩn một lần, rồi trở nên lạnh lùng, cung cung kính kính hành lễ với Kình Thương.
Kình Thương cũng chú ý tới biến hóa rõ ràng của bốn người, trong lòng có chút không hiểu, mình chọc tới họ sao?
Làm đối tượng bị hỏi dò, Túc Dạ Dực cũng không biết trả lời ý hỏi của Kình Thương thế nào, tuy cảm tình đạm bạc, nhưng không có nghĩa là hắn không biết cảm tình của con người, đặc biệt là sau khi nảy sinh thứ ái tình mãnh liệt với quân vương mình, đối với các loại cảm tình của con người càng hiểu thấu, càng vì thờ ơ lạnh nhạt, khi nhìn ra cũng thêm rõ ràng.
Bốn người này vì thân phận và từng trải nên nảy sinh tâm thái thế nào hắn tự nhiên cũng rõ, xuất thân của họ, dù nói ra cũng là một loại ô uế, hắn không muốn nói ra, làm dơ bẩn tai quân vương hắn, hơn nữa, bọn họ là đồng bọn với hắn, có thể khiến quân vương hắn nảy sinh nghi ngờ hắn có thể không để ý đến ánh mắt thế nhân, chỉ có người này là hắn không thể không lưu ý.
Bốn người không phải ngu ngốc, trái lại vì đã trải nghiệm quá nhiều khiến họ cực mẫn cảm với biến hoá của không khí chung quanh, hơn nữa Kình Thương cũng không có che giấu ý nghi hoặc của mình, bốn người ngẩng đầu tự nhiên nhìn thấy Kình Thương gửi tầm mắt nghi vấn cho Túc Dạ Dực.
“Hiển vương tôn quý, chỉ là chúng ta thấp hèn đến từ ‘Lục địa kết tội’, không dám nhận sự hoan nghênh của ngài.” Thanh âm mang theo trào phúng từ miệng Đô Việt kiểu tóc rườm rà phun ra. Nếu mình sẽ bị thương tổn, vậy trước hết cứ thương tổn người khác, này sẽ không khó chịu.
‘Lục địa kết tội’, Kình Thương hơi kinh ngạc. Ngươi có thể không biết tên của nhiều quốc gia khác, thế nhưng ngươi nhất định sẽ biết địa danh ‘Lục địa kết tội’ này.
Ở thế giới này quốc gia nhiều vô kể, nhưng cũng có những khu vực không ai quản lý tồn tại, nơi này chính là ‘Lục địa kết tội’. Nó cũng không phải một tồn tại đơn độc, mà phân bố ở rất nhiều nơi trên thế giới, là tồn tại nơi khẽ hở giữa quốc gia và quốc gia, sự tồn tại của nó không phải vì địa danh, mà là vì cuộc sống của con người nơi đó.
Nếu như nói, trên thế giới này, đâu là nơi hỗn loạn nhất, vậy đó nhất định là ‘Lục địa kết tội’, nếu nói nơi khiến người căm ghét nhất trên đời này, vậy nơi này nhất định là ‘Lục địa kết tội’, sinh sống ở đó là một đám loạn dân, bạo dân, lưu manh, giặc cướp, không chuyện ác nào không làm, nơi bị thế giới từ bỏ.
‘Lục địa kết tội’, như cái tên của nó, là nơi những người do phản bội chủ nhân của mình mà bị trục xuất ở đó, người sinh ra ở đó, từ lúc vừa ra đời đã gánh tội danh phản bội, không được người tin cậy. Bọn họ là tội dân trong tội dân, bọn họ là kẻ bị thế nhân căm ghét, chỉ bởi vì bọn họ hoặc là tiền bối của họ từng phản bội.
Một nơi có tiếng như vậy, tuy rằng thanh danh của nó là ác danh, thế nhân đều biết sự tồn tại của nó, nhưng các quốc gia quanh đó đều không muốn để ý tới nó.
Từ ‘Lục địa kết tội’ đi ra không phải không có, nhưng không một ai có danh tiếng tốt, cũng khiến người nơi ‘Lục địa kết tội’ không nhận được kiến đãi của thế nhân.
