Kình Thương không biết Túc Dạ Dực hiểu lầm cái gì, Túc Dạ Dực cũng không biết mình đã xuyên tạc lời nói của Kình Thương. Lúc này hai người tự cho là đối phương đang lý giải ý tứ của mình, lẳng lặng ngồi yên, không nói chuyện.
Túc Dạ Dực đang suy nghĩ càng phải nỗ lực trưởng thành, sau đó hoàn thành mộng tưởng vĩ đại của Kình Thương, còn Kình Thương hiện tại đang quan tâm đến kế hoạch của mình, suy nghĩ về việc tiến hành bước tiếp theo.
Không lâu sau, bên ngoài trướng bồng truyền tới tiếng động xôn xao.
“Vương.” Đây là tiếng của Cận gia Gia chủ.
“Đều vào đi.” Thoát khỏi tư duy, Kình Thương truyền cho người bên ngoài tiến vào.
Hai nhân vật chủ chốt của Cận gia cùng Trì gia đều tới, phía sau đều là những tướng lĩnh cao cấp, mưa to gió lớn bên ngoài làm bọn họ có vẻ chật vật, tóc trên trán đều dính vào, trên mặt cũng đầy nước mưa, mặc dù có áo tơi bên ngoài thế nhưng khôi giáp vẫn dính nước.
Trướng bồng sạch sẽ ấm áp bởi vì có bọn họ vào mà có cảm giác lạnh, trướng bồng giật mạnh dưới cơn cuồng phong điên cuồng ghào thét
“Vương, dựa theo mệnh lệnh của ngài, toàn bộ quân đội của chúng ta đã tề tựu.” Vì chuẩn bị mà phần lớn đều có mặt tại đây, còn lại một phần binh sĩ ở lại làm mồi dụ quân địch.
Kình Thương hạ đạt, “Xuống dưới nghỉ ngơi, sau khi chuyện bên này xong chúng ta còn phải đi hạ một nơi.” Chỉ giải quyết vấn đề ở đây là chưa đủ, nếu không hóa giải nguy cơ ở hai mặt còn lại thì nguy cơ của Hiển quốc vẫn còn.
Những người khác nghe được Kình Thương nói thì chấn động, loại tự tin nắm chắc thắng lợi trong lần chiến tranh này không khỏi làm bọn họ chấn động, địch quốc ở tiến phương có hai mươi vạn đại quân, Kình Thương vì sao tự tin như vậy?
“Vương.” Trì gia Gia chủ bất minh, trí tuệ của hắn đều không thể biết được dự định của Thiếu chủ đến tột cùng là gì? Bất quá hắn biết Thiếu chủ muốn dẫn dụ địch quân tới đây, thế nhưng không có mồi làm sao bọn chúng chịu tới. “Đội ngũ đều đã trở về, địch quân có phải hay không…”
“Chắc chắn.” Không đợi Trì gia Gia chủ nói xong Kình Thương đã khẳng định, “Dực đã làm ám chỉ, một vương chiếm ưu thế tuyệt đối chắc chắn sẽ sinh ra tâm tự phụ, muốn cùng đối phương ngoạn ngoạn.” Theo chiến tranh lần này có thể nhận xét vương địch quốc là một người tự tin, mà tích cách tự tin lúc có ưu thế tuyệt đố liền biến thành tự phụ, tuy chưa từng nghiên cứu qua tâm lí học, thế nhưng hắn đã đọc qua nhiều tiền lệ như thế.
“Thế nhưng khi hắn phối hợp diễn lại phát hiện đối phương căn bản không có trong trò chơi sẽ phẫn nộ, hắn sẽ không quan tâm có bẫy rập hay không, bởi hắn tin tưởng thắng lợi của mính. Dựa theo lời nói của Dực hắn sẽ nghĩ rằng chúng ta sẽ phối hợp cùng quân cứu viện, lúc phát hiện thông lộ, vương giả tràn ngập lửa giận, nghĩ bị tiểu nhân trêu chọc hắn sẽ suất lĩnh đội ngũ đuổi theo khuất phục địch thủ, sau đó triệt để tiêu diệt để hạ cơn giận của mình.” Kình Thương thong thả nói.
Nghe kể như chứng kiến được sự việc ngay trước mắt, làm người nghe sản sinh một loại cảm gíac kinh khủng. Lẽ nào vương lúc an bài cho Túc Dạ Dực đã tính toán tới bước này? Như vậy mưu toan, như vậy liêu địch tiên cơ, làm người khác cảm thấy sợ hãi, là cảm giác sợ hãi khi mọi việc đều nằm trong lòng bàn tay đối phương.
Túc Dạ Dực nghe xong cũng không khỏi run rẩy, đối Kình Thương càng thêm vô hạn kính ý, quân vương của hắn vốn chính là nhân vật như vậy.