Kình Thương có chút hiểu thái độ của những người này, y sẽ không lấy nơi xuất thân của một người để phán đoán người đó, dòng dõi thư hương cũng có khả năng sinh ra kẻ bại hoại, tầng lớp ô uế chót cùng cũng có thể tạo ra anh hùng. Theo thái độ vừa rồi, Kình Thương không khó để nhìn ra những người này đã chịu qua bao nhiêu xem thường, ngữ điệu trào phúng kia là bi thương khi từng chịu thương tổn.
Họ trào phúng, mà không phải lạnh lùng tiếp thu, như vậy nghĩa là họ vẫn còn ôm mối hi vọng, muốn thay đổi, người như vậy, Kình Thương sẽ không phê phán điều gì, trái lại khâm phục, bởi vì họ có dũng khí để thay đổi vận mệnh.
“Dực, có thể bỏ qua cái nhìn của thế nhân, tìm tới những nhân tài hữu dụng và ủy thác trọng trách, ngươi làm rất tốt.” Kình Thương biểu dương Túc Dạ Dực.
Hơ, phản ứng của Kình Thương khiến những người khác đều ngẩn người trong thoáng chốc.
Vẫn luôn nhìn kỹ vẻ mặt Kình Thương, chờ nhận tầm mắt xem thường của Kình Thương, bốn người khẽ nhếch miệng, trừ lúc đầu có chút kinh ngạc, vị Hiển vương này cũng không còn biến hóa gì khác, thái độ này đúng là ngoài dự liệu.
“Chúng ta đến từ ‘Lục địa kết tội’.” Đô Việt lớn tiếng nhắc lại một lần.
“Ngươi mới vừa nói qua.” Kình Thương liếc nhìn bốn người, y nghe rất rõ, không cần lặp lại.
“Chúng ta là hậu đại của kẻ phản bội.” Đô Việt càng nói thẳng ra thứ khiến họ bị người chán ghét, nguyên nhân khiến họ không ngừng chịu thống khổ.
“Ta biết.” ‘Lục địa kết tội’ có những ai sinh sống, hắn sao lại không biết.
“Ngươi làm sao lại chỉ có phản ứng thế này?” Đô Việt nói thẳng ra, làm sao có thể có người khi biết xuất thân của họ còn có thể bình tĩnh như vậy không có xem thường, không có căm ghét, Đô Việt không tin, ba người kia cũng không tin, nhưng đó là việc xảy ra bây giờ.
“Ta phải có phản ứng gì?”
“Đô Việt.” Lúc Kình Thương nghi hoặc, Túc Dạ Dực cũng lạnh giọng cảnh cáo sự thất lễ của Đô Việt, lại dám la hét om sòm với quân vương hắn.
Nhưng lúc này Đô Việt không còn tâm tư để ý tới tầm mắt lạnh lẽo của Túc Dạ Dực, cũng có thể nói vì biểu hiện của Kình Thương không phải phản ứng bình thường, khiến Đô Việt không lưu ý đến.
“Hiển vương, ngài thật sự không thèm để ý đến xuất thân của chúng ta?” Đây là Phong Dã có đầu óc nhất trong bốn người, chỉ có gã biết, sau câu nói bình thường này, ngữ tốc trầm tĩnh, nhưng lòng lại thấp thỏm thế nào gã hiện tại có thể chờ mong sao, có thể chờ mong một kỳ tích sao?
“Ta cần để ý ư?” Kình Thương nhìn thẳng người rõ ràng ra quyết định cuối cùng trong bốn người.
“Chúng ta là hậu duệ của kẻ phản bội, không được thế nhân tin cậy.” Thanh âm của Phong Dã trầm tĩnh, nhưng tâm lại đang nhảy nhót, lại đang chờ mong.
“Ta hiểu ý của ngươi.” Kình Thương không phải kẻ ngốc, chỉ cần suy nghĩ thêm thì biết nguyên nhân những người này không ngừng dò hỏi, mà y cũng không ngại nói cho họ biết, y thật sự không để ý, không phải đồng tình, không phải thương hại, mà cũng có thể nói là y đang cố gắng nói cho bốn người, y chân thực tâm tình, đây là tôn trọng với họ, là tôn trọng với người cố gắng muốn thay đổi, cũng hi vọng họ không nên vì thực tế có quá nhiều thống khổ mà bị đánh bại, dù cho chỉ một chút, y cũng hi vọng những người này biết, thế nhân không phải đều xem thường họ, ít nhất y không phải.
Ngồi thẳng người, Kình Thương thẳng thắn nhìn bốn người, “Ta chán ghét phản bội, bất luận nguyên nhân phản bội là vì dã tâm, là vì bị mê hoặc, hay bị bức bách, không ai lại thích phản bội, ta cũng không rộng lượng đến nỗi tha thứ cho kẻ phản bội.”
Lòng bốn người tối sầm lại, quả nhiên, họ còn chờ mong cái gì.
“Các ngươi nói các ngươi là hậu duệ của kẻ phản bội, như vậy các ngươi từng phản bội ai chưa?” Kình Thương hỏi ngược lại.
“Không có.” Bốn người chỉnh tề nói, họ ngay cả đối tượng để trung thành cũng không có, tại sao phải phản bội.
“Người phản bội là tiền bối của các ngươi, các ngươi lại không có hành vi phản bội, ta cần để ý cái gì? Tiền bối của các ngươi có quan hệ gì với ta, họ phản bội không phải ta, dù có phản bội ta, vậy cũng là tiền bối các ngươi sai, tội bất cập lão hữu phụ nhi (1), các ngươi vô tội, không cần phải chịu cái tội vô căn cứ này.” Dù sẽ có giận cá chém thớt, nhưng tuyệt đối không phải căm hận.
Mắt và mũi có chút chua xót, có thứ gì đang tụ trong viền mắt, cảm giác thật khó chịu, thế nhưng trong lòng lại có một cảm giác thoả mãn, không cần phải chịu trách nhiệm về tội đấy, đây là lần đầu tiên có người nói với họ, các ngươi vô tội.
Mẫn cảm như họ tự nhiên có thể phân biệt được thật giả trong lời nói của Kình Thương, người kia nhìn thẳng mắt họ, kể ra lời chân thực của chủ nhân, so với Túc Dạ Dực vì không quan tâm tới tất cả nên không để ý đến xuất thân của họ, vị Hiển vương này nhận biết rõ ràng với chuyện này, nhưng thái độ vẫn không thèm để ý như cũ, khiến bốn người vẫn luôn chịu đủ mọi xem thường của thế nhân lại cảm động từ tận trong tâm.
Thì ra chỉ cần một câu tán thành như thế, đã có thể từng chút một phá tan phòng bị lạnh lẽo cứng rắn của họ, chỉ là mấy câu nói như vậy, đã có thể trực tiếp xâm nhập vào trái tim của họ, sự ấm áp cũng đồng thời khép lại những vết thương đã đầy rẫy của họ.
Bọn họ bắt đầu vui mừng, vì đã tới Hiển quốc này, gặp được vị Hiển vương này.
Bốn người hạ người thật thấp, che đi ba quang khuấy động nơi đáy mắt, lần này là thành kính lễ bái xuất phát từ nội tâm với vị quân vương này, bọn họ dường như đã rõ, nguyên nhân mà chủ nhân họ lại tận trung cho người này, bởi vì y đáng được thế.
Túc Dạ Dực ở một bên ánh mắt lấp loé, đáy mắt lượn lờ sương mù, là một loại si mê ôn nhu, đấy chính là quân vương của hắn, không cần biểu hiện ra khí thế hơn người, vũ lực mạnh mẽ, y luôn có thể lơ đãng mà tiến vào nội tâm của người khác, một nơi mềm mại, sưởi ấm nó, chỉ dựa vào mị lực của nhân cách, đã có thể khiến người quyết một lòng.
(1) Tội bất cập lão hữu phụ nhi: Nguyên văn là罪不及老友妇孺, kiểu như nếu mình có làm gì có tội thì chỉ mình bị thôi, không liên quan gì tới bố mẹ vợ con.