Mưa xối xả đình chỉ vào buổi trưa hôm sau, biến đổi thất thường của ngày hạ qua đi, ánh dương quang lấp ló, bất quá khí hậu sau cơn mưa cũng coi như tốt, trời ngày càng ấm, vết tích nhễ nhại trên mặt đất cũng tiêu thất.
Kình Thương sau khi mưa tạnh thì chuẩn bị mọi việc, các quý tộc cũng đã sẵn sàng, chờ mục tiêu đến.
Kình Thương nhìn vách đá mà chính mình tạo ra, mực nước sông sau một đêm bị vách đá ngăn lại không thấp, cộng thêm mưa xối xã, so với dự tính của hắn càng thêm khả quan.
Kình Thương không nói với bất luận kẻ nào, đưa lưng về phía mọi người, mắt hiện lên bi thương mà chỉ có hắn minh bạch, là bi thương đối với chuyện sắp xảy ra, thế nhưng hắn không hối hận, cũng không thể hối hận. Hắn không phải thánh nhân, hắn chỉ là một kẻ ích kỷ, nhãn thần lại chuyển sang bình tĩnh.
“Vương, dựa hteo phân phó của người đã để lại vết tích.” Không bao lâu, Cận gia Gia chủ báo lại, sau khi mưa tạnh, vương liền làm an bài cuối cùng.
“Bên kia thì sao?” Kình Thương vẫn như cũ không quay đầu lại.
“Hai mươi vạn đại quân đều đã chuẩn bị.” Hắn cũng không trực tiếp tiếp cận, có kính viễn vọng cùng kinh nghiệm, hắn biết địch quân bắt đầu tổng tiến công.Cận gia Gia chủ nhíu mày, hắn không phải chưa từng kinh lịch qua chiến tranh, năm vạn đối hai mươi vạn, năng lực của vương tuy không hề kém nhưng chống lại vương của địch quân là không có khả năng, không có lực lượng thiên phú cường đại, như vậy khoảng cách về binh lực là rất lớn, hắn rất khó tin tưởng chiến thắng của Hiển quốc.
Mà sự lo lắng của Cận gia Gia chủ được biểu thị ra ngoài mặt, dù sao hắn cũng là một nam nhân không dấu được tâm tình của mình.
“Chiến sự không chỉ dựa vào binh lực, còn có trí tuệ mưu lược.” Đầu Kình Thương hơi giơ lên, nhớ tới quốc gia ở thế giới kiếp trước của hắn, văn minh trong lịch sử chiến tranh vũ khí lạnh cũng như nhau, coi như lúc hắn chết thì các binh pháp dổ đại vẫn được lưu hành, trở thành một ngành thương nghiệp, đó là cực hạn của nghiên cứu mưu lược, dù tới thời đại của vũ khí nóng cũng vậy. Tuy rằng chiến tranh thế giới này vì có sự tồn tại của Thiên phú giả mà có chút đặc thù thế nhưng vẫn không thể thoát khỏi qui tắc đó, “Thủy thay đổi muôn hình, binh thay đổi muôn thế, vận dụng chi đạo, tồn hồ nhất tâm.”
Các tướng lĩnh am hiểu sâu chiến sự nghe Kình Thương nói thì rùng mình, sau đó yên lặng bắt đầu tự hỏi.
Mà địch quân giống như Kình Thương đã sở liệu, sau khi công kích doanh địa của Hiển quốc mà không có một bóng người, vương địch quốc nghĩ bị đùa giỡn mà sinh khí, thấy vết tích người Hiển quốc lưu lại thì kết luận rằng quân đội Hiển quốc đã kết hợp với đội quân cứu viện.”
“Tốt, thật sự là quá tốt, vốn tưởng cùng các ngươi chơi một chút, xem ra không cần nữa.” Vương địch quốc giận dữ cười, “Toàn quân nghe lệnh, dốc toàn lực chạy nước rút, bọn họ chạy không xa, bọn ta đuổi theo, giết chết.”
“Thị.” Tiếng đáp lại vang tận trời.
Bởi vì là sơn đạo, tính cơ động của kỵ binh bị gây trở ngại, hành động nhanh nhất trái lại là bộ binh. Vương địch quốc tái sinh khí, dưới tình huống này cũng chỉ có thể di chuyển chậm rãi, vì thế lửa giận đang thiêu đốt càng thêm nóng cháy, hận không thể lập tức đuổi tới chỗ bọn Kình Thương, tận tay giết bọn họ.
Tại thời gian đến được một nơi bằng phẳng, phân nửa bộ binh đã tới nơi, đối với lầy lội dưới chân bọn họ không thấy lạ, hôm qua mưa xối xả, mặt đất như vậy là bình thường, nhưng thật ra người Hiển quốc quen thuộc nơi đây lại thấy kì quái, ở đây nguyên bản nên có một dòng sông mới đúng. Đáng tiếc bọn họ chưa kịp nói ra nghi hoặc, Vương giả giận dữ đã chạy lên trước.
Mà những người khác cũng chạy theo, những tướng lĩnh thì cuồn cuộn đuổi theo chủ quân của mình, bọn họ do không quen thuộc nên không phát hiện ra điểm dị thường, hơn nữa lại tin tưởng lần chiến tranh này thuộc về bọn họ.
Vương địch quốc nhìn vách đá phía trước, ghìm ngựa lại.
Tại sao? Tại sao không có đường.
Những người khác sau khi chạy tới cũng phát hiện phía trước không có đường đi, từng người từng người đồng dạng ghìm ngựa lại.
Vương địch quốc đang muốn mở miệng ra hỏi thì bên trên vách đá truyền đến âm thanh kèn lệnh vang lên, đồng loạt ngẩng đầu.
Tại kim sắc ngân quang, ngân sắc khinh giáp chiết xạ quang huy chói mắt, làm vương địch quốc phải nheo mắt, giơ tay che đi quang huy chói lóa, bởi vì tia sáng mà không thể thấy rõ nhân dạng của người ngồi trên ngựa, chỉ là kim sắc dương quang trên người hắn cộng thêm vị trí cao cao tại thượng, làm hắn thoạt nhìn cao to uy mãnh.
Người cưỡi ngựa tránh đi tia sáng, làm cho vương cùng các cao thử địch quốc thấy rõ mặt.
Ngũ quan mang theo nét ngây ngô của thiếu niên, đường viền phảng phất như đao tước, thấy trước được tương lai vô cùng anh tuấn, mày kiếm, hắc đồng bình tĩnh thâm thúy, mũi đĩnh trực, môi hơi mỏng, mặc khinh giáp làm người khác có cảm giác uy nghiêm oai hùng.
“HiỂn quốc tân vương.” Không nghi ngờ nói ra thân phận của thiếu niên. Chỉ là một thiếu niên thế nhưng làm hắn nảy sinh cảm giác gặp đối thủ, còn hơn Hiền quốc tiên vương.
“Ta là Hiển quốc tân vương Ngự Kình Thương.” Thiếu niên âm thanh bình thản không gì sánh được, phối hợp với hắn tại ra một loại lạnh lùng nghiêm khắc.
“Ta chán ghét chiến tranh, cũng ghét sát nhân, vì vậy, mời các ngươi ra khỏi Hiển quốc.” Bởi vì từng thấy nhiều lắm nên chán ghét, cũng vì sinh mệnh của nhân loại kết thúc trên tay mình, loại cảm tình này cũng không tốt hơn, thế nhưng chiến tranh là như thế.
Lời nói của Kình Thương tuyệt không hề phù hợp với thế giới này, chỉ nhìn nhửng người Hiển quốc làm động tác mắt mở lớn là biết lời này cỡ nào bất khả tư nghị.
Nguyên vốn tưởng rằng là một đối thủ, thế nhưng lúc Kình Thương nói ra lời này, vương địch quốc nhịn không được mà chậc lưỡng, sẽ không là một cái ngu ngốc chứ?
“Ngươi cho rằng có khả năng sao?” Cười nhạo.
“Không có khả năng, thượng vị giả đều có dã tâm, vì lợi ích sẽ không quản hi sinh nhiều ít sinh mệnh.” Chuyện này Kình Thương cũng biết là không có khả năng, thế nhưng nghĩ đến chuyện tiếp theo, hắn muốn ngây thơ một lần, là lần cuối.
Kình Thương nhắm mắt lại, lần thứ hai mở ra đã là một mảnh băng lãnh, đó là quyết đoán, “Ta tuy rằng chán ghét chiến tranh, thế nhưng lúc đối mặt tuyệt đối sẽ không trốn tránh.”, thanh âm Kình Thương mang theo nét lạnh băng xơ xác, “Chiến tranh lần này, thắng tuyệt đối là Hiển quốc.”. Đó là tự tin tuyệt đối.
“Ha ha ha ha, buồn cười, chỉ bằng mấy người các ngươi.” Vương địch quốc tiếp tục cười nhạo.
“Nhân số trong chiến tranh tất nhiên trọng yếu, nhưng cũng không quyết địch tất cả, những chuyện lấy ít thắng nhiều ta cũng biết không ít.” Thời đại vũ khí nóng chiến pháp không nói, thế nhưng ví dụ không thời đại có vũ khí lạnh cũng không ít.
“Nga, ngươi có thực lực hơn người của ta sao?” Ví dụ như vậy có, thế nhưng đó là do lực lượng thiên phú cường đại mang đến, vương địch quốc tự phụ không ai có thể thắng hắn.
“Thiên phú giả rất mạnh, thế nhưng cực mạnh cũng không phải Thiên phú giả lực lượng.”
“Nga, vậy là cái gì?” Vương địch quốc lúc này rất có hứng thú hỏi.